๖ۣۜ[Chương 1]๖ۣۜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

๖ۣۜEdit + beta: Văn Hương

✿✿✿✿✿✿

"Chúng ta ly hôn đi."

Một câu nói vô tình mà nhẹ nhàng, làm cho Lâm Khải triệt để bối rối.

Hắn trầm mặc một hồi, đưa tay vào trong túi lấy thuốc lá, sờ soạng một lúc nhưng không thấy, mới nhớ tới bởi vì vợ quản lý tốt, đã cai thuốc mấy năm. Là vì cô ả nên mới cai...

Đột nhiên cô ả lại nói muốn cùng hắn ly hôn, khẩu khí lạnh nhạt đến mức như nói hôm nay dường như khí trời rất tốt.

Sờ soạng không thấy, tay hắn lúng túng dừng lại ở trong túi, một trận cảm giác từ bên tai truyền đến, đâm nhói ngón tay, đau đến tận trong lòng. Quái đản! Hắn lấy đi động đang rung lên, dứt khoát ấn nút không nhận.

"Tại sao?" Hắn ngẩng đầu nhìn về phía vợ, lại thấy rõ trong mắt cô ả rất bình thản cùng kiên trì, con ngươi của hắn hơi co lại.

  Trên tay lần thứ hai phát sinh chấn động, Lâm Khải có chút chật vật nhìn điện thoại , ấn xuống nút nhận cuộc gọi.

"Có chuyện gì?" Hắn buồn bực mở miệng.

  Đối phương hiển nhiên không nghe được ngữ khí của hắn có gì không đúng, "Đại thúc! Đi nhạc..."

  Nói còn chưa dứt lời đã bị Lâm Khải đánh gãy, "Đừng gọi tôi đại thúc!"

"... Ồ? Ngày hôm nay đại thúc ăn phải thuốc nổ? Không gọi thì không gọi, tiểu đệ tôi đây ngày hôm nay rất hào phóng, mời anh uống rượu, có tới hay không? Tuyệt đối đừng nói với tôi muốn ở nhà bồi vợ và con nha, đại thúc, đàn ông như vậy không phải không được, nhưng cũng phải có lúc buông lỏng một chút chứ? Tất cả mọi người đều biết anh là một người chồng nhị thập tứ hiếu , đối với vợ tốt đến mức không còn lời để miêu tả, đi ra uống chút rượu, vợ anh sẽ không có ý kiến. Đi không?"

  Hiện giờ, nghe những lời này lại cảm thấy nó rất trào phúng... Lâm Khải dùng sức nắm chặt điện thoại trên tay.

"Đại thúc? Đại thúc?" Đối phương không nghe được câu trả lời, dừng lại một lúc, nghi hoặc kêu to.

  Lâm Khải đột nhiên quát lên một tiếng lớn, " Đã nói bao nhiêu lần rồi không được gọi tôi đại thúc! Tôi không phải đại thúc! Còn gọi như thế nữa, cẩn thận tôi phế của cậu!"

"..."

"Địa chỉ."

Bên kia nhanh chóng báo ra một địa chỉ, Lâm Khải cúp điện thoại, không có nhìn vợ thêm một lần nào, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài cửa.

"Lâm Khải, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề." Một khắc mở cửa phòng đó, giọng nói ôn hòa bình thản mà tàn nhẫn vang lên, "Tiểu Hoa... Không phải thân sinh của anh. Vì lẽ đó, ly hôn đi."

Bóng người thon dài của Lâm Khải dừng một chút, "Ầm" một tiếng, cửa bị đóng lại.

***

Lạc Bạch ngờ vực nhìn chăm chú di động một lát.

Cái người vừa to tiếng kia đúng là Lâm Khải sao? Hắn biết, mọi người đều biết, tính cách Lâm Khải rất ôn hòa, tuy chưa bao giờ cùng người khác đỏ mặt, ở chung rất tốt, làm sao ngày hôm nay đột nhiên như bị nhen lửa thuốc nổ ?

Lại nói tiếp, ví dụ như kiểu xưng hô "Đại thúc", trước đây hắn cứ kêu to như thế, Lâm Khải chỉ có thể  bất đắc dĩ nói: "Đừng gọi tôi như vậy, tôi còn chưa chu đáo trình độ như thế này." Vừa nãy ở trong điện thoại, hắn cư nhiên lại uy hiếp nói muốn phế hắn!

Không thể tin được, ôn hòa thành thật Lâm đại thúc uống nhầm thuốc, thông suốt rồi sao ? !

  Lâm Khải kỳ thực không già một chút nào, đang đứng tuổi một đóa hoa —— năm ngoái vừa qua tuổi ba mươi. Sở dĩ bị Lạc Bạch gọi là đại thúc, bởi vì khi còn bé, mẹ của Lâm Khải còn đặt cho hắn thêm một cái tên: Lâm Đại Thụ.

Có một lần Lạc Bạch đến gia đình Lâm Khải ăn quỵt cơm, vì vậy mà mẹ hắn tràn đầy hoài niệm kể lể: thời điểm mang thai Lâm Khải tám tháng, vừa vặn là mùa hè, mỗi ngày đều ngồi hóng gió ở dưới gốc cây Đại Thụ có niên đại xa xưa, cho đến một ngày hóng gió nọ, cái bụng một trận đau đớn, lập tức, Lâm Khải liền cất tiếng khóc chào đời ...

"Đại Thụ a... Nhờ có cây kia, mẹ mới sống qua mùa hè nóng bức. Ai, hiện giờ sân không còn, thụ cũng bị chặt đi..." Lâm mụ mụ lải nhải .

Lâm Khải oán giận: "Mẹ, tên con đã thay đổi biết bao nhiêu năm, còn gọi con là Đại Thụ..." Cũng không nhìn còn có cả người ngoài.

"Danh tự Đại Thụ này không hay sao? Nếu không có cây kia, mẹ con ta đã sớm bị hấp thành bánh bao nóng hổi rồi, còn có thể thuận thuận lợi lợi sinh ra mày sao?" Lâm mụ mụ trừng mắt lên, vỗ bàn một cái, hoàn toàn không cho hắn phản bác, "Làm người không thể quên cội nguồn! Mặc kệ tên của mày biến thành cái dạng hoa lý hồ tiếu gì, ở trước mặt mẹ mày, mày liền gọi Đại Thụ!"

"Vâng vâng vâng, ngài đừng kích động, con còn có bạn ở đây..."

"Ha ha ha... Đại Thụ? Tên rất hay! Tên rất hay! A di, trình độ đặt tên của ngài rất rất tốt ! Làm người không thể quên cội nguồn, đây chính là chân lý thật đến mức không thể thật hơn được nữa ..."

Từ ngày đó trở đi, Lạc Bạch bắt đầu trêu đùa đại thúc, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở Lâm Khải cái sự kiện khắc cốt ghi tâm đó. Đặc biệt là năm ngoái khi sinh nhật ba mươi tuổi của Lâm Khải qua đi, càng gọi càng thích, một ngày không gọi liền không thoải mái.

Không nghĩ tới, đại thúc đã chính thức đi vào nhi lập chi niên, dĩ nhiên là cực kì phấn khởi ! Doạ dẫm hắn đúng là vui nhất, vừa nãy khi hắn báo địa chỉ, tốc độ so với khi ném hạt đậu còn nhanh hơn,...

"Hừ... Doạ tôi? Xem tôi đêm nay sẽ đem cái người bị vợ quản nghiêm chuốc rượu say khướt." Đáy mắt ngăm đen lóe lóe ánh sáng tà ác, "Để anh trở lại mặt bàn là!" Không đúng, thời đại này không có mặt bàn là... Nói chung chính là để anh bàn giao cho tốt.

Kỳ thực, tối hôm nay Lâm Khải căn bản là không nghĩ đến bàn giao.

Lạc Bạch sau khi quyết định đánh chủ ý  không lâu, di động vang lên. Hắn nhận điện thoại, sau đó thấy một gương mặt quen thuộc nhưng sắc mặt kì quái đi ra ngoài.

"Đại thúc, anh để tôi nói anh thế nào mới tốt... Không có tiền taxi?" Dẫn nam nhân tiến vào quán bar ngồi xuống, Lạc Bạch nghiêng người về phía rượu một bên trêu chọc. Vì thực hiện mục tiêu chính của hôm nay, chính là Brandy [1].

"... Đã quên mang bóp tiền." Lâm Khải dốc hết rượu trong chén vào trong miệng.

"..."

Hôm nay, trời - sama muốn xả một trận mưa máu a ... Lạc Bạch gọi Lâm Khải là đại thúc, ngoại trừ nguyên nhân ở ngoài rìa vừa mới nói thì trọng điểm chính là——tác phong sinh hoạt xưa nay của Lâm Khải vốn là đại thúc thành thật!

Hắn sinh hoạt nghiêm cẩn cứng nhắc, nhất thành bất biến. Mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, khi ra đến ngoài cửa thì cẩn thận đem những thứ trên người kiểm tra hết lại một lần, để tránh khỏi có để lại lậu, cái chuyện quên mang bóp tiền như thế này, tỉ lệ phát sinh ở trên người hắn thật sự là cực kì nhỏ...

Sau khi kết hôn sinh con, tính cẩn thận tỉ mỉ của Lâm Khải đã đạt tới một trình độ đẳng cấp mới mà không gì có thể sánh kịp. Tiền lương nộp lên trên, không hay lưu lại ở bên ngoài, còn có thời gian để có thể ở nhà bồi vợ cùng con, cuối tuần được cố định là ngày gia đình, một nhà ba người đến công viên chơi trò chơi, buổi tối bồi mẹ ăn cơm, gió mặc gió, mưa mặc mưa...

Còn có, hắn không ở ngoài uống rượu, thuốc lá cũng cai sớm. Gọi hắn đi tụ tụ tập tập, đại đa số hắn đều từ chối, khi bị mời nhiệt tình quá mức, thực sự là từ chối không được nữa, đến thì đến nhưng không uống rượu, nói là vợ không thích mùi rượu... Lâu dần, những người bạn kia nói nếu có hoạt động gì cũng sẽ không tiếp tục gọi hắn, cũng chỉ có Lạc Bạch, đối với việc này một mực tích cực, không hề biết mệt !

Lúc này, Lạc Bạch há to miệng.

Không bình thường không bình thường... Đêm nay hắn có đến tám trăm chiêu uống rượu, hoàn toàn không còn đất dụng võ!

Người này... Chính là Lâm Khải sao? Áo khoác của hăn không cánh mà bay, cúc của áo sơmi bị bung tuột mất ba cái, có một cái bị vỡ rơi mất, lộ ra một mảng lớn da thịt căng mịn của lồng ngực, dịch rượu theo cổ chảy xuống, ở quán bar dưới ánh đèn lờ mờ, trước ngực từng đạo từng đạo óng ánh... Kiểu tóc bình thường chẳng mấy khi ngổn ngang, hiện ra mấy phần chán chường...

Thật lôi thôi...quá gợi cảm... Không phải gợi cảm một cách bình thường!

Thời điểm  Lạc Bạch sững sờ, Lâm Khải không ngừng rót rượu liên tục, trước tiên rót rượu vào chén, rồi cứ thế tuôn vào trong miệng.

Cụ thể bao nhiêu chén hắn không biết, chỉ là muốn cái cảm giác rát cổ họng mãnh liệt một chút.

Tiểu Hoa không phải thân sự sình của anh... Tiểu hoa không phải thân sinh của anh...

Hắn lắc đầu muốn đem âm thanh kia vứt ra khỏi đầu, tốc độ rót rượu trở nên càng nhanh hơn. Chất lỏng lạnh lẽo chảy qua hầu thì trong nháy mắt chuyển thành nóng hừng hực, nóng lạnh hai luồng cảm giác đối lập mang đến kích thích, khiến thần trí của hắn trở nên hỗn loạn.

Nóng quá...Theo bản năng rứt cúc áo ra, dịch rượu không kịp nuốt từ khóe miệng tràn ra...

"Đại thúc, ngày hôm nay anh làm sao vậy? Anh... Anh đúng là Lâm đại thúc?" Lạc Bạch lắp ba lắp bắp mở miệng.

"..." Ừng ực...Âm thanh chất lỏng chảy qua yết hầu... Lạc Bạch bất giác làm theo động tác nuốt xuống . Hắn vội vã rời mắt, ánh mắt đảo qua bàn thì suýt chút nữa sợ hãi kêu lên.

"A! Đại thúc! Anh nhanh như vậy mà uống hết nửa bình? ! Hóa ra đại thúc thâm tàng bất lộ, một lượng lớn a... Không phải! Có biết rượu này quý bao nhiêu không? Liền bị nốc ừng ực như thế? Anh... Anh còn uống? Không đúng! Không thể tiếp tục uống, tiếp tục như thế sẽ trúng phải cồn độc đó! Đại thúc, đừng uống! Thả cái chén xuống... Này, anh còn uống? Mẹ nó! Tóm lại anh khẩn trương đến như thế để làm cái gì? Đại thúc... Đại thúc... Lâm đại thúc! ! !"

"Ầm" ! Tiếng thủy tinh vỡ.

Lâm Khải ném chén rượu xuống đất, loạng choà loạng choạng đứng lên , ngón tay chỉ vào mũi Lạc Bạch, " Cậu... Con mẹ nó cậu đừng gọi tôi là đại thúc có được không? Lão tử... Lão tử nhịn cậu rất lâu !"

Lạc Bạch đột nhiên bị chửi sợ đến mức nói không ra lời.

Một giây sau, trên mặt mạnh mẽ bị tát một cái. Lâm Khải vung vẩy cánh tay lung tung, trong miệng ồn ào, "Tôi không phải ! Tôi không phải đại thúc... Lão tử không phải đại thúc! Không phải đại thúc..."

Cánh tay hắn vung vẩy đến không ngừng lại được, Lạc Bạch bị cái tát làm cho mắt nổ đom đóm, nửa ngày không xác định được phương hướng .

Đây là một quán bar cách điệu, âm nhạc ung dung, ánh đèn nhu hòa, bầu không khí trang nhã, là nơi hẹn hò tuyệt diệu... Lâm Khải quăng cái chén cũng đủ để gây nên chú ý cho cả quán bar, chớ nói chi là...

Đau quá! Lạc Bạch chật vật bưng nửa bên mặt khóc không ra nước mắt. Không cần quay đầu lại nhìn, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt bốn phương tám hướng bắn tới xem kịch vui, hu hu... Lần sau đi uống rượu hắn nhất định phải xem giờ hoàng đạo trước tiên...

"Tiên sinh... Anh vẫn ổn chứ?" Có waiter chuyên nghiệp tiến lên hỏi.

Lâm Khải đột nhiên đẩy người thị giả kia ra, trực tiếp nhào vào ôm Lạc Bạch "Tại sao? Tại sao... Tôi không làm được cái gì? Em không muốn tôi, em muốn vứt bỏ tôi ... Em muốn vứt bỏ tôi? !"

Lâm Khải tức giận bất bính mà chất vấn.

Lâm Khải gào khóc.

Lạc Bạch triệt để mất đi năng lực phản ứng.

Tất cả mọi người trong quán bar người đều nhìn thấy một màn hí kịch này. Cách ăn mặc của hai người kia, một người có vẻ người lớn, một người như bảo vệ, không hòa hợp a... Người lớn bị bảo vệ vứt bỏ, có thể thông cảm được...

Trên quầy bar, một thanh niên trẻ anh tuấn khinh bỉ cười nhạo, lung lay chất lỏng trong chém, " Nội dung vở kịch quá chán..."

Người pha rượu ở quầy bar phía sau cẩn thận quan sát cái chén, nghe vậy cười nói: "Nội dung vở kịch xác thực rất chám, có điều, người đàn ông kia ngược lại có biểu hiện không giống như muốn làm "chuyện ấy". Chậc chậc, đáng tiếc hai người tuổi tác cách biệt quá lớn."

"Vì một tí tình cảm mà chết đi sống lại, nói nên được cái gì chứ?"
P1101

"Cái loại cẩu FA như cậu thì biết cái gì? Tình yêu chân thành, hành vi sẽ không thể khống chế ."

"Lẽ nào cậu đã yêu? Nói tới nói lui thì vẫn là như vậy."

"Tôi tin tưởng một ngày nào đó ái tình sẽ rơi vào trên người tôi, tôi chờ ngày đó đến."

Người thanh niên lần thứ hai cười nhạo, "Này, cậu khi nào mới có thể vứt bỏ những mơ mộng hão huyền kia vậy? Chờ đợi ái tình? Trình diễn cái gì?"

"Ai nói đây là mơ mộng hão huyền? Mỗi người một đời, đều sẽ trải qua ái tình của chính mình, là khổ là ngọt, chỉ có mình mới có thể cảm nhận được. Cậu không tin?"

"Để tôi tin tưởng những này, còn không bằng ngẫm lại ngày mai mở hội nghị thì đối phó những lão già  kia như thế nào. Tẻ nhạt." Người thanh niên nhàn nhã nhấp một hụm rượu, " Cậu cứ tiếp tục ảo tưởng của cậu đi, tôi không có nhiều thời gian  lãng phí như vậy."

Người pha rượu đột nhiên thu lại biểu cảm hờ hững, nghiêm túc nói: "Giản Lăng Phong, tôi nhịn là vì có một khoảng thời gian cậu đã yêu một người đến chết đi sống lại."

"Tôi vì yêu nên mới chết đi sống lại? Nực cười! Chờ kiếp sau đi ." Giản Lăng Phong uống cạn rượu trong chén, " Thêm một ly."

"... Nếm thử rượu tôi mới pha."

Người pha rượu đưa qua một chén rượu màu đỏ, đỏ đậm.

✿✿✿✿✿✿

[1]: Brandy là tên gọi chung của các loại rượu mạnh được chế biến từ sự chưng cất của rượu vang hoặc từ trái cây nghiền nát rồi ủ lâu trong thùng gỗ một thời gian (ít nhất là hai năm). Sau đó được làm giảm nồng độ rượu bằng cách pha thêm nước cất.

✿✿✿✿✿✿

Dài quá (╥ω╥')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro