-11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thôi được rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi, xong rồi tìm chỗ khác cũng được." - Tư Thành an ủi.


"Ừ, mà em đừng nói chuyện về Nhuận Ngũ với Du Thái nhé." - Thái Dung dặn thêm. Anh không muốn gây thêm rắc rối nào cho Nhuận Ngũ.


"Dạ em biết rồi, chuyện của anh em sao lại đem kể linh tinh được." - Tư Thành cười cười trấn an Thái Dung. Trong lòng thực chất nghĩ anh thật sự là một kẻ ngốc hết thuốc chữa.


"Cảm ơn em." - Thái Dung thật lòng mà cười, nhưng vết đánh trên mặt thật là nặng tay. Mặt sưng đến nỗi mỗi lần cử động cơ mặt trông thật méo mó chẳng phân biệt được là cười hay khóc nữa.


Cuối cùng Thái Dung dọn tạm qua chỗ Tư Thành để cho cậu ta chiếu cố mình một chút. Mất gần một tháng chỗ gãy xương của anh mới lành lại hẳn, đại khái là có thể vận động được. Anh không tới Singbar làm nữa, nhờ Du Thái giới thiệu, Thái Dung tìm được công việc phục vụ tại nhà hàng chay của một người bạn của anh, cuộc sống lại tiếp tục nhịp điệu vốn có của nó.


Nhuận Ngũ sau lần đó không trở lại Singbar nữa, tiếp tục quay cuồng với công việc. Thời điểm này chính là lúc các chương trình khuyến mại mùa thu của các nhãn hàng mạnh mẽ tung ra. Vì vậy Nhuận Ngũ đang phối hợp với bộ phận Marketing với sự chỉ đạo của Đình Hựu để chạy chương trình trên khắp hệ thống.


Thực ra Đình Hựu, sếp của Nhuận Ngũ tuy trẻ tuổi nhưng về cơ bản mà nói không có gì để chê trách, cậu ta năng động, nhiệt tình, có đào tạo tốt, tuyệt đối không phải là một tay mơ. Chỉ có duy nhất một việc mà Nhuận Ngũ mất một thời gian mới thích nghi được. Cậu ta là gay.


Nhuận Ngũ không kì thị giới tính, chính cậu còn trên danh nghĩa đã bao dưỡng Thái Dung suốt năm năm ở nhà cơ mà. Chuyện khiến cậu đau đầu, là Đình Hựu thường nói cái gì mà "linh cảm công việc" của cậu ta chỉ đến khi tinh thần được thoải mái. Vì vậy thường lấy tư cách lãnh đạo, nửa lôi kéo, nửa uy hiếp cậu cúp giờ làm đến các điểm tụ giải trí, bảo là để tìm "ý tưởng".


Lần này còn bị lôi kéo đến Ganymede. Ganymede có thể nói là gay bar nổi tiếng nhất trong thành phố, cung cấp đủ loại dịch vụ, công khai có, kín đáo có, hợp pháp có mà không hợp pháp lại càng không thiếu trò. Từ sau khi đụng Thái Dung ở đây năm năm trước, Nhuận Ngũ không tới đây nữa. Ấn tượng của cậu với Ganymede từ dạo đó trở nên tệ. Không ngờ năm năm mà Ganymede vẫn còn hoạt động, thậm chí còn có phần phát triển hơn trước.


Ganymede Bar nằm trong tầng hầm một khách sạn được thiết kế theo lối cổ điển, trưng bày nhiều bức điêu khắc giả cổ thoạt nhìn dưới ánh đèn mờ ảo trở nên lấp lánh, kiêu kì. Khách ở đây có đủ hạng người, đa phần là những người thuộc giới tính thứ ba. Hiển nhiên cũng có một bộ phận thanh niên dị tính đến đây vì ham vui, vì tò mò hoặc đi cùng bạn.


Nhuận Ngũ đi dọc theo đường hầm vào không gian bên trong quán, thi thoảng đụng vài cậu thanh niên trẻ tuổi ăn bận cầu kì khiến cậu không thể không nhớ đến hình ảnh Thái Dung khi cậu ở đây lần đầu tiên.


Nhuận Ngũ được nhân viên dẫn đến tận bàn Đình Hựu đang ngồi. Cậu ta trông có bộ dạng thực rất hưởng thụ, tay cầm ly rượu tựa vào ghế có vẻ thư thái, nhưng để ý kĩ sẽ thấy cậu ta đang liếc ngang liếc dọc ở khắp bar. Bên cạnh, không ai khác là giám đốc Húc Hi đang bày ra gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng ngàn năm không đổi. Nhuận Ngũ ngồi xuống cạnh Đình Hựu, cau mày.


"Thiếu gì nơi, sao nhất thiết phải hẹn nhau ở đây?"


"Ầy, nghe nói chỗ này mới có tuyệt sắc giai nhân, em phải xem mới được." - Đình Hựu lộ bản háo sắc ra mà Húc Hi ngồi cạnh vẫn làm một vẻ điềm tĩnh.


Nhuận Ngũ cũng không nghĩ ngợi nhiều, gọi một chai bia lạnh tự mình giải nhiệt rồi tự mình trầm ngâm. Ba người ngồi một lúc, vừa nghe nhạc vừa nhìn ngắm xung quanh, thi thoảng cũng có vài cậu trai mon men tới, nhưng có lẽ bị khí tức lạnh lẽo từ Húc Hi tỏa ra khiến không ai dám ngồi xuống chỗ bọn họ.


"Ô, Đình Hựu, lâu rồi mới thấy em đến nha." - Một lúc có một người từ bên kia đi tới vẫy tay với Đình Hựu.


"Tùng Linh? Anh vẫn ở đây sao?" - Đình Hựu nhận ra người nọ, tươi cười lại.


Người thanh niên tên Tùng Linh bước lại ngồi xuống bàn bọn họ bày ra một vẻ yểu điệu mà kiêu kỳ lần lượt chào hỏi từng người. Nhuận Ngũ có nghiệp vụ của người bán hàng nhiều kinh nghiệm, đối với ai cũng luôn giữ vẻ thân thiện đúng mực, đưa tay ra bắt. Ngược lại Húc Hi chỉ khẽ gật đầu rồi lập tức hướng Đình Hựu truy hỏi.


"Anh trước đây thường xuyên tới sao?" - Húc Hi trầm giọng, đôi mày dài hơi chau lại, đưa ánh mắt đánh giá người mới tới.


"Tới ngắm người không được hay sao?" - Đình Hựu lườm lại người nọ.


"Ồ, khẩu vị của anh thích là già dặn lại lả lướt một chút hay sao?" - Húc Hi nói hoàn toàn là ý trêu ghẹo.


Tùng Linh thấy đoạn hội thoại giữa hai người đã dính dáng đến mình nhanh nhảu dùng giọng nói ẽo uột chen vào.


"Nè nè, đừng xem thường tôi nha, hồi trẻ tôi cũng coi như nổi tiếng ở bar này đó nha." - Đoạn vừa nói vừa lôi điện thoại ra tìm vài tấm hình cũ, đưa cho mấy bọn họ xem miệng tiếp tục liến thoắng.


"Xem, xem đi!"


Tùng Linh làm việc ở Ganymede cũng có thâm niên gần chục năm rồi, hiện giờ cũng đã qua thời kì hoàng kim, đa phần thời gian không trực tiếp tiếp khách mà chủ yếu quản lý, dạy dỗ người ở bar. Xem trong hình trước đây thì cũng có vẻ thanh tú, nhưng bộ dáng lả lướt thì quả là hoàn toàn không có gì thay đổi. Đình Hựu vừa xem hình vừa cười nói với Tùng Linh xem ra khá quen thuộc.


"Ồ, đây không phải là viên ngọc nhỏ ở Singbar sao?" - Đình Hựu chỉ chỉ người trong bức hình đứng cạnh Tùng Linh.


"Em nói Thái Dung à?" - Tùng Linh nhìn lại người Đình Hựu chỉ rồi hỏi lại.


"Vậy đúng là anh ấy rồi." - Đình Hựu gật gù.


Lúc này, vẫn giữ vẻ mặt không quan tâm nhưng các giác quan của Nhuận Ngũ đã dồn hết sang bên này.


"Thì ra cậu ấy từng làm ở đây. Chẳng trách anh Thái lại có vẻ thần bí như vậy." - Đình Hựu tiếp tục gật gù tự nói.


"Cậu ấy nghỉ lâu rồi, cỡ năm sáu năm rồi. Trước đó cậu ấy nổi tiếng lắm, còn ít tuổi đã bắt đầu làm ở đây rồi, bộ dáng không tệ, được rất nhiều khách thích đấy."


"Giọng anh có vẻ ghen tị kìa." - Đình Hựu trêu đùa.


"Anh mà lại ghen tị với một đứa nhỏ sao. Nói cho chú biết anh đây cũng có đầy mị lực riêng đó nha." - Tùng Linh vừa nói vừa ưỡn ẹo dùng tay vén vén tóc ra sau tai.


Đình Hựu bĩu môi vừa nhớ lại bộ dạng của anh nấu mì cho mình vừa chẹp miệng cảm thán.


"Anh ấy đẹp ghê!"


"Ừm, anh còn nhớ rõ nó, mẹ nó bệnh nặng nên thằng nhóc mười sáu tuổi đã tới đây xin làm rồi." - Tùng Linh bắt đầu trầm ngâm như một người có tuổi sắp sửa kể chuyện ngày xửa ngày xưa xa lắc.


"Anh nói mẹ anh ấy bệnh à?" - Nhuận Ngũ quên mất mình đang giả bộ không quan tâm, buột miệng hỏi.


"Ừ, thằng nhóc cũng tội, lúc nó vào đây thì mẹ nó đã suy thận giai đoạn cuối rồi. Hai ngày chạy thận một lần, nó cần tiền lắm, bán mạng tiếp khách."


"Sau đó thì sao?" - Nhuận Ngũ cau mày không nhịn được lại hỏi thêm.


"Tiếc là bán cái mạng nhỏ của nó cũng không cứu được mẹ nó. Anh nhớ nó làm độ hai năm thì mẹ nó mất, bọn anh còn giúp nó mai táng bà mà. Bà mẹ đến lúc chết cũng không biết con mình đã phải làm cái nghề gì. Thằng nhóc nó giấu kỹ lắm." - Tùng Linh kể lể bằng một giọng nheo nhẽo lại cố tỏ ra trầm buồn. Anh ta sống ở nơi này cũng đã nhiều năm, đối với cuộc đời mỗi người từng ra vào nghề này, cũng xem là có một chút hiểu biết.


"Tội anh ấy quá!" - Đình Hựu chăm chú nghe lại bắt đầu đa sầu đa cảm -"Sau rồi sao hả anh? Xong ảnh nghỉ việc à?"


"Ấy, nghỉ việc đâu có dễ vậy." - Tùng Linh làm điệu bộ thở dài - "Thằng nhóc khi ấy suy sụp lắm, nó muốn nghỉ nhưng không có tiền chuộc thân. Aizz, đợt ấy để răn đe làm gương cho các em khác, chủ còn hành nó một trận ra trò. Khổ, anh với mấy đứa xin mãi mới cứu được nó một cái mạng về, rồi nó cũng bỏ ý định bỏ nghề luôn, sống vật vờ."


"Nhưng cuối cùng anh ấy cũng ra khỏi bar rồi mà đúng không?" - Đình Hựu tò mò hỏi thêm.


Bên này Nhuận Ngũ cảm thấy không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt khiến cậu hô hấp cũng khó khăn.


"Mấy năm trước tự dưng một ngày nó lại mang tiền đến chuộc thân rồi không trở lại nữa. Anh đoán nó đã tìm được khách nào bao dưỡng." - Tùng Linh trả lời Đình Hựu.


"Nói chung đã vào đây ai cũng có một số phận." - Tùng Linh thở dài rồi nhanh như chớp thay bằng gương mặt tươi cười đon đả.


Nhuận Ngũ trong đầu rối mòng mòng. Cậu rất muốn hỏi thêm nữa chuyện của Thái Dung nhưng ngại Đình Hựu và Húc Hi. Hơn nữa nghĩ lại, dù sao cậu với anh ta cũng đã chấm dứt hết rồi, đó không phải chuyện cậu nên quan tâm nữa. Có điều, trong lòng chợt như có gì đè nặng.


Những chuyện cũ Nhuận Ngũ không còn nhớ nhiều nữa. Khi Thái Dung theo mẹ tới ở nhà, Nhuận Ngũ đang học cấp hai. Khối lượng học tập những năm ấy thật khá nhiều, hơn nữa ở tuổi ấy, cậu dĩ nhiên thích chơi với lũ bạn thân của mình hơn là bỏ thời gian ra chơi với một người không liên can gì đến gia đình mình. Cậu cũng không biết cụ thể tình hình của mẹ con anh cho lắm. Chỉ nghe loáng thoáng bố mẹ cậu nói chuyện rằng anh không có cha, hai mẹ con lang thang khắp nơi từ khi anh sinh ra đến giờ. Thái Dung trong kí ức của cậu khi ấy rõ ràng là không được nuôi dưỡng tốt.















_tbc..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro