chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lật lại hồ sơ vụ án về hai chị em giúp việc sát nhânHai chị em Christine

Papin (1905-1937) và Léa Papin (1911-2001) đều làm nghề giúp việc vặt gia đình. Vào ngày 2 tháng 3 năm 1933, hai chị em Papin đã sát hại chủ nhà nơi họ làm việc tại Mans (Pháp). Tấn thảm kịch và phiên tòa xét xử hai kẻ thủ ác đã trở thành một sự kiện tâm điểm thu hút sự quan tâm của người dân cả nước Pháp từ tầng lớp lao động bình dân tới giới văn chương, trí thức với nhiều quan điểm trái ngược; trong khi nhiều người mong muốn một mức án tử hình dành cho những kẻ sát nhân thì nhiều người khác lại đề cập tới vấn đề giới chủ lạm dụng và bóc lột tầng lớp lao động khó khăn.Tội ác điên loạn của chị em nhà Papin

Ngày 2/2/1933, tại hiện trường vụ án là xác hai người phụ nữ xấu số bị móc mắt, bị đập bằng búa và chém bằng dao, rồi bị cắt thành từng phần. Đó là những gì cảnh sát thành phố Mans phát hiện thấy chỉ ít lâu trước khi hai chị em nhà Papin không hề do dự thừa nhận chính họ đã gây ra cái chết cho hai người chủ nhà.

Hai nạn nhân thiệt mạng được xác định là bà Lancelin và cô con gái. Vào buổi chiều định mệnh hôm đó, hai mẹ con Lancelin đi vắng. Ở nhà, cô chị Christine Papin đang là quần áo còn cô em Léa Papin thì dọn dẹp nhà cửa. Sau đó ít phút, chiếc bàn là bỗng nhiên bị cháy, điện trong căn nhà do đó tắt theo. Sau khi Christine thông báo với bà chủ về việc chiếc bàn là bị hỏng, một cuộc cãi vã đã nổ ra giữa cô và hai mẹ con chủ nhà.

Cuộc cãi vã nhanh chóng biến thành một cuộc tàn sát: Christine và Léa lao vào dùng tay móc mắt của mẹ con bà Lancelin. Mặc cho các nạn nhân kêu gào thảm thiết, hai kẻ cuồng sát đánh họ tới tấp. Cô chị nói với cô em rằng sẽ giết chết nạn nhân bằng búa và dao. Có hung khí trong tay, Christine kéo váy cô con gái lên và bắt đầu cầm búa nện rồi lấy dao cắt chân cô gái, nhưng vì dao cùn nên không thể cắt được. Christine sai Léa xuống bếp lấy con dao khác rồi tiếp tục thực hiện tội ác.

Hai nạn nhân đã chết sau khi liên tiếp chịu đựng những nhát búa và dao của hai chị em nhà  Papin. Sau khi sát hại họ, hai kẻ giết người cọ rửa hung khí và tắm gội sạch sẽ, sau đó lên giường ngủ. Khi được hỏi thì họ nói rằng họ phải tự vệ vì bị chủ nhà tấn công.

Hai chị em nhà Papin đã giết các nạn nhân giống hệt như hướng dẫn cách làm món thịt thỏ trong cuốn sách làm bếp: đập chết, cắt tiết, lột da, móc mắt và tiến hành cắt nhỏ thành từng miếng rồi cuối cùng rửa sạch mọi thứ. Christine và Léa đã “làm thịt” hai mẹ con bà Lancelin như đang chuẩn bị nấu một món ăn vậy.

Có một chi tiết đáng chú ý là cách đó vài ngày, Léa đã làm rơi vỡ đồ trong nhà. Bà chủ gọi cô lại để phạt bằng một cái bạt tai và bắt Léa phải quỳ xuống lượm đồ. Ngạc nhiên trước tính khí bất thường của bà chủ, tối hôm đó Léa đã kể lại chuyện cho Christine nghe và buông một câu: “Hoặc bà ta phải thôi cái trò đó hoặc em sẽ phòng vệ”. Hành động ngày hôm đó của bà chủ đã khiến Léa có ác cảm sâu sắc. Các chuyên gia tâm lý rất chú trọng tới tình tiết này. Phải chăng Christine và Léa đã quá bất mãn với cách đối xử của bà chủ nhà?

Câu chuyện về chị em Papin

Chị em nhà Papin được sinh ra từ cuộc hôn nhân giữa người mẹ Clémence và người cha nghiện ngập Gustave. Hai chị em không nhận được sự quan tâm, chăm sóc đầy đủ của cha mẹ. Clémence chia tay chồng sau khi bà phát hiện ông ta đã hiếp dâm con gái Émilia là chị cả của Christine và Léa khi cô bé mới 10 tuổi. Cuộc ly dị diễn ra nhanh chóng sau đó mà không hề đề cập mảy may tới việc loạn luân trong gia đình. Sau cuộc ly dị, Émilia đã bị người mẹ trừng phạt như thể mọi tội lỗi là của cô bé vậy.

Hai chị em Christine và Léa đều không nhận được sự nuôi nấng và dạy dỗ từ mẹ. Cả hai chị em đều bị mẹ bắt đi giúp việc cho các gia đình quanh đó để kiếm tiền. Suốt cả tuổi thơ và thời thiếu nữ, hai chị em đều nhất nhất làm theo ý của người mẹ hám tiền. Bà cho làm việc ở nhà nào thì họ làm việc ở nhà đó cho tới khi hai người đến ở tại nhà Lancelin.

Hai chị em Christine Papin và Léa Papin.

Clémence gửi Christine vào gia đình Lancelin lúc cô 22 tuổi. Sau đó 2 tháng, Léa cũng được đưa tới gia đình này. Các quy tắc nghiêm khắc của nhà Lancelin được đặt ra cho hai chị em ngay khi họ bước chân đến đây và người hầu chỉ được giao tiếp với bà chủ. Với hai chị em Papin, bà chủ chỉ truyền đạt yêu cầu cho Christine, sau đó Christine nói lại với Léa.

Christine và Léa chưa bao giờ phàn nàn về chủ nhân của mình. Vả lại, điều kiện để tìm một công việc khác là không thể vì mẹ các cô đều giữ hết tiền. Tại gia đình Lancelin, hai chị em được ăn uống đầy đủ, có một chỗ ở tốt và được bà chủ đối đãi tử tế. Trong suốt 6 năm, họ không hề đòi chuyển đi đâu khác.

Thời gian rảnh rỗi, hai chị em tự nhốt mình trong phòng và chỉ ra ngoài khi đi lễ nhà thờ vào sáng chủ nhật. Hai chị em không bao giờ nói chuyện với đàn ông hay với hàng xóm cũng như những người bán hàng trong khu phố. Mọi người xung quanh đều tỏ ra ngạc nhiên vì sự kì dị của chị em nhà Papin. Họ lúc nào cũng quấn quít bên nhau như hình với bóng.

Trong 6 năm hai chị em nhà Papin chung sống cùng gia đình nhà Lancelin có 3 sự kiện đã xảy ra, có thể làm sáng tỏ đôi chút vụ án: Thứ nhất, vào năm 1929, bà chủ Lancelin đã có những hành động tốt với hai chị em Papin khi bà đã tới gặp Clémence và nói chuyện về vấn đề tiền lương của hai người. Sau đó, Christine và Léa đã được giữ trọn vẹn tiền công của họ. Hành động này gây ấn tượng mạnh với hai chị em.

Với họ, bà không đơn giản chỉ là bà chủ mà còn là người phụ nữ luôn nghĩ cách làm sao để cho cuộc sống của người hầu tốt đẹp hơn. Mối quan hệ giữa hai chị em nhà Papin và bà chủ Lancelin bước sang mối quan hệ mới, không còn là chủ và tớ nữa. Trong thâm tâm hai chị em, họ đã coi bà như mẹ của mình.

Sự kiện thứ hai là việc Léa và Christine tuyệt giao với mẹ đẻ Clémence của họ vào năm 1929. Việc cắt đứt liên lạc diễn ra rất đột ngột và dứt khoát mà không có lý do rõ ràng, cũng chẳng có cuộc cãi vã nào giữa họ. Khi được hỏi về việc này, bà Clémence cũng không biết lý do tại sao các con bà không muốn nhìn mặt mẹ nữa. Về phần Léa và Christine, họ cho hay rằng đó là điều mà bà Clémence đáng phải nhận sau những gì bà đã gây ra cho họ.

Sự kiện thứ ba diễn ra vào năm 1931, hôm đó gia đình Lancelin đi nghỉ và hai chị em Christine tỏ ra căng thẳng khi ông thị trưởng đột nhiên tới gia đình. Léa thì im lặng, còn Christine buông những lời nói không thể hiểu nổi. Cô nói với ông thị trưởng rằng họ bị gia đình Lancelin giam hãm và rằng ông Thị trưởng không làm gì để bảo vệ họ. Thị trưởng đã yêu cầu hai chị em tới Hội đồng nhân dân để làm rõ sự việc. Sau lần đó, ông Thị trưởng và Tổng thư ký thị trưởng ở Mans đã nổi đóa và coi hai chị em nhà Papin là những kẻ “điên rồ” .

Xử án

Vụ án chị em nhà Papin được mọi người nhìn nhận tại phiên tòa ở phương diện sự thiếu giáo dục của hai chị em Papin và xét xem liệu họ có mắc bệnh tâm thần hay không. Có rất ít các thông tin cụ thể về chị em nhà này. Phiên tòa bị đánh giá là xét xử một cách vội vàng. Tờ Loeuvre đã viết về phiên tòa như sau: “Chiều qua, chúng ta đã được chứng kiến một phiên tòa náo nhiệt và không mấy thuyết phục”.

Mặc dù có yêu cầu giám định tâm thần hai chị em Papin một lần nữa của bác sĩ Logre khi ông không đồng ý với ý kiến của các đồng nghiệp thì tòa vẫn tán thành quan điểm của các chuyên gia tâm lý Schützenberger, Truelle và Baruk. Họ nhận định rằng hành động giết hại hai mẹ con Lancelin là của những người có thần kinh hoàn toàn bình thường.

Trong bộ luật hình sự của Pháp quy định rằng những đối tượng “thiểu năng trí tuê” sẽ không phải chịu bất cứ hình phạt nào. Có hai lý do, trước tiên bởi vì họ không phân biệt được hành động của họ đúng hay sai và thứ hai là chứng rối loạn tâm thần làm cho họ không thể nhận biết ý nghĩa của hình phạt.

Phiên tòa xét xử 2 chị em Christine Papin và Léa Papin.

Trong phiên xử, tòa án cũng không quan tâm tới tiền sử gia đình của hai chị em (cha là người nghiện rượu, loạn luân và thường đánh đập mọi người trong gia đình, trong số hàng xóm có người mắc bệnh tâm thần, ông chú trong gia đình thì treo cổ tự vẫn) cũng như cuộc sống lập dị của họ. Vụ rắc rối của ông Thị trưởng với hai chị em cũng không được tòa đề cập.

Sự tàn bạo trên thân xác các nạn nhân không được các công tố tại tòa coi là hành vi của những người điên. Họ coi hai chị em Papin là những kẻ máu lạnh khi hai chị em còn chùi rửa công cụ gây án và tắm gội sạch sẽ. Yêu cầu dựng lại hiện trường vụ án một lần nữa cũng không được tiến hành.

Trong trại giam, Christine bị khủng hoảng tinh thần trầm trọng, bị mắc chứng ảo giác, mất trí nhớ, nói nhiều câu khó hiểu và mê sảng. Các lời khai của bạn tù và những giám trại viên về vấn đề này cũng ít được quan tâm vì Christine thừa nhận cô đã đóng kịch.

Phán quyết của tòa đã được đưa ra. Christine cúi đầu nhận tội và phải nhận bản án cao nhất là tử hình. Léa phải chịu bản án 10 năm tù khổ sai.

Sau này, Christine được đặc xá khỏi án tử hình nhưng phải lao động khổ sai đến hết đời. Cô được chuyển tới nhà tù trung tâm ở Rennes. Tại đó, cô đã tuyệt thực và dần rơi vào trạng thái trầm uất. Cô đã được đưa tới nhà thương điên tại Rennes và mất năm 1937 vì bị suy nhược ở tuổi 32. Còn Léa qua đời ở Nantes năm 2001, thọ 90 tuổi

                     By:jinyoung mart  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi