viết cho anh lá thư tay, những ngày em chờ đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


tình ta chớm nở vào một đêm hè tươi mát, những luồng gió cứ mải miết rượt đuổi theo nhau....

bất chợt trong làn gió ấy em và anh gặp nhau. hai người cứ nhìn như thế khiến không gian như lặng thinh, có thể nghe được tiếng gió xào xạt qua từng kẽ tóc. lúc em nhớ lại kí ức ấy làm em cứ cười mãi không thôi.

ta gặp nhau bất chợt, tình cờ nào ngờ đâu tình em còn đó, bám theo anh suốt dọc đường tiền tuyến, làm lòng anh nhớ mãi không thôi.

khi hai ta nói chuyện với nhau em mới biết anh tên Tại Hưởng năm nay 20, cái tuổi đã đủ trưởng thành và chín chắn. khi đã bước qua tuổi 18 non nớt, 2 năm ròng rã hiểu sự đời, thì em mới có thể nghĩ như vậy.

em lúc đó chỉ mới 18 nên ngưỡng mộ anh lắm. người gì mà chín chắn và trưởng thành không thôi.

cuối buổi em và anh còn kịp trao nhau tờ giấy nhăn nhúm ghi địa chỉ của người kia. em cười cười nhận lấy và chạy mất tăm đi vì đâu ai biết được lúc đó em ngại như thế nào chứ ?

anh và em cứ nói chuyện qua những bước thư tay ấy mà dần dần thân lúc nào không hay. tình em chớm nở nhưng em sợ, sợ Hưởng không thương em, sợ anh và em không còn thân thiết như trước nữa, và sợ nhất là ánh mắt dị nghị của bà con xóm làng, ai mà chẳng biết anh Hưởng đây tài giỏi và lễ phép như nào. cái suy nghĩ ấy cứ lấn át em mỗi khi trong tim em có gì đó xao xuyến, em thương Hưởng lắm mà chẳng biết nói làm sao ?

Hưởng ơi anh có nghe em nói, nghe những lời nhỏ nhẹ bên tai, nghe em ....

em chỉ mong tình mình là thế nhưng nào ngờ anh phải đi xa, ra tận miền Nam vì giặc Mĩ tràn vào, lúc ấy em như chết lặng đi.

"anh đi theo Tổ quốc mang luôn cả tình em đi xa."  

trước hôm ấy anh có nói với em rằng:

- Quốc ơi, anh thương Quốc lắm nên Quốc nhớ đợi anh về nhen.

nghe được lời nói ấy em như nghẹn đi, oà khóc như một đứa trẻ, ôm lấy tình yêu của mình vào lòng rồi nhỏ nhẹ nói:

- em cũng thương Hưởng lắm, Hưởng ơi. Hưởng đi xa em chỉ mong đừng bao giờ quên ở miền quê nhỏ bé này sẽ luôn có người chờ anh về, làn khói ửng tỏ từ góc nhà sẽ luôn gợi cho anh nhớ em sẽ mãi ở đây. chờ anh về...

thương anh, Hưởng của em.

anh nghe câu đó như lòng ấm áp bội phần mà an tâm ôm em vào lòng mà ngủ, vì mai anh đi xa, xa mảnh đất mình khôn lớn và xa luôn cả người anh thương.
Quốc của anh...
———
Nam Định, viết cho anh mùa hè những ngày mưa năm ấy.

                       1968

ấy thế mà anh đi cũng đã hơn 2 năm, anh ơi giờ Quốc cũng đã lớn, đã bằng cái tuổi của anh khi hai ta gặp nhau, em vẫn ở đây chờ anh về. anh ở nơi đó, ổn chứ.

dòng máu tươi cứ ngày ngày đổ trên làn đường anh đi.

anh ơi em lo lắm.

em chỉ luôn mong Hưởng của em bình yên.

    Nam Định,ngày 28/2/1968
———

"những bức thư tay anh gửi về em luôn trân quý vì em biết rằng những dòng chữ nghiêng nghiêng vội vã của anh chỉ để em an tâm nhẹ nhàng an ủi em."

"ở tiền tuyến anh hì hục cùng đồng đội vác trên vai chiếc balo nặng trĩu đi trên con đường trơn và hẹp. Cơn gió buốt lạnh cứ bám lấy anh, chưa bao giờ anh nhớ hơi ấm của Quốc như vậy, Quốc ơi anh nhớ Quốc lắm....."

———

Nam Định, những ngày đông em chờ anh về.
                   1969

tình ta đẹp cũng bị chia xa, hỏi trên đời còn điều gì tồi tệ hơn ?

mong một đời bình yên ta có thể gặp lại.

em viết lá thư này như một dòng hồi kết lại tình ta, anh ơi anh đừng lo nhé.

hôm qua em mới nghe tin giặc tràn về làng ta,  em lo lắm. lo cho mọi người, lo cho những người nghèo neo đơn và quan trọng lo cho tình ta nữa anh à. em mãi sẽ đợi anh, tại mảnh đất này.

viết đến đây mà dòng chữ chẳng thể vẹn nguyên, những giọt nước mắt cứ thế lăn xuống làm nhoè đi nét chữ gọn gàng. nhưng tất cả còn lại chỉ là hai chữ chờ anh. 

            thu đông        
   Nam Định,ngày 19/11/1969

———

khi Hưởng nghe tin giặc tới làng ta thì anh lo lắm, liệu Quốc của anh có sao không? em ơi em còn nhớ lời hứa giữa hai ta chứ.

hai ta mãi sẽ chờ nhau trong cái đêm sáng tỏ, khi mọi thứ đều hoà vào niềm vui của chiến thắng miền Nam.
————

khi anh cầm được trên tay lá thư em gửi anh, gửi anh những dòng chữ vội, gửi anh cả mảnh tình anh để lại sau lưng để đi theo Tổ quốc. giờ em mãi đi xa, tình yêu anh ấy vậy mà cũng bay mãi để tìm em. em sống có tốt không? đỡ cực hơn rồi em nhỉ?
cái bếp vắng em giờ nó lạnh lẽo quá. Gió hùa vào làm anh nghe lẻng kẻng tiếng xoong nồi,làm anh nhớ Quốc của anh da diết. nhớ hơi ấm ngày nào em còn đây.

anh vẫn một mực bảo vệ Tổ quốc anh yêu vì trong đấy có cả em nữa mà. nên em ơi chờ anh nhé. anh sẽ đến gặp em sớm thôi.

(viết cho em những ngày thương nhớ. mong gặp em tại nơi đẹp nhất ta có thể nghĩ về nhau...)
                                         - Tại Hưởng -

End
2:05AM
———
mặc dù là lowercase nhưng tớ xin phép vẫn ghi hoa tên riêng nhé. <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro