chapter 8: cuộc gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu định cư của nhóm người sống sót

7 giờ 25 phút tối

Cả nhóm bắt đầu di chuyển ra khu vực dành cho người ngoài để nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi.Khu vực đó nằm ngay bên cạnh nhà bếp của họ. Khi mọi người đến đó đến đó, trước mặt họ xuất hiện ba cái hộp trống rỗng, một cái bàn với một vài dụng cụ đơn giản trên đó, và hai cái lều cũ, một số chỗ trên chiếc lều đã rách nát, một số còn được khâu lại. Đó là tạm thời, nhưng ít nhất họ đã được một người phụ nữ tóc vàng mang đến cho họ một ít củi và một số thức ăn và nước uống. Số 2 lấy dụng cụ liên lạc trong ba lô ra, anh bắt tay vào lắp dụng cụ để chuẩn bị liên lạc với sở chỉ huy. Trong khi đó, Lyosha đặt những khúc gỗ lên lò lửa và đốt chúng. Gyena đưa cô vào trong lều và cẩn thận đặt cô xuống để cô có thể nghỉ ngơi, ra khỏi lều, anh ngồi xuống bên cạnh Lyosha đang thưởng thức bữa ăn của anh.

"Một ngày điên rồ, phải không," Gyena nói, "trời ơi, tôi nghĩ đây chỉ là một chuyến công tác bình thường thôi. Tất nhiên, sẽ có trường hợp chúng tôi bị bọn cướp hoặc thú dữ nào đó tấn công, nhưng ai mà ngờ được ".

"Nói như vậy, tôi cũng có suy nghĩ giống như bạn. Những tưởng đây sẽ là một chuyến công tác dài ngày, nhưng cuối cùng, chúng tôi lại vướng vào hàng loạt rắc rối ". Lyosha quay lại nhìn căn lều mà cô gái đang nghỉ, "cô gái đó thế nào"

"Cô gái đó sẽ ổn thôi. Mà này, anh cho cô ấy uống thuốc ngủ hay sao, sao cô ấy ngủ lâu thế. "

Lyosha, sau khi nghe những gì Gyena nói, đã nhận ra sự khó hiểu ở đây. Dù có chuyện gì xảy ra, cô gái này vẫn không chịu tỉnh dậy. Anh nhanh chóng vào trong lều và tiến hành kiểm tra cô gái nhỏ. Sau một hồi kiểm tra, cô vẫn còn sống nhưng trong tình trạng hôn mê, cơ thể cũng có một số thay đổi khác lạ. Lyosha nhìn bàn tay của cô gái, móng tay của cô ấy đã rụng từ đâu mà được thay thế bằng móng vuốt, cùn nhưng đủ sắc để đâm thủng da ai đó. Nhìn kỹ, anh có thể thấy mắt cô có đồng tử giống mèo, hoặc ít nhất đồng tử xuất hiện những đường viền khó hiểu, con ngươi có hình thù kỳ dị, thậm chí có màu sắc không giống với bất kì thứ gì mà anh ta đã thấy. Anh bối rối, Lyosha thực sự không biết mình đang nhìn cái gì. Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng suy nghĩ và đưa ra giả thuyết về hiện tượng kỳ lạ này.

Bên ngoài Gyena ngồi lắng nghe những âm thanh xung quanh xung quanh mình, phần nào đó khớp với giai điệu của một bài hát mà anh đã nghe. Lắng nghe giai điệu được tạo ra bởi những âm thanh xung quanh, khiến anh ấy quên đi thực tại, điều đó giúp anh ấy thư giãn và giảm bớt căng thẳng. Thư giãn chưa được bao lâu thì Gyena bị đánh thức bởi một âm thanh lạ, mở mắt ra và thấy số 1 đang mày mò với thứ gì đó trên tay, nó giống như một sợi dây chuyền, anh hỏi.

"Một chiếc vòng cổ, anh có làm nó cho ai đó đúng không?"

Số 2 nhìn vào chiếc vòng cổ và nói, "Có lẽ đội trưởng sẽ làm nó cho cô nông dân mà anh ấy phải lòng ấy mà."

Số 1 nghe xong liền chĩa dao về phía số 2, người này cười nói: "Cái miệng của anh có vẻ như là một vật trang trí phù hợp."

"Thôi mà đội trưởng, tôi chỉ đang nói đùa thôi", sau đó cả hai cười vào mặt nhau. Số 1 nhìn sợi dây chuyền, anh ấy nói "khi nào về anh sẽ tặng cô ấy sợi dây chuyền này"

Gyena xen ngang hai người họ bằng một câu hỏi, "mà tại sao các anh lại phải gọi nhau bằng số vậy, sẽ thoải mái hơn nếu các anh gọi nhau bằng tên thật chứ"

nghe xong bốn người lính đều cười, số 4 trả lời "anh bạn đã nghe cái thứ gọi là bảo mật thông tin chưa".

Mặt Gyena bỗng đỏ bừng lên khi nghe câu trả lời đó, trong một khoảnh khắc anh ấy thấy mình thật ngốc khi không thế nghĩ ra điều đó.

Đột nhiên một âm thanh được nghe thấy gần họ, sau đó là một tiếng nổ lớn và sau đó là một ánh sáng trắng rực rỡ. Mọi người đều sững sờ sau khi tiếng nổ kết thúc, tiếng chuông vang vọng bên tai. Chưa kịp làm gì, từng người lính trong đội đã bị vô hiệu hóa bởi một nhóm người bí ẩn, từng người một bị còng tay và lôi ra giữa sân. Gyena dần dần định thần lại, anh phát hiện mình đã bị trói từ lúc nào không hay, đồng đội của anh cũng bị họ trói và khuỵu xuống. Một người lính đeo mặt nạ xuất hiện, anh ta bắt đầu quan sát xung quanh và kiểm tra từng người một, sau đó anh ta đếm "một, hai, ba... Thế là đủ, bốn người lính với một bác sĩ và một người giao tin là những người ngồi trên cao," hắn chống cằm và rồi chợt nhớ ra "à cũng có một cô gái bị đột biến cơ thể", rồi anh ta chỉ vào cô gái hiện đang bị tay sai của hắn ta giam giữ, anh ta nói thêm "sau tất cả những gì đã xảy ra, cô gái nhỏ này vẫn chưa tỉnh. giống như tôi ngày xưa, "anh quay lại nhìn Lyosha," bác sĩ phải biết cô ấy bị sao, đúng không? ". Nói xong hắn ta sờ má cô bé cần thận ngắm nhìn khuôn mặt cô bé

Lyosha hét lên, "đừng chạm vào cô gái đó"

Đột nhiên người đàn ông đeo mặt nạ bật cười, kèm theo giọng nói mỉa mai, "chúng ta không giống như một số tên cướp cách Omsk 6 km về phía nam phải không?. Không không chúng ta văn minh hơn lũ khỉ chó đấy nhiều. Cô bé này là một viên ngọc quý hiếm, không nơi nào có thể xuất hiện người như bé này", vừa nói hắn vừa nhìn vào mặt cô bé. "đôi mắt đen đỏ bất thường, đôi môi căng mọng màu hồng, chưa kể cô gái này còn có làm da trắng nữa, quả là một viên ngọc hiếm có"

"viên ngọc quý", Lyosha bất ngờ "Ngươi định làm gì với cô bé đó, nếu ngươi có ý định sưu tập những 'viên ngọc' như cô bé đó thì ngươi có khác gì thành viên của hội sưu tập con người kia chứ"

"hội sưu tập con người", điệu cười của hắn ngày càng trở nên điên rồ hơn và hắn cũng cười to hơn trước. "ý ngươi là cái bọn mà tháng trước bọn ta đem lên bàn mổ ấy á. Tiếng hét của bọn chúng nghe thật vui tai" hắn nói tiếp, "máu của bọn chúng nói thật là cũng rất ngon miệng đấy chứ"

Khi nghe xong những điều đó phát ra từ miệng của hắn, Lyosha cảm thấy thật ghê tởm bởi tính khát máu và suy nghĩ điên rồ của hắn ta, Lyosha không thể nói gì hơn ngoài việc im lặng. Từ đâu tới một bóng đen đi tới hắn ta và cho hắn ta một cú đấm vào miệng hắn, "ta đã nói thế nào về việc khiến cho nhóm sát thủ này trông không khác gì một lũ bệnh hoạn hả!". Một kẻ nữa đeo mặt nạ xuất hiện, Nhưng chiếc mặt nạ của hắn có một chút khác thường, nhìn kĩ mặt nạ đó số 4 nhận ra đó là mặt nạ Kitsune, mặt nạ hình con cáo đó không thể lẫn đi đâu được. Số 1 vừa sợ hãi, vừa kinh ngạc nhưng cũng phần nào cảm thấy thật phấn khích khi trước mặt anh ta lại là một huyền thoại sống. Số 1 lắp bắp nói "đ.. đây có phải là..", lời nói của số 1 đã khiến người đó chú ý tới, người đó đi tới, nhìn thẳng vào mắt số 1, "à ta hiểu rồi, ngày 20 tháng 8, khoảng 2 năm trước tại một ngôi làng bị tàn phá bởi lũ đạo tặc" người đó nói, số 1 nghe thấy vậy anh ta ngẩn người ra, "không thể nào, vị anh hùng đã cứu làng của tôi, lại... lại là kẻ địch mà chúng tôi phải chống lại. Người chính là Otzyvat kẻ bí hiểm". Otzyvat nghe xong, anh ta cẩn thận trả lời, "bọn ta giống lính đánh thuê thì đúng hơn, bọn ta chỉ làm theo mệnh lệnh thôi".  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro