19. Đánh nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy anh đang trưng cầu ý kiến nhưng ý tứ này mẹ nó hoàn toàn không nghĩ phải đợi cô trả lời.

Triệu Lộ Tư trơ mắt nhìn thiếu niên liều chết nhắm mắt lại, hôn tới.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Triệu Lộ Tư lấy tay chặn miệng mình, ngăn cản nụ hôn của anh.

Ngô Lỗi hôn mu bàn tay cô, da mu bàn tay mềm nhẵn mà lạnh lẽo, anh mở mắt nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Con ngươi tối đen như mực kia của Triệu Lộ Tư lộ ra phòng bị cùng kích động.

Ngô Lỗi tựa hồ cũng không thèm để ý bị ngăn cách, anh lần thứ hai nhắm mắt lại, thâm tình hôn tay cô.

Môi anh cực kỳ nóng, rơi vào mu bàn tay cô.

Gió nhẹ thổi qua, lông mi tinh mịn nhẹ nhàng run, anh cũng đỏ mặt rồi.

•••

Triệu Lộ Tư đẩy xe trở về nhà, chân cô đã mềm, không còn sức đạp xe.

Gió lạnh thổi phất phơ, khô nóng trên mặt vẫn không thể nào tan biến.

Chết tiệt, lật thuyền trong mương, nụ hôn đầu của cô thiếu chút nữa bị tên kia cướp đi rồi.

Triệu Lộ Tư vào sân, dựng xe đạp bên cạnh tường bò đầy dây leo xanh biếc, từ xa đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc của Triệu Phi Phi.

“Mẹ, con muốn tham gia buổi họp thường niên, mẹ gọi điện cho bà nội, cho con đi tham gia buổi họp thường niên, xin mẹ, hu hu.”

Triệu Lộ Tư đẩy cửa vào nhà, Triệu Phi Phi đang ngồi trên ghế sofa, trong tay nắm chặt khăn tay, khóc đến thê thảm, mắt đã sưng lên.

Cha mẹ ngồi bên cạnh cô, lo lắng an ủi: “Phi Phi, con đừng khóc, khóc đến lòng mẹ cũng khó chịu.”

“Gọi điện thoại cho bà nội, gọi ngay bây giờ!”

Đào Gia Chi đẩy Triệu Minh Chí: “Gọi đi, anh mau gọi cho mẹ, dựa vào cái gì buổi họp thường niên không cho Phi Phi chúng ta tham dự. Mẹ cũng không phải không biết bệnh tình Phi Phi nhà chúng ta không thể chịu kích động.”

Triệu Minh Chí đành chịu, cầm điện thoại gọi cho bà Triệu.

Sau một lúc lâu, ông để điện thoại di động xuống: “Trợ lý Tần nói mẹ đang họp.”

“Họp gì mà họp cả ngày, em thấy mẹ chính là cố ý không muốn tiếp điện thoại của chúng ta.”

Triệu Phi Phi khóc càng lớn tiếng.

Đào Gia Chi nói với Triệu Minh Chí: “Nếu không anh tìm thời gian tự mình đi tổng công ty một chuyến, nói với mẹ một chút.”

Triệu Minh Chí nhíu mày, vô cùng lo lắng nói: “Mỗi lần anh đi tổng công ty không phải báo lỗ chính là muốn rót vốn, tổng không có chuyện tốt gì, bây giờ chỉ vì chút việc nhỏ này mà đi xin nhân tình, anh không muốn xuống nước. Muốn đi tự em đi, anh không đi.”

Triệu Phi Phi nghe vậy, nắm tay Đào Gia Chi: “Mẹ, chỉ có mẹ có thể giúp con.”

Đào Gia Chi cũng cực kỳ khó xử, thở dài không lên tiếng.

Bà Triệu là nhân vật thủ đoạn bậc nào, chuyện quyết định làm gì mà bọn họ cầu xin lại có thể thay đổi?

“Phi Phi à, hay là vậy đi, không tham dự buổi họp thường niên ở tổng công ty được thì con có thể tới tham gia buổi họp thường niên ở công ty chúng ta.”

Triệu Phi Phi ghét bỏ nói: “Con mới không đến cái công ty nhỏ lỗ vốn kia của ba! Mất mặt hay không chứ.”

Vừa nghe lời này, Triệu Minh Chí nổi đóa: “Thế nào, con khinh thường cha mẹ con hả!”

Đào Gia Chi lập tức vỗ ông một cái: “Ai nha, anh đừng ầm ĩ, bản thân không có tài cán, hung dữ với con làm gì.”

“Hừ, tôi thấy nó do bà chiều hư mới xấu tính như vậy!”

Triệu Lộ Tư im hơi lặng tiếng vào phòng, đeo cặp sách chuẩn bị lên lầu: “Thưa ba mẹ con đã về, con về phòng làm bài tập đây.”

“Em chờ chút!” Triệu Phi Phi đột nhiên nhắm ngay Triệu Lộ Tư: “Em đoạt buổi họp thường niên của chị, bà nội đã nói, vốn mời chị, đều tại em chơi nổi cướp mất.”

Bước chân Triệu Lộ Tư dừng một chút, cô lạnh nhạt nói: “Vốn là mời chị, nhưng vì sao bà nội thay đổi ý định, trong lòng chị không hiểu sao. Nếu không phải chị cố tình gây sự, em có cơ hội này sao?”

Lúc này, dì giúp việc trong nhà bưng thuốc qua: “Cô lớn, tới giờ uống thuốc rồi.”

Triệu Phi Phi bắt đầu khóc rống: “Mẹ, bà nội không thích con, như vậy con sống có ý nghĩa gì, con khỏi chữa bệnh luôn cho rồi.”

Đào Gia Chi luống cuống: “Phi Phi à, con tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, nào, uống thuốc đi.”

“Nếu em ấy không nhường chỗ đó cho con, con sẽ không uống thuốc!” Triệu Lộ Tư đứng trên cầu thang, lạnh lùng nhìn cô diễn.

Đào Gia Chi nói: “Lộ Lộ, con nói với bà nội nhường chỗ cho chị con đi. Con xem chị con bệnh thành như vậy, con là em ruột của nó mà.”

Triệu Lộ Tư mặt không chút thay đổi nói: “Bà nội nói muốn mở một nhạc hội trong cuộc họp thường niên, mời con kéo đàn cello, nếu mẹ không muốn cho con tham gia, mẹ tự mình nói với bà nội đi.”

Đào Gia Chi cũng hết cách, sốt ruột đến độ không biết làm thế nào mới tốt.

Triệu Phi Phi nói: “Em nói với bà nội, hôm đó sức khỏe em không tốt, không đi được!”

“Chị, chị còn không rõ mấu chốt vấn đề sao. Hội nghị thường niên của tập đoàn Triệu thị, thêm một người sẽ không nhiều, bà nội hoàn toàn có thể mời hai chị em chúng ta cùng tham gia, tại sao lại không? Chị thông minh chút đi, cho dù em không đi, chị cũng không đi được.”

Cô bỏ lại những lời này, xoay người lên lầu trở về phòng.

Triệu Phi Phi vẫn khóc rống không ngừng dưới lầu, Triệu Lộ Tư đeo headphone, quanh mình nháy mắt yên tĩnh trở lại, cô lấy bài tập ra bắt đầu làm bài.

Trọng sinh một lần, Triệu Lộ Tư muốn cố gắng nỗ lực thi vào đại học tốt nhất thành phố S.

Cô nên trù tính một tiền đồ tốt cho bản thân, mà không phải giống như đời trước, ngơ ngơ ngác ngác tuỳ tiện thi vào một trường đại học tầm trung, sau cùng vẫn phải dựa vào gia đình cha mẹ, bị hút cạn máu.

Triệu Lộ Tư chuyên tâm làm bài, tay mò đến ly nước màu anh đào nhạt, ly nước đã hết, cô đứng dậy đi lấy nước nóng, không nghĩ tới ra khỏi cửa liền thấy Triệu Phi Phi dựa tường, lạnh lùng nhìn cô.

Khóe mắt cô ửng hồng, còn có nước mắt chưa lau sạch, nhìn qua cực kỳ chật vật.

Ở trước mặt cô, Triệu Phi Phi không tiếp tục diễn trò, khôi phục diện mạo vốn có: “Triệu Lộ Tư, vì sao mày muốn cướp đồ của tao?”

Triệu Lộ Tư nắm chặt cái ly trống không: “Cái gì gọi là đồ của chị?”

“Mày đoạt đi danh tiếng của tao, lại còn đoạt luôn cơ hội của tao! Thậm chí ba mẹ cũng không giống như trước ngoan ngoãn phục tùng tao như vậy!”

“Chị cảm thấy mấy thứ này vốn dĩ nên thuộc về chị sao?”

“Triệu Lộ Tư, mày không cần cảm thấy oan ức.” Triệu Phi Phi dữ tợn cười lạnh nói: “Ba mẹ chính là vì chữa bệnh máu khó đông cho tao lúc này mới sinh mày, sự tồn tại của mày là để phục vụ cho tao, biết không. Mày căn bản không xứng làm em gái tao, mày căn bản chính là kho máu sống cho tao! Mày ngay cả con người cũng không xứng, mày chính là một con chó trong nhà tao.”

“Chị, nói chuyện cẩn thận chút, chị đang sỉ nhục tôi.”

“Sỉ nhục mày thì thế nào! Mày cướp đi mọi thứ của tao, hiện tại tao hai bàn tay trắng rồi! Mày còn muốn thế nào?”

Triệu Lộ Tư đi đến bên cạnh cô, vỗ nhẹ nhẹ vào khuôn mặt hung dữ của cô.

Triệu Phi Phi hất tay cô ra.

“Triệu Phi Phi, thế này đã là hai bàn tay trắng rồi hả?”

“Mày có ý gì?”

“Ý tôi là, lúc này đã đâu tới đâu đâu?” Triệu Lộ Tư trầm giọng nói: “Mọi thứ chị lấy đi từ chỗ tôi, tôi sẽ bắt chị nhả ra từng cái một.”

Triệu Lộ Tư nói xong xoay người trở về phòng, không tiếp tục để ý phản ứng của cô ta.

Triệu Phi Phi sửng sốt sau một lúc lâu, sau đó giống như phát điên chạy xuống: “Ba mẹ! Vừa rồi Triệu Lộ Tư nói muốn giết con! Ba mẹ mau đuổi nó ra ngoài đi! Con không muốn ở chung với nó!”

“...”

Cô náo loạn hồi lâu, cha mẹ cũng không tìm Triệu Lộ Tư.

Triệu Minh Chí nói: “Phi Phi à, ba hẹn với bác sỹ, sáng mai cùng ba đi gặp được không?”

“Sao con phải gặp bác sỹ, bác sỹ không phải nói bệnh tình của con đã ổn định sao!”

“Là thế này, bác sỹ này là bác sỹ tâm lý.”

Triệu Phi Phi trợn mắt há hốc mồm: “Cái gì, ba mẹ tưởng con điên rồi ư!”

Đào Gia Chi nghiêm khắc nói: “Phi Phi, con hiện tại rõ ràng tinh thần không bình thường, nghe mẹ nói, sáng mai cùng ba tới bệnh viện, tâm sự với bác sỹ.”

“Con nói đều là thật! Triệu Lộ Tư thật sự nói muốn giết con!”

“Phi Phi! Con đừng tưởng tượng nữa! Ba mẹ nhìn em con lớn lên, tính cách con bé chúng ta rõ hơn con, em con làm sao có thể nói những lời này! Lời này từ miệng con nói ra ngược lại càng có khả năng.”

Triệu Phi Phi thất vọng lui về sau, khóc chạy về phòng.

Muốn khiến người khác diệt vong, trước hết phải khiến họ trở nên điên cuồng.

Triệu Lộ Tư tựa vào bên cạnh cửa, nhớ lại vừa nãy Triệu Phi Phi gằn từng tiếng —

“Ba mẹ chính là vì chữa bệnh máu khó đông cho tao mới sinh mày ra.”

“Mày căn bản chính là kho máu sống cho tao.”

“Mày không xứng là người, mày chính là một con chó trong nhà tao.”

Lúc này đã đâu đến đâu, một ngày nào đó, cô ta phải trả một cái giá ứng với lời nói và việc làm của mình.

Không ngoài Triệu Lộ Tư dự đoán, năm phút đồng hồ sau, Triệu Phi Phi cập nhật Weibo —

Triệu Lộ Tư kia là kẻ tiện nhân! Tâm cơ của nó quá sâu, lại dám uy hiếp muốn giết mình, còn ở trước mặt ba mẹ giả làm người tốt! Thảo mai giả tạo không gì bằng nó! Nó quá đê tiện! Tức chết mình rồi! @Tân Lộ Bảo bé nhỏ, mọi người giúp mình mắng chết kẻ tiện nhân chó chết này đi!’

Sau khi Triệu Lộ Tư bị Triệu Phi Phi tag, âm báo điện thoại không ngừng dừng lại, trong phần bình luận phần lớn là dân mạng không rõ chân tướng ăn theo —

Sao lại thế này nha? Chị em cãi nhau sao?’

‘Phong cách Phi Phi hôm nay thật kỳ quái.’

‘Hoài nghi bị hack nick.’

‘Phi Phi bảo bối, thật là cậu sao?’

‘Nữ thần bị bẫy sắp sụp rồi à.’

‘Không phải chứ, cho dù là chị em cãi nhau nhưng cậu cũng không nên mắng chửi người như vậy đi.’

‘Lại còn bảo chúng tôi giúp cô mắng, cô xem chúng tôi là người đi chửi hộ sao?

Ngày thường Triệu Phi Phi đều bóp nặn ra hình tượng nữ thần hết lòng nhiệt tình, cho nên nội dung Weibo táo bạo này vừa đăng, một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, nhóm fan đều sợ ngây người.

Không ai nghe lời cô đi chửi rủa Triệu Lộ Tư, ngược lại là các loại ngờ vực vô căn cứ, Triệu Phi Phi vì sao lại biến thành như vậy.

Lại kêu em gái ruột của mình là tiện nhân, khó có thể tin được!’

‘Từ fan chuyển sang người qua đường, tạm biệt, không quan tâm nữa.’

Bài Weibo này mới phát ra chưa tới mười mấy phút, fan của Triệu Phi Phi vậy mà rớt hai vạn.

Triệu Phi Phi ý thức được tình thế không ổn, cô khẩn trương xóa nội dung Weibo.

Nhưng mà nội dung này sớm đã không biết bị bao nhiêu người chụp màn hình, rất nhiều fan chưa kịp nhìn thấy bài đăng chạy lên mạng tìm kiếm: ‘Triệu Phi Phi mắng chửi người.’

Vì thế chủ đề ảnh chụp màn hình #Triệu Phi Phi mắng chửi người# trong mấy giờ sau trở thành hot search, toàn bộ cộng đồng mạng đều chạy tới hóng chuyện Triệu Phi Phi mắng người.

‘Tớ còn tưởng cô ta thật sự hiền lành an tĩnh giống như biểu hiện trên Weibo chứ, haiz.’

‘Đều là giả bộ rồi, toàn là giả tạo mà thôi.’

‘Không cho mấy người mắng Phi Phi bảo bối như vậy!’

‘Phi Phi bảo bối của chúng ta chỉ bị tức giận thôi.’

‘Trên kia có hai đứa fan cuồng.’

‘Nhìn cho rõ vào, nữ thần của mấy người mở miệng tiện nhân ngậm miệng chó chết, đầu óc bẩn thỉu cỡ nào mới có thể mắng lời như vậy!’

Cả đêm Triệu Phi Phi cầm di động, hai tay run rẩy nhìn người khác nghi ngờ cùng chửi rủa cô, những chuyện lúc trước cô làm với An Khả Nhu, hiện tại toàn bộ đều báo ứng trên người cô.

Một đêm không ngủ.

Sáng ngày hôm sau, cô rốt cuộc cập nhật lời giải thích thanh minh — ‘Ngày hôm qua bởi vì tình trạng sức khỏe không tốt, ảnh hưởng tâm tình, mình muốn xin lỗi với cộng đồng mạng, nhất là fan của Phi Phi, mong các bạn niệm tình người bệnh, tha thứ cho mình, về sau mình sẽ không như vậy nữa.’

‘Xoa xoa đầu Phi Phi, chuyện qua rồi thì cho qua, fan của Phi Phi không trách cậu.’

‘Đúng vậy, ai cũng có lúc tâm tình không tốt, chúng tớ hiểu được, những người mắng chửi kia im miệng đi.’

‘Phi Phi cũng không phải thánh nhân.’

‘Bạn nên xin lỗi em gái mình đi.’

‘Đúng vậy, cho dù bạn và em ấy mâu thuẫn chuyện gì, bạn cũng không nên mắng em ấy như vậy.’

‘Nữ thần giả tạo bị sụp đổ, giang hồ không thèm nhìn rồi.’

Triệu Phi Phi vẫn không xin lỗi Triệu Lộ Tư, fan của cô rớt vài vạn mà fan lưu lại, rất nhiều người cũng cực kỳ thất vọng với cô, đồng thời còn có không ít nhóm người buôn chuyện không phải fan của cô ở lại xem náo nhiệt.

Vì bù lại thương tổn do bài viết này gây nên, trong vòng vài ngày, Triệu Phi Phi đều cập nhật mấy status Weibo tiếp năng lượng, không phải đi ăn đồ ngon thì là dạo phố, biểu đạt nhiệt tình yêu thương cuộc sống.

Có điều mắt thường có thể thấy bình luận của cô ít đi rất nhiều, không đủ một phần ba, hơn nữa bình luận cũng không còn thổi phồng nịnh nọt, ở giữa xen lẫn không ít châm chọc khiêu khích.

Triệu Lộ Tư không nghĩ tới cái bẫy cô bố trí sẽ sập nhanh như vậy.

Cô cảm thấy kỳ thật đều không cần mình ra tay, tự Triệu Phi Phi đã tự tìm đường chết.————

Chiều muộn kèm theo mưa rơi tí tách, trong một đêm nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống, rất nhiều bạn học mặc áo phao và áo lông cừu.

Giang Thành nhiều núi nhiều sông, trong ngày mùa đông ẩm ướt lạnh lẽo, có thể lạnh đến tận xương.

Gió thổi qua, lá cây bạch quả khô héo xào xạc rơi xuống.

Vì thế hai khóa cuối cùng của chiều thứ sáu, trường tổ chức cho các bạn học tiến hành làm tổng vệ sinh, bạn học chủ động tham gia có thể cộng thêm điểm hạnh kiểm.

Triệu Lộ Tư cùng nhóm bạn thân vô cùng chủ động tham gia tổng vệ sinh, được sắp xếp dọn dẹp vườn hoa nhỏ trong trường.

Ân Hạ Hạ một tay xách thùng nước, một tay cầm khăn lau, chà lau hai bức tượng Lỗ Tấn và Hồ Thích bày giữa vườn hoa.

“Lộ Bảo, đẹp không?”

Cô nhặt một đám hoa rơi trên đất lên, đặt lên bàn tay đang cầm điếu thuốc của Lỗ Tấn.

Triệu Lộ Tư ha ha cười gập cả lưng, đi qua phủi lá cùng hoa trên người pho tượng: “Cậu đừng vậy nha, không tôn trọng tiên hiền.”

“Thú vị như vậy.”

“Đừng ham chơi nữa, mau làm việc đi.”

“Ừ.”

Triệu Lộ Tư cầm cái chổi đi tới trên đường mòn lát đá bên cạnh vườn hoa, bởi vì đêm hôm trước mưa suốt đêm, đường nhỏ ướt sũng, không ít lá khô và hoa rơi, rơi đầy bên vệ đường.

Triệu Lộ Tư cúi người, tỉ mỉ quét dọn lá trên đất.

Ngô Lỗi cùng bạn bè ôm bóng rổ đi qua sân thể dục, lúc lơ đãng nghiêng đầu nhìn thấy cô gái.

Cô mặc áo khoác bằng lụa trắng chống nước phong phanh, tay áo vén tới chỗ cổ tay, lộ ra một phần cánh tay trắng nõn, tóc mai vén sau tai, lộ ra khuôn mặt lanh lợi.

Có lẽ thời tiết hôm nay đặc biệt âm u, sau lưng có lá xanh làm nền, làm lộ rõ đường nét ngũ quan của cô.

Quá ngoan rồi.

Ngô Lỗi kìm lòng không được đi tới phía cô, phía sau lưng, Tùng Dụ Châu hô to: “Ngô ca, buổi tối vẫn còn một ván đó.”

“Tôi sẽ tới.”

“Vậy được, anh đừng đến muộn.” Tùng Dụ Châu cảm thấy lo lắng nói: “Đến muộn sẽ bị trừ tiền đó…!”

“Biết rồi.”

Triệu Lộ Tư vừa quét rác vừa lấy di động chuyển bài hát, không nghe thấy tiếng huýt gió phía sau lưng.

Mãi đến cô quay đầu mới nhìn thấy Ngô Lỗi ngồi xổm trên bồn hoa ướt sũng, trong tay cầm điếu thuốc, xa xa nhìn cô, không biết nhìn bao lâu.

Triệu Lộ Tư tháo tai phone xuống, khó hiểu hỏi: “Anh ở đây làm gì?”

“Nhìn không thấy?” Anh hút thuốc a.Triệu Lộ Tư đưa tay chỉ chỉ camera: “Có camera, anh sẽ bị trừ điểm.”

Ngô Lỗi từ trên bồn hoa nhảy xuống, dụi điếu thuốc vào bùn đất trong bồn hoa: “Đa tạ nhắc nhở.”

Bầu trời lại bắt đầu có hạt mưa tí tách, không lớn, rơi trên mặt như lông tơ.

Ngô Lỗi nói: “Trời mưa rồi.”

“Ừ…”

Triệu Lộ Tư kéo mũ lên, che đầu.

Ngô Lỗi trợn trừng mắt: “Em thật đúng là bắt chước Lôi Phong làm việc tốt.”

“Em kiếm thêm điểm hạnh kiểm.”

Triệu Lộ Tư cẩn thận tỉ mỉ quét toàn bộ lá cây trên mặt đất vào ki hốt rác, sau đó bưng lên đổ vào thùng rác.

Ngô Lỗi đi tới, muốn lấy chổi trong tay cô, Triệu Lộ Tư lui hai bước, không cho anh.

“Làm gì?”

“Còn có thể làm gì! Giúp em đó.”

Triệu Lộ Tư hồ nghi hỏi: “Đoạt điểm hạnh kiểm với em?” 

“Ai mẹ nó muốn điểm hạnh kiểm kia.”

Triệu Lộ Tư không chịu để cho anh làm thay, Ngô Lỗi thở phì phì quay về dưới tàng cây nhìn cô một hồi, sau đó nói: “Tôi đi đây, buổi tối có trận quyền anh.”

“À...”

Ngô Lỗi đi tới hai bước, hạt mưa tựa hồ lớn hơn, anh nhíu nhíu mày, dừng tại chỗ vài giây sau đó nhanh chân rời đi.

Ai quan tâm cô ra sao chứ.

Nửa giờ sau, Ân Hạ Hạ gọi Triệu Lộ Tư, hỏi cô xong chưa, Triệu Lộ Tư trả lời: “Tớ còn một lát nữa, trời mưa, nếu cậu xong rồi thì đi trước đi, không cần chờ tớ.”

Ân Hạ Hạ: “Được…, tớ về lớp làm bài tập một lúc, tối hôm nay chắc chắn làm không xong.”

Triệu Lộ Tư: “Mau đi đi.”

Tắt màn hình đi, trên màn hình đen bóng loáng không phản chiếu bầu trời đen âm u, mà là một chiếc dù kín màu xanh lam.

Triệu Lộ Tư kinh ngạc ngẩng đầu, chẳng biết lúc nào, Ngô Lỗi đứng sau lưng cô, một tay đút túi, một tay kia cầm dù, nhíu mày nhìn cô.

“Sao anh lại trở lại?”

“Em nhiều lời như vậy làm gì, mau quét đi.”

“Không phải em đang mặc áo mưa sao, anh không phải còn có việc sao?”

“Em lại nói nữa ông đây đoạt điểm hạnh kiểm của em.”

Ngô Lỗi nói xong liền muốn đoạt chổi trong tay cô, Triệu Lộ Tư vội vàng lắc mình tránh đi, cúi người tiếp tục quét rác: “Em tự làm.”

Ngô Lỗi cứ như vậy che dù, cô đi đến đâu anh liền theo tới đó, góc dù che lệch trước mặt cô, không để cho một giọt nước mưa nào bắn trên người cô.

Triệu Lộ Tư trong lúc vô tình quay đầu thấy bả vai Ngô Lỗi ướt sũng, áo khoác xám trắng thẫm một mảng lớn, tóc cũng ướt, rũ xuống trán, rất chật vật.

Mà anh hoàn toàn không biết.

Triệu Lộ Tư nhếch miệng, tới gần anh một chút, như vậy để cho dù có thể che cả hai người bọn họ.

Ngô Lỗi nhận thấy người con gái đến gần, cũng ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, đó là hương vị của người con gái, hoàn toàn khác biệt với mùi mồ hôi của con trai, hoàn toàn là hai thế giới.

Đợi đến khi hốt rác trong tay đã đầy lá, Ngô Lỗi không để cho cô đụng vào thứ này, nhét dù vào trong tay cô, sau đó khom lưng bưng ki, chạy tới thùng rác cách đó không xa, đổ toàn bộ lá rụng vào thùng rác.

Chờ anh trở về, quần áo trên người hoàn toàn ướt sũng, anh đơn giản không vào dưới dù, bưng ki đứng trong mưa.

Triệu Lộ Tư muốn che dù cho anh, Ngô Lỗi lại lui về sau: “Không cần.” Dù sao cũng đã ướt rồi.

Trong lòng Triệu Lộ Tư rất băn khoăn, nói tiếng cảm ơn với anh.

Mưa to khiến Ngô Lỗi không mở mắt ra được, anh bỗng nhiên trầm giọng nói: “Lộ Bảo, em nghe đây, về sau có việc nặng thì tới tìm tôi, tôi giúp em làm, điểm hạnh kiểm gì đó ông đây cũng không lấy của em.”

Triệu Lộ Tư khó hiểu chớp mắt.

Ngô Lỗi cúi đầu nhìn ki hốt rác dơ bẩn trong tay, nghĩ nghĩ, không biết xấu hổ nói: “Tay em rất sạch, kéo đàn cello của em cho tốt đi, việc bẩn, mệt đều giao cho tôi.”

Trái tim Triệu Lộ Tư run mạnh một hồi.

Một câu thành sấm, Ngô Lỗi đời trước bảo hộ cô giống như công chúa, vì cô làm rất nhiều rất nhiều chuyện, những bẩn, mệt, không thấy ánh mặt trời kia.

•••

Ánh mặt trời trong ngày đông rất khó có được, Ngô Lỗi dựa cạnh cửa sổ dưới ánh mặt trời, mơ màng ngủ.

Mấy nam sinh sau lớp đang xem clip trên điện thoại, là clip chiêu sinh mới phát của trường.

Trong clip có cảnh Triệu Lộ Tư làm mẫu tập thể dục theo nhạc, chỉ khoảng hai mươi giây, hơn nữa còn là quay đặc tả.

Trong clip, cô gái nhỏ khuôn mặt trắng nõn mỉm cười rực rỡ, con ngươi trong suốt vô cùng trong veo.

Đám con trai thấp giọng nghị luận.

“Triệu Lộ Tư quá đẹp đi!”

“So với chị gái thì không biết đẹp tới cỡ nào rồi!”

“Moá, sớm biết thế ông đây trước không theo đuổi nhỏ chị, còn bị người ta cười cho, ông đây trực tiếp theo đuổi em ấy không phải được sao!”

“Ha ha ha, đúng vậy, Diêu ca, anh theo đuổi em ấy khẳng định có hy vọng. Em gái này tới bây giờ chưa được con trai theo đuổi, nói không chừng đã sớm đói khát, ngắm một cái chuẩn a!”

“Bây giờ cũng không muộn, anh xem em ấy đơn thuần như vậy, tư vị khẳng định không tệ.”…

Nhóm con trai tụ lại bàn tán về con gái tới hơn phân nửa là không có lời hay ho.

Tùng Dụ Châu cảm thấy không ổn, nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Ngô Lỗi mở mắt.

“Ngô ca…”

Ngô Lỗi đứng dậy đi xuyên qua đám người, đến trước người Diêu Võ nói năng lỗ mãng, nhấc áo anh ta lên, nặng nề ấn lên tường —

“Khuyên cậu, cái miệng thúi này, đời này cũng không cho phép nhắc tới hai chữ Triệu Lộ Tư.”

Khóe mắt anh lộ ra vẻ ngoan độc tuyệt tình, xem ra thật tức giận rồi.

Diêu Võ ỷ vào trong nhà có tiền, ngày thường ở trong lớp làm mưa làm gió, ỷ mạnh hiếp yếu, xưa nay cũng không ăn chay.

Anh tránh khỏi kiềm chế của Ngô Lỗi, cười lạnh nói: “A, hóa ra là Ngô ca cũng xem trọng hả? Làm sao bây giờ, xem ra chỉ có thể tự do cạnh tranh, nếu không chúng ta tới nhà vệ sinh so chiều dài một chút, để Triệu Lộ Tư tự mình tuyển chọn.”

Tùng Dụ Châu nhìn thấy tơ máu nổi lên trong mắt Ngô Lỗi, thầm nghĩ không ổn, anh vẫn còn không kịp ngăn, Ngô Lỗi trực tiếp xách ghế sắt bên người, trở tay đập Diêu Võ.

Chỉ nghe một tiếng trầm đục, ghế sắt nện mạnh lên đầu Diêu Võ, rách một lỗ.

Máu tươi từ đỉnh đầu chảy xuống, tựa như con giun quằn quại dọc theo mặt anh.

‘Tóc tóc’, máu tươi chảy đầy đất.

Tất cả phòng học an tĩnh trọn vẹn mười giây, sau đó bùng nổ.

“Diêu Võ chảy máu rồi!”

“Cậu không sao chứ! Trời ạ, nhiều máu quá, mau gọi giáo viên!”

“Gọi giáo viên cái gì! Đưa đi phòng y tế!”

Diêu Võ thậm chí còn không kịp phản ứng, một tay che đầu, máu tươi theo khe hở chảy ra.

“Trong miệng mày còn dám gọi tên em ấy, ông đây cho mày chết.” Ngô Lỗi lạnh lùng nói xong, ném ghế, táo bạo xoay người bỏ đi.

Mấy nam sinh trong lớp ôm Diêu Võ chạy ra khỏi phòng, không ít bạn học chạy đến ban công xem náo nhiệt.

Ân Hạ Hạ vội vàng chạy về lớp nói với Triệu Lộ Tư đang giải đề: “Nghe nói vừa nãy Ngô Lỗi đánh người!”

Nét chữ dưới ngòi viết của Triệu Lộ Tư đột nhiên kéo dài một nét, cô quay đầu lại hỏi Ân Hạ Hạ: “Ngô Lỗi sẽ không đánh người trong trường, lại càng không đánh bạn học, cậu nghe lầm rồi.”

Ân Hạ Hạ cũng nửa tin nửa ngờ: “Tớ không tận mắt thấy, có người từ lớp 19 ra che đầu, chảy đầy máu, nghe nói Ngô Lỗi làm, có điều cậu nói như vậy đúng là thật sự không thấy anh ta ra tay ở trường, không biết thiệt hay giả.”

Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người cũng không tiếp tục nói chuyện này.

Triệu Lộ Tư có chút không được yên tâm, sau khi tan học lúc mở khóa xe đạp dưới khu để xe cứ chần chừ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên lầu 3 lớp 19 nhìn xung quanh.

Trong ngày thường, lúc này có thể thấy anh ôm bóng nhưng hôm nay lại không thấy.

Triệu Lộ Tư đẩy xe ra nhìn thấy bọn Tùng Dụ Châu chạy từ dãy lầu ra, Triệu Lộ Tư đi qua.

“Nghe nói lớp mấy anh có bạn học bị thương?”

“Đúng vậy, tụi anh mới từ phòng giáo vụ ra.” Tương Trọng Ninh đang muốn mở miệng lại bị Tùng Dụ Châu kéo ra sau, chặn đứng câu chuyện.

“Bảo cậu ta đừng đứng trên bàn sửa bóng đèn, không được đứng lên trên, ngã xuống rồi, đập đầu rách da mà thôi, không chết được.”

Triệu Lộ Tư gật gật đầu, cũng không nhiều lời, cô lại nhìn về phía sau lưng bọn họ, không thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Tùng Dụ Châu nói: “Ngô ca hôm nay có việc, về trước rồi.”

Cô ngượng ngùng thu ánh mắt, thấp giọng nói câu em không có hỏi anh ấy, sau đó đạp xe rời đi.

Tương Trọng Ninh khó hiểu hỏi Tùng Dụ Châu: “Sao mày lại không nói thật với em ấy! Ngô ca vì em ấy đánh nhau với người ta bị xử phạt rồi.”

Tùng Dụ Châu liếc anh một cái: “Mày dám nói những lời hạ lưu Diêu Võ nói với em gái người ta một lần coi, có tin không, Ngô Lỗi có thể đập vỡ đầu mày đó.”.


  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro