laville/zata | what if i fall?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- chẳng sao cả. - laville lại thầm thì và zata bí mật nguyền rủa tất cả mọi thứ đang tồn tại trên cõi đời.

❝ celestial light x the shackled wings ❞
hay là top! laville x bot! zata.
nhắc lại, đây là top! laville x bot! zata.

tags; omegaverse, fluff nửa vời, zata-không-phải-omega, laville-đương-nhiên-là-alpha, laville hay còn gọi là laville-gâu-gâu, plotbunnies, ooc.

note; tin tôi đi, mọi thứ sẽ khác (theo cách tiêu cực đấy) khi bạn viết fanfic vào lúc hai giờ sáng. đừng hỏi tôi vì sao.

/

Zata là Alpha.

Đó là điều không thể chối cãi, một sự thật hiển nhiên và bất biến - như cái cách trái đất vẫn quay xung quanh mặt trời và loài chim phải có được tự do của chúng. Nhưng nó, tất nhiên, không phải là một điều gì kì lạ đến độ người ta phải mở to mắt mà trầm trồ. Zata là Alpha, cũng như tất thảy những kẻ được Thánh điện chúc phúc, với ưu tú, siêu việt, toàn năng là tính chất vốn có, là một điều không mấy ngạc nhiên.

Zata phải là Alpha, bởi lẽ Thánh điện sẽ không mở cửa đón nhận một Omega và bởi vì gia tộc anh không cần đến một kẻ yếu nhớt và đáng khinh như thế. Mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn với kẻ mạnh. Đó là điều Zata đã nhận ra kể từ khi còn là một đứa trẻ nít và chẳng biết cái quái gì về thế giới, ngoại trừ số phận và vận mệnh của chính mình. Trách nhiệm, Zata nhận ra thứ đã luôn đè nặng trên vai anh khi bắt đầu lớn hơn một chút. Sau tất cả, Zata đã chấp nhận nó dễ dàng và nhanh chóng hơn cả khi anh biết được bản thân không phải kẻ mạnh nhất.

Nhưng dù sao Zata vẫn là một người ưu tú.

Bên cạnh đó, nếu còn có một lí do nào nghe có vẻ ấu trĩ và ngu ngốc hơn, thì đó bởi vì Laville cũng là một Alpha và anh chẳng muốn thua cậu ta chút nào. Zata đã nghĩ về chuyện đó, tất cả những chuyện đó, bao gồm cả việc Laville là Alpha, việc lòng kiêu hãnh vững vàng như sắt thép của Zata không cho phép anh nhún nhường trước Laville một chút nào, và cả việc cậu ta là kiểu người không thể (hoặc không muốn) khống chế mùi hương của chính mình, ít nhất là trước mặt anh. Với số kiến thức ít ỏi về giới tính mà anh thu nhận được sau khi vùi đầu vào đống sách vở, dù cho anh thực sự không đặt tâm trí của mình vào đó, Zata vẫn có thể khẳng định chắc nịch như thế. Chẳng có lí do rõ ràng nào cho việc đó, nhưng sau tất cả những thứ mà Laville thể hiện ra bên ngoài, thì điều đó đã ghi vào trong tâm trí anh một ấn tượng không thể di dời, một ấn tượng như thể anh là người duy nhất.

Một ấn tượng Zata không thể diễn thành lời.

Mọi chuyện bắt đầu khi anh được mời gia nhập Tiểu đội Ánh sáng. Khế ước với Tulen là thứ anh để tâm đến thứ hai trong danh sách "Những điều đáng quan tâm trong cuộc đời của Zata" (nếu anh thật sự sở hữu một cái danh sách quái gở như thế), sau "Tự do của gia tộc", vì dù gì đi chăng nữa, thì chúng cũng có một mối liên kết chặt chẽ và ảnh hưởng lẫn nhau theo kiểu hiệu ứng domino. Anh đã gặp Laville ở đó, và Tulen đã đúng, cậu nói nhiều một cách khủng khiếp, nhiều đến mức mà vị hoàng tử lôi quang đáng kính của Thánh điện đã phải dùng từ "lắm mồm" để miêu tả cậu ta. Dẫu cho Bright vẫn thường nhắc nhở Laville một cách đầy thiện chí rằng hãy cố lắng nghe người khác nhiều hơn, thì Laville vẫn cứ bám chặt lấy anh như hình với bóng, lảm nhảm không ngừng về tất cả thứ vớ vẩn trên đời (Kiểu như, anh biết không, hôm nay thầy Tulen đã đứng trước gương hẳn hai tiếng mười phút cơ, và anh biết không, hôm nay Enzo lại nổi điên lên với em chỉ vì em lỡ nhắc đến anh nhiều hơn năm lần, chẳng hiểu sao) như thể đó là lần cuối cùng cậu ta được nói, rồi bắt đầu nặn ra cái điệu cười của một đứa ất ơ nếu anh không nhịn được mà vô tình gắt lên. Dù sao thì đó cũng là tính cách của cậu ta, Zata đã (cố) quen với điều đó rồi. Và với sự âm trầm và điềm tĩnh vốn có trong con người anh, Zata vẫn luôn để cậu ta làm những gì mình muốn.

Sao cũng được, anh luôn tự nhủ với chính mình như thế mỗi lần đụng mặt Laville một cách đầy tình cờ và dường như là ở bất cứ ngõ ngách nào trong thánh điện. Ban đầu Zata chỉ đơn giản là không quan tâm, nhưng đôi khi có một suy nghĩ bất chợt dấy lên trong đầu Zata, rằng có lẽ Laville sẽ thất vọng lắm nếu như cậu ta biết được, rằng khi đó, trong cuộc đời đầy rẫy bi kịch của Zata, cậu chẳng là gì cả.

Cho đến khi anh vô tình phát hiện ra rằng anh là kẻ duy nhất biết được rằng cậu ta có mùi hương giống như kẹo.

Zata đã suy nghĩ trong một khoảng thời gian, rằng tại sao mỗi khi đến gần anh, mùi hương của Laville lại nồng hơn mức bình thường và tại sao cứ phải là mùi kẹo mà không phải bất kì thứ mùi chết tiệt nào khác. Dường như mọi lần đều y hệt như lần đầu tiên, dẫu cho thứ mùi đầy ngán ngẩm đó đã trở nên quen thuộc trong cuộc sống của anh, Zata vẫn không bao giờ có thể giữ được sự bình tĩnh vốn có mỗi khi nó ác độc xộc thẳng vào mũi.

Laville là Alpha, và Zata cũng vậy. Bản năng nguyên thủy của một Alpha không cho phép anh tiếp nhận tín hiệu của một Alpha khác, hay tất cả mọi thứ của một Alpha khác. Và một thứ gì đó đã trở nên vụn vỡ trong trái tim của vị hoàng tử tộc Dạ ưng. Anh chỉ không hiểu. Trong một thời gian dài, sự kiêu hãnh không cho phép Zata chấp nhận điều đó. Nhưng anh chưa từng coi nó là một điều gì đặc biệt khác ngoài việc phải nắm bắt nó như cái cách anh cố học thuộc lòng một thứ ngôn ngữ cổ, đại loại vậy.

Zata chỉ không biết, nó sẽ là một thứ gì đó còn hơn thế, hơn cả việc Bright cật lực tìm kiếm thứ ánh sáng cứu rỗi nhân loại, hơn cả việc Enzo tôn kính và phục tùng thánh quang tới mức cực đoan, và có lẽ là hơn cả thế nữa. Nhưng giờ đây, trong thế giới bị bóp méo và trói buộc bởi những quy tắc và khế ước của Zata, thứ gì đó chỉ là một định nghĩa nhạt nhoà, một ý niệm anh chỉ cần khám phá cho bớt ngột ngạt và bứt rứt.

Nhưng mỗi khi ánh mắt của Laville trở nên sắc lẹm mỗi khi đặt trên người anh, dường như những ngọn gió từ đại ngàn và biển cả lại bùng lên dữ dội, cuộn thành từng đợt gắt gao trong lồng ngực. Zata không thể không thừa nhận, bằng một cách quái quỷ nào đó, cái tên Laville đã đột ngột xuất hiện trong danh sách "Những điều đáng quan tâm trong cuộc đời Zata", nhảy phắt lên khu vực tầm giữa và chễm chệ ở đó, nhưng điều khó chịu nhất là, nó được xếp trước "Rouie" và "Bright".

Chẳng hiểu sao.

-

- Laville.

- Dạ?

Zata tặng cho Laville một cái liếc mắt không mấy dễ chịu, trong khi cậu vẫn trưng ra một nụ cười toe toét trên khuôn mặt, trông chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Zata ngập ngừng, ngừng lại một giây để cân nhắc câu nói tiếp theo. Anh biết Laville là một đứa cứng đầu và bướng bỉnh, cậu ta sẽ đáp lại yêu cầu anh với mấy câu đùa giỡn ngu ngốc và mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả, dù cho anh có cố tỏ ra nghiêm túc đến mức nào. Laville là kiểu người như vậy đấy và Zata đã nắm rõ điều đó như lòng bàn tay, nhưng vẫn có điều gì đó thôi thúc anh cất giọng.

- Cậu thu lại mùi của mình được không?

Và Zata cảm thấy một nỗi hối hận trào dâng khắp lồng ngực ngay sau đó. Bởi vì nụ cười toe toét đến ngớ ngẩn của Laville đã tắt ngủm trên khuôn mặt cậu, thay vào đó là một nét cười Zata chưa bao giờ nhìn thấy, hoặc chưa từng có ai được nhìn thấy. Một cánh hoa lướt nhẹ qua trái tim anh ngứa ngáy. Và điều đó khiến Zata khựng lại trong một tích tắc.

- Trông anh lúc nào cũng lơ đãng

Không đúng.

- Và như thể đang cố đẩy em ra xa thật xa

Không đúng.

Cậu trả lời không đúng trọng tâm câu hỏi. Zata muốn thốt lên như thế với mức âm lượng cao nhất, nếu anh có thể. Nhưng Zata không thể. Anh không thể, bởi vì ánh mắt long lanh của Laville đột nhiên khiến tâm can anh xao động đôi chút và, anh chỉ đơn giản là không thể. Zata không thể nghĩ được gì nhiều ngoài anh ghét cậu ta chết đi được; không thể thấy được gì khác ngoài đôi mắt đã thu lại ánh sáng rực rỡ và một lần nữa, trở nên sắc như dao; không thể ngửi được mùi hương nào nữa ngoài mùi kẹo đường nồng nặc quen thuộc. Thế giới của Zata, thế giới bị bóp méo và ràng buộc của Zata, thế giới ngột ngạt và đóng kín của Zata,

đáng lẽ ra không nên xuất hiện Laville.

Laville nhận ra tiếng giày của một ai đó vọng đến và đang trở nên gần hơn. Cậu đánh mắt dọc theo dãy hành lang, qua những bức tường trát sơn óng ánh của Thánh điện để tìm kiếm chủ nhân của tiếng ồn phá bĩnh trong khi nụ cười toe toét thường ngày trở lại trên khuôn mặt.

Nhưng bấy giờ tâm trí Zata vẫn hiển hiện hình ảnh Laville mỉm cười, ánh mắt sắc lẹm ngang nhiên đâm thẳng vào đôi đồng tử của anh.

Và Zata bất giác rùng mình.

-

Zata thu mình lại giữa đám lông vũ mềm mại của chiếc cánh bên phải. Nếu chiếc còn lại không bị phong ấn thì có lẽ anh sẽ trông giống như một quả cầu bằng lông đang vắt vẻo trên cành cây. Nếu Laville ở đây, cậu ta sẽ lại nhe răng ra cười cho mà xem. Zata thầm nghĩ, và sau một thoáng im lặng đầy bối rối, anh nhận ra có điều gì đó không đúng lắm. Có thể đó là ánh nhìn của cậu ta. Điệu cười cợt nhả của cậu ta. Sự xuất hiện nhiều đến mức ngán ngẩm của cậu trong đầu anh. Và cũng có thể là đống cảm xúc kì cục mà kể cả một Laville ảo ảnh cũng có thể gieo vào tâm trí Zata. Thực ra, bản thân Laville đã là một thứ không đúng lắm rồi. Câu nói đó sẽ có nghĩa và thuyết phục hơn nếu Zata sử dụng đúng ngữ pháp, nhưng ai quan tâm chứ, dù sao đó cũng là Laville. Nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là Zata không biết cách đặt câu chính xác, nó chỉ thể hiện rằng Zata luôn vô tình quên mất rằng làm thế nào để suy nghĩ và nói chuyện một cách bình thường mỗi khi nhắc đến Laville. Zata thừa nhận điều này khá là xấu hổ, vậy nên anh quyết định giấu kín nó cho riêng mình.

Zata ngọ nguậy một cách khó chịu trên cành cây. Anh đánh mắt nhìn lên dải sao rực rỡ vắt ngang bầu trời đêm, và anh đột nhiên nhớ tới Bright. Và sau đó là Laville, một lần nữa.

Thành thực mà nói, Bright giống như một tổ hợp của mặt trăng, mặt trời và những vì sao. Cậu là kiểu người mà bạn sẽ không thể moi ra bất cứ một điểm xấu nào dù chỉ là nhỏ nhất và xin hãy tin Zata đi, có một ngàn lẻ một lí do cho việc lũ con gái cứ phát điên lên vì cậu ta mà tất nhiên là hoàn hảo sẽ chiếm vị trí đầu tiên. Và lần này Zata sẽ không nói quá đâu, nhưng chắc chắn không bị Enzo ghét sẽ là lí do thứ hai.

Ban đầu anh đã nghĩ về Laville như một thằng nhóc ất ơ và dễ đoán. Nhưng rồi Zata chua chát nhận ra rằng anh đã lầm, kể từ khi cậu đến và làm rối tung tất cả mọi thứ lên mà không cho anh một cơ hội sửa chữa. Rõ ràng đó là nguyên nhân sâu xa cho ánh nhìn thương cảm của Enzo luôn găm vào anh mỗi lần họ chạm mặt. Nhưng Bright đã nói - chàng trai vàng của Thánh điện đã nói đầy chân thành như thế này - rằng Zata rất cần Laville trên một phương diện nào đó. Không phải như cái cách một chú chim cần đôi cánh và lông vũ, không phải đôi cánh và lông vũ, không phải.

Mà là tự do.

Zata vẫn luôn cảm thấy khó hiểu với cách so sánh kì cục đó, nhưng bằng tất cả sự tôn trọng được tích góp sau ngần ấy thời gian anh dành cho Bright, anh đã không cho phép bản thân phản bác lại cậu, và sự thực là anh cũng không hoàn toàn chối bỏ điều đó. Zata chỉ không muốn thừa nhận, bởi Laville quá ư là nhăng nhít và chỉ cần cậu ta nghe lỏm được ở đâu đó một nửa câu trên thôi, sẽ chẳng ai muốn tưởng tượng ra diễn biến tiếp theo đâu.

Dù sao thì đó cũng đâu phải là lỗi của anh. Quỷ tha ma bắt tất cả những điều khiến nó trông không giống một Alpha chút nào đi, Zata nhíu mày đầy bất lực, tưởng như mùi kẹo đường lại lởn vởn quanh cánh mũi, và cả cái kiểu cứ ngang nhiên nhảy xồ vào cuộc đời của người khác nữa và--

- Zata.

Anh nhận ra giọng nói đó, tuy nó thật sự chẳng hợp với dấu chấm câu một chút nào. Nhưng nếu câu nói kết thúc như thế thì tức là có một điều gì đó đang không ổn lắm ở Laville. Zata chỉ im lặng và liếc mắt xuống, lắng tai nghe từng nhịp thở lộn xộn dưới mặt đất. Sự tĩnh lặng của đêm khuya khiến Zata rùng mình khe khẽ, và hơn hết, những hơi thở gấp gáp của kẻ bên dưới đã vô tình đánh thẳng vào tâm can anh một điều gì đó nhộn nhạo.

- Zata. - Cậu lặp lại lần thứ và câu nói vẫn kết thúc một cách chóng vánh như thế. Nhưng đó còn chẳng phải là thứ mà Zata mong đợi và như thế khiến anh khó chịu lắm. Anh rũ cánh, đột nhiên cảm thấy vội vã chẳng vì điều gì cả.

- Kính ngữ.

Sau lời nhắc đó, Laville bất chợt bật ra một điệu khúc khích với âm lượng khá nhỏ, nhưng đủ lớn để anh có thể nghe thấy. Và khi nó đã hoàn toàn chìm nghỉm giữa màn đêm tĩnh mịch và ngột ngạt, thì cậu mới cất giọng một lần nữa.

- Anh giúp em được không?

Ban đầu Zata không hiểu ý tứ trong từ "giúp" của cậu, nhưng khi thứ mùi quen thuộc lại bắt đầu chờn vờn quanh mũi và trượt thẳng vào trái tim Zata, thì anh hiểu rõ Laville đang muốn gì. Anh có thể cảm thấy khuôn mặt đang nóng dần lên, toàn thân lại rạo rực như đổ lửa và khoảnh khắc đó, Zata thề rằng anh sẽ đập vỡ tất cả những chiếc gương nếu chúng dám xuất hiện ở đây bằng mọi giá.

Tất nhiên Laville không hề đùa giỡn về điều cậu muốn, nhưng Zata cũng đã đặt ra những giới hạn. Những giới hạn mà đến cả Laville cũng không thể phá vỡ. Những giới hạn anh không cho phép bất kì ai xâm phạm. Những giới hạn ràng buộc Zata với một thế giới tàn khốc và cứng nhắc.

- Tôi là Alpha.
- Em biết - Laville thì thầm. Giọng cậu nhẹ hơn ngày thường, nhẹ hơn tất cả những khi cậu cất giọng, nhẹ hơn tất cả những lần Zata nghe thấy thanh âm cậu ríu rít bên tai. Và nó dịu dàng hơn bao giờ hết. Dịu dàng hơn cả những cơn gió đại ngàn. Dịu dàng hơn cả những vì tinh tú. Dịu dàng hơn những định nghĩa người ta viết trong sách vở. Và nó trái ngược hoàn toàn với mùi kẹo đang trở nên nồng nặc trong không khí. - Nhưng chẳng sao cả.

Anh thầm đổ lỗi cho mùi hương của kẻ bên dưới và gắng gượng từ chối cơn nóng đang dần ập tới. Nó khiến anh run rẩy hơn bao giờ hết. Và Zata bất thần nghĩ về cái cảm giác đau đớn trỗi dậy từng đợt mà anh đã từng nghe qua khi một thước phim được tua nhanh trong tâm trí anh. Khoảnh khắc những ngón tay thon dài của cậu lướt qua eo anh, mùi kẹo ngọt ngào như đường hạt sẽ át đi tất cả những mùi hương của gió, của bầu trời, của biển cả và không bao giờ rời đi nữa. Những cơn đau điếng người như cứa rách da thịt sẽ hằn lại trong trí óc Zata tựa một hình phạt xứng đáng cho việc đi ngược lại thiết lập vốn có của thế giới. Thế rồi anh nghĩ về những cái chạm của sự tái sinh, một nụ hôn suốt bốn mùa, Laville, và tự do. Zata chợt nhận ra anh chưa bao giờ thực sự để tâm đến những thứ ngu ngốc như quy tắc, luật lệ, khế ước. Không cái nào trong số đó cả. Không cái nào cả.

- Chẳng sao cả - Laville lại thầm thì và Zata bí mật nguyền rủa tất cả mọi thứ đang tồn tại trên cõi đời. - Em không cần Omega,

Zata lại đưa mắt xuống phía dưới một lần nữa như một lời cảnh cáo sau cuối. Thế nhưng rồi Laville lại nhẹ nhàng nâng cao hai cánh tay như thể muốn đỡ lấy một ai đó, đôi đồng tử tựa những cơn sóng của đại dương xuyên thẳng qua trí óc của Zata, và chỏm tóc bồng bềnh như lông vũ, và sống mũi, và bờ môi, và tất cả mọi thứ. Tất cả mọi thứ. Laville. Đất trời nghiêng ngả trong lồng ngực anh, tưởng chừng Trái Đất không bao giờ có thể quay đúng điệu nữa. Chỉ vì Laville, lúc nào cũng là vì Laville.

- Mà là anh.

Ba chữ đâm thẳng vào thần kinh của Zata như một chất kịch độc, đập tan hàng phòng ngự cuối cùng vững vàng như một pháo thành. Trong khi mọi thứ trước mắt dần trở nên nhạt nhoà, Zata vẫn không biết được thứ đã hiện hữu từ lâu trong trái tim anh, và hiện giờ đang thôi thúc anh, thổi bùng lên một ngọn lửa đốt rụi những giới hạn tưởng như không bao giờ có thể xoá mờ. Anh nín thở, hoặc có thể là không thở nổi, tưởng chừng thời gian đã ngừng trôi từ lâu lắm và tất cả mọi thứ còn sót lại chỉ còn thanh âm cùng mùi hương của Laville trong trí óc mơ hồ.

Zata chỉ biết đó không phải là bản năng sẵn có của một Alpha, không phải.

Và lần này, may mắn thay, anh đã đúng.

Zata mím môi, rồi thả rơi hai tiếng, Laville.

Và nhào người xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro