𝕀.-ℙ𝕒𝕚𝕟-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là girllove
Đừng chửi nhân vật

Cốt truyện:Vietnam bị XHTD(không có ý xúc phạm) khi chuyện này lan truyền thì cô bị tất cả mọi người quay lưng, những chuyện không hay ập vào đầu cô, cô hiện tại là mục tiêu bắt nạt duy nhất trong trường.Những người từng bị bắt nạt cũng không lên tiếng giúp đỡ cô bởi họ sợ sẽ lại bị bắt nạt vì khi chuyện cô bị xh lan truyền thì những kẻ bắt nạt chuyển sang bắt nạt cô và cũng kể từ khi đó họ cũng không bị bắt nạt nữa.
______
ÀO!
'tí tách tí tách...'
Tiếng cười phá lên trong bầu không gian tĩnh lặng,dần dà càng nhiều tiếng bàn tán cười đùa phát ra.Em-Vietnam run rẩy chạy nhanh vào phòng thay đồ nữ, em vừa đi vừa nấc lên từng hồi. Dòng nước bẩn hoà cùng nước mắt chảy xuống gò má ửng đỏ vì khóc.

Nàng lục lọi trong cặp tìm một bộ đồ khác, cặp nàng chứa đầy những cuốn sách quyển vở không nguyên vẹn, nào là vẽ bậy, xé nát,...

6p sau

Cô nàng nhỏ chạy vội vào lớp, ngồi vào chiếc bàn bị bôi đầy bởi những lời chửi rủa

"Đồ dơ bẩn"
"Súc vật của xã hội"
"Sao mày lại được sinh ra nhỉ?con chó cái"
"Tối đi làm mệt không con đĩ~?"
"Không biết tiếng rên của mày như nào ta?chắc bắt tai lắm"

Em chỉ biết im lặng rồi gục mặt xuống bàn, từ đâu có một bàn tay túm tóc em rồi quăng em đến chỗ thùng rác cuối lớp.

"OH,xin lỗi nhé tôi tưởng cậu là rác~"

"Mạnh tay quá rồi đó, Thailand"

"Xùy,mày cứ vờ như mày lương thiện lắm đó Laos"_Thailand

"..."_Laos-lớp trưởng

Reng reng!

Cả lớp nhanh chóng giải tán, cô nàng khó khăn duy chuyển về chỗ ngồi vì cú ném ban nãy của Thailand làm em bị một vết xước dài ngay chân.

ASEAN:Em Vietnam!

Vietnam:D-dạ

ASEAN:Sao lại ăn mặc luộm thuộm thế kia?quần áo thì xộc sệt hở trên hở dưới, đi học hay đi gọi vốn thế?!

Vietnam:Em x-in.. lỗi cô...

ASEAN:Em không có miệng à mà cứ lí nha lí nhí thế?ra ngoài đứng cho tôi!

Vietnam:Vâng...

Em di chuyển một cách đau đớn ra ngoài, cả lớp thì cười ha hả, họ hả dạ lắm

Khi em đứng ngoài hành lang một lần học sinh lớp khác đi ngang qua em thì họ sẽ trêu chọc em bằng những từ ngữ quá đáng,em chỉ biết tủi thân mà nuốt nước mắt

Thời gian dài thật, muốn kết thúc cũng không được muốn dừng cũng chẳng xong

___
Reng reng

Giờ ra chơi khoảng thời gian ác mộng của em bắt đầu tới, một số thành viên lớp khác cụ thể như America của lớp 12a3 cùng Russia qua lớp tìm em để trút giận vì ban nãy họ bị phạt vì không làm bài tập

Vietnam:Hức...tha c-cho tớ..aa!

Russia:Im đi[Dập đầu em xuống sàn]

America:Ha..[Đá vào bụng em]

Vietnam:[Miệng chảy máu]Ah!

HS trong lớp:Haha! xem nó kìa

Reng reng

America:Chậc chán thật[Nắm tóc em]

America lôi em đến nhà kho cuối hành lang ném em vào rồi khóa cửa

Đáng ghét! rõ ràng cô ta biết em sợ không gian hẹp mà!

Vietnam:[Nhìn cây bóng chày trong nhà kho]

___
Rầm
___

Em với lấy cây bóng chày rồi vung mạnh vào cánh cửa(tất cả phòng học trong trường đều có cách âm nên không ai nghe),em vụt liên tục vào cánh cửa cho tới khi nói thành một lỗ lớn đủ để em chui qua.

Em cầm cây bóng chày đi xuống tầng một, đi ra khỏi cổng trường rồi lang thang trên đường. Chính em cũng không biết bản thân em đang đi đâu, em cứ đi mãi đi mãi rồi lại tới một bãi biển.Bãi biển này hoang vu vắng người nhưng lại rất đẹp.Em ngồi xuống rồi để cây bóng chày kế bênh, em ước gì bản thân em có thể ở đây mãi mãi...

___
Ở trường

Có học sinh đi vệ sinh liên tục nghe thấy tiếng ồn nên đã đi báo giáo viên

HS-9:Cô ơi có tiếng ồn từ phòng kho cuối hành lang dãy B tầng 4

E.U:Tch... phiền phức...[Đi theo HS-9]

Cô vừa lẩm bẩm chửi rủa kẻ nào làm gián đoạn công việc của cô,đến nơi
gương mặt cô hiện rõ vẻ bất ngờ.Cô không ngờ được có người làm được như này.Ngay làm tức, cô thông báo cho U.N và toàn thể giáo viên trong trường tìm ra học sinh đó. Cả trường được một phen náo loạn.Cùng lúc đó, America cũng không tìm thấy em nên cô ta cực kỳ tức giận, cô ta thề khi tìm được em nhất định sẽ đánh em no đòn. Cùng lúc nhận được tin em mất tích nên ai cũng đinh ninh là em làm .Ngay làm tức trang báo xuất hiện một thông tin ."Nữ sinh bị bắt nạt ở trường CaH làm hỏng một cánh cửa để thoát khi bị nhốt trong nhà kho rồi mất tích"

___

12 tiếng trôi qua

Chẳng ai tìm thấy em cả, cũng không ai muốn tìm em(?).Trí nhớ mông lung, em thẩn thờ nhìn Mặt Trời lặng, ánh hoàng hôn hắt vào mặt em.Cơ thể em chi chít vết thương, máu chảy dài.Em nghĩ, nếu em chết thì sao? nếu em hòa mình vào làn sóng đại dương xanh rộng lớn trước mắt thì sau đó sẽ như thế nào?em có sống lại được không?em phải xuống địa ngục hay lên thiên đường?Em không biết và cũng không muốn biết.Điều duy nhất em muốn làm nhất bây giờ được ai đó ôm trọn vào lòng, biển có thể làm được điều đó.Từng bước, từng bước chân của em dần chìm xuống làn nước trong xanh,cơ thể em như đang bị nuốt chửng.Bỗng có một người lao đến ôm em từ phía sau, người đó thở gấp,tay run rẩy ôm lấy em.Như thể người này đã chạy thật nhanh để có thể tìm thấy em, người nọ vừa hô hấp vừa mở lời cầu xin em:

_Đừng, xin chị..., đừng đi...

Vietnam:Viethoa...?

Viethoa: Làm ơn..., đừng bỏ tôi...[Ôm chặt]

Vietnam:Thả chị ra...[Bấu tay Viethoa]

Viethoa:[Ôm chặt hơn]

Viethoa:Tôi đưa chị về, đừng dại...

Vietnam:Nhưng-..

Viethoa: Làm ơn đó
_____
End

18/8/2024 2:48
1124 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro