Her childhood and Her youth

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy sinh ra trong sự vô trách nhiệm của bố mẹ. Cô ấy đáng lẽ phải có được sự chăm sóc và quan tâm của bố mẹ nhưng không...

Người bố nghiện ngập đã chửi rủa, đánh đập khi cô tròn năm tuổi. Vết bầm thể xác sớm làm rỉ máu cả con tim, nhấn chìm tinh thần của một bé gái.

Người mẹ bài bạc đã hành hạ, chà đạp cô ấy bằng những lời mắng nhiếc, chì chiếc để vắt cạn nước mắt của cô ấy.

Một bé gái chịu nhiều nỗi đau lớn về cả bên ngoài lẫn trong đã lớn lên trong sóng gió như thế đấy. Cô ấy đã mạnh mẽ như một ngọn cỏ dại trước vũ bão như thế đấy.

Bạn bè cùng lứa xa cách cô ấy. Họ nói cô là đứa trẻ bị nguyền rủa, là đứa trẻ mang lại tai ương cho bố mẹ cô ấy.

Xã hội cũng ruồng bỏ cô ấy. Họ cho rằng cô ấy là ma quỷ, là nỗi khiếp sợ, là rác thải vô dụng của xã hội.

" - Tao ước gì tao đã giết mày từ khi chào đời...

- Mày nên biết rằng, cuộc sống của mày là của tao!

- Mày phải là con trai! Tại sao mày là con gái?! Hả? "

Cô ấy đã từng nghĩ rằng: " Ôi! Mẹ ơi! Tại sao con phải là con trai hả mẹ? Mẹ ơi! Con gái cũng như con trai mà mẹ! Con gái cũng giúp đỡ bố mẹ được mà mẹ ơi? "

Cô ấy, sống trong cô đơn và trong sự lạnh nhạt tận 10 năm. Cô dần nhận ra, xã hội là những tấm gương dối trá.

Khi người khác đứng đó, họ sẽ nhìn vào vẻ ngoài sang trọng của người ấy và khen lấy khen để còn những người như cô ấy, họ sẽ xua đuổi hoặc mang theo lời đồn đại xấu xa sai sự thật về những con người đáng thương ấy.

Cô ấy cảm thấy đáng thương cho chính mình, mười lăm tuổi là cái tuổi đang trưởng thành, cô ấy đã cố gắng học thật tốt để được mọi người chú ý nhưng không...

Lại một lần nữa, những con điểm chói sáng ấy bị vùi dập vào bóng tối mà giáo viên tạo ra. Họ nâng niu những học sinh giàu có, họ nâng điểm cho chúng.

Cô ấy luôn bị phạt, chửi mắng và dù vậy, cô ấy luôn nghĩ mình sai để cố gắng trở nên hoàn hảo.

Mười lăm tuổi, một học sinh gần như xuất sắc về mọi thứ nhận bằng khen "học sinh trung bình". Cô ấy bị giáo viên bạo hành vì vô tình làm lớp tụt hạng trong bảng thành tích.

Bọn chúng chê cười cô, hả hê cười đùa trước sự đau đớn của cô ấy. Khóc, nước mắt nhuộm đỏ đáy lòng.

Mười bảy tuổi, cú sốc tinh thần lại ập đến. Cô ấy bị bố mẹ bỏ rơi vì không ai chịu nuôi cô sau khi ly hôn. Họ đi tìm tình yêu mới của cuộc đời họ còn cuộc đời của cô ấy bị trói buộc với hậu quả của họ gây ra.

Cô ấy đã đứng đó, trưng cặp mắt vô hồn đã ướt đẫm nước mắt nhìn bố mẹ đi xa và để cô lại trong căn nhà to lớn, lạnh lẽo.

Cuộc đời của họ thì ở đó còn cuộc đời của cô ấy thì bị gắn chặt với những thứ tồi tệ nhất mà họ gây ra.

Cô ấy được pháp luật che chở và được sống trong Cô Nhi Viện. Hằng ngày, dưới ánh trăng tròn soi sáng qua cửa sổ có một cô gái quằn quại đau đớn trong cơn ác mộng mất " gia đình ".

Cô ấy bị tự kỷ, bị ám ảnh bởi bạo lực gia đình và sự bất công của xã hội. Cô ấy rạch tay và để mặc cho máu chảy bởi những vết cắt chồng chéo lên nhau.

Cô ấy thấy máu thật đẹp, những vết cắt ấy thật đẹp, cô ấy thấy thích nó. Cổ tay của cô luôn đầy ắp những vết dài kéo tới tận khuỷu tay không ngừng rỉ máu.

Cô ấy dần nhận ra việc rạch tay làm cô cảm thấy vui sướng. Những vết cắt sâu rướm máu làm cô ấy nhớ tới những trận đòn roi ghê người của bố và những lời thô lỗ, nguyền rủa, văng tục của mẹ.

Cô ấy cảm thấy cô đơn, cảm thấy thiếu thốn tình thương, cô ấy muốn được người khác chú ý. Một cô gái mười bảy tuổi chuyên đăng hình về rạch tay và lưỡi lam là cuộc sống của cô ấy.

Cô nhìn vào những cái like ảo trên mạng mà cười, cười thật vô nghĩa. Cô nghĩ rằng mọi người đang chú ý đến mình, đang yêu thương cô ấy, cô ấy thích những vòng tay " ấm áp " của thế giới ảo màu xanh mang tên Facebook.

Cô ấy rạch tay trước mặt hàng ngàn con người bên kia màn hình máy tính, máu rỉ ra nhỏ từng giọt xuống sàn. Những con người đeo mặt nạ buồn, quan tâm ấy đang cười khinh rẻ cô gái ngu dốt, dại dột.

Cô ấy trở thành trò chơi tiêu khiển cho cộng đồng mạng, thành chỗ để nhổ đàm và liếc đôi mắt khinh bỉ, cười chê của họ. Cô ấy vô tình trở thành một công cụ rẻ tiền nhất của họ.

Mười bảy tuổi, cái tuổi tưởng chừng là thời kì bắt đầu của thanh xuân tươi đẹp nhất của đời người, là cái tuổi lưu giữ những kí ức đẹp và rạng rỡ nhất nhưng với cô ấy, đó là những thứ ấm hơn mặt trời, đỏ như ngọn lửa nhưng không thể bốc cháy.

Đúng vậy, máu và nước mắt, cô đơn và hiu quạnh, thiếu thốn tình cảm và ảo tưởng tình thương... Tất cả đã miêu tả nên cái thanh xuân chẳng mấy tươi đẹp và tuổi thơ bất hạnh của cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro