24. Nụ hôn trong ngõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Triệu Lộ Tư mặc một chiếc áo lông trắng thuần, đi xuống cầu thang.

Hai hộp sô cô la kia đều đã bị Triệu Phi Phi ném vào thùng rác trong phòng khách, ngay cả giấy gói cũng không tháo ra.

Triệu Phi Phi không hề hiếm lạ quà tặng của Trần Triết Dương, cô chỉ hưởng thụ cảm giác được anh theo đuổi cùng với hưởng thụ Triệu Lộ Tư ghen tuông, thương tâm khổ sở mang cho cô khoái cảm.

Trừ việc đó ra, Trần Triết Dương đối với cô mà nói không có bất kỳ giá trị gì.

Triệu Lộ Tư nhìn hai hộp sô cô la bị vứt bỏ cũng không có cảm giác đặc biệt gì.

Đời trước cô bị Trần Triết Dương làm tổn thương đau khổ, sau này đã được Ngô Lỗi hoàn toàn chữa khỏi rồi.

Đời này, Triệu Lộ Tư đối với người con trai cô thích thời niên thiếu nội tâm không hề gợn sóng, thậm chí mang theo chút chán ghét.

Tình yêu tự cho là vĩ đại cùng quyết tâm vì yêu 'hy sinh' kia của Trần Triết Dương kia khiến cho Triệu Lộ Tư cảm thấy ghê tởm.

•••

Yến tiệc hai nhà Triệu – Trần được tổ chức ở sảnh tiệc khách sạn lớn Hải Thiên Thịnh.

Hai chị em theo cha mẹ tham dự.

Nhà họ Trần và nhà họ Triệu là quan hệ mấy đời, về mặt công việc cũng có quan hệ lợi ích đan xen, bởi vậy người hai nhà đều cẩn thận từng li từng tí duy trì quan hệ bạn bè, thường xuyên liên hoan cùng nhau.

Lần này nhân cơ hội Trần Triết Dương về nước, cũng đúng lúc thúc đẩy hai gia đình lần nữa tụ hội.

Triệu Phi Phi mặc trang phục lộng lẫy, váy mùa đông hồng phấn, tóc dài xoã vai, đuôi tóc hơi xoăn, giống như công chúa bước ra từ trong thế giới cổ tích.

Ánh mắt Trần Triết Dương lại bị Triệu Lộ Tư bên cạnh cô hấp dẫn.

Triệu Lộ Tư chỉ mặc một chiếc áo lông đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, không son phấn, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi của cô sáng long lanh như tuyết, căn bản không cần bất kỳ cái gì phụ trợ, cảm giác mượt mà rõ ràng vượt qua Triệu Phi Phi ăn mặc chau chuốt gấp trăm lần.

Không biết vì sao, Trần Triết Dương cảm thấy Triệu Lộ Tư giống như thay đổi, không còn là cô nhóc hay sợ hãi rụt rè trước kia, vừa thấy anh liền đỏ mặt.

Cô trở nên ung dung, bình tĩnh, hơn nữa còn tự tin, ánh mắt lạnh nhạt thỉnh thoảng nhìn qua đủ khiến Trần Triết Dương cảm thấy rung động lòng người, tim anh không thể tránh khỏi đập nhanh hơn.

So với cô, Triệu Phi Phi cố gắng ăn mặc chau chuốt có phần nịnh nọt hơn.

Triệu Lộ Tư đương nhiên không biết, thái độ hời hợt qua loa lấy lệ này sẽ tạo thành cảm quan khác biệt trong lòng Trần Triết Dương như thế nào.

Nhưng cô phát hiện Trần Triết Dương vẫn luôn nhìn cô.

Lại có lẽ giống như trên mạng thường xuyên nói: 'Từ xưa thâm tình không giữ được, chỉ có thảo mai được lòng người'.

Đời trước Triệu Lộ Tư thích Trần Triết Dương lại chưa từng lọt được vào mắt anh, hiện tại cô mang bộ dáng hờ hững ngược lại khơi dậy hứng thú của Trần Triết Dương.

Triệu Lộ Tư chỉ cảm thấy hoang đường buồn cười.

Cha Trần Triết Dương chính là hiệu trường trường trung học Đức Tân, Trần Chấn Hằng.

Bọn nhỏ đều học ở trung học Đức Tân, bởi vậy chủ đề người lớn hai nhà nói chuyện luôn rơi vào vấn đề giáo dục con cái.

Bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất về chế độ cải cách giáo dục, về ảnh hưởng của gia đình và trách nhiệm xã hội.

Trần Triết Dương đúng lúc lấy ra từ trong túi một hộp kẹo đóng gói khéo léo, mỉm cười với hai chị em.

Triệu Phi Phi vốn cho là hộp kẹo kia là đưa cho cô, cô kéo váy đang chuẩn bị đứng lên, tao nhã rụt rè tiếp nhận.

Lại không nghĩ tới, Trần Triết Dương chuyển hướng sang Triệu Lộ Tư: "Lộ Bảo, chuyện ngày hôm qua là anh không tốt, quá không lễ phép. Đây, hộp kẹo này coi như anh nhận lỗi, cũng là quà anh cố ý mang từ Mỹ về cho em."

Sắc mặt Triệu Phi Phi thay đổi.

Anh rõ ràng đã tặng Triệu Lộ Tư sô cô la, vì sao bây giờ còn muốn tặng kẹo, đây không phải cố ý khiến mình khó chịu sao!

Chị gái chỉ có một phần, mà em gái có tới hai phần... Ai nặng ai nhẹ, vừa nhìn đã hiểu ngay.

Trần Triết Dương hoàn toàn không biết Triệu Phi Phi hiểu lầm thành như vậy.

Trước anh đưa cho Triệu Phi Phi sô cô la là bí mật đưa, đưa cho Triệu Lộ Tư kẹo là trước mặt mọi người, bề ngoài càng cho thấy tâm ý của anh với Triệu Phi Phi.

Anh khẳng định không thể tưởng tượng được cách làm này lại khiến Triệu Phi Phi hiểu lầm.

Triệu Lộ Tư giống như người ngoài cuộc, sống chết mặc bây, thờ ơ nhìn vở kịch hay lên đài diễn, thản nhiên nói —

"Cảm ơn kẹo của anh nhưng em không thích ăn ngọt, cho em cũng lãng phí, không bằng đưa cho chị em, chị ấy rất thích ăn ngọt."

Trần Triết Dương rất biết chừng mực, cũng không kiên trì, chuyển hướng sang Triệu Phi Phi: "Nếu đã vậy, vậy thì cho Phi Phi ăn vậy, anh biết em ấy đặc biệt thích ăn kẹo."

Triệu Phi Phi tức giận đến môi phát tím, miệng không đắn đo nói: "Dựa vào cái gì nó không cần liền cho em! Đuổi ăn mày sao!"

Lời vừa nói ra, sắc mặt người lớn ở đây nháy mắt xụ xuống.

"Phi Phi! Nói gì vậy!"

"Sao lại không lễ phép như vậy!"

Trần Triết Dương hiển nhiên cũng không ngờ tới Triệu Phi Phi luôn luôn dịu dàng lại có thể nói ra lời oán độc như vậy.

Anh kinh ngạc tới ngây người: "Anh, anh chỉ là cảm thấy em thích ăn kẹo, không có ý gì khác, em đừng nóng giận."

"Em..."

Triệu Phi Phi ở trước mặt người lớn luôn sắm vai cô con gái ngoan, thiện lương, kính cẩn nghe lời, hiện tại cô đột nhiên phát tác, khiến người rút tay không kịp.

Cha mẹ Trần trao đổi ánh mắt, không nói một lời.

Ý thức được bản thân thất thố, cô nhẹ nhàng khẽ ho khan một tiếng, cố gắng cứu vãn nói: "Em chỉ hơi mệt chút, tâm tình không tốt lắm."

Triệu Lộ Tư cáo từ đi toilet một chuyến.

Không bao lâu, Trần Triết Dương cũng theo ra ngoài.

Ngay cả một chút dục vọng nhỏ Triệu Phi Phi cũng không giấu được, toàn trường mặt lạnh, khiến cha mẹ hai nhà cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Trong hành lang sáng ngời, Triệu Lộ Tư vặn vòi nước, dùng nước lạnh rửa tay, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Trần Triết Dương trong gương.

Đường nét Trần Triết Dương anh tuấn đoan chính, làm cho người ta có cảm giác toàn thân tràn đầy năng lượng chính nghĩa.

"Lộ Bảo, chuyện ngày hôm qua, anh muốn nhận lỗi với em, là anh không lịch sự, em vẫn còn giận anh sao?"

Triệu Lộ Tư lắc đầu: "Không có, không cần xin lỗi."

Cô không để anh ở trong lòng, cho nên căn bản không tức giận vì anh.

Hiện tại Trần Triết Dương đã không làm dấy lên nổi bất kỳ tâm tình gì trong cô rồi.

Bộ dáng Triệu Lộ Tư lãnh đạm khiến cho trong lòng Trần Triết Dương chát chát, cảm giác đặc biệt khó chịu.

Cô giống như thật sự thay đổi rồi, không giống kẻ đáng thương khúm núm, nhát gan khiếp nhược trong quá khứ nữa.

Khí chất thay đổi khiến cho khuôn mặt cô dường như cũng thay đổi, cô xinh đẹp, là vẻ đẹp từ bên trong phát ra kia, giống như nụ hoa sau cơn bão, một đêm nở rộ, cái loại xinh đẹp cực hạn này căn bản không thể che giấu được...

Trần Triết Dương nhìn bóng lưng cô rời đi, chợt ngẩn ra.

Người hai nhà từ sảnh tiệc khách sạn Hải Thiên Thịnh đi ra, nhân viên trông xe lấy xe chạy đến ven đường, kéo mở cửa xe, cung kính mời bọn họ lên xe.

Vừa lúc này, trước cửa tiệm net ở phía đối diện có mấy cậu con trai cười đùa hút thuốc đi tới.

Chính là bọn Tùng Dụ Châu.

Ngô Lỗi đứng trong đám người, hai đầu ngón tay thon dài kẹp một nửa điếu thuốc.

Tùng Dụ Châu dùng khuỷu tay chọc chọc Ngô Lỗi, Ngô Lỗi ngẩng đầu, nhìn đường cái đối diện, khoé miệng vốn chứa ý cười dừng hai ba giây, sau đó lặng yên biến mất.

Anh trong đám người liếc mắt một cái liền nhìn thấy Triệu Lộ Tư.

Áo lông trắng bao bọc cần cổ trắng nõn của cô, làn da trơn bóng giống như có thể bóp ra nước, cô đứng bên cạnh người lớn, dịu ngoan mà nhu thuận.

Trần Triết Dương mặc đồ vest, lễ phép thân sĩ mở cửa cho cô.

Cách một con đường giống như ngăn cách hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Mà Ngô Lỗi hết lần này tới lần khác ở trong vũng bùn dơ bẩn không chịu nổi nhất tơ tưởng đến điều tốt đẹp như cô.

Một tay anh thò vào túi quần, nắm thật chặt mặt dây chuyền Lộ Bảo tặng làm móc chìa khoá, cho đến khi lòng bàn tay bị hình dáng bén nhọn cắt trúng đau đớn, anh chậm rải buông lỏng tay, cảm thấy trái tim cũng trống rỗng một phần.

Dụi tàn thuốc trong tay, ánh sáng trong con ngươi kia của Ngô Lỗi trong nháy mắt kia lụi tàn.

Anh không nói một lời xoay người rời đi.

Hiệu trưởng Trần Chấn Hằng hô hai tiếng Ngô Lỗi, Ngô Lỗi cũng không quay đầu lại, đi vào đường tắt âm u.

Triệu Minh Chí hỏi: "Thằng bé đó là ai vậy?"

Trần Chấn Hằng nhìn bóng lưng anh, thản nhiên nói: "Học sinh trường tôi."

"Trường các anh còn có loại này." Triệu Minh Chí châm chước dùng lời nói.

"Kiểu học sinh này à?"

Trần Chấn Hằng cười cười: "Ba nó trước kia là bảo vệ trường chúng tôi, cũng coi như là một nửa bạn tôi, về sau phạm tội chịu phạt, tôi đồng ý với anh ấy cho đứa nhỏ này đi học đến khi tốt nghiệp trung học."

Triệu Minh Chí vẫn rất hiếu kỳ: "Một bảo vệ có thể phạm tội gì a?"

"Giết người."

Triệu Minh Chí nổi da gà sau lưng: "Con trai tội phạm giết người a! Thật là, trường các anh sao có thể thu nhận loại học trò này, tôi thấy nó không phải thứ gì tốt. Phi Phi, Lộ Lộ, về sau các con phải cách xa người như thế một chút! Biết không!"

Triệu Phi Phi vâng một tiếng, nhu thuận đồng ý, mà Triệu Lộ Tư ngồi trong xe, buồn bực không lên tiếng nhìn màn sương mông lung ngoài cửa sổ.

Bóng lưng lạnh lùng nặng nề của thiếu niên kia dần dần biến mất trong ngõ nhỏ đen kịt.

•••

Trong phòng karaoke ồn ào náo động, Tùng Dụ Châu gọi mấy chai bia tới, trấn an tâm tình khẩn trương vừa mới sống sót sau tai nạn.

"Từ tiệm net đi ra thế mà trực tiếp gặp phải hiệu trưởng Trần, mẹ nó may mắn này!"

Tương Trọng Ninh than trên ghế sofa, uể oải nói: "Phỏng chừng thứ Hai quay về trường phải viết một nùi bản kiểm điểm, nghĩ thôi đã thấy phiền."

Tùng Dụ Châu đưa micro tới, "Đừng nghĩ, hát đi, tao kêu thêm mấy anh em qua đây chơi, hâm nóng lên, tối nay không say không về."

Tương Trọng Ninh nhận micro, chọn bài 'Lui ra phía sau' của Châu Kiệt Luân, hát lên.

Ngô Lỗi một mình ngồi ở một góc hẻo lánh ánh đèn không chiếu tới, tóc mái ngang trán rũ xuống, tạo thành một cái bóng che lấp đáy mắt thâm thuý của anh.

Trong tay anh cầm chai bia, uống liên tục từng ngụm, không biết uống bao nhiêu.

Trong đầu loé lên rất nhiều hình ảnh khi bé, anh bị người đẩy mạnh vào vũng bùn dơ bẩn, nghe bọn họ hô to: "Nó là con trai tội phạm giết người! Tụi mình đừng chơi với nó!"

"Tớ không phải!" Anh cố gắng biện bạch: "Tớ không phải con trai tội phạm giết người."

"Đúng vậy! Ba mày giết người, mày chính là con trai kẻ giết người!"

"Không có, ba tớ không giết người!"

Về sau dần dần trưởng thành, trong tay anh có sức lực, có thể ấn những kẻ ức hiếp anh kia vào vũng bùn, đánh bọn họ kêu oa oa.

Nhưng anh cũng không hề vì người đàn ông kia tranh luận một chữ, anh gánh vác lấy số mệnh của chính mình, yên lặng chịu đựng hết thảy những thứ này.

Cô gái kia nói vậy hẳn là cũng biết rồi, trách không được, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh một cái.

Cha anh là tội phạm giết người, anh là thứ rác rưởi toàn thân dơ bẩn, làm thế nào xứng đứng cạnh cô.

Ngô Lỗi lại uống một ngụm bia, tinh thần bắt đầu rời rạc, cảm giác duy nhất chính là khi nghĩ đến cô, ngực lại từng trận nhói đau.

Đúng lúc này có mấy người con trai vào phòng, trong đó có người dẫn theo hai em gái tới.

Tùng Dụ Châu nói: "Tiêu Tần, hai em đây là?"

"Bạn học trường tụi mình, Phương Duyệt Lộ và Bối Hân Di, đều là học sinh giỏi, lần đầu tiên ra ngoài chơi, tụi bây lịch sự với người ta chút."

Tương Trọng Ninh chọc chọc Tùng Dụ Châu, thấp giọng nói: "Phương Duyệt Lộ này học lớp 12 trường ta, thành tích rất tốt, mỗi lần thi đều nằm trong top 10."

Tùng Dụ Châu trái lại không quan tâm đối phương thành tích tốt hay không, chỉ chú ý tới cô môi hồng răng trắng, bộ dáng nhu thuận, mi tâm có vài phần tương tự Triệu Lộ Tư.

Thậm chí ngay cả tên cũng có một chữ 'Lộ'.

Tùng Dụ Châu đơn giản nói: "Bạn học Lộ Bảo, bạn ngồi bên cạnh Ngô ca đi, anh ấy hôm nay tâm tình không tốt lắm, bảo anh ấy uống ít thôi." Phương Duyệt Lộ có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn thiếu niên âm lãnh ở sofa đối diện, đôi má bỗng nhiên ửng đỏ.

Mắc cỡ ngại ngùng, không tốt lắm.

Lời này Tùng Dụ Châu không tính là mạo phạm, vốn là anh em tìm vui, cũng không ai bắt buộc những cô gái này tới chơi, nếu các cô tự nguyện đến đây cho thấy các cô có suy nghĩ riêng.

Phương Duyệt Lộ lén lút nhìn Ngô Lỗi vài lần, rốt cục hạ quyết tâm, đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, cả khuôn mặt đều đã hồng rồi.

"Ngô ca, anh uống nhiều rồi." Cô ôn nhu khuyên nhủ: "Đừng uống nữa có được hay không?"

Ngô Lỗi lúc này mới chú ý tới cô gái bên người, anh nâng đôi mắt nhập nhèm men say lên liếc cô một cái.

Mặt cô và Triệu Lộ Tư có vài phần giống nhau, nhưng Ngô Lỗi cũng không say đến độ không phân rõ.

"Cô là ai?"

Phương Duyệt Lộ nhỏ giọng nói: "Em là Phương Duyệt Lộ, bạn bè đều gọi em là Lộ Bảo."

"Lộ Bảo."

Đầu lưỡi Ngô Lỗi chọc vào răng, cọ sát mấy lần mới bật ra hai chữ này, quả nhiên đáy mắt lạnh lùng lại nổi lên mấy phần dịu dàng.

Phương Duyệt Lộ thầm vui vẻ, cho rằng Ngô Lỗi có cảm tình tốt với cô, vì thế đưa tay kéo chai bia trong tay anh: "Anh say rồi."

Mà Ngô Lỗi giơ tay ra, bỗng nhiên nắm cằm Phương Duyệt Lộ, con ngươi tối như mực của anh nhìn chằm chằm cô rất lâu.

Phương Duyệt Lộ cảm nhận được đầu ngón tay thô ráp của anh, tim đập rộn lên, máu đều đã sôi trào.

"Tôi là con trai tội phạm giết người, cô không sợ tôi?"

Phương Duyệt Lộ cho rằng Ngô Lỗi uống rượu say nói mê sảng, cô nơm nớp lo sợ nói: "Em không sợ."

"Cô không sợ có ích lợi gì." Ngô Lỗi đột nhiên chuyển đề tài, mạnh mẽ đẩy mặt cô ra, cười lạnh nói: "Cô cũng không phải cô ấy."

•••

Đêm đã khuya, Triệu Lộ Tư ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, bụng đói đến kêu ùng ục.

Cô dứt khoát rời giường, khoác chiếc áo lông rộng rãi bên ngoài áo ngủ bằng lông, chuẩn bị đi đến cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ trong khu mua ít Oden* ăn.

Trời đêm mưa phùn lất phất rơi trên mặt mang theo cảm giác mát lạnh.

Triệu Lộ Tư mua Oden nóng hầm hập, từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, sưởi ấm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, không kịp chờ nguội đã gắp một cục chả cá viên còn nóng hổi ăn.

Nóng quá nóng quá!

Cô đứng bên đường, ngốc nghếch thổi phù phù...

Trong ngõ nhỏ đường cái đối diện xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Thiếu niên đứng ngược sáng biến mất trong bóng đêm, hình dáng mơ hồ không nhìn rõ ràng.

Đèn xanh sáng, thiếu niên dụi điếu thuốc lá giữa đầu ngón tay, anh xoay người rời đi.

Triệu Lộ Tư bưng hộp Oden bước nhanh qua đường, đuổi theo thiếu niên.

"Ngô Lỗi, anh ở trong này làm gì?"

Ngô Lỗi dừng bước, tay anh gắt gao nắm chặt thành quả đấm, lại không nói gì.

Anh làm sao mà biết, không hiểu sao liền đi đến nơi này, muốn gặp cô như phát điên.

Mặc dù biết rõ không gặp được, dù cho ở gần cô một chút, cõi lòng xao động kia của anh cũng sẽ được an bình và bình tĩnh.

Trời biết, một giây này anh thật nhìn thấy cô từ cửa hàng tiện lợi đi ra, máu thịt toàn thân đều đã nóng lên.

Đây là lần duy nhất trong đời, Ngô Lỗi cảm thấy ông trời không tệ với mình.

Triệu Lộ Tư cúi đầu nhìn Oden nóng hầm hập, dò hỏi: "Anh ăn cơm chưa, có đói bụng không?"

Ngô Lỗi không lên tiếng.

Giằng co vài phút, Triệu Lộ Tư không biết làm gì đành nói: "Ngô Lỗi, vậy em về trước nha."

Cô nói xong xoay người muốn rời đi, cũng không nghĩ Ngô Lỗi đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay cô, dùng lực ấn cô lên tường.

Triệu Lộ Tư bất ngờ không phòng bị bị anh đè trên mặt tường thô ráp.

Anh gắt gao dán thân thể lên cô, đầu gác bên tai cô, trầm giọng nói: "Tôi sẽ biến thành bộ dáng em thích, được không?"

Cô ngửi được men say trên người người thiếu niên xen lẫn mùi thuốc lá vị bạc hà, đó là hơi thở độc đáo của riêng anh.

Triệu Lộ Tư có chút luống cuống: "Ngô Lỗi, anh say rồi, thả em ra."

Ngô Lỗi không buông cô ra, ngược lại ép càng chặt hơn, chất liệu vải áo anh mỏng manh, Triệu Lộ Tư có thể cảm nhận nguồn nhiệt từ thân thể anh truyền đến.

Toàn thân anh nóng như bàn ủi.

Triệu Lộ Tư căn bản tránh không thoát gông cùm xiềng xích của anh, thậm chí hít thở có chút gian nan.

Ngô Lỗi ngóng nhìn ánh mắt cô, con ngươi tối đen như mực kia mang theo sợ hãi, giống như con thú nhỏ bị kinh hãi.

"Ngô Lỗi." Giọng nói cô mang theo ý cầu xin.

Ngô Lỗi vừa đau lòng vừa sốt ruột, suy nghĩ hỗn loạn, nói khẽ với cô — "Lộ Bảo, đừng sợ tôi, tôi không nỡ ức hiếp em."

"Vậy anh thả em đi."

Ngô Lỗi không buông cô ra, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng tìm đến môi cô, chạm lấy cánh môi dưới mềm mại của cô, trong con ngươi đen nhánh có khát vọng xen lẫn khắc chế.

Tay anh che môi cô, sau đó nhẹ nhàng mà nhắm hai mắt lại, hôn lên mu bàn tay mình.

Triệu Lộ Tư kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn hàng mi thâm tình của anh.

Đây là lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu nồng đậm mà cố chấp của người thiếu niên rõ như vậy.

Lông mi dài mà mịn của anh khẽ run.

Triệu Lộ Tư ngửi được mùi thuốc lá trên tay anh.

Cô dùng hết sức lực toàn thân đẩy anh ra: "Ngô Lỗi, anh uống say, sớm chút trở về đi."

Ngô Lỗi chật vật nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng dần dần nguội đi.

Cô nhặt Oden rơi trên đất lên ném vào thùng rác, quay đầu nói với anh: "Em không thích người say rượu, Ngô Lỗi."

"Vậy em thích gì?" 

"Không biết."

Triệu Lộ Tư tức giận nói xong câu đó, một lần nữa đi vào cửa hàng tiện lợi, Oden đã bán hết rồi.

Cô than thở một tiếng, sâu kín oán trách Ngô Lỗi, thật sự là bệnh thần kinh.

Ngô Lỗi cũng không rời đi, anh nhìn cô không mua được gì từ cửa hàng tiện lợi đi ra, cuống họng lạnh tanh nói: "Cho tôi 10 phút."

Không đợi Triệu Lộ Tư trả lời, anh liền sải bước rời đi.

Triệu Lộ Tư không rõ anh muốn làm gì, giờ phút này dĩ nhiên đêm khuya, cô nhiều lần xoay người muốn đi nhưng lại không cử động bước chân.

Không biết vì sao, cô rất không muốn nhìn thấy sự thất vọng như vậy trong mắt thiếu niên.

Vẻ mặt này làm cho cô cảm thấy đau lòng.

Ngô Lỗi thật sự không nuốt lời, nói 10 phút, anh chỉ tốn 10 phút, liền từ một cửa hàng tiện lợi ở km khác mua về Oden nóng hổi, đưa đến trong tay Triệu Lộ Tư.

Triệu Lộ Tư nhìn chiếc hộp căng đầy, hoài nghi Ngô Lỗi bảo người ta vét sạch Oden rồi.

Bộ ngực anh khẽ phập phồng, hiển nhiên chạy như điên trở lại, quần áo trên người bởi vì mưa phùn thấm ướt sậm màu hơn rất nhiều.

Triệu Lộ Tư đói gần chết, một hộp Oden quả thực không thể chữa trị hết tâm tình phiền não của cô, cô nhếch miệng, nói với anh: "Cảm ơn."

Lúc Triệu Lộ Tư chuẩn bị qua đường, Ngô Lỗi cất cao giọng gọi: "Lộ Bảo." 

Cô phòng bị quay đầu: "Gì á?"

"Không có gì, chỉ gọi thôi."

Khoé mắt anh hơi cong, đáy mắt chợt loé sáng.

Triệu Lộ Tư nhún nhún vai, đúng lúc đèn xanh sáng, cô bước nhanh qua đường, trở về khu nhà mình.

Ngồi bên bàn học, cô dùng muỗng nhỏ múc chả cá viên, cắn một cái, chả cá viên mềm, nước bên trong văng khắp nơi, suýt chút nữa bỏng môi cô.

Triệu Lộ Tư vội vã thổi vài cái.

Lúc này Ngô Lỗi nhắn tin tới: 'Ăn có ngon không?'

Oden đều cùng một vị, chẳng lẽ anh mua lại đặc biệt hơn sao.

Triệu Lộ Tư không để ý đến anh.

•••

Lễ Giáng sinh chiều hôm nay, trung học Đức Tân không có lớp học, nhưng cũng không cho nghỉ, các học sinh có thể tự do chơi trong trường, chỉ là không thể rời khỏi trường.

Tuy không tính là nghỉ nhưng không có lớp buổi chiều đối với học sinh cao trung mà nói là tin tức đáng vui mừng.

Hội trường sẽ tổ chức chiếu bộ phim 'Đêm giáng sinh kinh hồn', dường như hơn phân nửa bạn học đều đến xem.

Giữa trưa tan học, Trần Triết Dương gọi Triệu Lộ Tư ra ngoài, nói với cô: "Anh vừa lấy được hai tấm vé từ chỗ bạn, buổi chiều cùng đi xem phim đi." 

Triệu Lộ Tư nhìn anh mỉm cười chân thành, bình tĩnh hỏi: "Thế nào, chị em không đi sao?"

Nụ cười nơi khoé miệng Trần Triết Dương cứng đờ, không thể tin nhìn Triệu Lộ Tư: "Sao em lại có thể nghĩ vậy chứ!"

"Nếu không thì sao?"

Đời trước, ban đầu Trần Triết Dương mời Triệu Phi Phi đi xem phim nhưng bị cô từ chối, anh quay sang liền mời Triệu Lộ Tư.

Triệu Lộ Tư được yêu thương mà lo sợ, vui vẻ đồng ý, lại không nghĩ tới sau khi phim bắt đầu được năm phút, Triệu Phi Phi đột nhiên đổi ý, gửi tin nhắn cho Trần Triết Dương, nói muốn tới xem phim.

Lúc Triệu Lộ Tư ăn mặc xong xuôi, mong đợi đi tới hội trường, liền nhìn thấy Triệu Phi Phi cùng Trần Triết Dương ngồi cùng một chỗ.

Triệu Lộ Tư đứng tại chỗ lau nước mắt.

Triệu Phi Phi làm bộ làm tịch nói với Trần Triết Dương, nếu không anh cùng em gái em xem phim đi, em là chị gái, nên nhường cho em ấy.

Lời của cô ngược lại khơi dậy ý muốn bảo hộ của Trần Triết Dương, anh dùng lời ngon ngọt khuyên bảo Triệu Lộ Tư: "Lộ Lộ, chị em bị bệnh, em nên nhường chị ấy."

Triệu Lộ Tư khóc dẫn tới không ít bạn học vây xem, về sau cô bị người xem như đề tài tán dóc, bị chê cười thật lâu...

Nghĩ đến chuyện đời trước, Triệu Lộ Tư càng thêm lãnh đạm.

Cô nói với Trần Triết Dương: "Yên tâm đi, Triệu Phi Phi sẽ đi với anh." 

"Thế nhưng anh, anh không có mời chị em."

Triệu Lộ Tư cảm thấy hơi ngạc nhiên, anh lại không mời Triệu Phi Phi.

Trần Triết Dương có chút hoảng hốt, đôi má ửng đỏ: "Anh chỉ mời em, nếu em không đi vậy anh cũng không đi."

Triệu Lộ Tư cảm thấy là lạ ở chỗ nào, việc này hoàn toàn khác với kịch bản dự đoán.

Cô đắn đo trong chốc lát, vẫn quyết định nhận vé.

Trần Triết Dương cho rằng cô đồng ý, hài lòng rời đi.

Triệu Lộ Tư gửi tin nhắn cho Ân Hạ Hạ, bảo cô lúc về lớp sẵn tiện mua một phong thư đẹp, loại thư viết thư tình.

Năm phút sau, Ân Hạ Hạ đặt phong thư màu hồng phấn lên bàn Triệu Lộ Tư.

Phong thư quả nhiên tràn ngập tâm tình màu hồng của thiếu nữ, bốn góc in đường viền mờ, còn có mùi thơm thoang thoảng.

Ân Hạ Hạ ngồi vào bên người Triệu Lộ Tư, nhiều chuyện hỏi cô: "Lộ Bảo Lộ gửi thư tình cho ai vậy?"

Triệu Lộ Tư nhét vé xem phim vào trong thư, thật cẩn thận dán lại, cười nhạt một tiếng: "Triệu Phi Phi."

"Thần kinh, khẩu vị của cậu có phần nặng nha."

Triệu Lộ Tư lấy bút ra từ trong hộp bút, bắt chước nét chữ Trần Triết Dương, ghi xuống bốn chữ trên phong thư 'Gửi Triệu Phi Phi', đồng thời còn ở dưới góc phải đề tên Trần Triết Dương.

Cô đưa phong thư cho Ân Hạ Hạ: "Giúp tớ một chuyện. Nghĩ cách đưa phong thư này tới tay Triệu Phi Phi, đưa trước mặt bạn học cả lớp, càng nhiều người thấy càng tốt."

"Vì sao phải càng nhiều người thấy càng tốt?"

"Nghe tớ là được, nhất định phải đưa trước mặt người khác, nếu không thì không có tác dụng rồi."

Triệu Lộ Tư hiểu rất rõ Triệu Phi Phi, nếu Trần Triết Dương hẹn riêng với cô, cô hơn phân nửa sẽ không cảm thấy hứng thú.

Nhưng nếu dùng hình thức thư tình lãng mạn đưa trước mặt bạn bè trong lớp sẽ thoả mãn lòng hư vinh thích khoe khoang kia của cô, cô sẽ vui vẻ nhận tấm vé xem phim này.

Ân Hạ Hạ khó hiểu: "Lộ Lộ, cậu đây là muốn làm gì nha, cần gì phải chắp tay nhường người con trai tốt như Trần Triết Dương như vậy chứ?" 

"Trần Triết Dương, người con trai tốt?" Triệu Lộ Tư cười rộ lên: "Anh ta mà cũng là người con trai tốt."

Tra nam cặn bã rõ ràng có được không.

"Không phải chứ." Ân Hạ Hạ khó có thể tin nói: "Lộ Lộ mắt cậu sao vậy, Trần Triết Dương thật là một chàng trai rất rất tốt, con trai hiệu trưởng Trần, trong nhà lại có tiền, học lại giỏi, cũng đẹp trai, cậu không phải vẫn luôn hâm mộ anh ấy sao?"

"Mọi việc cũng không thể nhìn bề ngoài, người xấu không nhất định thật sự hư hỏng, người tốt cũng không nhất định thật sự sẽ tốt với cậu."

Ân Hạ Hạ đột nhiên nhiều chuyện nở nụ cười: "Nghe lời này của cậu ý tứ không phải là cậu thấy Ngô Lỗi vẫn luôn khi dễ cậu kia so ra lại tốt hơn Trần Triết Dương à?"

Triệu Lộ Tư khẽ ngẩn ra, dường như không chút suy nghĩ, thốt ra — "Trần Triết Dương không xứng so với Ngô Lỗi."

---

Chú thích:*Oden (bánh cá hầm): bao gồm đậu phụ rán, Satsuma Age (さつま揚げ: cá viên chiên và rau), Tsumire (つみれ:chả cá viên), Konnyaku (cây Konjac của Nhật Bản), củ cải và trứng luộc kỹ đun sôi trong cùng một loại nước súp.

Nước dùng được nấu từ Konbu (昆布:rong biển) và Katsuo bushi (鰹節:cá ngừ bào khô) liên tục trong nhiều giờ.

Món ăn này đặc biệt phổ biến trong mùa đông..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro