Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay jimin nắm thành quyền, cậu đứng dậy.

"Nếu có chuyện như vậy tại sao các người không báo cho tôi?"

Người quản gia từ nãy giờ không có ý ngẩng đầu lên.

"Cậu Min phân phó tôi không được báo cho cậu sau ba ngày cậu ấy mất."

Không muốn cậu biết? Là cái lý gì?

"Chết cũng phải có xác. Các người định đùa tôi phải không? Nếu chết thật, xác đâu? Chỉ đi, dù là dưới mồ tôi cũng đào lên được. Chừng nào tôi chưa nhìn thấy xác anh ấy, thì tôi vẫn không tin là Min Yoongi đã chết."

"Cậu Min đã mong muốn anh họ của cậu một mình an táng. Từ lúc xảy ra chuyện, đều một mình cậu Jeon xử lý, chúng tôi không được phận sự."

Jimin rời đi tiếp.

Ai cũng biết là cậu định đi tìm người nào.

Jimin tìm đến bệnh viện của Jungkook. Nhưng người báo, anh xin nghỉ một tháng.

Cậu lại vội vàng tìm đến nhà Jungkook.

Đến cửa liền ấn chuông như có thể đập vỡ nó.

Jungkook nhăn mặt đằng sau cánh cửa mở ra.

"Ồ. Park jimin sao? Ngọn gió nào đưa cậu chủ Kim tới đây vậy?"

Jungkook mặt chẳng tý nào gọi là chào đón.

"Yoongi đâu?"

"Yoongi nào cơ?"

Jungkook cố tình trêu tức cậu. Vốn dĩ trong người đã đủ điên rồi.

Jimin giơ chân đạp một cái rất mạnh vào bụng Jungkook. Nó mạnh đến nỗi làm văng anh ngã ra giữa nhà.

Cậu đi vào trong nhà.

"Nói. Min Yoongi đang ở đâu?"

Jungkook cười. Anh rất to, nằm hẳn ra đất cười.

"Cậu hỏi người chết đang ở đâu thì muốn tôi nói như thế nào?"

"Jimin, tôi bảo cậu ấy đang ở trên thiên đường. Cậu nếu tìm được bảo cậu ấy hãy gặp tôi nhé. Tôi cũng rất nhớ cậu ấy."

Jungkook cười đến nỗi chảy nước mắt. Anh đưa tay lau đi.

Jimin gục xuống.

"Không đúng. Các người đùa tôi. Các người giấu anh ấy không cho gặp tôi. Xác... đúng rồi... Kể cả chết tôi cũng phải nhìn thấy xác. Xác đâu?"

"Hỏa táng rồi."

"Anh bị điên à? Sao lại hỏa táng? Không được phép của tôi, ai cho các người làm vậy với anh ấy?"

"Yoongi chính là khi chết không muốn nhìn thấy cậu, không muốn cậu động vào. Tro cốt cũng không được giữ lại, tất cả đều rải ra biển."

Yoongi không muốn nhìn thấy cậu. Không thể nào. Yoongi chưa bao giờ là không muốn nhìn thấy cậu.

"Tôi không hiểu? Tại sao anh ấy chết? Làm sao phải tìm lấy cái chết?"

Jungkook lúc này còn cười to hơn lúc nãy.

"Ồ, tại sao nhỉ? Cậu đoán xem? Cậu biết rõ hơn tôi mà."

Không. Đừng.

"Sao anh không cứu anh ấy? Không phải anh giỏi lắm sao? Sao không ngăn anh ấy lại..."

Jimin không còn hơi sức, cậu chỉ biết ngồi khóc nhìn thẫn thờ xuống đất rồi đưa ra càng nhiều câu hỏi. Cậu không hiểu, thật sự không hiểu chuyện đang xảy ra.

"Cứu à?"

"Này." Jungkook gọi Jimin để ánh mắt cậu nhìn lên mình.

Jungkook đưa tay mình lên. Ngón tay bên kia chỉ cổ tay bên này.

"Biết cái gì đây không?"

"Người như tôi chỉ cần một nhát vào đúng mạnh động chính là chết. Nhưng còn cậu ấy phải chịu đau đến ba đường cắt."

"Cậu nhìn tôi có giống thần không?"

"Người ta đã muốn tự tử thì có bảo với tôi để can ngăn không?"

"Bình thường thông minh lắm sao giờ ngu thế?"

Jimin vò đầu mình. Cậu lẩm bẩm trong mồm.

"Các người lừa tôi... các người lừa tôi... các người lừa tôi..."

Jungkook đứng dậy, anh nhìn xuống cậu từ trên cao.

"Nhìn cậu bây giờ trông tội nghiệp làm sao, Kim jimin."

"Đáng nhẽ ra lần thứ hai tôi thấy cậu ấy khóc vì cậu, dù bằng cách nào tôi vẫn phải mang cậu ấy đi bằng được. Nhưng vì Yoongi không muốn rời xa cậu cho dù cậu ghét bỏ cậu ấy như thế nào, cậu ấy muốn giúp cậu hạnh phúc. Tôi đéo hiểu sao cậu ấy lại yêu được cái loại chó má như cậu. Đáng nhẽ nếu tôi mang cậu ấy đi thì cậu ấy đã không phải chết."
"Yoongi ở bên cậu vốn dĩ đã thiệt thòi như thế, tại sao cậu lại còn đối xử với cậu ấy như vậy? Liệu là con của park Hochong là lỗi của cậu ấy à? Hay tất cả tài sản ông già đấy để lại cho cậu ấy cũng là lỗi của cậu ấy sao? Chẳng phải Yoongi sẵng sàn để lại cái đống của nợ đấy cho cậu? Tôi hỏi cậu, Yoongi rốt cuộc là có cái lỗi gì mà để cậu phải tệ bạc như vậy? Nếu có, chỉ có thể là vì cậu ấy yêu cậu."

"Cậu ấy không làm gì khác ngoài yêu cậu. Park jimin, cậu, chính cái khốn khiếp chó đẻ nhà cậu, Yoongi chết là vì cậu. Cậu tự tay giết chết người duy nhất yêu cậu. "

"Nhìn xem cậu với park Hochong khác gì hai thằng chó cô đơn không?"

"Jimin, cậu sẽ không bao giờ có được một người yêu cậu nhiều như Yoongi đã từng. Cậu phải cô đơn suốt đời còn lại. Mọi người bên cậu, ghét cậu bỏ mẹ ra, nhưng vì gì? Vì tiền, vì tiền nó mới phải ở bên cậu thôi. Nhưng Yoongi không yêu tiền, cậu ấy yêu cậu. Cậu nghĩ mình tốt đẹp lắm sao? Chỉ có Yoongi ngu đần mới chịu được cái loại thối tha như cậu. Làm đéo gì có thể loại ra ngoài lang chạ cùng đủ kiểu đàn bà, mà cậu ấy vẫn phải cắn răng chấp nhận ba cái chuyện đấy không?"
Jungkook khóc.

"Yoongi đến tột cùng là có gì không tốt với cậu? Tại sao đến lúc cậu ấy chết cậu cũng không nỡ để cho cậu ấy một chút tình cảm nào. Dù là một tý thôi cũng được. Cậu ấy yêu cậu nhiều như vậy mà. Yoongi không cần tiền của cậu, cậu bảo Yoongi làm gì cậu ấy cũng sẽ nghe theo, cậu ấy có gì là không tốt."

"Cậu tưởng là cậu ấy muốn mang em cậu ra để đe dọa cậu lắm sao? Cậu làm chó gì cho Yoongi một lựa chọn nào khác. Yoongi thà để cậu hận cũng không muốn buông tay cậu. Jimin cậu tưởng cậu hận Yoongi như vậy là nhiều à? Cậu ấy còn hận bản thân gấp đôi gấp chục lần như thế."

Jungkook chỉ tay vào mặt cậu.

"Cậu! phải sống. Đừng có chết, dù có chết cũng không gặp được Yoongi đâu. Thiên đàng không có chỗ cho cậu. Yoongi chết nhưng cậu phải sống. Cậu phải sống để chứng kiến rằng, đéo có ai, đéo có một ai yêu cậu thật lòng. Cậu phải sống cùng cái sự cô đơn đấy cả cuộc đời rách nát của mình. Đến già thì ôm nó cùng chết. Bây giờ chết thì tiện nghi cho cậu quá."
Jungkook dùng những thứ không thể nặng lời hơn, không ngừng một lúc nào.

"Tôi nói xong rồi đấy. Giờ thì cút ra khỏi nhà tôi. Tôi đéo muốn nhìn thấy mặt cậu nữa. Mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi lại thấy cái lý do mà Yoongi phải khổ sở mà chết."

Jungkook đuổi cậu ra khỏi nhà.

Jimin chỉ thẫn thờ ngồi ngoài cửa. Rồi đến lúc, ngẫm lại mọi chuyện, cậu mới rời đi.

Jimin trở về dinh thự.

Nó không có anh, nó không phải nhà cậu.

Nhưng ít ra, nó còn lưu lại mùi hương của anh. Mùi của biển cả.

.

Sau mấy ngày như người mất hồn, jimin chỉ chìm mình trong phòng cậu, căn phòng mà anh rời xa cậu.

Cậu không ăn cũng không uống, chỉ nằm trên chiếc giường lạnh lẽ đến ghê người.

Ngày trước sẽ luôn có một người, nằm đây chờ cậu về. Hoan hỉ cực độ.

Bây giờ và về sau thì sẽ không có nữa.
Jungkook nói đúng, là cậu gián tiếp giết anh.

Anh đã cầu xin cậu như thế nào, nhất định vẫn làm tổn thương anh.

Yoongi không có gì là không tốt. Thứ duy nhất không tốt ở đây, chính là cậu.

Đáng nhẽ cậu không nên làm mọi cách để trừng phạt anh như thế. Yoongi không có lỗi. Dù là anh lấy Jungho ra để đe doạ cậu, nhưng chắc chắn Yoongi không bao giờ ra tay. Vì nếu anh làm thế, cậu sẽ đau đớn. Yoongi không muốn cậu bị đau khổ vì điều gì, anh sẽ không làm vậy. Jimin, giá như cậu rạch ròi điều đấy.

Jimin chưa bao giờ biết hối hận là gì, nhưng kể từ khi gặp Yoongi cậu luôn phải làm quen với điều đó. Và lần này, chính là đều cậu hối hận nhất thì lại là thứ không thể sửa chữa được nữa.

Cậu hối hận vì để cái tôi của mình quá cao. Rõ ràng lòng đều tha thứ nhưng lại chờ anh xuống nước trước. Jimin, cậu sai thật sự rồi.
Tuy Hochong là một người xấu, nhưng ông lại thuộc Kim gia, ông nói đúng, không hề sai, tình yêu chỉ khiến con người mắc sai lầm.

Jimin, cậu phải lòng anh. Cậu phải lòng Min Yoongi. Cậu đã mắc sai lầm.

Park jimin sau hai mươi ba năm trên cuộc đời thì cuối cùng cũng mắc sai lầm.

Vì cậu phải lòng anh nên liên tục mắc sai lầm, liên tục làm mình phải hối hận.

Jimin, cậu không hoàn hảo nữa rồi. Vì cậu sa vào tình yêu ngu ngốc của anh.

Hiện tại, đến lượt Yoongi trừng phạt cậu.

.

Quản gia bắt buộc phải thông báo cho cậu.

"Cậu chủ, luật sư đến muốn đọc di chúc của Yoongi. Cậu có muốn xuống không?"

Chỉ cần là Yoongi, tất cả cái gì liên quan đến Yoongi, cậu đều phải biết.

Jimin xuống giường không nói gì, đi theo người quản gia.

Nội dung di chúc thì chẳng có gì đặc biệt ngoài việc anh trả lại hết đống tài sản của Kim gia về cho cậu.
Người luật sư nói kính cẩn.

"Cậu park, tôi thực sự lấy làm tiếc."

"Lúc trước khi cậu Min mất một ngày, cậu ấy đã gọi tôi đến làm giấy tờ để chuyển nhượng toàn bộ tài sản lại cho cậu. Tôi đã khuyên cậu ấy suy nghĩ kĩ vì đó là chuyện lớn. Và đúng là cậu ấy đã suy nghĩ lại, chuyển từ đấy sang sau khi cậu ấy chết liền để tất cả lại cho cậu. Tôi thật sự đã không nghĩ nhiều, nên không có báo lại với ai. Tôi không nghĩ mọi chuyện trở nên như vậy. Tôi thành thật xin lỗi cậu."

Người luật sư già cung kính, cúi đầu.

Chờ mãi không thấy cậu nói gì cũng tự giác rời đi.

Jimin chỉ biết bất động ngồi ở ghế.

Từ chuyển nhượng hết tài sản sang sau khi chết để lại tất cả cho cậu? Yoongi, anh học cái tính tàn nhẫn này của ai?

Quản gia Kang đi đến, dùng hai tay đưa một phong thư giơ trước tầm tầm mắt cậu.
"Cậu chủ, cậu Min phân phó tôi sau khi luật sư đọc di chúc liền đưa thứ này cho cậu."

Yoongi để thư cho cậu?

Jimin vội vã đón lấy.

Là giấy kraft nâu.

Phía bên ngoài ghi "Từ YG."

Cậu nhận ra nét chữ này thuộc về ai.

Yoongi đây liệu có phải một món quà không?

Hay là một sự trừng phạt của anh dành cho cậu?

Nhưng dù là cái gì cũng được. Cậu chỉ mong nó không kèm theo từ "cuối cùng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro