-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa bán hàng cuối năm đang đến gần nên bên siêu thị rất bận rộn. Gần đây Nhuận Ngũ thường xuyên phải làm thêm giờ, ngày nào cũng mệt lả trở về nhà, ăn uống qua loa một chút rồi ngủ luôn. Thái Dung cũng ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm chờ cậu, ban ngày anh sẽ dọn dẹp nhà cửa, đi siêu thị mua đồ ăn, mua cây về trồng, cũng có khi sẽ chạy đến chỗ Tư Thành chơi một chút. Vì Nhuận Ngũ đang phải đi công tác nên Thái Dung khăng khăng có thể tự đi khám một mình, kết quả cũng không có gì thay đổi, cơ thể anh hiện giờ tiếp nhận van tim mới rất tốt.


Thái Dung từ bệnh viện trở về, không ngờ trước cửa nhà lại có một người đang đợi.


"Chào anh, Thái Dung." - Chu Yên đứng trước cửa tươi cười, tay xách thêm một túi đồ.


"Chu Yên?"


"Vâng, tôi đến làm phiền một chút." - Chu Yên nói rồi giơ túi đồ lớn trên tay ra hiệu. Thái Dung nhìn thoáng qua, đó là một bịch rau củ, cô ấy không phải là đến để nấu ăn đấy chứ?


Duy trì hoài nghi trong đầu, Thái Dung chậm rãi mở cửa. Anh không biết có nên cho cô ấy vào không nhưng cũng không thể đuổi khách đi được. Chu Yên không để anh quyết định, nhanh chóng theo chân anh vào trong nhà. Cô đã từng có một thời gian thường xuyên đến đây, đối với căn nhà này cũng khá là quen thuộc.


"Tôi muốn nấu cho anh ấy một bữa cơm." - Chu Yên đứng trước anh cười đến động lòng người.


"À." - Thái Dung máy móc gật đầu, không biết nói gì hơn.


Xem như đã được Thái Dung đồng ý, Chu Yên nhanh chóng mang mọi thứ vào bếp. Cô liếc nhìn qua một chút, căn nhà được thu xếp rất gọn gàng, bếp cũng rất sạch sẽ. Nhuận Ngũ lại không phải là người thích làm việc nhà, cho nên căn nhà này nhiều năm qua bố trí cũng không có thay đổi gì lớn. Chỉ là trang trí cũng có khác đi một chút, nếu mấy năm qua Thái Dung vẫn sống ở đây thì chắc là anh ấy đã làm.


"Hôm nay tôi sẽ nấu ăn mời hai người, anh có thể nghỉ ngơi khi nào có cơm thì tôi sẽ gọi." - Chu Yên cười lần nữa nhìn Thái Dung.


"Vậy được, tôi ở trong phòng, nếu cô cần gì cứ gọi." - Thái Dung trả lời quay lưng định vào phòng mình. Vừa quay lưng lại đã nghe tiếng Chu Yên nói từ phía sau.


"Tôi muốn quay trở lại với Nhuận Ngũ." - Giọng Chu Yên hơi rụt rè như đang thăm dò.


Thái Dung im lặng không nói gì, cô lại nói tiếp, lần này giọng nói đã có phần kích động hơn.


"Anh và anh ấy sẽ không có kết quả."


Thái Dung hơi cười không trả lời mà lặng lẽ về phòng mình. Chuyện cô nói anh không phải chưa từng nghĩ đến. Cậu và anh, thật khó có thể nói đến chuyện sau này. Có thể có được hiện tại anh cũng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Cho dù cậu có thể sống như một kẻ đồng tính thì một kẻ như anh cũng không nên ở lại bên cạnh cậu. Anh không muốn hủy hoại đi tương lai tốt đẹp của cậu. Thái Dung thở dài, nằm vật ra đệm nhìn lên trần nhà.


Nhuận Ngũ vừa trở về sau chuyến đi công tác tỉnh năm ngày, vừa về đến công ty là lập tức về nhà ngay. Năm ngày, cậu thật là nhớ người nào đó muốn chết. Hôm nay lại phải để Thái Dung đi kiểm tra sức khỏe lại một mình nữa, trong lòng thật áy náy. Vừa mở cửa đã nghe thấy mùi thức ăn thơm nức truyền ra từ trong bếp, Nhuận Ngũ vội vàng bỏ cặp xuống mà theo mùi thơm đi vào, hi vọng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Nụ cười cậu chợt dừng lại trên một bóng hình một người phụ nữ.


"Chu Yên, sao lại là em?"


"Câu hỏi của anh có chút khiếm nhã đấy." - Chu Yên lập tức quay ra vẻ mặt tươi cười mang theo chút hờn dỗi. Bộ dạng này có thể làm gục ngã bất kì người đàn ông nào.


"À, xin lỗi em, anh hơi bất ngờ. Em đến khi nào?" - Nhuận Ngũ khách khí trả lời, ánh mắt tranh thủ liếc quanh nhà tìm kiếm tung tích của người đã được giao nhiệm vụ trông nom nhà cửa.


"Em đến được một lúc rồi, hôm nay làm cơm cho anh ăn." - Chu Yên vẫn không hề để ý ánh mắt của cậu, ngọt ngào trả lời.


"À, được rồi, anh đi thay đồ trước đã." - Nhuận Ngũ nhanh chóng kiếm cớ rời khỏi bếp. Cái này là tình huống gì nữa đây? Cậu quay ra rồi không về phòng mình ngay mà mở cửa phòng Thái Dung bước vào.


"A, em về rồi!" - Thái Dung đang nằm trên giường nhàm chán đọc sách, thấy cậu về thì không thể giấu được nét vui vẻ.


Nhuận Ngũ không nói gì, trực tiếp nhảy lên ôm lấy anh hôn hôn một hồi.


"Nhớ anh chết mất." - Nhuận Ngũ nói rồi cọ cọ lên ngực người nọ.


"Eo, em chưa có tắm này." - Thái Dung tỏ vẻ chán ghét đẩy người ra.


"Mèo nhỏ, anh dám ý kiến." - Cậu ngẩng lên cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của anh.


Thái Dung nhìn cậu khẽ bĩu môi.


"Càng ngày anh càng không ngoan rồi." - Nhuận Ngũ cảm thấy anh đáng yêu chết đi được, lại hôn hôn thêm một hồi lâu mới chịu thả anh ra.


"Em hỏi anh, ở ngoài kia là sao?" - Cậu đánh mắt ra phía cửa ra dấu.


"Sao anh biết được, là người của em mà." - Thái Dung hơi hờn dỗi cúi cúi đầu nghịch nghịch ngón tay.


"Thì ra dỗi em nên trốn hôn em phải không?"


"Không thèm." - Thái Dung lại bĩu môi.


"Được rồi, em đi tắm đã, tối sẽ hỏi tội anh sau." - Nhuận Ngũ cười nheo nheo mắt lấy tay búng nhẹ lên mũi nhỏ của anh. Thái Dung lè lưỡi sau lưng cậu, nhìn bóng lưng người nào đó vui vẻ khuất sau cánh cửa.


Chu Yên tay nghề không tồi, một bàn đầu đồ ăn bắt mắt nhanh chóng được bày ra. Ba người ngồi đối diện với bàn ăn thịnh soạn, cô nhẹ nhàng gắp một gắp vào bát Nhuận Ngũ, lại miễn cưỡng gắp một gắp vào bát Thái Dung, cười nói.


"Hai người mau thử tay nghề của em."


Thái Dung thành thật bỏ vào miệng ăn ăn rồi mỉm cười ra đầu ngón cái.


"Rất ngon đấy!"


"Thật không?" - Chu Yên đối với lời khen tặng rất hài lòng.


Bữa cơm ba người có phần gượng gạo mà Nhuận Ngũ cả bữa đều không nói gì. Ăn tối xong Thái Dung rất phối hợp, đứng dậy thu dọn xong liền hướng hai người cười cười.


"Anh chợt nhớ cần xuống siêu thị mua ít đồ, anh ra ngoài một chút."


"Vâng, để em dọn nốt cho." - Chu Yên đối với sự hiểu lầm của anh có vẻ rất hài lòng.


Thái Dung nói xong nhanh nhanh chóng chóng chạy ra ngoài cửa thì tay chợt bị người nào đó giữ lại.


"Anh cần mua gì?" - Nhuận Ngũ trầm giọng hỏi. Muốn kiếm cớ trốn ra ngoài đâu có dễ vậy chứ.


"Anh... À, kem đánh răng, anh đi mua kem đánh răng..." - Thái Dung cuối cùng cũng nhớ ra một thứ.


"Thật hết rồi à?"


"Hết... Hết rồi."


"Vậy em đi với anh."


Nhuận Ngũ thản nhiên đứng dậy, vẫn cầm tay Thái Dung rồi hướng Chu Yên không chút khách khí nói.


"Em cứ để đấy lát anh Thái Dung về dọn. Bọn anh phải ra ngoài rồi, cũng muộn rồi em cũng nên về đi."


Thái Dung nghe lời này liền cảm thấy bất mãn, vì lý do gì mà anh phải dọn bàn trong khi cậu cũng cùng ăn chứ, lại còn không phải do anh bày ra. Anh không để ý thái độ Chu Yên lúc này có chút lúng túng, mất chừng cả phút cô mới bật được ra lời.


"Không sao, em dọn một chút là xong mà, sao lại bắt anh ấy dọn được."


"Anh ấy là chủ nhà, đương nhiên phải làm chứ, phải nói sao có thể bắt em dọn dẹp được mới đúng." - Nhuận Ngũ rất tự nhiên nhìn Thái Dung cười Thái Dung cười mà nói.


Thái Dung lúc này liền cảm thấy có vô số pháo hoa đang nổ trên đầu mình. Cậu trước mặt người khác nói mình là chủ nhà, không phải là đang công khai quan hệ của bọn họ hay sao? Cuối cùng Nhuận Ngũ cũng thành công tiễn Chu Yên ra cửa.


"Em sau này đừng đến đây nữa."
















_tbc..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro