Phiên Ngoại 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Dung rất nhanh tìm được công việc mới ở một nhà hàng không xa nhà bọn họ lắm. Thực ra Du Thái ban đầu nài nỉ anh trở lại Singbar làm giúp nhưng Nhuận Ngũ sống chết không đồng ý.


Singbar. Như thế không phải thuận tiện để tuần nào Đình Hựu cũng đến đó tán tỉnh người của cậu hay sao.


Công việc của Thái Dung kéo dài đến hết buổi chiều, thời gian buổi tối anh đương nhiên còn bận làm đầu bếp cho người ta, không rảnh đến quán cơm phụ việc.


An an ổn ổn hết Tết này lại sang Tết nọ, một buổi tối Nhuận Ngũ về nhà mang theo một tin sét đánh. Giao Thừa về nhà cậu ăn cơm tất niên. Thái Dung khủng hoảng mất mấy ngày. Sáng sớm ngày ấy, Nhuận Ngũ thu được một người mặt mày căng thẳng ngồi thu lu một đống bên ghế phụ lái, ôm khư khư một cái túi đồ.


"Cái túi đó anh đựng gì vậy?" - Cậu hơi buồn cười, nhìn anh tò mò hỏi.


Thái Dung nhìn cái túi ôm trong lòng rồi lại quay qua nhìn Nhuận Ngũ.


"Là quà Tết cho bố mẹ em."


Anh tuy không phải lần đầu gặp bọn họ nhưng cũng đã xa cách hơn mười năm, hơn nữa, hoàn cảnh bây giờ không giống như xưa nữa, đâu thể đến tay không được, vì vậy Thái Dung đã dụng công chuẩn bị một ít quà nhỏ.


"Còn chuẩn bị quà ra mắt bố mẹ nữa, anh ngoan quá." - Nhuận Ngũ cưng chiều xoa xoa đầu anh.


"Em đừng trêu anh, anh đang sợ muốn chết đây." - Thái Dung chu cái miệng nhỏ phiền não thở ra một tiếng. Tuy Nhuận Ngũ nói không sao nhưng mà anh biết rõ, làm sao mà lại không sao được. Nhuận Ngũ là con trai một trong nhà, giờ lại nói chỉ thích đàn ông, không lấy vợ. Ba mẹ cậu không băm anh ra mới là lạ đó.


"Được rồi, để em đặt ra sau cho anh ngồi thoải mái." - Nhuận Ngũ nói rồi nhẹ nhàng gỡ cái túi ra khỏi người Thái Dung, trước ánh mắt lưu luyến của anh đặt ra ghế sau, rồi lại nhẹ xoa đầu anh.


Từ sau khi về nhà khai nhận với ba mẹ, Nhuận Ngũ cứ một tuần lại chạy xe về nhà một lần làm công tác tư tưởng. Ba mẹ cậu cuối cùng cũng bị sự kiên trì của cậu làm mệt mà buông. Cuối cùng trẻ không chịu già thì già đành chịu trẻ, ba mẹ cậu đồng ý cho cậu đưa Thái Dung về gặp mặt.


Không phải có câu biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng đó sao. Hai cụ cũng muốn gặp người khiến con trai họ làm ra chuyện thất bát đảo điên này một lần, sau đó có phản đối cũng dễ tìm cớ hơn.


Nhuận Ngũ cuối cùng dừng xe trước một cánh cổng lớn cũ kỹ, nước sơn xanh đã bong ra từng mảng nhưng lại khiến căn nhà có cảm giác rất bình dị. Ba mẹ Nhuận Ngũ sau khi về hưu liền bán căn nhà ở thành phố, về quê mua mảnh đất này vừa ở vừa làm vườn, tận hưởng không khí trong lành thoáng đãng của quê nhà. Vì chỉ có hai cụ già ở nên cổng lớn thường khóa. Mặc dù ở quê xung quanh đều là hàng xóm quen biết cả, cũng không có gì đáng lo nhưng ba mẹ cậu vẫn giữ thói quen này từ ngày còn ở phố. Nhuận Ngũ chậm rãi bấm chuông.


"Em trông anh có lôi thôi lắm không?" - Thái Dung ở bên cạnh loay hoay vuốt vuốt lại tóc tai quần áo, vai anh đeo ba lô của chính mình còn một tay xách túi quà anh đã chuẩn bị sẵn, gương mặt bồn chồn.


"Anh chuẩn bị quà thế này được chưa nhỉ?" - Thái Dung lại hỏi. - "Có khi nào bị đuổi đi luôn không?"


Nhuận Ngũ quay sang nhìn anh từ đầu đến chân, giúp anh vuốt vuốt tóc một chút rồi nắm lấy tay Thái Dung, dịu giọng nói.


"Anh đã hỏi tới tám trăm lần rồi, em đảm bảo không sao mà. Trông anh rất ổn rồi, đừng lo lắng quá."


Nhuận Ngũ nói xong thì có bóng người đi từ trong sân ra.


"Mẹ!" - Nhuận Ngũ khẽ gọi một tiếng.


"Về rồi à, nhanh nhanh vào trong này." - Người phụ nữ vừa mở cửa nhẹ nhàng nói.


"Mẹ, đây là Thái Dung." - Nhuận Ngũ nắm tay anh đẩy lên trước giới thiệu.


Thái Dung khẽ cuối người khẽ nhỏ giọng chào một tiếng, trong lòng vẫn còn run lên từng đợt. Anh lén nhìn người phụ nữ trước mặt, đã nhiều năm không gặp nhưng bà vẫn giữ được nét mặt dịu dàng quen thuộc, chỉ có gương mặt có thêm chút nếp nhăn mà thôi. Người phụ nữ liếc nhẹ qua bàn tay đang nắm chặt tay của Nguận Ngũ, rồi nhìn anh trìu mến. Và trước sự không ngờ của anh, bà vỗ nhẹ vào vai anh nhẹ giọng.


"Con vất vả rồi, mau vào nhà nghỉ đi."


Thái Dung lần đầu tiên trong ngày thả lỏng người, ngẩng đầu lên nhìn Nhuận Ngũ. Cậu mỉm cười gật đầu với anh rồi dắt anh vào trong nhà. Lối vào nhà chính đi qua một khoảng sân nho nhỏ, bên cạnh là vườn rau. Bố Nhuận Ngũ đang ngồi uống trà trong phòng khách nhìn thấy hai người vào thì chỉ gật đầu một cái, thái độ như vậy cũng coi như là không đến nỗi tệ, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Thái Dung. Thái Dung khẽ đặt túi quà ở trên bàn, ngượng ngùng nói.


"Dạ, đây là một chút quà Tết con biếu hai bác ạ! Là mứt Tết ạ."


Mẹ Nhuận Ngũ đón lấy túi quà, cười đon đả.


"Được được, lần này ta nhận, lần sau đừng cầu kì nữa nhé. Mau, hai đứa mau đi rửa mặt mũi chân tay đi, rồi ngồi chơi uống nước, mẹ đi làm cơm." - Mẹ Nhuận Ngũ nói rồi nhanh chân đẩy hai người lên phòng cho khách đã thu xếp trên tầng. Nhà Nhuận Ngũ ở quê nhưng được xây dựng theo kiểu nhà phố khép kín, thuận tiện cho người già sinh hoạt. Phòng ngủ của hai người lớn cũng trên tầng, phòng khách và bếp và phòng ăn thì chung nhau một không gian. Trên tầng có một phòng ngủ phụ, khu phòng thờ và sân thượng. Thái Dung rửa mặt xong xuống lầu đã thấy Nhuận Ngũ đang ngồi uống trà với bác trai. Anh nhìn sang thấy bác gái đang loay hoay bên bếp liền chạy lại.


"Để con phụ cho ạ." - Anh bẽn lẽn lại gần.


"Thôi, con trai ra ngoài mà chơi, cứ để bác." - Bác gái đẩy đẩy anh, dù sao đàn ông con trai với việc bếp núc cũng là không quen, bà cũng không cố ý bắt bọn chúng phải động tay vào.


"Mẹ cứ để anh ấy làm, anh ấy nấu ăn ngon lắm đấy." - Nhuận Ngũ thấy Thái Dung đi vào thì cũng đi sang bên này, đứng tựa ở bên bàn nhìn anh.


"Con biết nấu ăn à?" - Mẹ Nhuận Ngũ ngạc nhiên nhìn Thái Dung.


"Vâng, trước đây con phụ bếp ở nhà hàng nhiều nên cũng học được chút ít ạ." - Thái Dung mỉm cười.


Mẹ Nhuận Ngũ nghe anh nói vậy trong lòng bà lại ẩn ẩn một chút đau lòng. Chuyện của Nhuận Ngũ và Thái Dung bà nhanh chóng chấp thuận như vậy thực ra một phần vì Nhuận Ngũ đã kể lại những chuyện của anh cho hai người bọn họ nghe. Bản năng của một người mẹ khiến bà nhanh chóng cảm thấy xót xa cho đứa trẻ phải trải qua quá nhiều đau khổ, nên cái nhìn đối với nó cũng bớt nghiêm khắc đi nhiều.


"Con trước đây rất vất vả phải không?" - Mẹ Nhuận Ngũ nhìn anh trìu mến.


"Không đâu ạ." - Thái Dung cười lắc lắc đầu rồi lúi húi xắn tay áo.


"Để em giúp cho." - Nhuận Ngũ không giấu ánh mắt chiều chuộng nhìn anh, chậm rãi tiến lại tỉ mỉ từng chút mà gấp từng nếp gấp tay áo lên cho anh. - "Cẩn thận một chút lát làm không bị tuột xuống."


Thái Dung nhìn cậu gật đầu cười đến rạng rỡ. Mà người mẹ ở bên cạnh liền thu một màn này vào mắt. Hóa ra nhìn con mình ở chung với đàn ông cũng không cảm thấy có gì không thuận mắt. Nhuận Ngũ trước giờ rất độc lập, không phải dạng người tình cảm, vậy mà lại có thể đối với người khác dịu dàng như vậy, xem ra nó thật sự thích người này đi.














_tbc..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro