25. Đổɪ ᴛʀáᴏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kíng koong...

Kíng koong...

Bấm chuông mãi chẳng thấy ai trả lời. Vậy cũng tốt, bây giờ tôi chưa muốn gặp ai trong căn nhà này. Tra chìa khóa vào rồi mở cửa bước vào, tôi lại trở về nơi đầy giả tạo này nữa rồi. Mọi thứ vẫn như vậy nhỉ?! Chỉ có một điều khác, ở ngay giữa nhà, một cái bàn thờ để ảnh của...tôi. Cũng đúng thôi, "Trần Minh Vương" ngu ngốc đó...chết rồi!

Như một thói quen, tôi bước vào phòng anh. Thả phịch chiếc vali xuống sàn rồi nằm dài lên giường. Mân mê vài lọn tóc còn thoảng mùi thuốc nhuộm, đây là lần thứ hai tôi nhuộm tóc rồi nhỉ? Không hiểu sao, cứ mỗi lần tôi quyết tâm làm chuyện gì đó, tôi lại muốn thay đổi một chút gì đó. Tôi làm vậy liệu có đúng không? Mệt mỏi quá!

Flashback...

Nực cười. Anh không thấy chút gì thay đổi từ tôi sao? Tôi chỉ giả vờ yếu đuối, giả vờ khóc thì anh lại chẳng thèm hỏi nữa. Từ bao giờ anh biết lo lắng cho tôi thế? Hay đây lại là màn kịch của anh? Anh tưởng tôi sẽ tin anh sao? Giả dối.

Chuyện gì đang diễn ra thế kia? Anh xem cho tôi xem hồ sơ của em à? Anh nghĩ tôi không biết gì về em sao? Lúc ở London, tôi đã nhận được rất nhiều lời khuyên không nên qua lại với em. Dĩ nhiên tôi biết rõ em là con người thế nào, nhưng tôi không quan tâm. Em yêu tiền của gia đình tôi và em cần tôi để có được nó. Vậy tôi sẽ cho em điều mà em muốn vì tôi cũng cần em cho một số việc.

Tôi đóng kịch cũng đạt quá phải không? Giả vờ bất ngờ, giả vờ không tin đó là sự thật, xem ra tôi có thể làm diễn viên ấy chứ. Anh bảo tôi đi London? Ok, tôi sẽ đi. Dù gì tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt anh thêm nữa, gương mặt khốn nạn. Tôi sợ nếu ở lại đây lâu hơn, tôi sẽ không kiềm chế được mà lao vào giết anh mất. Cảm ơn đã cho tôi cơ hội nhé...tên ngốc!

Gì đây? Này thì vòng tay, này thì bùa hộ mệnh, này thì đi cẩn thận. Anh chuẩn bị cũng công phu quá đấy! Có vẻ anh đang muốn làm tôi phát điên vì yêu anh. Nếu là trước đây, tôi sẽ hạnh phúc đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ thì không. Những gì tôi có thể cảm nhận lúc này là sự ghê tởm, khinh bỉ mà thôi. Tôi chào anh qua loa rồi bước vào trong, đứng gần anh thêm chút nữa, tôi sợ mình sẽ nôn mất.

Đặt chân xuống London, quả nhiên không đứng chung bầu không khí với con người giả tạo đó thật dễ chịu. Ước gì tôi có thể ở lại mãi nơi này, nhưng không được. Tôi phải về, trở về để còn trả thù anh. Mà tôi qua đây làm gì bây giờ nhỉ? Chuyện của em thì tôi đã rõ quá rồi, cần gì phải xác minh gì gì đó nữa chứ? Mà tôi lại không thể qua đây chỉ để ngắm cảnh được. Tôi phải thử lòng anh! Nếu anh yêu tôi, tôi sẽ quay về thực hiện hết tất cả những gì anh từng làm với tôi để trả lại cho anh. Còn nếu anh không hề yêu tôi, thì tôi không cần đến anh nữa. Có thể tôi sẽ tiễn anh một đoạn chăng? Cũng thú vị đấy!

Bốn năm sống bên đây của tôi cũng không hoàn toàn vô ích. Tôi không phải thằng điên mà suốt ngày lủi thủi một mình. Nói đúng hơn là tôi được một thằng nhóc "để ý" và thằng nhóc đó không đơn giản tí nào. Nó quen biết rộng và đầu óc nó cũng không bình thường như tôi, như thế sẽ rất có ích cho kế hoạch sắp tới.

- Alo Steven à? cậu có thể dựa vào mối quan hệ của cậu. Tìm mua cho tôi một thứ được không?

...

...

- Anh Vương, thứ anh nhờ...em mua được rồi này, Thermobaric đây. Hai triệu bảng Anh lận đấy!

- Cảm ơn cậu. Tôi sẽ chuyển khoản cho cậu!

- Mà anh Vương cần nó để làm gì đấy?

- Giết một người - Tôi đáp gọn lỏn trong khi tay nhận vật nhỏ vuông, phía trên có đồng hồ điện tử từ tay cậu nhóc kia lắp vào remote và kích hoạt. Cuối cùng cũng có được thứ tôi muốn rồi.

- Ai?

- Một người tôi hận nhất.

- Tên khốn nào làm cho anh Vương giận à? Hay là ả Kristal đó? Chết tiệt! Nếu anh không ngăn cản, ngay từ đầu em đã giết chết ả ta rồi! - Nó tức giận đập mạnh tay xuống bàn.

- Không phải Kristal.

- Vậy là ai? Anh Vương nói đi! Em thề sẽ không để cho nó yên đâu.

- Lương Xuân Trường.

- Lương Xuân Trường? Là anh hai của anh Vương mà? Không phải lúc trước... - Nó tròn xoe mắt nhìn tôi.

- Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện. Về một cậu nhóc vừa tròn 12 tuổi, đã bị chính anh hai của mình cưỡng hiếp, suốt 6 năm ròng rã...nó luôn bị người anh đó cưỡi trên người không thương tiếc. Không những thế, tên khốn đó còn... - Tôi nắm chặt tay lại, siết đến mức móng tay bấm vào da thịt bật máu. Mỗi lần nhắc tới anh, tôi đều không thể khống chế được bản thân.

- Anh Vương à... - Nó nhẹ nhàng gở tay tôi ra, hôn khẽ lên vết thương còn đang rỉ máu đó rồi ôm chặt tôi vào lòng.

- Em hứa...em sẽ giết chết tên khốn đó giúp anh Vương. Em sẽ cho hắn sống không bằng chết...anh Vương đừng thế nữa nhé!

- Ừ - Tôi ngước lên nhìn rồi hôn nhẹ lên môi nó. Tôi chỉ chờ nó nói thế thôi. Kế hoạch thành công rồi...!

...

...

- Cho cậu này - Tôi tháo chiếc vòng tay rồi đeo vào cho nó.

- Anh Vương cho em hả? - Nó hỏi rồi cười toe toét.

- Ừ, mà cậu ngồi yên đây nhá! - Cười cười giả tạo với nó rồi đứng dậy.

- Anh Vương đi đâu? - Nó kéo tay tôi lại hỏi.

- À, tôi để quên đồ.

- Bỏ đi! Mình về Hàn rồi mua cũng được mà. Máy bay sắp cất cánh rồi.

- Vật quan trọng lắm, mua không có đâu.

- Nhưng...à mà thôi, anh Vương đi đi! Mà anh Vương này, em yêu anh Vương đấy! Anh Vương có biết chuyện này không?

- Ừ tôi biết. Tôi cũng yêu cậu - Nói rồi tôi hôn nhẹ lên trán nó.

Nó vừa bỏ tay tôi ra. Tôi liền quay lưng đi ra khỏi máy bay.

- Xin lỗi...Steven! - Tôi khựng lại, quay người nhìn nó lần cuối rồi rời đi.

Giấy tờ tùy thân, hành lí, chiếc vòng, vật thế thân và cả quả bom...đều đang ở trên chiếc máy bay đó. Mọi chuyện đang đi theo đúng ý tôi, nhưng sao tôi lại cảm thấy khó chịu thế này? Tôi đã lừa nó, tôi lợi dụng tình cảm của nó. Tôi nói anh tàn nhẫn, vậy bây giờ tôi đang khác gì anh? Tôi có đang làm đúng không?

Chiếc máy bay bắt đầu lao nhanh trên đường bằng rồi từ từ cất cánh bay lên bầu trời cao. Nó đi rồi, đi nhưng không bao giờ trở lại nữa. Chạy thật nhanh ra khỏi sân bay, tôi phải thoát khỏi cảm giác tội lỗi này. Nếu cứ như vậy tôi sẽ không thù anh được nữa. Tôi không muốn...không muốn trở về làm thằng ngốc như trước.

Khoan đã, tôi lục lọi trong túi áo khoác nhưng không thấy remote để kích hoạt bom đâu cả. Remote vốn dĩ đặt trong túi áo khoác...bây giờ lại được thay bằng mảnh giấy. Chuyện quái quỷ gì vậy?

"Anh Vương à...

Bây giờ chắc anh Vương đang giận em lắm đúng không? Em đã biết hết mọi chuyện rồi. Đã biết từ khi anh Vương nhờ em tìm mua bằng được vật đó. Biết luôn cả chuyện anh Vương chỉ là đang lợi dụng em mà thôi. Nhưng anh Vương yên tâm, em biết anh Vương luôn làm đúng. Em sẽ chết thay cho anh Vương, thay phần anh Vương kích hoạt quả bom này. Để anh Vương không mang trong mình cảm giác tội lỗi. Em đã hứa em sẽ làm mọi thứ vì anh Vương mà. Anh Vương không cần phải cảm động hay thấy có lỗi gì đâu...vì đây là kết quả em tự chọn. Em yêu anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro