[ ʜᴏᴍɪᴄɪᴅᴀʟ ʟɪᴜ x ʀᴇᴀᴅᴇʀ ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

✎ - - -

|| 𝐘𝐨𝐮𝐫 𝐏𝐎𝐕 ||

Yeah, tất nhiên mọi người điều biết đến một kẻ giết người điên rồ, mang cho bản thân một nụ cười chạm khắc "vui vẻ".

Không ai hết, đó chính là Jeff The Killer. Hầu hết các fangirl đều mơ ước được ở bên cạnh anh ấy, hoặc nhiều hơn thế. Tôi không rõ.

Thật bất ngờ, Jeff và tôi biết nhau, thậm chí chúng tôi là bạn thân của nhau là đằng khác.

Chúng tôi dành hầu hết buổi đêm để gặp nhau, chúng tôi cũng trao đổi với đối phương rất nhiều điều. Anh ta luôn nói về Jane là kẻ giết người, rằng anh ghét cô ấy đến mức nào.

Còn muốn giết quách cô ấy, hoặc Liu. Đó là anh trai của anh ta. Tôi được biết đến anh ấy thông qua lời của Jeff, có vẻ anh ấy là người tốt. Tôi muốn gặp anh ấy.

Nhưng tôi lại chẳng ngờ rằng, chính ngày hôm nay sẽ thay đổi cuộc đời của tôi mãi mãi.

- - -

Cuối cùng thì trời cũng đã tối, Jeff bảo tôi đợi anh ấy ở ngoài. Tôi đã chờ đợi như anh ấy đã nói với tôi. Trời đã tối, nhưng ánh sáng của mặt trăng vẫn luôn dõi trên đầu tôi, bao gồm những vì sao sáng và gió mát. 

" Này! (Tên), tôi đã trở lại !!"

Tôi quay lại nhìn Jeff. Thật bất ngờ khi ai đó đang đứng cạnh anh ta, nhìn vẻ ngoài của người đó khiến tôi nhớ đến cuộc đối thoại của tôi và Jeff về mấy hôm trước.

Người đó rất giống những gì Jeff đã mô tả về người anh trai của mình.

Anh ấy thực sự rất đẹp trai. Không thể phủ nhận rằng tôi đã yêu ánh mắt của anh ta ngay từ lần đầu tiên nhìn chúng.

" Liu, đây là (Tên). Cô gái mà tôi đã kể."

Tôi đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, tôi nhanh chóng giơ bàn tay của mình ra để có thể bắt tay với đối phương.

" À, ừm... Tên của tôi là (Tên). Rất vui được gặp anh."

Anh ấy nắm lấy tay tôi. Tôi đỏ mặt khi anh tiếp xúc với bàn tay của tôi. 

" Tôi là Liu, rất vui được gặp cô."

Tôi có thể cảm nhận được một chút hơi ấm khó khăn từ đêm lạnh, nó khiến tôi không muốn buông ra.

" Ừ, hai người định nắm tay nhau trong bao lâu?" Jeff nhếch mép. Tôi và Liu đỏ mặt và buông tay nhau. " Xin lỗi..."

" Không sao đâu..."

Chết tiệt, tôi không thực sự yêu anh ấy, phải không ?

- - -

Chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian cho nhau vào ban đêm. Đại loại là những cuộc trò chuyện, hành động ngốc nghếch. Nhiều thứ khác.

Liu là một chàng trai tuyệt vời. Anh ấy có vẻ nghiêm túc và lạnh lùng, nhưng thực ra anh ấy rất ngọt ngào! Tôi rất vui vì tôi đã có thể gặp được anh ấy. 

Thật đáng buồn, đã đến lúc tôi phải trở về nhà, may mắn là các chàng trai đã lo lắng cho tôi. Họ nói với tôi rằng: 

" Thật nguy hiểm cho một cô gái đi về nhà một mình."

- - -

Bây giờ chúng tôi đang ở trong phòng của tôi, nói lời tạm biệt cho ngày hôm nay. 

" Ha, cuối cùng cậu cũng gặp được Liu, (Tên). Không thể tin được hai người đã đi chơi vui vẻ, mà sao cũng được."

Jeff cười toe toét với tôi, khiến tôi mỉm cười lại, cho đến khi anh ta trèo lên cửa sổ và đi mất. Để lại tôi một mình với Liu.

Mặc dù tôi với anh ấy đã thân thiết một chút, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó xử. Đơn giản vì tôi nghĩ rằng bản thân mình đã phải lòng anh ấy.

" (Tên)?"

Giọng của Liu đánh bật tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Nó khiến tôi hơi giận mình. " Có— có chuyện gì?"

...

Anh ấy từ từ đi lại gần tôi, giữ một khuôn mặt thẳng thắn khiến tôi lo lắng.

" Hả—?" 

Cùng với một cái chớp mắt, môi tôi đã chạm vào môi Liu, nhưng đã bị kéo ra vài giây trước, quá nhanh để tôi nhận ra điều gì thực sự đã xảy ra. 

Anh ấy cười với tôi. " Rất vui được gặp em, (Tên). Hẹn gặp em vào ngày mai." 

Anh ấy đã chuẩn bị rời đi, nhưng không phải trước khi quay sang tôi một lần nữa.

" Nhân tiện, đừng quên đóng cửa sổ của em. Bên ngoài lạnh lắm." 

Trước khi anh ấy đi theo Jeff, bỏ mặc tôi với những suy nghĩ rối bời. Tôi phải làm gì đây ?

- - -

Ngày hôm sau, hay tôi phải nói là buổi tối, tôi đi đến chợ để mua một số thứ cho Jeff, Liu và tôi. Bỏng ngô hay gì đó, cho đến khi tôi nhìn thấy một trong những người bạn học cũ của tôi từ trường. 

Chúng tôi không thực sự nói nhiều hay tìm hiểu nhau, nhưng tôi đã nhận thấy anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi rất nhiều lần.

Anh ta luôn khiến tôi sợ hãi... Derek, phải, đó chính là tên của anh chàng đó.

Anh ấy mỉm cười, và chạy đến chỗ của tôi. " Này, (Tên)! Lâu rồi không gặp."

" O-Oh, yeah, hehe ..." Trước khi tôi có thể nói gì khác, anh ấy đã ngắt lời tôi. 

" Cậu có bận không? Nếu không, cậu có thể đi chơi với chúng tôi. Đừng ngại về nó nhé !"

Anh ấy mỉm cười và nắm lấy cánh tay tôi, anh ta bắt đầu kéo tôi về một nơi tối tăm. 

Tôi hét vào mặt anh ta, la hét để được giúp đỡ và thậm chí đấm anh ta, nhưng thật buồn cười, chẳng có ích gì cả.

Anh ta xô tôi vào một góc. Hắn ta bắt đầu hôm vào cổ của tôi. Tôi thở hổn hển và hoảng loạn, tôi cố gắng thoát ra khỏi anh ta, còn tặng cho tên đó một cú đấm hết sức của bản thân. " Hãy để tôi đi, tên khốn !"

Không có lời trả lời, thay vào đó là cái lườm nguýt và hành động, hắn xé toạc áo của tôi và cố gắng chạm vào tôi. Nhưng trước khi đạt được mục đích, hắn ta đã ho ra máu vào người của tôi. 

Tôi lấy tay che ngực và rơm rớm nước mắt trước những gì anh ta đã làm, tôi từ từ nhìn anh ta ngã xuống nền đất bẩn thỉu. Tôi cảm thấy có ai đó ở trước mặt mình, nhưng không gian quá tối để có thể nhìn thấy. 

Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra đôi mắt xanh lục này. Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã khóc trên mặt đất. Anh ấy quỳ xuống ngang với tôi, vòng tay qua người tôi và ôm tôi vào ngực anh ấy một cách nhẹ nhàng.

" Suỵt... Không sao đâu, bây giờ em đã an toàn."

- - -

Anh đặt cô nằm trên giường và quan sát cô. (Tên) xinh đẹp của anh ấy. Anh run người trước sự thật rằng gã trai biến thái và ghê tởm này đã hôn cô, chạm vào cô và nhìn thấy cơ thể cô. 

Sao hắn ta dám, cô ấy thật đáng quý. Anh chẳng hiểu tại sao một cô gái vô tội phải trải qua điều này! Oh, phải rồi. Đáng lý ra anh phải cho hắn nếm mùi địa ngục trần gian.

Anh kéo chăn lên quấn quanh người cô, anh hôn lên trán của cô.

" Hẹn gặp lại vào ngày mai, (Tên)."


𝐓𝐨 𝐁𝐞 𝐂𝐨𝐧𝐭𝐢𝐧𝐮𝐞𝐝...

- - -

Thật tuyệt khi tôi đã biết đến trang web Quotev, chẳng biết các bạn có biết những trang tương tự không ạ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro