1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[NY, tháng 1 2010]

"Anh đã thuê một chỗ ở đường Cornelia." Giọng nói khàn khàn của Jimin vang lên, có vẻ nhẹ nhàng và bình thường.

Anh ném đầu về phía sau, chạm vào tấm bọc da trên xe, đặt khuỷu tay trên khoảng trống giữa anh và cửa, cố gắng mở mắt ra đủ để nhìn thấy phản ứng của bạn trai của mình bên cạnh.

Jungkook khẽ cười một tiếng nhỏ.

"Cái gì?" người lớn hơn tò mò hỏi. "Anh không đùa đâu. Anh đã nói với em là anh sẽ tìm chỗ cho chúng ta, và... anh đã tìm được rồi nè."

"Thế còn trường đại học, Cristal?" Jungkook chớp mắt, thực sự lo lắng. "Anh nghĩ rằng mất vài vài năm nữa em mới đến đây."

"Anh đã yêu cầu chuyển khoản." lời giải thích thì thầm.

Jimin sống ở Durham, Bắc Carolina, từ khi vào đại học. Báo chí là môn học của anh anh, và mặc dù anh nghe thấy một giọng nói nhỏ nói với anh rằng nó sẽ không làm anh hoàn toàn hạnh phúc, Jimin vẫn quyết định tiếp tục. Bây giờ, 16 tháng sau, cả anh và Jungkook đều mệt mỏi vì phải chịu đựng khoảng cách.

Trong khi đó, Jungkook là mot vận động viên trượt băng, một trong những người giỏi nhất và nổi tiếng nhất trong lĩnh vực này, vì vậy cuộc sống của gà là ở thành phố lớn cũng như ở nước ngoài.

Gã có một thói quen mà ngay cả khi Jimin muốn, anh cũng không thể làm theo một trăm phần trăm, và với điều đó, cả hai đều giải quyết mọi thứ theo cách mà họ có thể.

Người lớn tuổi đã phát mệt khi nói rằng anh có thể bay đến chỗ người khác khi anh cần, và thực sự thỉnh thoảng điều đó đã xảy ra.

Khi nỗi nhớ trở nên quá lớn đến nỗi không thể chịu nổi, thì đây là một trong những trường hợp như vậy.
Hoặc thậm chí là khi Jungkook tham gia vào một số sự kiện, buổi trình diễn hay cuộc thi của anh ấy.

Jimin rất vui khi được là một người bạn trai tốt và hiện tại, những quãng đường xa cũng không thay đổi được tình yêu của họ.

Jungkook vẫn giữ bình tĩnh sau khi nghe được tin tức đó, nhưng gã không thể kiềm chế được sự phấn khích khi Omega của gã di chuyển lên ghế và trèo trên cơ thể gã. Bàn tay không quá lớn bao quanh cổ trán và chóp mũi chạm nhau, vốn đỏ bừng bởi trận bão tuyết mà họ đã gặp vài phút trước đó.

Khi Jimin mở miệng càu nhàu, Jungkook cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được không khí ấm áp như vậy trên má anh, và nhân cơ hội này hôn lên môi người lớn hơn trước khi đưa ra một câu trả lời.

"Tôi... Ơ!" Jimin nói, anh vẫn còn ngạc nhiên.

Gã cười nhẹ nhàng và nhẹ nhàng kéo cằm của Jimin về phía mình, lặng lẽ nhấn vào môi anh một nụ hôn khác. Nếu thành thật mà nói, đó là điều cuối cùng gã mong đợi được nghe, cả hai người đã cân nhắc rất nhiều tháng về những lựa chọn để cuối cùng họ có thể chia sẻ một cuộc sống với nhau.

"Baby, em không biết nên nói điều gì với anh hết."

"Điều này tốt hay xấu?" Jimin nhắm mắt lại. Anh không biết mình sẽ làm gì nếu Alpha không thích.

"Được rồi. Chắc chắn là tốt." giọng gã vang lên khi rời khỏi môi anh. Vận động viên trượt băng cau mày và nhìn vào khuôn mặt người bạn trai của mình một cách gần gũi hơn, nuốt khan. "Em, Crytal... chúng ta."

"Đúng vậy, Koo." Jimin gật đầu, ngón tay lướt qua tuyến mùi trên cổ Jungkook. Gã đã hiểu ý anh, tất nhiên là có.

"Hmm, chúng ta sẽ sống cùng nhau bây giờ, và chúng ta sẽ có chung một thói quen. Chúng ta sẽ xây dựng cuộc sống của chúng ta, huh? Không phải rất tuyệt sao?"

"Đó là điều chúng ta luôn mong muốn."

Jungkook vừa xúc động vừa ngạc nhiên, đồng thời gã vẫn còn sốc trước thông tin này.

Có Jimin trong vòng tay là điều gã mong muốn nhất. Có thể hoàn thành những cuộc hẹn hàng ngày của mình, sẵn sàng chào đón anh và dành cho anh tình cảm là một trong những mong muốn lớn nhất của anh, nếu không muốn nói là lớn nhất.

"Và em biết rằng họ sẽ hoàn thành nó trong một thời gian ngắn... Ý anh là, anh đã thuê một nơi! Điều đó nghe có vẻ phi thực tế thế nào?"

"Một căn hộ?"

" Một ngôi nhà, Alpha. Nó đẹp, rộng rãi và thoải mái. Nó sẽ phù hợp với những đứa con của chúng ta và ừm, cả gia đình chúng ta nếu chúng ta cần gặp nhau. Anh nghĩ về mọi thứ, tất cả mọi thứ. Thật không thể tin được phải không?" Omega thực sự rất phấn khích.

Jungkook vuốt ve một bên mặt Jimin trước khi ôm chặt anh vào lòng, hít một hơi thật sâu với ý định xử lý tốt hơn mọi điều đã nói.

Gã cảm thấy xúc động, vô cùng xúc động, và con sói của gã đang phát điên trong gã. Nó ầm ầm trong tim và gào thét trong tĩnh mạch, khao khát được kiểm soát và làm bất cứ điều gì gã muốn với bạn trai mình nhưng gã đã kìm lại.

"Em yêu anh." đó là những gì gã nói, cắn môi dưới trước khi đặt nhiều nụ hôn lên da Jimin.

Lần này, chủ yếu hôn xuống cổ anh. Jimin rên rỉ nhẹ nhàng trước sự lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó lại rên rỉ vào tai Jungkook.

"Em yêu anh rất rất rất nhiều, Jimin. Anh không biết bây giờ tôi thế nào, anh không biết... Chết tiệt! Em nóng lòng muốn mở cửa và gặp anh, em cũng nóng lòng được ngủ cùng nhau và thức dậy cùng nhau. Bây giờ em muốn hôn anh thật nhiều, em muốn làm tình với anh cho đến ngày mai và em..."

"Tình yêu." gã xấu hổ, Jimin cười và ngắt lời gã.

Anh hất vai ra sau rồi quay đầu lại, tò mò muốn biết tài xế có nghe hết lời họ nói không.

"Suỵt, ở đây em không thể nói thế được."

"Tất nhiên là em có thể! Em là alpha của anh." gã nói như thể điều đó giải thích được mọi chuyện.

"Như em đã nói... em muốn làm cho anh luôn hạnh phúc, Cristal, luôn luôn. Đây chỉ là khởi đầu cho câu chuyện của chúng ta thôi phải không? Anh khỏe không Ji? Em hứa với ann. Em hứa chúng ta sẽ ở bên nhau dù thế nào đi nữa, và... chết tiệt!" Jungkook chửi rủa.

"Chết tiệt, tất cả những gì em nghĩ đến là đặt thật nhiều baby vào cái bụng nhỏ nhắn xinh đẹp của anh và cưới cưới vào lúc hoàng hôn, nấu món ăn anh yêu thích vào bất kỳ chiều chủ nhật nào... "

Suy nghĩ của gã hoàn toàn đảo lộn và miệng Jimin đau vì cười cười quá nhiều. Anh càng cười nhiều hơn khi cảm thấy mình bị tóm lấy, chiếc xe vẫn đang chuyển động và có dấu hiệu dừng lại, nhưng điều đó chẳng khiến họ bận tâm chút nào, vì họ bắt đầu hôn nhau ngay giây tiếp theo, không quan tâm đến thế giới bên ngoài tưởng chừng như đã dừng lại nhưng họ vẫn hôn nhau.

"Em có thể hỏi không? Khi nào chúng ta chuyển đi?"

"Không phải Phố Cornelia cạnh Làng Tây phải không anh? " gã nhướng mày.

Jimin hứa sẽ giải đáp mọi thắc mắc như thế này ngay khi anh cởi giày và nằm xuống ghế sofa.

Và đêm quan trọng đó đã kết thúc như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro