21,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để tránh gây ảnh hưởng đến những bệnh nhân và các bác sĩ y tá khác, Kim Taehyung đã bảo trợ lý Jang đưa Min Ah lên phòng mình.

Nhưng trước khi cô bé đến, hắn phải giải quyết 'rắc rối' trong phòng mình trước.

"Không về đâu! Ai biết được họ đang giận thì có thể làm gì Taehyung? Em hứa chỉ ngồi đây thôi chứ có làm gì đâu mà Taehyung cứ đuổi em về hoài vậy?" Jungkook ngồi trên sofa, hai tay khoanh trước ngực, chân nọ gác chân kia, tạo tư thể khẳng định cậu sẽ không rời phòng của bác sĩ trưởng khoa.

Kim Taehyung nửa muốn nói chuyện riêng với cô bé Min Ah, nửa không muốn để Jungkook ở lại với bộ dạng buồn cười như bây giờ. Chẳng ai mặc cả bộ suit trắng vào bệnh viện lúc đêm hôm thế này cả.

"Cô bé mới 15 tuổi, làm được gì? Cậu đừng bướng nữa, mau về đi."

Biết không thể thuyết phục được vị bác sĩ nào đó, Jungkook chỉ đành tức giận thỏa hiệp. Nhưng khi ra đến cửa lại chần chừ một lúc rồi quay lại, cục cằn bước đến chỗ bác sĩ Kim.

Mặt thì rõ ràng là người đang giận, mắt hừ hừ lườm lườm, nhưng vẫn ghé đầu hôn nhẹ lên má hắn.

"Có gì nhớ gọi em, không được chịu một mình. Không nghe lời, sau này không cho Taehyung chạm vào mông đâu." Mặt phụng phịu hệt trẻ con.

Như đã nói, Kim Taehyung rất dễ mềm lòng trước những điều đáng yêu, mà Jungkook chính là sự đáng yêu Kim Taehyung khó cưỡng lại nhất.

Bác sĩ Kim phì cười, miết nhẹ ngón tay lên gò má đầy thịt trắng hồng, khẽ gật đầu hai cái ý nói sẽ tuân lệnh.

"Chạy xe cẩn thận đó."

Jungkook vừa rời đi chưa đầy 5 phút, Kim Taehyung đã thấy Min Ah thất thểu được trợ lý Jang đưa vào, trên tay cô bé còn cầm theo một tấm giấy. Nhìn vệt nước mắt vẫn còn chưa khô trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lòng Taehyung lại chùng xuống.

Min Ah và Min Soo là hai đứa trẻ ngoan ngoãn và yêu thương nhau nhất Taehyung từng gặp. Thậm chí hắn và em gái cũng chưa từng thân thiết đến vậy. Cũng có lẽ là vì cả hai đều vô cùng hiểu chuyện, biết rằng bố mẹ đã đủ vất vả, cần yêu thương nhau để mẹ an lòng. Hoặc cũng có thể cả hai đều có linh cảm, rằng nếu bây giờ không yêu thương nhau, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

"Min Ah-..."

"Chú thất hứa." Min Ah cắt ngang câu nói của người mặc áo blouse trắng đứng đối diện, ánh mắt vô hồn nhìn vào hắn như một kẻ tội đồ.

"Chú xin lỗi."

Min Ah nở một nụ cười khó coi, nước mắt lại bắt đầu rơi lã chã trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô bé đau xót hỏi: "Chú không muốn giải thích với cháu sao? Lý do Min Soo..."

"Min Ah à, chú xin lỗi." Ngoại trừ chừng ấy chữ, hắn không thể nói gì hơn.

Là một bác sĩ, hắn không thể nói với cô bé rằng tim em trai cháu đã ngừng đập chỉ sau 15 phút được đưa lên giường phẫu thuật. Hắn cũng không thể kể rằng hắn đã phải vật lộn với tử thần suốt 2 tiếng đồng hồ để cố gắng khôi phục nhịp tim cho cậu bé. Cũng không thể nói rằng dù có được ghép tim thì tỉ lệ sống của Min Soo cũng không quá 30%.

Kim Taehyung cho rằng bản thân là một bác sĩ, vậy nên không thể cứu được bệnh nhân toàn bộ đều là lỗi ở hắn.

"Chú xin lỗi..."

"Min Soo đã tin tưởng chú, còn gọi chú là thiên thần, xem chú là thần tượng. Chú nhìn đi. Nhìn đi!"

Kim Taehyung cúi người, bàn tay run rẩy nhặt tấm giấy Min Ah vừa ném về phía mình, bên ngoài là mặt trắng, mặt còn lại được phủ đầy bởi màu sáp và những hình vẽ đáng yêu.

Bên góc trái bức tranh là mặt trời màu cam quen thuộc mà mọi đứa trẻ thường vẽ, bên cạnh là những đám mây trắng mang hình thù như những chiếc kẹo bông trên nền trời xanh. Phía dưới, ở chính giữa vị trí bức tranh là hai con người một lớn một nhỏ. Người lớn khoác bên ngoài áo blouse trắng dài đến đầu gối, phía sau có một đôi cánh lớn cũng màu trắng, đang nắm tay một đứa trẻ mặc áo trắng quần đen, sau lưng đeo chiếc cặp màu xanh đậm hơn màu trời một chút. Cả hai người đều đang cười rất vui vẻ, họ trông rất hạnh phúc.

Bên cạnh hình vẽ người lớn có mấy ký tự nguệch ngoạc, tuy khó nhìn nhưng bác sĩ Kim vẫn đọc được, khiến tim hắn co thắt theo từng con chữ.

'Bác sĩ Kim sẽ giúp Min Soo đến trường'

***

Không ngoài dự đoán, Jungkook phải ngồi trên sofa nghe Jeon phu nhân và anh trai chủ tịch mắng gần cả giờ đồng hồ khi về đến nhà.

"Chết mất thôi..." Ngả đầu ra thành bồn tắm, Jungkook không ngừng than thở: "Biết thế về căn hộ của mình cho rồi... Nghe chửi cả tiếng, muốn điên hết đầu!"

Trong lúc Jungkook đang tự hành hạ mái tóc mình, điện thoại đặt trên bồn rửa mặt bằng đá rung lên vài tiếng, báo hiệu cuộc gọi đến.

Jungkook gấp đến mức xuýt nữa thì lao cả đầu xuống đất, cũng may cậu nắm được thanh treo khăn ở bên cạnh.

Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, Jungkook không suy nghĩ lập tức bắt máy. Thậm chí chẳng quan tâm trên người hiện tại chẳng có mảnh vải nào.

[Jungkook à...]

Nghe tiếng người bên kia kêu, hai vai Jungkook lập tức thả lỏng xuống, trong ánh mắt thể hiện rõ sự lo lắng.

"Taehyung nói chuyện xong rồi hả?"

[Jungkook...]

"Ừm, em đang nghe nè. Sao vậy?"

[Jungkook à...]

"...Em đây."

Suốt cả đêm đó hai người không ngắt máy, nhưng cũng chẳng có câu chuyện hay lời nói nào rõ ràng. Đôi lúc Kim Taehyung sẽ kêu khẽ một tiếng 'Jungkook à', Jeon Jungkook ở bên này cũng sẽ đáp khẽ một tiếng, báo hiệu rằng cậu vẫn ở đây. Còn đôi lúc sẽ im lặng đến mức chỉ nghe tiếng thở của bản thân và đối phương.

Kim Taehyung bảo, chỉ muốn nghe tiếng cậu đáp lời khi hắn gọi thôi.

"Mỗi khi đau đớn, lo sợ hay buồn tủi, Min Soo đều sẽ gọi tên cháu. Nhưng bây giờ cháu không thể nghe nữa... Bây giờ cháu kêu Min Soo cũng không ai trả lời nữa rồi..."

***

Ngày hôm sau, Kim Taehyung đích thân đến nhà của Min Soo, nói lời xin lỗi và tự mình tổ chức tang lễ cho bé.

Min Ah vẫn vậy, không muốn nhìn mặt hắn, trong khi mẹ cô bé cũng khóc đến ngây dại, ngoại trừ ngồi nhìn di ảnh con trai nhỏ thì chẳng làm được gì nữa.

Kim Taehyung đã quỳ trước di ảnh của Min Soo gần 4 tiếng đồng hồ, đến lúc đứng dậy quay về bệnh viện vì có ca phẫu thuật gấp loạng choạng ngã mấy lần vì chân tê rần. Min Ah là người đỡ hắn ra xe, khi đó sự nặng trĩu trong tim bác sĩ Kim mới phần nào được gỡ xuống.

Một tuần sau, chuyện đau thương được gói chặt để vào một góc hồi ức của toàn thể những người quen biết Min Soo. Mọi thứ dần quay về trở về đúng quỹ đạo vốn có của nó, có điều bệnh viện Yoowon không còn thấy bóng dáng một đứa nhỏ chưa đầy 10 tuổi đi vòng vòng trong khuôn viên bệnh viện nhặt lá hay vẽ tranh nữa.

Vì lo sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của bác sĩ Kim, viện trưởng Yoo đã cho phép hắn được nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng Kim Taehyung lại không muốn, vì hắn biết còn nhiều bệnh nhân cần hắn.

Có lẽ sự ra đi của Min Soo không chỉ mang lại đau thương, mà còn mang lại một bác sĩ Kim kiên cường hơn, quyết đoán hơn và tận tâm với chiếc áo blouse trắng của mình hơn.

***

[Vậy tối nay đến chỗ Seokjin hyung ăn nhé?] Jungkook ở bên kia màn hình điện thoại cười híp mặt, vui vẻ nhìn người đang chăm chú hoàn thành bữa trưa bên này.

Kim Taehyung đang nhai một miệng đầy cơm, chỉ có thể gật đầu.

Một tuần vừa rồi Jungkook vẫn cố gắng sắp xếp thời gian rất chu đáo, vừa có thể ở nhà điểm danh tránh ba mẹ và hai anh nghi ngờ, vừa xuất sắc hoàn thành toàn bộ công việc được bà Lee tin tưởng giao cho. Bên cạnh đó cũng rất thường xuyên tâm sự, đi ăn cùng Taehyung. Đúng chuẩn một mẫu người yêu hoàn hảo về mọi mặt.

Có điều vẫn chưa là người yêu đâu.

Kim Taehyung vẫn đang cân nhắc, mà Jungkook vì không muốn gây áp lực hay khiến hắn nặng nề nên cũng không nói đến.

"Đằng nào thì người cũng về tay bồ, lo gì. Many a little makes a mickle*." Đó là lời của nữ tiến sĩ trẻ họ Yoo đã nói với cậu trong lúc đang tận hưởng không khí lễ hội Mỹ cùng vài anh tây điển trai cách đây một ngày.

Biết là vậy, nhưng thật ra trong lòng Jungkook vẫn khẩn trương. Trong bệnh viện Yoowon có biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp, Taehyung ở giữa họ chẳng khác gì tảng mỡ béo ngậy thơm ngon bị ném vào một đám mèo háu ăn.

Tốt nhất thì vẫn nên nhanh chóng để Taehyung đồng ý làm người yêu mình.

Nhìn người bên kia đột nhiên bĩu môi, Kim Taehyung lập tức cau mày: "Làm sao vậy?"

Đầu tròn lắc lắc.

[Không có gì ạ!]

Taehyung nhướn mày, định nói gì đó thì đột nhiên nghe tiếng trợ lý Jang ở bên ngoài hỏi vọng vào: "Trưởng khoa, chiều nay anh có muốn đi ăn gà hầm cùng mọi người không? Hình như hôm nay anh không có ca trực."

"Đúng là tôi không có ca trực." Kim Taehyung gật đầu, mắt liếc nhìn sang khuôn mặt đang cố dí sát vào màn hình điện thoại để nghe ngóng.

Trợ lý Jang không biết bác sĩ trưởng khoa nhìn gì, chỉ nghe tiếng hắn phì cười rồi từ chối: "Chiều nay tôi có hẹn rồi, hôm khác nhé."

Nhìn khuôn mặt trắng hồng bên kia vì nghe được câu trả lời như ý muốn nên đã vui vẻ trở lại, Kim Taehyung nhịn không được mắng yêu mấy chữ: "Đồ trẻ con."

Sun.

(Góc bồi bổ Ín lịt~)
*Many a little makes a mickle (idiom)
-> Nghĩa đen: Nhiều thứ nhỏ làm nên điều to lớn.
-> Nghĩa bóng (thành ngữ):
+ Kiến tha lâu cũng có ngày đầy tổ.
+ Tích tiểu thành đại.
+ Năng nhặt chặt bị.
Ex: I think you should give a small amount of money from the month salary to prepare for your future. Many a little makes a mickle.
-> Tôi nghĩ cậu nên trích một khoản tiền nhỏ từ lương hàng tháng để chuẩn bị cho tương lai. Tích tiểu thành đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro