💙OG - Nếu đến Ushuaia (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu hướng ô tư hoài á ( 5 )

lofter@朱蚀

https://vermilionfading.lofter.com/post/76785037_2baa15b78

* Okkotsu Yuuta × Gojo Satoru/All Gojo đề cập

* hư cấu giới giải trí, tân nhân diễn viên × lui vòng kim chủ, luyến tổng thứ nhất (nhưng mà thật ra xem không giống lắm)

(tui ngoi lên rùi mà bà au vẫn còn lặn... chờ chap sau em bé thịt Gojo tiên sinh?? mà thật sự toy cũng k chắc ai là gà ai là thóc :))))))))) 


/


13.

Ở giới giải trí, nếu muốn đàm luận Gojo Satoru, liền không thể tránh đi Geto Suguru đã cùng xuất đạo từ năm 18 tuổi, làm bạn hơn phân nửa chức nghiệp kiếp sống. Liên quan đến hai người thời trẻ như thế nào như hình với bóng, sau này lại tùy thế sự phản bội, lấy phương thức khá mất thể diện trong mắt người ngoài đường ai nấy đi, cuối cùng các đến quy túc: Một người giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, một người thì tại hải ngoại công thành danh toại, đủ loại đề tài, hàng năm chiếm cứ các đại giải trí xã khu cùng diễn đàn thiệp mời nhiệt bảng, được gọi tên là kỳ quan trong giới. Bởi vậy ngày đầu tiên chạng vạng tiến đến, tổ tiết mục tuyên bố muốn chia phòng theo nhóm 2 người, Okkotsu đã chuẩn bị tốt tâm lí bị Geto chiếm trước tiên cơ.

Nhưng mà sấn mọi người duy trì mới gặp khách sáo nhìn nhau, đỉnh tân nhân diện mạo, trước đây vẫn luôn điệu thấp Fushiguro lại dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, đưa ra lời mời: "Tôi ngưỡng mộ Geto đạo diễn thật lâu, muốn mượn cơ hội khó được này lén thỉnh giáo thêm." Đối tượng lại không phải Gojo Satoru. Camera vờn quanh, Geto ngại với nhân thiết không thể cự tuyệt, Okkotsu cứ như vậy không duyên cớ thắng được cơ hội tương lai một tuần cùng Gojo Satoru ở chung một phòng.

Okkotsu cơ hồ vì thế cảm thấy khó hiểu. Đêm đó sau khi kết thúc ghi hình, cậu tìm được Fushiguro, mới biết được đối phương đã trước tiên biết trước lịch trình hai ngày sau. "Ngày mai hoạt động không có gì đặc biệt, chính là ra ngoài mua sắm, nấu cơm, cùng với quét tước biệt thự. Ngày kia chúng ta sẽ bị phân hướng hai nhà cạnh thể câu lạc bộ, xạ kích cùng bơi lội. Tôi hy vọng... Tôi hy vọng đến lúc đó có thể cùng chú ấy phân ở cùng câu lạc bộ." Fushiguro đưa ra trao đổi điều kiện, "Anh nếu lựa chọn tham gia tiết mục, nên hiểu biết đối thủ của anh. Dừng, đừng nói cho tôi anh tới vì đồng nghiệp của mình, lực chú ý của chị ta tất cả đều trên người em gái, đến bây giờ cũng chưa liếc mắt xem anh một lần."

"Cậu giống như rất đề phòng Geto đạo diễn." Okkotsu nói.

"Tôi chẳng lẽ không nên đề phòng gã sao?" Fushiguro cười nhạo một tiếng, "Nếu so sánh thì anh thật sự thuận mắt hơn nhiều. Ngày mai chú ấy sẽ cùng Geto ra ngoài mua sắm, đây là kịch bản đã viết tốt, đừng cưỡng cầu. Đổi tôi là anh, không bằng nhân cơ hội nhiều sưu tập tình báo về đối thủ. Được rồi, trước như vậy đi, chờ ngày mai đôi ta lưu lại quét tước, tôi sẽ kể thêm cho anh."

Okkotsu vì thế mang hoang mang cực đại cùng xíu xấu hổ trợn mắt tới hừng đông. Đêm đó cậu và Gojo Satoru ngủ trên hai chiếc giường cùng phòng, không có bất cứ sự kiện kiều diễm nào phát sinh. Đối phương đặt notebook trên đùi, làm công cho đến đêm khuya, gián tiếp cổ vũ cậu nhìn nhiều hai trang kịch bản. Cuối cùng vẫn là Gojo Satoru phát hiện Okkotsu chán đến chết, chủ động khép lại máy tính: "Mệt nhọc liền tắt đèn, sau đó ngủ. Công tác của tôi không phải này nhất thời nửa khắc là có thể làm xong." Anh lược hiện bất đắc dĩ ôn hòa thở dài, "Yuuta, chẳng sợ làm bình thường bạn cùng phòng, em cũng không cần như thế một bên tình nguyện mà nhân nhượng tôi. Hoặc là nói, tôi không hy vọng bất cứ ai bởi vì tôi mà ủy khuất, hay là cố tình thay đổi bản thân. Ngày mai thấy, ngủ ngon."

Okkotsu trong bóng đêm ấp úng nói ngủ ngon. Nửa đêm trằn trọc, cậu đột nhiên tỉnh ngộ, cảm giác không khoẻ từ Gojo Satoru tỏa ra cho tới nay: Anh ấy luôn trong lúc lơ đãng cùng người chung quanh bảo trì khoảng cách nhất định. Cũng không phải khoảng cách về không gian, mà là nhằm vào tâm linh lưu lại đường sống. Gojo tiên sinh tựa hồ dễ dàng liền tiếp nhận hiện thực đôi khi không bị người khác thấu hiểu, thả lười thi triển quyền uy cá nhân bằng địa vị xã hội cao quý. Sâu trong nội tâm anh trước sau duy trì một loại thanh tỉnh tiêu cực, cùng với nói là tự nhiên hình thành, càng phảng phất bị thương sau tự mình chữa khỏi. Okkotsu trực giác như thế, cậu trời sinh cụ bị thập phần nhạy bén cảm tình khứu giác, cũng ở theo sau được đến chứng thực. Gojo Satoru đã ngủ say, Okkotsu nhìn chăm chú vào ổ chăn phồng lên, ảo tưởng anh giờ phút này cuộn tròn tư thế. Nghe nói người không thích bị người khác thân cận, trong lúc ngủ mơ cũng sẽ co người, đại biểu phòng bị cùng trở lại thời kì thai nhi. Trong chớp mắt cậu đã tin ảo tưởng là thật, thậm chí tưởng xuống giường mở ra ổ chăn kia, ôm người kia vào lòng an ủi, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế bản thân.

Ngày hôm sau trước tảng sáng, Okkotsu chậm chạp chờ tới buồn ngủ, hôn nhiên chợp mắt trong chốc lát, khi tỉnh lại, Gojo Satoru đã rời phòng. Giống như lời Fushiguro, anh cùng Geto lãnh nhiệm vụ đi siêu thị nội thành chọn mua, lúc này đã ở trên đường, Geto lái xe. Lưu tại biệt thự phụ trách quét tước nữ khách mời là hai chị em Maki, Mai. Cả hai cũng ở cùng phòng, tối hôm qua tựa hồ cãi nhau một trận, Okkotsu cách một hành lang, ẩn ẩn cũng nghe tới rồi Mai áp lực nức nở thanh. Sáng nay lại giống như tiêu tan hiềm khích. Ẩn nấp ở góc camera đã vào chỗ, Fushiguro cầm chổi quét, chờ ở lầu hai ban công sảnh lớn. Okkotsu ngầm hiểu tiến lên, tiếp nhận chổi, theo cậu ta đi vào càng sâu thẳm đình viện, camera chỉ có thể chụp đến bóng lưng họ phía xa. Fushiguro ý bảo Okkotsu tháo xuống cổ áo microphone: "Đến nơi đây là được."

Bọn họ bắt đầu đàm luận Gojo Satoru cùng Geto Suguru chuyện cũ, một ít tương so với lẫn nhau tuổi tác, có vẻ quá mức xa xăm bí tân. Chủ yếu là Fushiguro đang nói, Okkotsu đang nghe. Đuôi cỏ tranh của chổi tre kéo quá mặt đất, phát ra sàn sạt tiếng vang, Fushiguro giảng tự tiếng nói cũng phảng phất bụi bặm vào đông lửng lơ mờ ảo. Cậu ta tìm từ luôn thực khách sáo, Okkotsu nghĩ, một nửa phảng phất thiệp thế chưa thâm phong độ trí thức, một nửa kia tắc xuất phát từ sự mới lạ không giỏi giao tiếp. Cậu ta nhất định không thường đối người khác nhắc tới Gojo tiên sinh. Không biết là tìm không thấy thích hợp thời cơ, vẫn là căn bản không muốn. Về hai người sớm nhất gắn bó keo sơn thời kỳ đã nói xong, Fushiguro nghỉ ngơi khẩu khí, tiếp theo dùng cậu ta kia thập phần cứng đờ miệng lưỡi nói: "Sau này chính là bọn họ một phách hai tán từ đầu đến cuối... Nguyên nhân gây ra vẫn là bộ điện ảnh các anh gần nhất muốn quay."

Đối với cái này đáp án, Okkotsu cảm thấy không chút nào ngoài ý muốn. Đêm qua hạ một hồi tuyết. Cậu duỗi chân, đem xi măng bản phô liền, đá một hòn đá vào đống tuyết trắng bên cạnh: "Chăm chú lắng nghe."

"Năm ấy Geto bắt đầu sinh ra ý tưởng đổi nghề làm đạo diễn, khi ra ngoài sưu tầm phong tục, ngẫu nhiên gặp được một cô gái mắc bệnh hiếm gặp tên Amanai Riko." Fushiguro nói, "Cô ta lúc ấy đã bệnh thật sự trọng, gia cảnh cũng không tính giàu có, thật vất vả gom đủ tiền khám và chữa bệnh, kế tiếp lại bị toàn bộ chữa bệnh hệ thống lưu trình trì hoãn, cuối cùng làm hỏng quá trình mắc bệnh. Chờ Geto quay đầu lại đem sự tình nói cho chú ấy, khi hai người lại đi thăm, cô ta chỉ có thể tiếp thu một ít trị liệu ngăn bệnh tiến triển, không lâu liền qua đời."

"Thật đáng tiếc."

"Đây là lí do bọn họ quyết định quay bộ điện ảnh này."

"Vạch trần hiếm thấy bệnh hoạn giả sinh tồn khốn cảnh, làm một phen cụ bị hiện thực ý nghĩa nhân văn?"

"Geto đại khái cho rằng như vậy." Fushiguro lắc lắc đầu, "Tôi không thích gã, chính là bởi vì gã thường xuyên tự cao tự đại cho rằng, bản thân có năng lực gánh vác nào đó trách nhiệm, cùng với hành động sở cần thiết chi trả đại giới, trên thực tế lại là không ngừng có người thế gã gánh vác hậu quả xấu mà thôi. Geto quyết định chủ ý, liền thề không bỏ qua, hoàn toàn không màng trên đầu bao phủ chính trị mây đen. Gia tộc Gojo khi đó đã thu được tin tức, phía trên đang gặp phải buộc tội cửa sổ kỳ, mỗi người thần hồn nát thần tính. Cố tình một cái không có bối cảnh, ở trong vòng cũng không quá nhiều quyền lên tiếng tân nhân đạo diễn, tại đây loại thời điểm nhất ý cô hành, một hai phải làm kia chỉ đón họng súng chim đầu đàn. Về bản chất, hừ." Cậu ta do dự một cái chớp mắt, có lẽ không nghĩ khiến bản thân có vẻ quá khắc nghiệt, nhưng cuối cùng vẫn là cười lạnh tổng kết, "Geto có thể còn cuồng vọng và ngạo mạn hơn cả chú ấy."

"Cho nên đây là anh Haibara xảy ra chuyện nội tình." Okkotsu thở dài một tiếng.

"Anh biết?" Fushiguro có chút kinh ngạc, chợt lại khôi phục gợn sóng bất kinh, "Đúng vậy, anh Haibara lúc ấy cũng ở đoàn phim. Xuất ngoại cảnh khi dây thép đứt gãy, từ giữa không trung rơi xuống, rơi vào chung thân liệt nửa người. Như tôi đã nói, luôn có người phải vì nhất thời ngoan cố gánh vác hậu quả xấu."

Okkotsu bỗng nhiên không nghĩ lại tiếp tục đề tài này. Cậu suy tư ứng đối phương thức, cúi đầu yên lặng quét tuyết, nhìn đến dưới một gốc cây sồi cù kết uốn lượn, tuyết che lấp một bụi đạm bạch hoa hồng tuyết. Đình viện bụi bặm hỗn tạp, khóm hoa này phảng phất cũng không thấy được, Fushiguro đã đi tới, cậu ta lại cũng là liếc mắt một cái liền trông thấy. "Nghe đồn Alexander đại đế chính là dùng quá liều dược thảo cùng chi với nó mà chết." Cậu ta nói.

"Tôi kỳ thật vẫn luôn muốn hỏi." Okkotsu nói, "Cậu từ nơi nào biết được nhiều chuyện như vậy? Hay đều là Gojo tiên sinh nói cho cậu?"

"Anh chỉ cần đặt câu hỏi. Tuyệt đại đa số dưới tình huống, chú ấy đều sẽ trả lời." Fushiguro nói, "Chú ấy từ trước đến nay là người trực tiếp như thế, có khi quả thực thẳng thắn đến làm người phát ghét. Tôi nói a, anh thích chú ấy như vậy, chẳng lẽ liền điểm này đều không phát hiện sao?"

"Đương nhiên, tôi biết. Bất kể anh ấy là kiểu người gì, tôi đều sẽ vui vẻ tiếp thu. Chính là cậu đâu? Gojo tiên sinh đối xử với cậu thành tâm thành ý, tại sao cậu lại cố tình lảng tránh?" Rốt cuộc, Okkotsu đánh ra đủ để chung kết đề tài một kích. Cậu bỗng nhiên quay đầu, không khỏi nghiêm túc ý vị nhìn chăm chú Fushiguro, "Tôi đang nói, cậu giống như trước sau tránh né đặt cho Gojo tiên sinh một xưng hô minh xác. Vì sao? Về mặt pháp lý, anh ấy là người giám hộ của cậu, cậu nên gọi anh ấy là 'cha', không phải sao?"

"Đó là việc riêng giữa chúng tôi, không liên quan tới anh."

Fushiguro duy trì nửa ngày, hình tượng nghiêm túc khắc chế trong khoảnh khắc tán loạn. Cậu ta gần như hốt hoảng quay đầu đi chỗ khác, hung hăng đạp một cước vào đèn trụ đá phụ cận. Tuyết đọng rơi rụng đầy đất. "Anh bớt phán bừa chuyện mình không biết đi, nó chỉ làm anh trông phiền phức hơn thôi. Thiên phú của tôi chính là bảo trì cảnh giác với tất cả người hoặc sự vật phiền toái xung quanh chú ấy. Anh hay Geto cũng thế, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào phá hủy sinh hoạt hiện giờ của chú ấy, quấy nhiễu sự yên bình chú ấy đáng có. Còn có chính là ——"

Tầm mắt cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm khóm hoa hồng tuyết, lần đầu tiên chỉ tên nói họ, gằn từng chữ một mà nói: "Gojo Satoru trước nay đều không phải cha tôi, từ đầu đến cuối."





14.

"Tên nhóc đó kể về tôi và Satoru như thế với cậu à? Thực sự có ý tứ."

Ngày hôm sau Okkotsu tuân thủ hứa hẹn, bởi vậy từ trong miệng Geto bổ xong rồi chuyện xưa nửa đoạn sau. Gojo Satoru cùng Fushiguro đi trước trung tâm thành phố tư nhân trường bắn, cậu tắc cùng Geto kéo dài qua nội thành, cùng tổ làm phim lên hai chiếc SUV đến phía nam thành phố T. Nơi đó có một khu du lịch biển nổi tiếng cả nước, mùa đông thuộc mùa ế hàng, dân cư hiếm thấy, nhận thầu cả ngày cũng không tính xa xỉ. Sắc trời ảm đạm, tràn đầy mây đen trĩu nặng, nguyên bản sáng ngời bờ cát như tô lên một lớp dầu, dưới nền trời xám xịt tựa như một tấm thảm Ả Rập phai màu.

Không trung tầm nhìn quá thấp, kế hoạch cho khách mời cưỡi phi cơ trực thăng, đổ bộ nội hải trung ương một đảo du lịch của tổ tiết mục gác lại như vậy. Hồ bơi huấn luyện viên đã tới một chuyến, tuần tra một vòng liền lại rời đi, phỏng chừng là cũng không thích hợp xuống bơi. Nhân viên công tác sửa đi bến tàu giao thiệp, tính toán thuê một chiếc du thuyền, đi một vòng dọc duyên hải thay thế. Trước mắt là quay chụp trước nghỉ ngơi chỉnh đốn phân đoạn, hai vị nữ khách mời, Maki cùng Kugisaki ở cách đó không xa nói chuyện phiếm, Geto đi tới, chủ động ngồi xuống bên cạnh Okkotsu.

Quả thật, Okkotsu cho rằng bản thân cùng Geto không có gì để nói, bởi vì lúc trước vài lần giao phong, đã khiến đối phương thành công xây dựng hình tượng tình địch nguy hiểm, hùng hổ doạ người. Nhưng mà Geto thật là một kẻ phi thường giỏi về thi triển tài ăn nói. Anh ta rất nhanh từ người trẻ tuổi đóng chặt nội tâm đào ra một cánh cửa đột phá. Rốt cuộc hơn nhiều tuổi như vậy, ở trước mặt anh ta, Okkotsu điểm này không quan trọng đạo hạnh xa xa không đủ xem. Bọn họ tán gẫu về diễn xuất, im bặt không nhắc tới chuyện liên quan đến Gojo Satoru. Okkotsu bắt đầu chỉ là thất thần nghe, đến sau lại cũng bị gợi lên một chút hứng thú, ngẫu nhiên lên tiếng phụ họa một hai câu. Chính như lời của Gojo Satoru, Geto trong lĩnh vực của mình hoàn toàn xứng danh tài hoa hơn người. Nói được nhiều, đề tài không biết sao liền xả tới năm đó tao ngộ tai họa bất ngờ đoàn phim, Okkotsu mới nhắc tới Haibara, liền bị Geto xuyên qua manh mối, đành phải khai ra đánh giá của Fushiguro đối với hai người. Không chờ Okkotsu sinh ra một chút bán đứng đồng minh hổ thẹn, Geto theo sau nhìn như lơ đãng nói mấy câu, lại lệnh này phiên vốn là yếu ớt kết minh đương trường sụp đổ.

"Cậu ta không kể thêm cho cậu sao? Thí dụ như năm đó Satoru lui vòng chân tướng. Về chuyện cha ruột cậu ta suýt chút nữa giết chết Satoru?"

Okkotsu nháy mắt liền dựng thẳng người. Geto chú ý tới biến hóa rõ ràng của cậu, vẫn như cũ bày ra tư thái áp đảo kẻ khác trong vô thức, sáp lại mỉm cười nói: "Cả hai còn chưa làm tới bước đó nhỉ." Vừa nói, vừa thong thả cởi bỏ áo khoác phao màu kim loại trên người. Khóa kéo đến cuối, bên trong trần trụi. Trong lúc nhất thời, Okkotsu cơ hồ lấy ánh mắt kinh sợ nhìn về thân hình khoẻ mạnh trước mắt: Một vết sẹo từ xương quai xanh vai trái thẳng xuống bụng dưới, miệng vết thương không sâu, rõ ràng là vết cắt, không ít chỗ mài chưa tróc ra, còn lại tắc lỏa lồ mới kéo da non. Không hề báo trước, bị tình địch triển lãm cực phú xâm lược tính thân thể ngay trước mặt khiến Okkotsu dâng trào cảm giác bị xúc phạm phẫn uất, đồng thời rất lấy làm hoang đường, dường như đang xem mở đầu của một bộ phim điện ảnh lãng mạn giật gân. Cậu nhìn miệng vết thương, đột nhiên hồi tưởng đến hôm ngủ lại gia tộc Gojo, đêm mưa tầm tã sấm chớp, cùng với một lưỡi dao cạo râu mòn vẹt, che kín lỗ thủng không hợp lẽ thường.

"Trên người Satoru có một vết sẹo cùng loại, là 5 năm trước cha ruột tên nhóc đó ban tặng." Geto nói, "Một vụ tai nạn giao thông liên hoàn sắp đặt trước. Ngày đó ghế lái phụ có người, trước va chạm Satoru theo bản năng đánh một vòng tay lái, dẫn tới ghế điều khiển bị đâm trực diện, cơ hồ hoàn toàn biến hình. Ngay lúc đó tình hình tuyệt không dừng ở sự dữ tợn hiện tại cậu thấy, thực tế càng dị thường hung hiểm. Đại khối vỡ vụn kính cửa sổ xe cắm vào thân thể Satoru, suýt nữa chém nát bụng nó." Anh ta thở dài, "Nửa năm sau, Satoru tuyên bố giải nghệ. Ngoại giới đều nhận định nó yêu quý thanh danh. Vinh dự nhận được ảnh đế, vẻ vang về vườn, thân là tài phiệt duy nhất hợp pháp người thừa kế, chỉ chờ tương lai tiếp quản gia tộc Gojo. Ngay cả tôi đã từng cũng cho rằng như vậy ——"

"Sự thật lại là anh ấy đã không thể tiếp tục đóng phim. Tình trạng cơ thể anh ấy không cho phép." Okkotsu cảm thấy dây thanh ẩn ẩn căng chặt, có một loại sắp nức nở dự triệu, "Gojo tiên sinh bị ép lui vòng."

Geto lẳng lặng nhìn chăm chú Okkotsu một lát. Anh ta bằng vào phong thái vô cùng thành thục, kiềm chế bản năng đả kích tình địch, không nhân cơ hội nhiều lời châm biếm cay nghiệt, thông cảm cho đối phương một ít tiêu hóa tiếp thu đường sống. Hai người cùng ngắm nhìn phương xa mặt biển ám trầm, sau một lúc lâu, Geto cảm khái: "Lần ngắm biển trước của tôi là đi cùng Satoru. Hai chúng tôi, còn có Amanai, Kuroi. Trong trí nhớ đó là ngày nắng đẹp, mặt trời xán lạn, nước biển trong veo, xanh biếc như đôi mắt của Satoru. Nhoáng lên nhiều năm như vậy đi qua."

"Chuyện phát sinh vào năm anh cùng Gojo tiên sinh thăm chị Amanai sao? Ngay tại bờ biển này?" Okkotsu thấp giọng hỏi.

Geto cười như không cười, trả lời: "Nếu tôi nói là ở Nam Cực, cậu có tin không?"

Geto thình lình khiêu khích khiến cho Okkotsu nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc chùng xuống của mình. Nước biển vỗ bờ cuốn bọt trắng xoã tung, tránh thoát tấm vải bạt nền đen kịt, trắng lóa tựa như trân châu tung tẩy liên hồi. Okkotsu không khỏi liên tưởng đến Gojo Satoru tóc trắng tuyết nhung. "Satoru hiện tại đang làm gì nhỉ? À... Chắc là đang dạy tên nhóc đó luyện tập xạ kích, như thế nào mau chuẩn tàn nhẫn nhắm trúng hồng tâm linh tinh, vốn nên từ huấn luyện viên đại lao công tác. Tính cách của nó kỳ thật có một phương diện thích lên mặt dạy đời." Geto bỗng nhiên nói. Okkotsu tiếp thu được tín hiệu tiến công nào đó, tinh thần cảnh giác, bất động thanh sắc gật gật đầu. "Okkotsu." Geto tiếp tục nói, "Chẳng lẽ cậu không thấy đây là một hình ảnh quá châm chọc sao?"

"... Ý anh là gì?"

"Người bị hại dốc sức dạy dỗ con trai của tên thủ phạm bất thành." Anh ta chậm rì rì nói, cố tình phóng nhẹ ngữ điệu, nghe rét lạnh ưu sầu, "Thời cơ để Satoru gặp tai nạn xe cộ chính là cơn bạo bệnh của Gojo gia chủ đời trước. Năm đó Satoru từ hôn mê sâu tỉnh lại, cằm còn cố định máy thở, liền dùng điện thoại nhắn tin triệu hồi Nanami, cố vấn ủy quyền tại thời điểm đó, phân phó y đi làm hai việc. Chuyện thứ nhất, chính là nhặt tên nhóc đó từ khu nhà cũ chưa cải tạo nào đó đem về gia tộc Gojo; chuyện thứ hai, nó lệnh Nanami trói kẻ đứng sau xúi giục vụ tai nạn xe cộ, một người anh em chú bác, chính xác là con trai của chú ruột nó, quỳ rạp trước giường bệnh của Gojo gia chủ kéo dài hơi tàn." Geto phát ra một trận trầm thấp cổ quái tiếng cười, "Okkotsu, cậu không ngại đoán xem, kế tiếp Satoru đã xử trí thủ hạ bại tướng trong tài phiệt gia tộc nội đấu thế nào?"

Okkotsu trầm mặc không nói. Geto như nhẫn nại hồi lâu, rốt cuộc thả xích, không chút cố kỵ thực hiện tuyên cáo: "Trên chiếc bàn lùn người bệnh thường dùng tới ăn cơm, trước người cha tiều tụy bệnh tật của mình, Satoru bày biện một quyển hộ chiếu, một sợi dây treo cổ, cùng một khẩu súng lục. Nó muốn một ông lão nguy kịch hấp hối hết mơ lại tỉnh đưa ra lựa chọn sinh tử, phán quyết sự thất bại của đứa cháu ruột. Lão gia chủ cuối cùng chạm vào súng. Chiều hôm sau, đối thủ cạnh tranh cuối cùng của Satoru ở thư phòng gia tộc Gojo phân phối cho nó, dùng một khẩu súng tương tự nổ nát sọ não mình. Bằng! —— tựa như hôm nay nó dạy tên nhóc đó bắn bia như vậy. Sau tiếng súng vang, mọi chuyện trần ai lạc định."

Geto bình tĩnh kéo khóa áo khoác, một lần nữa giấu kín vết sẹo kia, cùng câu chuyện tranh đấu huyết tinh có vẻ chẳng liên quan gì đến Okkotsu. Anh ta lập tức đi về phía biển đằng xa, có nhân viên công tác đứng ở bến tàu phất tay ra hiệu. Okkotsu đi lên theo, khi bước đến bờ cát, Geto nghiêng đầu liếc cậu, như chợt nhớ tới cái gì, thản nhiên bổ sung: "Đúng rồi, đây là việc cuối cùng Nanami làm thay Satoru. Sau khi Satoru kế nghiệp, y đã chủ động từ chức chóng vánh. Nghe nói hiện tại đi công ty chứng khoán nào đó làm công ăn lương, không liên lụy đến bất cứ nhà hào môn quốc nội nào. Khá tốt."

Một chiếc canô dừng ở bến tàu, Okkotsu bước lên boong tàu, dưới chân mơ hồ truyền đến tiếng sóng đánh từ biển cả sâu thẳm. Âm thanh này như cuộc dằn mặt dài hơi cậu vừa mới trải qua, kết hợp cùng tiếng người quay phim sắp đặt căn chỉnh máy móc cồng kềnh, Okkotsu nghĩ đến cảnh cáo của Fushiguro ngày hôm qua, cảm giác mình như một diễn viên trong ngụ ngôn người trưởng thành bội phản, trong đó khuôn mặt mỗi nhân vật đều mơ hồ không rõ. Gojo tiên sinh cũng như thế. Nếu anh ấy chính tai nghe được Geto cùng Fushiguro từng người giảng thuật, lại sẽ đánh giá thế nào? Okkotsu trước sau không thể phỏng đoán phản ứng của Gojo Satoru, nhưng cậu đã không cần lại rối rắm. Khi ấy cậu ngồi trên giường phòng ngủ chính, lấy máy sấy hong khô người kia ướt át đầu bạc, một tay khác mềm nhẹ vuốt ve da đầu anh. Tiếng gió vù vù lấn át tiếng súng vang trong show phát sóng. Trên màn hình, Gojo Satoru nâng cánh tay Fushiguro, lấy hai vai mình thế cậu ta triệt tiêu hơn phân nửa sức giật của súng. Phát đạn trúng ngay hồng tâm. Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay của nhân viên công tác và huấn luyện viên.

Gojo Satoru buông tay, không dấu vết lui về sau vài bước, dung nhập đám đông vây xem vỗ tay. Anh đưa lưng về phía ống kính, tựa hồ tránh chạm mắt với Fushiguro, khiến thiếu niên, chủ thể được quay chụp, trông vừa khát vọng vừa mất mát. Nhưng đồng thời, có một luồng ánh sáng trong trẻo kiên quyết lập loè trong mắt Fushiguro. "Người đó sẽ suy nghĩ cẩn thận. Tất cả chúng ta đều như vậy." Không biết là ai, bồi hồi trong tiết mục hư ảo hay hiện thực trầm ngưng, rành mạch nói như vậy.

Ngoài màn hình, Okkotsu buông máy sấy, đôi tay phủng trụ Gojo Satoru gương mặt, lưu luyến hôn trán anh.





15.

Chờ đến ngày thứ ba, tổ tiết mục không chia nhóm khách mời nữa, mà tập hợp mọi người đưa hướng ngoại thành một trường đua ngựa. Có lẽ là tương tác hai ngày đầu không đủ điểm nhấn, đạo diễn vào đêm hôm trước lâm thời mở họp, dò hỏi trình độ kĩ thuật cưỡi ngựa của mọi người, sau đó cùng ngày chỉ an bài hai vị huấn luyện viên cưỡi ngựa. Tổ tiết mục ý đồ dùng phương thức này kích động khách mời chi gian sinh ra tứ chi tiếp xúc. Am hiểu kĩ thuật cưỡi ngựa ba người phân biệt là Maki, Geto cùng Gojo Satoru. Studio dựng ở bên ngoài trại nuôi ngựa, tới gần chuồng ngựa đất trống, trước khi bắt đầu quay hỗn loạn ồn ào, khắp nơi dòng người chen chúc xô đẩy. Maki dắt ra ngựa từ chuồng, không chút do dự đi về phía Mai. Geto tắc đã một mình đứng trên đường băng không một bóng người. Giờ này sắc trời còn sớm, Okkotsu đổi xong trang phục, đỡ dây cương nhìn ra rừng cây xa xa ẩn trong sương. Cậu đắm chìm vào suy nghĩ về Gojo Satoru, lại không có cố tình tìm bóng hình anh. Chung quanh thật sự là quá nhiều người. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy bả vai bị người vỗ nhẹ nhẹ một chút, một thân kỵ trang Gojo Satoru ngừng ở bên cạnh cậu: "Làm em đợi lâu, Yuuta, chúng ta đi thôi."

Bọn họ cùng hướng về trung tâm trại nuôi ngựa đi dạo. Thỉnh cầu Gojo Satoru dạy mình cưỡi ngựa, đây là tối hôm qua ngủ trước Okkotsu chủ động mở miệng. Cậu cùng Fushiguro trao đổi đã thanh toán xong, không cần lại bận tâm. Gojo Satoru thực nhẹ nhàng đồng ý. Đi trên đường, Okkotsu tận lực bảo trì mắt nhìn thẳng, cậu cho rằng bản thân vốn nên có vấn đề càng mấu chốt, nghiêm túc cấp bách cần rõ ràng suy xét, không nên quá mức lưu luyến người bên cạnh duyên dáng dáng người. Chính là Gojo tiên sinh hôm nay trang điểm thật sự rất mỹ lệ. Cậu nghĩ thầm, chỉ có trong tay ngựa Ả Râp toàn trường nhất quý báu mới xứng đôi anh ấy, màu lông tuyết trắng, tứ chi thon dài, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng. Gojo Satoru mặc quần chẽn bó sát cùng giày ủng ống dài, dưới nách kẹp một cây roi ngựa thon dài, như tinh linh trong rừng mù sương sớm, bước chậm bên cạnh cậu. Okkotsu tin chắc, bất kể nam nữ, trên đời sẽ không có ai có thể ưu nhã và gợi cảm hơn anh ấy.

Trước khi chính thức lên ngựa, hai người từ trình tự ngồi trước sau sinh ra một ít bất đồng. Đi qua trong lòng bí ẩn nam tính tự tôn quấy phá, Okkotsu kỳ thật không tình nguyện bị người cùng phái, đồng thời lại là đối tượng ái mộ Gojo Satoru ôm vào ngực cho lắm, nhưng điểm cố chấp nhỏ bé này của cậu rất nhanh đã bại trân trước ánh nhìn hài hước của đối phương. "Tiểu bằng hữu, chờ em cao lớn đến thể trạng xấp xỉ tôi rồi nói sau." Gojo Satoru cười nói, "Huống hồ tôi cũng không thể vẫn luôn thế em nắm dây cương, trên đường sớm muộn gì cũng phải buông tay. Em phải học được thân thủ chấp cương." Theo sau liền nâng cánh tay Okkotsu, đỡ cậu lên lưng ngựa.

Okkotsu ổn định thân hình, ngay sau đó cảm thấy dưới yên ngựa rất nhỏ chấn động, liền có một làn hương hoa huệ trắng từ sau lưng đánh úp lại, đem cả hai bao phủ vào một không gian độc lập mà ái muội. Một bàn tay vòng qua bờ vai cậu, cầm dây cương. "Nắm chặt." Gojo Satoru nói. Bọn họ dựa thật sự gần, nhưng giữa thân thể có một tia khe hở, Okkotsu nghe được giọng anh gần trong gang tấc, lại trống rỗng sinh ra nỗi sợ đối phương sắp sửa rời xa. Cậu muốn quay đầu lại, Gojo Satoru ngay sau đó lại nói: "Đừng phân tâm." Con ngựa trắng dần dần tung cước chạy.

Okkotsu luôn cứ cảm thấy Gojo tiên sinh cách mình thật xa lại thật gần. Khi cậu ở hoa viên nhìn Gojo Satoru xa xa cuối bậc thang, rõ ràng trong tầm mắt chỉ có một bóng người nhỏ tựa hộp diêm, cậu lại có thể mượn ánh trăng đêm, tưởng tượng đối phương lúc đó cảm hoài mà vui mừng biểu cảm; nhưng sau này khi cậu càng nhiều lần nhìn sâu vào mắt Gojo Satoru, hai người dắt tay, cùng kỵ, thậm chí hôn môi, khoảng cách tiếp cận vô hạn, ngược lại càng thêm cảm thấy nào đó khó có thể vượt qua xa xôi không thể với tới. Cảm thụ này không chỉ lửng lơ nghịch lí, càng khiến người ta uể oải chưa từng có. Con ngựa trắng chạy qua hơn phân nửa trại nuôi ngựa. Từ đường băng một đầu khác, có thể rõ ràng quan sát đến phiến rừng cây trong sương sớm. Giờ phút này, ở trong mắt Okkotsu, nó rút đi hết thảy mông lung cùng thần bí, thay thế chính là một loại chấn động. Từng hàng chỉnh tề cây cối tựa như trục đo đạc thế giới, như kéo dài đến tận cùng thế giới. Đúng lúc này, Okkotsu phát hiện Gojo Satoru buông lỏng ra dây cương. Anh vươn đôi tay, vòng lấy eo Okkotsu, nghiêng đầu dựa vào bờ lưng cậu.

Kia một cái chớp mắt, Okkotsu cảm thấy bốn phía vô hình tường cao ầm ầm sập, trong tim rộng mở thông suốt. Rốt cuộc, cậu hồi tưởng giấc mộng ở gia tộc Gojo đêm đó, hơn nữa lý giải lời Rika từng nói trong mộng. Gojo tiên sinh mang cho cậu cảm giác liên kết với thế giới. Cho dù thân ở sông ngầm dâng cao dưới mưa trút, bị nước lạnh băng đánh đến đầu óc choáng váng, cũng có người vĩnh viễn canh giữ bên bờ cô độc, chỉ dẫn cậu hướng tới trung tâm Ushuaia. Mà khi cậu từ tận cùng thế giới trở về, sẽ nắm lấy tay người ấy phản hồi hồng trần, có được sức mạnh bảo vệ người trong lòng. Đây là tình yêu, cũng là cuộc hành hương đời cậu.

Ngày đó bọn họ chạy quanh trại nuôi ngựa tổng cộng hai vòng. Okkotsu ngộ tính rất cao, một vòng xuống dưới đã có thể độc lập chấp cương giục ngựa. Gojo Satoru liền đi dắt một con ngựa khác, cùng cậu sóng vai mà đi. Ở vòng thứ hai, cả hai trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chạy thật chậm. Thời điểm xuống ngựa, Okkotsu dẫn đầu xoay người tiếp đất, chợt xoay người mặt hướng về Gojo Satoru trên lưng ngựa, thực hiện nghi thức cầm tay của kỵ sĩ trung cổ. Gojo Satoru bị cử chỉ quan tâm đầy khoa trương chọc cười, thậm chí cảm thấy có chút kinh ngạc. Này cũng thật không giống phong cách của Yuuta. Anh nghĩ thầm, vừa ôn hòa trêu đùa cậu: "Yuuta cần phải để ý, khả năng cao tôi sẽ kéo em cùng nhau té lăn ra đất." Vừa rút chân trái khỏi bàn đạp. Anh cũng không thể thật sự khiến đối phương bị thương.

"Quăng ngã liền quăng ngã đi, em sẽ che chở Gojo tiên sinh." Okkotsu lại ở thời điểm này nói, "Thân thể em còn tính rắn chắc, anh có thể yên tâm. Liền như vậy nhảy xuống đi." Nói xong, hướng về phía Gojo Satoru mở rộng vòng tay. Tư thái của cậu như thế thản nhiên, trung thành, phảng phất từ khoảng cách tới lui giữa vách xuất phát và vạch đích của đường băng, trải qua tràng lột xác không người biết, vì thế sinh trưởng ra bờ vai và ngực rộng của một người đàn ông đáng để dựa vào.

Động tác xuống ngựa của Gojo Satoru đột nhiên im bặt. Giây tiếp theo, chân trái lơ lửng của anh chạm đất, chân phải nhanh nhẹn nhấn bàn đạp, toàn thân lấy một loại tư thế như én về rừng ùa vào lòng Okkotsu. Okkotsu ôm chặt anh, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, cuối cùng vẫn không thể ổn định trọng tâm. Hai người quả thực té ngã vào mặt cỏ bên đường băng, cỏ dính khắp người quay cuồng đầy đất. Okkotsu ngưỡng mặt nằm ngửa, Gojo Satoru che ở trên người cậu, cậu không cảm thấy chút đau đớn nào, gò má phất quá làn gió mát lạnh, chóp mũi phảng phất hương cỏ xanh cùng mùi hoa huệ trắng. Là Gojo Satoru khi tiếp đất đã trở tay ôm lấy cậu, lót tay phải lót giữa ót cậu và mặt cỏ. "Tiểu bằng hữu, tận hứng?" Gojo Satoru hỏi cậu, lồng ngực rung động khi phát ra tiếng kề sát trái tim cậu, làm nó tùy theo cộng hưởng, dẫn phát một loạt cơn rùng mình khó kiểm soát. Okkotsu cảm nhận rõ một cổ nhiệt lưu vọt thẳng bụng dưới, hội tụ càng sâu, cậu không tự chủ được mà bắt tay dời về phía Gojo Satoru bị quần chẽn bó sát phác họa khe rãnh sâu hút, mông đào mềm mại căng tràn. Trước mắt bao người, đối phương biên độ rất nhỏ vặn vẹo thân thể, không có cự tuyệt.

Tranh thủ khoảnh khắc mọi người không chú ý, Gojo Satoru dùng tay trái để không gỡ xuống hai bên microphone, cúi đầu tới gần bên tai Okkotsu: "Yuuta, em chọc đến tôi." Anh ra vẻ đáng thương than vãn, ngay sau đó lại chuyển đề tài, trắng trợn mời gọi, "Sau khi kết thúc ghi hình, cùng tôi đi cửa hàng tiện lợi mua ít đồ nhé? Không chừng tối nay sẽ cần dùng đến, biết đâu được?"



(to be continued)



Trước tiên chúc ngũ tỷ sinh nhật vui sướng! Vĩnh viễn là công chúa được các bạn trai sủng ái🥰

Chỉ mong hạ chương có thể thượng gôn, làm mị tìm về một chút điều khiển xúc cảm... Cảm tạ bình luận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro