💙OG - Ngày nhớ đêm mong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 ưu năm 】 ngụ mị

lofter@辞月

https://jinchengtangxuejianmenqiu.lofter.com/post/3097fc11_2bb25ed2f

Lễ Tình Nhân bánh ngọt nhỏ một quả!

Về mèo và cún dán dán cho nhau liếm láp miệng vết thương chuyện xưa

Mặc kệ dùng biện pháp gì tóm lại đều cho mị sống lại 👊👊 Shinjuku chiến hậu thời gian tuyến

(máaaaaaaa cái cảnh cắn cổ, chí mạng ư ư ư khók tiếng tró)


/


Nếu hôm nay không có chuyện gì xảy ra

Vậy tôi chúc người buổi sáng tốt lành, chào buổi chiều, chúc ngủ ngon



Đây là một buổi tối thường thường vô kỳ.

Chiến hậu rất dài một đoạn thời gian Gojo Satoru tinh thần cũng không tính hảo, Ngục Môn Cương chẳng phân biệt ngày đêm căng chặt cùng quyết chiến siêu cao cường độ phát ra tiêu hao quá lớn, mà cái loại này trình độ trọng thương cũng thật sự thương tới rồi thân thể căn bản.

Phản chuyển thuật thức có thể khép lại miệng vết thương, nhưng cũng không thể tiêu trừ đau đớn cùng cảm giác suy yếu, cho nên Gojo Satoru đại bộ phận thời gian đều lựa chọn ngủ để đánh lạc hướng cơn đau.


Khi Okkotsu Yuuta trở lại phòng, màu trắng đại miêu miêu đã sớm súc thành một đoàn trong ổ chăn.

Đem tay vói vào ổ chăn bắt lấy móng mèo, quả nhiên không có nhiều ít ấm áp, vì thế thuần thục mà đem meo meo măng cụt cất vào trong lòng ngực che lại.

Đại bạch miêu miêu vừa lòng xốc lên chăn, rất là hào phóng mà mời lò sưởi chạy bằng cơm kiêm nhà cây cho mèo cùng chung chăn.


Okkotsu Yuuta dán sát Gojo Satoru nằm xuống, thuận thế vòng lấy eo người nọ.

Nơi đó có một cái thật dài vết sẹo, nhìn thấy ghê người bộ dáng làm người không dám tưởng tượng trước đó là thế nào thương thế.

Okkotsu Yuuta tự cấp này một chỗ thương bôi thuốc thời điểm đã chạm đến, nguyên bản căng chặt cơ bắp che một tầng phản chuyển thuật thức tân sinh ra tới huyết nhục, nộn nộn mềm mại, bị cảm lạnh sẽ đau, ấp nhiệt sẽ ngứa, đau lòng vô cùng.

Okkotsu Yuuta vuốt ve này vết sẹo, dùng thuần thục thủ pháp ở eo người nọ trên bụng cực nhẹ cực nhu xoa ấn.

Đại bạch miêu miêu phát ra thoải mái tiếng ngáy, nhưng vẫn đè lại tay cậu, ngang ngược vô lý mà meo meo kêu: "Được rồi không cần nháo lạp, thầy chính là thực vây thực mệt nhọc, Yuuta."

Vì thế Okkotsu Yuuta cười hôn rớt Gojo Satoru khóe mắt vây ra tới sinh lý nước mắt: "Như vậy ngủ ngon, thầy Gojo."



Okkotsu Yuuta theo thường lệ vẫn là bị đồng dạng ác mộng bừng tỉnh.

Này kỳ thật đã so đại chiến mới vừa kết thúc lúc ấy tốt hơn nhiều. Lúc đó Okkotsu Yuuta sau mấy ngày làm liên tục ngày đầu tiên nếm thử khôi phục giấc ngủ, nhưng ở trong mộng tái hiện chém eo một màn làm cậu phản xạ có điều kiện rút đao nhảy lên, quay cuồng chú lực trong đêm tối dần dần quy về mờ mịt, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cậu dùng chăn che khuất miệng mũi, không dấu vết bình phục vượt ngưỡng nhịp tim đập cùng hô hấp.


Gojo Satoru kỳ thật theo thường lệ ở Okkotsu Yuuta bừng tỉnh kia một giây cũng tỉnh.

Không cần trợn mắt liền biết người bên cạnh lại thật cẩn thận duỗi tay thăm dò nhiệt độ cơ thể hắn, Gojo Satoru thuần thục duỗi tay một vớt đem người ấn tiến trong ngực.

Lỗ tai có thể nghe được vững vàng hữu lực tim đập, gương mặt có thể cảm nhận được ngực bởi vì dài lâu hô hấp mà quy luật phập phồng, ấm áp hơi thở phất qua ngọn tóc.

Không còn tư thế nào càng làm cho người an tâm hơn thế.


Bóng đêm che khuất tầm mắt, nhưng Okkotsu Yuuta nghĩ, Gojo Satoru bằng vào Lục Nhãn, ước chừng là có thể đem biểu cảm mất mà tìm lại sau càng thêm lo được lo mất của cậu xem đến rõ ràng.

Bởi vì thầy Gojo đang dùng đầu ngón tay, tinh chuẩn vẽ lại vết sẹo vắt ngang chân mày và mũi của cậu.

Này không công bằng, Okkotsu Yuuta nói với bản thân.

Vì thế cậu dùng khuỷu tay một chống, khinh thân mà thượng.


Cái này có thể thấy rõ.

Okkotsu Yuuta giơ tay xoa khuôn mặt người nọ.

Thật xinh đẹp, bất kể ngắm nhìn bao nhiêu lần vẫn cứ sẽ nhịn không được như vậy cảm khái.

Sukuna trảm đánh tại đây để lại rất nhiều thật nhỏ miệng vết thương, tuy rằng này đó dấu vết đang theo thời gian chậm rãi biến mất, bất quá giờ này khắc này xác thật rành mạch khắc vào đôi mắt Okkotsu Yuuta.

Nhưng như cũ xinh đẹp đến quá mức.

Tuyết trắng lông mi nhẹ nhàng mà chớp chớp, để lộ ra một chút dung túng ý vị.

Vì thế Okkotsu Yuuta cúi đầu hôn lên những cái đó vết thương.

Giống tín đồ như vậy thành kính, giống kỵ sĩ như vậy trung trinh, giống đối đãi vật dễ vỡ như vậy trân trọng.


Cái trán, giữa mày, khóe mắt, chóp mũi, môi răng chi gian

Okkotsu Yuuta hôn xuống phía dưới một đường du tẩu, cuối cùng chôn sâu ở hõm vai Gojo Satoru, không nhẹ không nặng mà gặm một ngụm bên gáy, phảng phất giận dỗi muốn ở "Mạnh nhất" yết hầu yếu hại chỗ lưu lại dấu vết.

Bên tai truyền đến một tiếng rầu rĩ cười nhạt: "Sao mà giống cún thế hả?"

Đại bạch miêu miêu ướt dầm dề liếm liếm vành tai cậu, oán trách dường như dùng răng nanh ma lại ma.

Okkotsu Yuuta đành phải dùng nụ hôn dài ngăn chặn miệng meo meo không an phận.


Này bất quá là một buổi tối thường thường vô kỳ.

Hai cái linh hồn sẽ không ngẫu nhiên tương ngộ, bất kể hiện tại vẫn là vĩnh viễn

"Thầy Gojo, Lễ Tình Nhân vui sướng."



(end)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro