-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tìm thấy lập tức báo cho tôi."


Nhuận Ngũ nói thêm một câu như vậy rồi cũng không giải thích gì thêm, đứng dậy ra về bỏ mặc Dương Dương còn đang xoay mòng mòng.


Mọi chuyện ngày càng trở nên ngoài tầm kiểm soát của cậu. Đầu tiên là Thái Dung đột nhiên ngã bệnh. Sau đó lại quá nhiều chuyện cậu vốn luôn tin tưởng lại đột nhiên thay đổi khiến cậu trở nên hoang mang về chính mình.


Hừ, anh muốn chết tôi cũng không để cho anh được chết.


...


Thái Dung đem gần như toàn bộ tiền gửi lại cho Nhuận Ngũ, chính mình giữ lại một ít rồi rời khỏi bệnh viện. Nếu còn ở lại, thể nào Tư Thành cũng ép anh làm kiểm tra. Bản thân anh không có tiền, mà Tư Thành cũng đâu hơn gì anh, anh không muốn trở thành gánh nặng của cậu ấy nữa. Nhưng sẽ đi đâu bây giờ? Anh lên chùa thắp hương cho mẹ anh, rồi lại sợ Tư Thành tới tìm cũng không dám ở lại, lang thang hết mấy ngày anh thuê tạm một phòng trọ tồi tàn ngủ tạm, nhưng ở lại thành phố này lâu dài có lẽ không phải là cách.


Một người sắp chết thì nên đi đâu? Tới nơi nào thì gần thiên đường nhất nhỉ? Mà bản thân mình liệu có được lên thiên đường không? Thân thể dơ bẩn như thế này, còn làm chuyện xấu với Nhuận Ngũ, như thế chắc phải xuống địa ngục. Xuống địa ngục chắc sẽ không gặp được mẹ nữa, mà dù sao mình cũng không có mặt mũi nào mà gặp mẹ nữa.


Thái Dung ra ga mua một vé tàu. Sớm mai tàu chạy, ngồi chuyến tàu này sau đó đi đến ga cuối cùng, anh sẽ cách xa Nhuận Ngũ hơn một nửa chiều dài đất nước, sẽ không còn có thể gặp được cậu nữa, cũng không sợ bị cậu bắt gặp nữa. Còn mười mấy tiếng nữa, ngồi ngây ở chỗ này mà chờ đợi cũng khiến anh sốt ruột phát điên mất, có lẽ nên đi loanh quanh một chút, có lẽ, có thể đi nhìn cậu một lần cuối. Đầu óc nghĩ như vậy, chân đã bước đến con đường quen thuộc. Hàng cây này mỗi sáng anh đều đi qua, siêu thị này anh thường mua rau nấu cơm chờ cậu về, quán hàng nhỏ kia là nơi anh hay mua đồ ăn sáng mà cậu thích, bác bán hàng còn rất quý anh, lần nào cũng tặng thêm một sữa đậu nành. Kia là ban công căn hộ của anh, có chậu hoa tự anh trồng.


Tuy rất xa nhưng Thái Dung vẫn tưởng tượng ra được góc ban công có gắn một chiếc gạt tàn màu hồng. Cậu hay đứng đó hút thuốc. Mặc dù anh đã để sẵn gạt tàn nhưng lần nào quét dọn cũng thấy đầy dầu lọc với tàn thuốc vứt bừa dưới sàn.
Nhiều năm như vậy anh sống cùng cậu trong căn nhà đó.


Mỗi ngày.


Yêu cậu.


Nhớ cậu.


Thái Dung đeo ba lô nhỏ ngồi trên bậc đá ở sau khu vui chơi, nơi buổi tối mùa hè cậu thường ra chơi bóng, anh thường đi theo lén ngồi đây nhìn. Về sau cậu biết anh đi theo nhưng cũng không cản anh. Đã là cuối hạ rồi, trời cũng nhanh tối hơn. Trên nhà chưa thấy có ánh sáng, vậy là cậu vẫn chưa đi làm về. Gần đây cậu làm việc có mệt không? Hay là đang hẹn hò? Nghĩ tới đây tim lại nhói một chút. Anh lấy tay xoa xoa ngực trái, kéo mũ áo trùm kín hơn một chút, lôi bánh mì từ trong túi ra gặm, không để ý hình ảnh của mình đã bị một người thu vào trong mắt.


"Lý Thái Dung." - Nhuận Ngũ gằn giọng gọi. Tốc độ làm việc của Dương Dương lần này không tệ, chỉ hai ngày đã tìm được nhà trọ mà Thái Dung đang ở. Lập tức thuê người theo dõi anh rồi báo tin cho Nhuận Ngũ. Nhận được tin Dương Dương báo cậu vội chạy về ngay.


Để tôi chạy quanh cả mấy ngày cuối cùng lại tóm được anh ở đây.


Anh chết chắc rồi.


Thái Dung sững người trong giây lát. Rõ ràng là anh không bị ảo giác, có tiếng người vừa gọi anh, là giọng Nhuận Ngũ không thể sai được. Thái Dung luống cuống, trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ, chính là không thể bị cậu bắt gặp. Nghĩ nghĩ một chút nào, cứ coi như chính mình không phải Lý Thái Dung nào đó đi. Nghĩ rồi đầu vẫn không quay về hướng tiếng gọi, Thái Dung đứng bật dậy một mạch chạy theo hướng ngược lại. Nhuận Ngũ bất ngờ với phản ứng của anh nhưng nhanh chóng đuổi theo. Thái Dung nhỏ bé yếu ớt lại vác một cái ba lô trên lưng về cơ bản là chạy không lại một người cao hơn anh cả cái đầu, sải chân cũng dài gấp rưỡi anh, nhanh chóng đã bị người kia túm gọn.


"Anh... Anh xin lỗi, anh không cố ý để em nhìn thấy... Anh đi ngay đây... Sau này, tuyệt đối không..." - Thái Dung đứng trước mặt cậu cúi đầu thật thấp, không dám nhìn vào cậu, lắp bắp nói.


"Anh định đi đâu?"


Nhuận Ngũ hỏi giọng vẫn là lạnh lẽo không một chút hơi ấm nhưng để ý kĩ có thể thấy khóe miệng cậu hơi run run. Trời cũng quá tối nên Thái Dung cũng hoàn toàn không nhìn thấy vẻ kích động trong mắt cậu. Tay Nhuận Ngũ vẫn giữ cánh tay anh không có ý định buông ra. Nét mặt cậu có chút nhăn nhó khó coi. Nhuận Ngũ vốn thấy Thái Dung là muốn nổi giận, cậu thực ra là nổi giận với chính mình nhưng lại khiến Thái Dung một phen sợ sệt.


"Anh xin lỗi, anh sẽ đi mà, anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Anh xin thề." - Thái Dung càng lúc càng cuống quít lên, lắp bắp mà nói những câu rời rạc. Lại để cậu ấy bắt gặp rồi, để cậu ấy nổi giận nữa rồi. Thái Dung, sao mày còn muốn về đây nhìn cậu ấy làm gì, sao một chút kiên định mày cũng không có.


"Đi theo tôi!" - Nhuận Ngũ mất kiên nhẫn quát lên. Người này sao bây giờ lại sợ cậu đến thế.


"A...?" - Thái Dung đứng ngây người, không biết nên quay lưng bỏ chạy tiếp, hay đi theo người này nữa. Sao lại bảo mình đi theo? Có lẽ là không tin tưởng lời mình nói lắm đi, muốn xác nhận như thế nào nữa đây?


Thấy anh vẫn ngơ người đứng đó, Nhuận Ngũ dứt khoát lần nữa nắm lấy cổ tay anh lôi theo. Thái Dung bị lôi xềnh xệch một mạch lên trên nhà. Cậu gần như ném anh vào trong phòng khách. Hình như cậu rất giận. Trước đây anh lừa cậu khiến cậu giận, nhưng cậu chưa bao giờ cư xử thô bạo như thế này. Bạo lực không phải tính cách của cậu.


"Ngồi xuống!"


Nhuận Ngũ ngồi xuống ghế salon rồi chỉ ghế đối diện. Thái Dung không có cách nào phản đối, đành chầm chậm bước lại gần, rón rén ngồi xuống, hai tay vẫn còn ôm khư khư ba lô trước ngực.


Nhuận Ngũ ngồi khoanh tay trên ghế cứ thế im lặng nhìn anh nửa tiếng đồng hồ, đầu óc rối rối rắm rắm. Mà người ngồi đối diện cậu cũng một óc rối rối rắm rắm, lại gặp phải áp lực quá lớn từ phía bên kia, nửa giờ ấy cũng không dám lên tiếng. Mãi sau thu hết can đảm, anh mới đứng dậy bật ra được một câu.


"Anh..."


Chữ "đi" còn chưa ra được khỏi miệng đã bị Nhuận Ngũ trừng mắt nhìn anh khiến anh ngập ngừng lại nuốt vào trong, im lặng ngồi xuống. Nhắm chừng thêm mười phút nữa cậu tiến lại phía anh, giật lấy ba lô anh đang ôm trong lòng rồi đứng giữa sàn, không nói một lời dốc thẳng ra.


Quần áo, giấy tờ rơi hết ra ngoài. Có cả vé tàu vừa mua. Nhuận Ngũ cầm lên xem.


"Anh định đi xa cơ đấy?" - Nhuận Ngũ nói với anh.















_tbc..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro