Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sống trong một cuộc tình vụng trộm, Tiêu Chiến mua cho Nhất Bác một căn nhà đầy đủ tiện nghi hơn để cậu sinh hoạt. Căn nhà lúc trước quá tồi tàn, quá chật hẹp . Tiêu Chiến yêu cậu nhiều như vậy sẽ chẳng bao giờ đồng ý cho Nhất Bác ở lại dù cậu có ra sức nan nỉ rằng nơi đó vẫn tốt không cần đổi, một mình cậu sống điều kiện vẫn vô cùng tốt . Cậu ra sức nói, nói đến khô cổ họng nhưng đổi lại Tiêu Chiến chỉ liếc mắt , xem cậu như không khí bay qua bay lại. nghe lỗ tai này chẳng lọt lỗ tai kia. Vẫn kêu người mang đồ đạc của cậu đến khu biệt thự cách đó không xa.

"Anh , anh Chiến căn nhà đó to, ở một mình em sợ, thế này đi . Anh mua một ăn hộ nhỏ nhỏ thôi được không ? Ca ~"

"..."

Nói nhiều không được ,cáu gắt không hiệu quả. Chiêu cuối cùng chỉ có là làm nũng. Sống 29 năm trên đời , Tiêu tổng oai phong lẫm liệt người người kinh phục vẫn chỉ có thể đưa tay đầu hàng.  Trách làm sao được , bộ dạng của Nhất Bác mè nheo ôm chân anh bộ dạng như mấy tên bị bắt nạt còn cái tên bắt nạt kia lại chính là Tiêu Chiến.

"Không là không , em đừng có mà nhiều lời " Chút sỉ diện cuối cùng xem như Tiêu Chiến giữ lại mặc dù trong tâm đã mềm nhũn

" Vợ ơi "

" Vợ yêu ơi "

!!

"Được được được , theo em . Tất cả đều theo em hết. Đừng có nói mấy câu sến súa đó nữa. Anh xin em"

Yeah cuối cũng vẫn là Tiêu Chiến đi mua một căn hộ nhỏ khác.Căn biẹt thự kia thì cho thuê. Mỗi tháng Nhất Bác sẽ đi thu tiền.

Dọn dẹp trong xuôi, anh mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa thở dốc. Nhất Bác kế bên rót cho anh một cốc nước.

" Bao giờ anh về lại . Em không có định về đâu đó nha "

" Về cũng không cho em về. Đợi anh giải quyết xong rắc rối ở nhà liền đón em về"

" Kết hôn "

Nhât Bác nghe xong bất ngờ. Rõ ràng là cậu nằm trên. Sao lời nói của anh lại chẳng khác nào cậu kèo dưới. Không chấp nhận được. Có kết hôn thì cũng là cậu mang nhẫn đến rước anh về chứ

" Anh gả cho em. Không phải em gả cho anh.Em nằm trên .Nằm trên đó " Nhất Bác giận dỗi la toáng lên. Tiêu Chiến ở bên cạnh bỗng dưng nghe sử tử nhỏ nhà mình gầm lên , vô thức bịt lỗ tai lại chửi

" D*ama em bị khùng hả. Tự nhiên hét vào tai anh làm gì "

"Anh chửi em. Anh lớn tiếng với em. Anh không thương em .Anh vậy mà lại lớn tiếng với em "  Nhất Bác lại hét lên, âm thanh có phần mếu máo

" ??? " Tiêu Chiến kiểu

Quần què gì vậy bro ???

Tiêu Chiến lại thở dài, lại chạy đi dỗ dành Nhất Bác.

Chiều tối, anh ở trong bếp nấu vài món ăn đơn giản. Căn bếp tràn nhập mùi thức ăn thơm nức mũi làm cái bụng nhỏ của ai đó đói đến cồn cào. Nhất Bác từ phía sau ôm lấy anh, đặt cằm nhỏ mình trên bờ vai của anh nói nhỏ

" Ca , đã có thể ăn chưa. Em đói " 

Tiêu Chiến dịu dành mỉm cười, tắt bếp dọn thức ăn ra bàn

" Cún con, lấy anh cái đĩa. Đói rồi phải không.Ăn cơm thôi  "

" Okay bro , em đi ngay "

" Bro cái đầu em. Dám gọi anh là bro này " Tiêu Chiến nhéo cái má sữa của cậu làm cậu la oai oái.  Trái tim Tiêu Chiến tan chảy trước sự đáng yêu này.

"Nói xem , em đáng yêu như vậy . Anh làm sao có thể buông tha cho em đây "







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro