Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có biến, có biến =))

_______________________________________

Hoseok đi dạo gần nhà mình, ngắm nhìn cảnh vật nơi đây. So với trước kia, nó thay đổi quá nhiều, bãi đất trống năm đó cậu và Yoongi hay chơi đùa, giờ đây lại là tập đoàn Kim gia

"Yoongi, em còn nhớ nơi này chứ?! Mọi thứ thay đổi quá nhanh nhỉ..anh, em, cảnh vật đều thay đổi"

Bỗng có tiếng la hét đanh đá đập tan cái suy nghĩ của anh

"Mau cho tôi vào! Tôi đang gấp lắm, tôi là đối tác tập đoàn này, Min gia"

"Nhưng nhìn nhóc không toát lên chút khi chất của Tổng giám đốc bên đó cả. Yêu cầu Min gia đưa giám đốc tới đây, còn em mau về đi không gia đình lại lo"

"Các người biết tôi là ai không mà coi tôi như một đứa nhóc cấp 3 thế hả?! Kim Tổng của các người gọi tôi đến có chuyện gấp. Mau cho vào!"

"Không thể được. Nhóc mau về đi!"

Trước mặt anh là hình ảnh một nam nhân không rõ là bao nhiêu tuổi, dáng người nhỏ bé đang cố xông vào trong nhưng bị những người bảo vệ xung quanh đẩy và đuổi ra. Hoseok bị làn da của cậu gây ấn tượng, làn da trắng đến con gái phải ghen tị này..Anh đã thấy nó ở đâu rồi. Người ta con trai đó trong lúc xô xát vô tình bị người bảo vệ cao to kia đẩy ngã. Hoseok liền chạy lại đỡ cậu lên

"Cậu không sao chứ?! Các người làm gì thế hả?! 2 tên to con lại đi đẩy ngã một người thể lực kém hơn mình"-Hoseok

Cả hai người bảo vệ nhìn nhau hối lỗi, nếu như anh và cậu phản ánh lên cấp trên thì xong đời, mất việc thì nhẹ, mất mạng thì nặng..

"Tôi..không sao. Cảm ơn anh"

Cậu ta đứng dậy, hít thở một cái rồi xông vào mặc cho bị ngăn cản nhưng rồi cậu lại bị đẩy ra

"Nhóc mau về đi. Nếu có chuyện gì, bọn anh gánh trách nhiệm không ít"

"Tôi đã bảo tôi là giám đốc công ty Min gia. Nếu các người tiếp tục có thái độ này thì đừng trách hôm nay Kim gia có biến"

"Để cậu ấy vào đi, còn nếu gan to cứ tiếp tục cản. Cậu vào đi, tôi lo bọn họ được"-Hoseok

"Cảm ơn..nhưng anh có thể cho tôi biết.."

"Lo đi nhanh đi! Không tôi đổi ý đấy"-Hoseok

"Ừm..tạm biệt!! Tôi tên là Yoongi, sau này có dịp sẽ báo đáp"

Rồi cậu chạy đi mất, còn quay đầu lại chào tạm biệt anh. Hoseok không tin vào tai mình, cái tên đó..trùng hợp sao?? Min Yoongi đã chết rồi kia mà

Hoseok thẫn thờ bỏ về, hình ảnh năm đó của cậu liên tiếp ùa về. Người con trai khi nãy có rất nhiều nét giống Yoongi của anh, đôi mắt, làn da và đôi môi đó nữa..

"Có thật là em không? Em còn sống đúng chứ?! Nếu thế thì hãy chờ anh, anh sẽ tìm lại em"

Yoongi chạy một mạch lên phòng làm việc của Taehyung. Đến nơi cậu thở hồng hộc, cứ sợ mấy tên bảo vệ đuổi theo nên chạy thật nhanh.

"Sao nhìn cậu tàn tạ thế này?!"-Taehyung

"Không phải tại anh nói có việc gấp nên kêu tôi đến sao?! Mấy tên bảo vệ nhất quyết không cho tôi vào, may có người giúp"-Yoongi

"Là ai thế?!"-Taehyung

"Không biết nữa. Chưa kịp nói thì anh ta đi mất rồi"-Yoongi

"Ừm..mà tung tích của Jungkook. Cậu điều tra ra được gì chưa?!"-Taehyung

"Một chút"-Yoongi

"Nói! Cậu biết được gì rồi!??"-Taehyung

"Tuần trước tôi có đi kiếm cậu ta, rồi còn dán tờ rơi nữa. Đêm hôm trước có người gọi đến theo số tôi ghi trên tờ rơi. Bà ta nói con bà đang được học trong trường mẫu giáo Color School, lớp Purple. Mấy hôm trước đi đón con thì thấy có thêm bảo mẫu, bà ta bảo nhìn cậu ấy khá giống trên hình"-Yoongi

"Mau đưa tôi địa chỉ trường đó"-Taehyung

"Nhưng đã chắc chắn đó là Jungkook đâu.."-Yoongi

"Nếu đó là Jungkook thật thì sao? Tôi không thể bỏ qua cơ hội này, sai thì thôi nhưng đúng thì quá tốt"-Taehyung

Nhưng anh đã không biết được rằng..

~~Flashback~

Jungkook trên đường đi siêu thị về, chả hiểu sao mọi người cứ nhìn cậu thì thầm to nhỏ. Cậu nghĩ chẳng lẽ mặt mình dính gì à?! Hay mặc người quần áo. Kiểm tra lại mọi thứ, hoàn toàn ổn, sao lại tỏ vẻ như vậy. Rồi một bà cô gần đó lại hỏi cậu, tay cầm tờ giấy đưa lên ngang mặt cậu

"Cậu..là Jeon Jungkook?!"

"Sao cô biết tên cháu?!"-Jungkook

"Đúng là cậu rồi. Mau theo tôi! Chồng cậu đang kiếm cậu đấy, trên giấy ghi cậu bỏ đi nên anh ta lo cho cậu lắm. Mau về đi chàng trai"

"Không..cháu không về"-Jungkook hất tay bà ra rồi chạy đi

Cô chạy thật nhanh, mấy tờ rơi dán đầy mọi nơi. Đâu đâu cũng là ảnh cậu, Jungkook che kín mặt mình rồi chạy về nhà. Cậu liền gọi cho Hoseok

"Anh..anh kiếm hộ em một chỗ trọ nào đi..Em phải chuyển đi ngay"

"Sao lại chuyển?! Đang tốt thế mà, hay gặp chuyện gì rồi"

"Anh giúp em với ạ..Người đàn ông em kể, anh ta cho dán tìm kiếm em khắp nơi. Bây giờ mọi người xung quanh đây ai cũng cố gắng đưa em về"-Jungkook

"Hay về đi, anh thấy mày về sẽ tốt hơn chứ định trốn đến bao giờ?!"

"Em thật sự không thể về, anh giúp em đi"-Jungkook

"Được rồi"

Ngay hôm sau thì Jungkook liền được chuyển tới một căn trọ khác. Cậu vẫn tiếp tục làm ở đây vì hiện giờ không phải thời gian thích hợp để tìm việc khác, mọi người đều biết đến cậu. Hoseok có nói rằng cậu còn xuất hiện lên cả mạng xã hội nên giờ chỉ cần bước ra đường là ai cũng biết.

~~Endflashback~~

Cậu đang làm việc thì bỗng nghe thấy tiếng xe hơi. Ngước mắt ra nhìn, là..xe của Taehyung. Không lẽ tin tức đã đến tai anh rồi sao??! Jungkook lay Hoseok dậy

"Anh..anh, anh ta đến kìa. Anh giúp em đi"-Jungkook

"Anh nào?!"-Hoseok ngáp

"Cái tên tìm em đấy, giúp em đi!"-Jungkook

"Ý mày là..người đàn ông kia sao?!"-Hoseok nhìn ra ngoài cửa.

Taehyung nhấn chuông, không chút kiên nhẫn nào hiển thị trên gương mặt anh

"Vâng, anh mau tìm cách đi"-Jungkook

"Mày mau chui vô trong nhà kho mau, dắt mấy đứa nhỏ ra sân sau chơi đi"-Hoseok

Jungkook gật đầu rồi dẫn hết mấy đứa nhỏ ra ngoài sân sau chơi. Còn cậu lẳng lặng chui vào nhà kho núp, Hoseok vò cho tóc mình rối nùi lên rồi đi ra mở cửa, để cho anh thấy rõ là mình mới ngủ dậy

"Xin chào. Anh tới đón bé sao?!"-Hoseok

"Jeon Jungkook đang ở đâu?"-Taehyung nắm cổ áo Hoseok

"Này, anh buông ra. Đây là nhà trẻ đấy"-Hoseok

"Nói!! Jungkook đâu?!"-Taehyung buông anh ra

"Cậu ấy đã nghỉ làm từ vài ngày trước rồi. Anh là.."-Hoseok

"Khốn kiếp! Anh đang giấu em ấy ở đâu?! JUNGKOOK!! JEON JUNGKOOK!! EM RA ĐÂY ĐI"-Taehyung

Đáp lại tiếng kêu của anh chẳng có gì. Taehyung bất lực, cậu chán ghét anh đến thế à?!

"Anh đừng la lên thế?! Các nhóc ở đây toàn 4-5 tuổi, bọn chúng sợ đấy"-Hoseok

"Tôi xin anh, làm ơn. Jungkook đâu rồi, tôi muốn gặp em ấy. Bảo Jungkook ra đây đi"-Taehyung

"Jungkook..đã đi rồi, cậu ấy bỏ đi rồi"-Hoseok

"Thế anh có thể cho tôi gặp bọn trẻ được không? Anh không nói nhưng tôi biết bọn nó có thể kể về Jungkook trong khỏng thời gian mà em ấy ở đây. Tôi chỉ cần nghe cuộc sống Jungkook vẫn tốt thôi, và tôi nghĩ bọn trẻ tiếp xúc với em ấy nhiều nhất nên sẽ hiểu hơn anh"-Taehyung

"Được nhưng anh đừng có làm chúng phấn khích lên,chúng hơi manh động"-Hoseok

Hoseok bất đắc dĩ dẫn anh ra phía sân sau, bơi bọn nhỏ đang chơi, thật sự là ép người mà. Taehyung liền ngồi xuống đối diện một đứa nhóc, là Wonbin.

"Chào"-Taehyung

"Anh là ai?!"

"Em không cần biết đâu. Anh chỉ tới tìm Jungkook thôi"-Taehyung

"Anh Jungkook?!"

"Ừ, nhóc có thể cho anh biết trong suốt thời gian này. Jungkook như nào không"-Taehyung

"Anh Jungkook rất tốt, lại dễ thương nữa. Từ lần đầu gặp đã để lại những điều vui vẻ cho tụi em..Anh có muốn gặp Jungkook không?"

"Em biết anh ấy ở đâu à?!"-Taehyung

"À, ra cả hai chơi trốn tìm. Anh lợi dụng em chứ gì, dù hơi buồn nhưng thôi em hại Kookie một bữa vậy. Ảnh trốn trong nhà kho đấy, đừng nói là em nói nha, thắng rồi nhớ mua kem bù đắp"

"Thật sao? Jungkook đang ở đây?!"-Taehyung

"Thật..cái nhà kho góc kia kìa"

Jungkook và Hoseok đứng nói chuyện mà không biết rằng anh đang nhìn chằm chằm cả hai. Hoseok nghĩ anh lo chơi với bọn trẻ, Jungkook cũng vậy. Jungkook đang nhờ anh tìm cách để qua mặt Taehyung

Taehyung nhìn cậu, anh cười. Anh thấy cậu rồi, lần này anh thắng rồi, cậy là kẻ thua.

"Jeon Jungkook.."

_______________________________________

Chap sau có chút ngọt. Giờ thì ngồi ngóng Jungkook chịu về với Tae đi

Góc hỏi đáp:

"Các readers có điều gì không hài lòng về Au? Trả lời thật, không mít lòng (nếu có)"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro