53. Mấᴛ ᴛʀí???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tay mày làm sao thế?

Đức Huy lắc đầu rồi chán nản chỉ về hướng căn phòng cuối hành lang.

- Xảy ra chuyện gì sao?

- Mày đi mà hỏi người tình bé nhỏ của mày! Làm cách nào mà nó không nhận ra tao chứ?

- Không nhận ra mày?

- Câu đầu tiên khi nó nhìn thấy tao là "anh là ai"? Nực cười không...?

- ...

- Mày vào xem nó thế nào rồi đi! Nãy giờ đập cửa rồi la hét, không hiểu sao giờ lại im lặng thế.

Tôi gật đầu cảm ơn thằng bạn chí cốt rồi tiến về phía căn phòng.

- Khoan đã, tình hình ngoài đó thế nào rồi?

Tôi khựng lại, nặn ra nụ cười méo mó rồi lắc đầu. Chuyện đã đến mức này tôi thật sự không biết phải giải quyết như thế nào...

...

...

- Vương à?

Khó khăn lắm hai tiếng ấy mới bật ra khỏi môi tôi. Dưới ánh trăng huyền ảo, nó đứng dưới tấm gương với vô số mạng nhện do bị đấm vỡ. Nó tự nhìn bản thân với đôi mắt phẫn nộ, như muốn ăn tươi nuốt sống con người trong đó.

Nhận ra sự có mặt của vị khách không mời, nó xoay người về hướng vừa có tiếng gọi tên nó. Đột nhiên nó chạy tới ôm chầm lấy tôi, đôi mắt đen láy không giấu nổi sự vui vẻ, như trước đó đôi mắt hận thù kia chưa từng tồn tại.

- Anh hai...em nhớ anh!

Cái quái gì thế này? Nó như thế này là sao?

- Đừng bao giờ bỏ em lại một mình nữa được không?

- Anh biết em đã lo lắng thế nào không? Em sợ anh không cần em nữa, sợ anh chán ghét em. Sợ anh bỏ em lại nơi này.

- Anh hai...

Như không đồng tình với thái độ chết đứng của tôi, nó khẽ lay người tôi, chu môi hờn dỗi. Tôi không nghe lầm chứ? Nó gọi tôi là "anh hai"? Kể từ đêm định mệnh đó, đây là lần đầu tiên nó gọi tôi như vậy.

- Vương, em ổn không?

- Sao anh lại hỏi thế? Nó cau mày, nhìn tôi đầy khó hiểu.

- Anh với gã điên kia đều hỏi em như thế, em làm sao à?

- Gã điên? Ý em là thằng Huy?

- Huy...là ai?

- Em thật sự không nhớ thằng Huy?

- Em không biết! Huy là ai cũng được. Em không cần biết. Bây giờ em chỉ nghĩ về anh thôi.

Dứt lời, nó nhắm mắt rồi định nhướng người hôn tôi. Nhưng tôi nhanh tay hơn, vịn vai nó lại, ngăn nụ hôn của nó. Bây giờ không phải lúc để âu yếm.

- Vương à trả lời anh. Em thật sự không nhớ thằng Huy?

- EM ĐÃ NÓI LÀ EM KHÔNG BIẾT MÀ, TÊN ĐÓ LÀ GÌ CỦA ANH MÀ ANH NHẤT QUYẾT PHẢI NHẮC TỚI HẮN CHỨ?! - Nó cau có hét lên.

- Còn Kristal?

- Kristal là ai?

- Vậy em có nhớ vừa nãy chúng ta gặp ai? Làm gì không?

- Không phải em, anh và ba mẹ đang ăn tối với nhau sao?

- Không phải, em nhớ lại xem!

- Rõ ràng là đang ăn tối mà!

- Không phải!!!

- CHỨ ANH MUỐN EM PHẢI TRẢ LỜI THẾ NÀO?

Nó siết chặt hai tay, cặp mắt ươn ướt nhìn tôi giận dỗi. Phải, tôi muốn nó trả lời thế nào đây? Tôi muốn nó phải thừa nhận nó bị ông ta sỉ nhục ư? Tôi muốn nó nói nó suýt giết ông ta để cứu tôi? Mặc kệ đây có phải là do bệnh của nó hay không...nhưng có lẽ, không nhớ được gì sẽ tốt hơn cho nó...và cả tôi.

- Vương à, anh sẽ bảo vệ em. Bằng mọi giá anh sẽ bảo vệ em.

_______________________________
-------------------

RẦM...

Tôi hung hăn đóng sập cánh cửa lại, thả phịch người xuống ghế nhìn thằng bạn chí cốt - tên ngốc suốt ngày chỉ biết gây rắc rối cho tôi.

- Trường, mày định khi nào mới nói sự thật với thằng Vương?

- Lại có chuyện gì nữa sao?

- Trả lời câu hỏi của tao đi!

- Bây giờ không phải lúc thích hợp mày à.

- Thế khi nào mới là lúc thích hợp của mày? Mãy nghĩ mày có thể giấu nó suốt đời sao?

- Phải chi tao có thể mày nhỉ? - Nó cười đắng, né tránh ánh mắt của tôi rồi lại chú tâm vào việc bày trí trên bàn.

- Xuân Trường!!!

- Tao biết mình phải làm gì mà.

Rồi, tôi thua. Tôi không thể đấu lại tính ngoan cố, cứng đầu của nó. Dù sao cũng là chuyện của nó và thằng nhóc đó, tôi không nên xen quá nhiều vào. Khi biết được sự thật thế nào nó cũng phát điên lên lần nữa. Nhưng thà thế, thằng Trường cứ ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc thì mọi chuyện cũng sẽ ổn lại thôi. Còn hơn việc không dám nói sự thật mà cứ vẽ vời ra cho nó khung cảnh màu hồng rồi sau này mọi chuyện vỡ lẽ ra. Tôi thật không dám tưởng tượng và không dám nghĩ đến.

- Ông ta đánh hơi được gì sao?

- Không, mày không cần quan tâm đâu - Tôi trả lời qua loa.

Lúc nó gọi nhờ tôi đến, tôi không tin là thật. Cho đến khi tận mắt nhìn cơ thể bất động của ông ta, tôi mới nhận thức được đây là sự thật. Tôi gọi điện thoại cho cấp cứu rồi cứ thế chở cặp đôi rắc rối kia về nhà mình. Hai ngày sau, ông ta tỉnh lại, hoàn toàn khỏe mạnh. Thế nhưng việc tôi không thể ngờ là ông ta bao che cho hai đứa nó. Việc ông nhập viện tuyệt đối được giấu kín, không hề bị rò rỉ thông tin ra bên ngoài. Tôi cứ nghĩ ông ta đã buông tha... Nhưng không!

Vừa mở cửa tiệm không được bao lâu, một đám người to con, mặt mũi dữ tợn xông vào tiệm tôi. Không cần hỏi tôi cũng biết đám người này là do ai sai đến và đến đây tìm ai. Bọn chúng hỏi tôi biết hai người ở đâu không. Tôi vờ chối, chúng tự ý đi khắp cửa tiệm. Đến khi không tìm thấy gì, chúng miễn cưỡng rời khỏi.

Chắc chắn, tôi sẽ bị theo dõi. Nếu muốn ông ta không phát hiện ra nơi này, tốt hơn hết, tôi nên dọn ra ngoài ở càng sớm càng tốt. Tôi mạo hiểm về nhà thu dọn đồ đạc rồi ra tiệm ở tạm. Haizz...nghĩ đi nghĩ lại tôi lại quá lo chuyện bao đồng...

Thằng nhóc đó, ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã thấy nó có vấn đề. Rồi đến lần thằng Trường dẫn nó giới thiệu với tôi, tôi cũng đoán chắc nó sẽ mang rắc rối đến cho thằng bạn mình. Nhưng không hiểu sao khi nghe rõ hết mọi chuyện, tôi lại cảm thấy nó thật cô độc, cô độc đến mức đáng thương.

Dù thằng nhóc đó nó có láo toét, hay có điên khùng gì đi chăng nữa...nó vẫn là con người. Quá nhiều nỗi đau cứ chen chúc, dồn dập đến với nó. Nếu là tôi, chắc tôi cũng phát điên như nó.

Không phải tôi muốn chuốc họa vào thân, nhưng khi nhìn nó rồi lại nhìn lại thằng bạn mình....tôi không thể bỏ mặc bọn nó được!

Nhưng có một điều mà tôi không thể nào giải thích được. Có gì đó không đúng trong chuyện này, nhưng tôi lại không thể biết rõ đó là gì. Chỉ là ngờ ngợ về chuyện đó...

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro