53. Nhớ anh thì cứ nói thẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó, phòng bệnh Triệu Phi Phi rất náo nhiệt.

Hai người Triệu Minh Chí cùng Đào Gia Chi thay nhau thẩm vấn Triệu Lộ Tư, Triệu Lộ Tư ngồi trên sofa, không nói tiếng nào.

"Xem ra những đạo lý dạy con từ nhỏ đều thành công cốc rồi." Đào Gia Chi giận nói: "Con lại có thể trở thành cái bộ dạng này, làm mẹ thất vọng quá rồi!"

Triệu Minh Chí nói: "Nếu như con từ chối truyền máu cho chị con, con không phải con gái chúng ta! Chúng ta cũng sẽ không nuôi con nữa!" Triệu Lộ Tư nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi.

Cô đứng dậy nói: "Bây giờ tôi sẽ về nhà thu dọn đồ đạc, từ nay tôi và hai người không còn quan hệ gì nữa."

Đào Gia Chi và Triệu Minh Chí thấy cô quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với bọn họ thì lập tức đổi ý.

Triệu Minh Chí tiến lên một bước, giữ chặt tay: "Không được đi!"

Triệu Lộ Tư tức giận quay đầu, gằn từng chữ một: "Hai người lại muốn giam tôi lại sao!"

"Con nói gì vậy, ba mẹ đã khi nào giam con!"

Trong lúc mấy người đang tranh chấp trong phòng bệnh, bà Triệu bỗng nhiên đi đến, kêu lên: "Buông con bé ra!"

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Triệu Minh Chí thả Triệu Lộ Tư ra, hơi kinh ngạc: "Mẹ đến thăm Phi Phi sao?"

Triệu Lộ Tư chạy đến bên cạnh bà nội, trợ lý Tần lập tức đứng chắn trước người cô.

"Chắc cả đêm không ngủ đi." Bà Triệu nhìn về phía Đào Gia Chi và Triệu Minh Chí: "Trông con cái cả một đêm, bây giờ vẫn còn sức làm ầm ĩ?"

"Mẹ, đêm qua suýt chút nữa Phi Phi đã..."

Đào Gia Chi rốt cuộc không kiềm được cảm xúc, che miệng bắt đầu thút thít: "Cháu nó suýt chút nữa là không gặp được mẹ rồi, mẹ mau vào thăm cháu đi."

Bà Triệu quay đầu nhìn Triệu Phi Phi, từ ái hỏi một tiếng: "Phi Phi, giờ cháu thấy thế nào?"

Nước mắt Triệu Phi Phi như đê vỡ, nói đến là đến, thút thít khóc lóc kể lể, "Bà nội, hu hu hu, con suýt chút nữa là chết rồi."

"Sợ lắm rồi chứ gì?"

"Dạ."

"Nghe nói là tự con lấy dao cắt cổ tay." Vẻ mặt nhân từ của bà nội dần biến mất, bà lạnh giọng chất vấn: "Đã sợ chết như thế sao còn dám hủy hoại bản thân?"

Đào Gia Chi sốt ruột bảo vệ con, vội vàng nói: "Đều trách Triệu Lộ Tư, nếu như không phải nó bức bách, sao Phi Phi có thể nghĩ quẩn như vậy."

Bà nội nhận lấy ly nước trợ lý Tần đưa tới, nhấp một miếng trà, chợt hiểu gật đầu: "Thì ra là Triệu Lộ Tư đặt dao lên tay Phi Phi, ép nó cắt cổ tay."

Triệu Minh Chí do dự nói: "Cũng không phải vậy, nhưng mà nó cũng không thoát được liên can."

Chỉ nghe một tiếng 'cộp' vang lên, ly nước bị bà nội đặt mạnh xuống chiếc tủ đầu giường, dọa cho ba người trong phòng run rẩy.

"Cuộc đời mẹ không vừa mắt hai loại người."

Bà Triệu lạnh giọng nói: "Thứ nhất là loại nhu nhược, vì loại người này trước giờ không bao giờ xem lại tính xấu của mình, tất cả đều do người khác sai. Loại thứ hai là ỷ yếu hiếp đáp người, loại người này lại càng ghê tởm, mượn vài điểm yếu của mình liền bắt người khác làm mọi chuyện cho mình, nếu không cho liền huyên náo ồn ào kể tủi với mọi người, cuối cùng để đổi lấy cái gì? Đơn giản là đổi lấy sự khinh thường và lạnh nhạt của người khác."

Bà Triệu liếc nhìn hai vợ chồng: "Con gái cưng hai đứa dạy ra chiếm đủ cả hai loại rồi."

Đào Gia Chi đứng bên tường, lẩm bẩm nói: "Mẹ, mẹ bất công quá rồi."

"Mẹ bất công?" Bà Triệu giống như nghe phải chuyện cười, hỏi lại lần nữa: "Con nói mẹ bất công?"

"Không phải sao. Tối qua không biết Triệu Lộ Tư trốn đi tận đâu, hại Phi Phi suýt chút nữa mất máu mà chết. Bây giờ mẹ không trừng phạt con nhóc xấu xa này, ngược lại nói Phi Phi không phải, không phải bất công sao?"

Triệu Minh Chí liên tục kéo tay vợ, để bà không tiếp tục nói.

Bà Triệu hiển nhiên đã giận dữ rồi.

Bà Triệu gật đầu nói: "Được, được, coi như mẹ bất công. Từ nay về sau, Triệu Phi Phi sống hay chết không liên quan gì tới Triệu Lộ Tư. Mẹ không cho phép Triệu Lộ Tư truyền máu cho nó một lần nào nữa!"

"Mẹ! Tại sao lại vậy!" Đào Gia Chi khàn cả giọng nói: "Như vậy Phi Phi sẽ chết mất!"

"Hôm qua nó không chết, sau này cũng không chắc sẽ chết."

Bà Triệu nói: "Nghĩ cách tìm nhóm máu phù hợp đi, hết bao nhiêu tiền thì tính vào nhà họ Triệu, nhưng mẹ không cho phép con lại đụng vào cháu mẹ dù chỉ một đầu ngón tay!"

Lúc bà Triệu quay người rời đi, quay đầu liếc nhìn Triệu Lộ Tư, ánh mắt có chút không đành lòng, trầm giọng nói: "Lộ Bảo à, nhanh lớn đi, bà nội có chuyện trông cậy vào con."

Triệu Lộ Tư hiểu sức nặng của mấy chữ này.

Bây giờ bà che chở cô như vậy hiển nhiên đã không chỉ coi cô là cháu gái.

Cô và chị họ Triệu Tĩnh như nhau, đã thành người thừa kế lý tưởng trong suy nghĩ của bà.

Triệu Phi Phi kích động đập mền, hét to phát tiết cảm xúc, mà Triệu Minh Chí và Đào Gia Chi lại đồng thời im lặng.

Lúc này bọn họ mới ý thức được, Triệu Lộ Tư bây giờ đã không chỉ là con gái của họ.

Bọn họ rốt cuộc không đụng được vào một đầu ngón tay cô.

Không khí trong phòng bệnh chỉ một lúc trở nên kỳ cục.

Triệu Minh Chí mở miệng trước tiên, lạnh giọng trách cứ Triệu Phi Phi: "Từ giờ về sau không được gây chuyện với em gái con nữa."

Triệu Phi Phi khó tin nhìn cha: "Ba! Sao ba lại..."

Triệu Minh Chí gằn giọng, không chút biểu cảm nói: "Gia hòa vạn sự hưng, chúng ta là người một nhà, nhất định phải đoàn kết."

Đúng vậy, ở nhà họ Triệu, bất kỳ chuyện gì cũng phải vì lợi ích của dòng tộc.

Tuy Triệu Minh Chí làm ăn không tốt nhưng ông cũng nhìn ra được, Triệu Lộ Tư nhà ông, chỉ sợ tương lai...

Tiền đồ vô lượng.

Triệu Lộ Tư ra mặt, nhà bọn họ sẽ hưng thịnh theo.

Triệu Phi Phi hiểu rõ ý của cha, đột nhiên không thể tin mà cười.

Cái gì mà thương yêu, cái gì mà bất công, trước lợi ích, thì ra chẳng là cái thá gì!

"Hay lắm, gia hòa, hay lắm, vạn sự hưng." Triệu Phi Phi cười như một người điên: "Con hiểu rồi, con rốt cuộc hiểu rồi! Ha ha ha ha!"

Triệu Minh Chí lạnh giọng nói: "Con nghỉ ngơi cho tốt đi, nhà chúng ta gây chuyện cũng đủ nhiều rồi, về sau..."

Ông nhìn về phía Đào Gia Chi, trầm giọng nói: "Về sau, chăm sóc Lộ Bảo cho tốt đi."

Đào Gia Chi nhìn Triệu Phi Phi, tuy không đành lòng, nhưng bà không thể phủ nhận, quyết định của chồng là chính xác.

"Con về nhà đây." Triệu Lộ Tư mệt mỏi nói: "Còn bài tập chưa làm xong."

Triệu Minh Chí nói: "Ba gọi điện nói lái xe chở con về."

"Không cần, con muốn đi bộ một chút."

"Vậy cũng được, ba kêu dì Chu nấu cơm, con về ăn rồi học cho tốt, không nên nghĩ nhiều, về sau ba mẹ sẽ dốc sức ủng hộ con."

Triệu Lộ Tư bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, cô thực sự không cách nào ở thêm một giây nào, cô sắp buồn nôn rồi.

Con người nếu như thối nát thì nhất định là bắt đầu từ bên trong.

Như một cái xác không hồn, kiểu buồn nôn kia là từ trong ra ngoài.

Tuy buồn nôn nhưng Triệu Lộ Tư vẫn phải bóp mũi lại, tiếp tục bước đi.

Tình cảnh của cô sau này ở nhà họ Triệu hẳn sẽ tốt hơn nhiều, chí ít Triệu Phi Phi không còn là mối uy hiếp gì với cô nữa.

Chỉ là một khi đã bước lên con đường này, muốn quay đầu cũng khó, đây là con đường không có lối về, tranh đấu ngầm khó lòng phòng bị.

Ở kiếp trước, chị họ Triệu Tĩnh trở thành người thừa kế tập đoàn Triệu thị, gần như có thể nói một đường giẫm trên máu mà đi.

Lúc đó Triệu Lộ Tư cũng không chú ý quá nhiều đến tranh đấu trong nhà, vì tự thân cô cũng đã khó bảo đảm, chỉ loáng thoáng nghe nói, trong đám anh chị em, có người tụ tập hút chích phải đi trại cải tạo, mãi không thể phục hồi được, có người bị tai nạn xe gãy chân, nói tóm lại không ai có kết cục tốt.

Những việc này, ít hoặc nhiều đều có liên quan đến người thừa kế.

Sản nghiệp của tập đoàn Triệu thị rất nhiều, nói không khoa trương chút nào là nhà họ Triệu nắm giữ toàn bộ mạch máu kinh tế của Giang Thành.

Mà tất cả mọi người đều biết người thừa kế tập đoàn Triệu thị chỉ có một người.

Cám dỗ tiền tài và quyền lực vô biên đủ khiến cho con người điên cuồng.

Sắc trời dần muộn, Triệu Lộ Tư đi lang thang không mục đích trên đường ướt sũng.

Giang Thành vào xuân có mưa đêm, lất phất như lông ngỗng, thành phố như bị phủ một tầng sương mù.

Điện thoại truyền đến tin nhắn Wechat 'ting ting' của Ngô Lỗi.

'Anh mua bò bít tết đông lạnh, em thích ăn sốt cà chua hay sốt tiêu?'

Triệu Lộ Tư khẽ mỉm cười, gọi điện cho Ngô Lỗi, bên kia truyền tới tiếng dép lẹp bẹp.

"Đang bận nè." Thiếu niên đeo tạp dề, đang làm bò bít tết ở trong bếp.

"Ngô Lỗi, tối nay em không ghé nha."

Anh dừng lại một chút – "Ờ."

"Ngô Lỗi, sắp nghỉ hè rồi, học kỳ tới là cuối cấp đó."

Ngô Lỗi tiếp tục dùng xẻng đảo bít tết, giọng nói mang theo bất mãn: "Biết rồi, sẽ cố hết sức, thôi cúp trước nha, bít tết sắp cháy rồi."

Triệu Lộ Tư tựa vào bên đèn đường nhìn vũng nước đọng bên người, phản chiếu bảng hiệu đèn trên đường phố.

Cô cẩn thận gọi tên anh: "Ngô Lỗi."

"Sao thế?"

"Chẳng sao cả."

Trong điện thoại, hình như thiếu niên mở loa ngoài, cô nghe thấy tiếng chiên bò bít tết.

Phút chốc trở nên yên tĩnh, anh lại cầm điện thoại lên, dịu dàng nói: "Nhớ anh thì qua đây, bò bít tết thơm lắm."

Triệu Lộ Tư rất muốn rất muốn qua, nhưng cô biết không thể.

Chuyện tùy hứng hôm qua chỉ cho phép xảy ra một lần, không thể lặp lại, bây giờ cô nhất định phải cẩn thận, bởi vì đi nhầm một bước có lẽ sẽ thua toàn bộ.

"Ngô Lỗi, sau này có thể em sẽ không thường đến nhà anh được rồi."

"...Ờ."

"Nhưng anh nhớ đừng có vứt rượu tùm lum, phải vệ sinh thường xuyên, thay đổi chăn mền thường xuyên."

"Đã không tới em còn quản nhiều vậy." Anh vuốt vuốt mũi, trong lòng cảm thấy chát chát, trầm ngâm nói: "Còn nói giường anh ngủ ngon."

Anh thất vọng như vậy làm cho Triệu Lộ Tư cũng không thoải mái trong lòng.

"Sao anh lại thế, làm như tụi mình chia tay không bằng."

Anh hỏi: "Kỳ cục, tụi mình từng quen nhau à?"

"Haiz."

Triệu Lộ Tư biết anh đang khó chịu.

"Sớm biết em là người như vậy, tối qua ông đây nên xử em rồi."

"..."

Cô là người thế nào chứ!

"Anh đang khó chịu gì thế."

"Con mẹ nó sao biết được."

Ngô Lỗi nhìn phần bò bít tết hai người đang bốc khói nghi ngút, anh còn cố ý mua nước trái cây và sữa.

Có lẽ chỉ là cảm thấy chút cô độc.

"Cúp đây."

"Ngô Lỗi, anh đừng cúp."

Tuy tính cách thiếu niên rất khô khan nhưng rất nghe lời cô, cô nói không cúp, anh sẽ không cúp điện thoại.

"Cô Lộ Tư, tôi phải ăn bò bít tết rồi." 

"Cô Lộ Tư gì chứ."

"Cô Lộ Tư chính là cô Lộ Tư, cô tiểu thư vô ơn bạc nghĩa."

"..." Cô thật sự muốn đánh anh rồi, cái tên này, cái kiểu cho chút màu là nhuộm được phòng.

"Cô Lộ Tư, còn gì nói sao?" 

"Có."

"Vậy tôi rửa tai lắng nghe." 

"Ngô Lỗi, anh ra ban công đi."

Ngô Lỗi lê bước chân lười nhác ra ban công, xa xa trông thấy bên đường phố đối diện, cô gái mặc áo khoác rộng của anh đứng dưới đèn neon, tay trái cầm điện thoại, từ xa nhìn anh.

Nhìn thấy cô, con dã thú cô độc ở dưới đáy lòng anh biến mất ngay trong khoảnh khắc.

Tâm tình Ngô Lỗi khôi phục lại, khóe miệng cũng nở nụ cười.

"Cô Lộ Tư bị lạc đường à? Lạc tới nhà tôi luôn rồi."

"Chỉ đi qua mà thôi, em thật sự phải về nhà rồi."

Tay Triệu Lộ Tư để trong túi, xoay người tiếp tục bước thong thả đi tới phía trước.

"Lộ Bảo." 

"Lại sao đó." 

"Có phải em..." 

"Em cái gì?"

Ngô Lỗi nở nụ cười: "Thôi, mau cút đi, đừng quấy rầy ông đây ăn cơm." Triệu Lộ Tư dùng sức cúp điện thoại, trốn ra phía sau gốc cây đa, tức giận mắng Ngô Lỗi là quỷ chết đói.

Thật đáng ghét.

Cô cố tình đi đường vòng tới dưới nhà anh chẳng qua là muốn nhìn anh một chút mà thôi, ăn cơm quan trọng vậy sao.

Mấy phút đồng hồ sau, cô lén quay đầu nhìn về phía ban công khu chung cư đối diện.

Quả nhiên không thấy bóng dáng thiếu niên đâu.

Triệu Lộ Tư hít vào một hơi thật dài, trong không khí xen lẫn mùi cỏ xanh, bùn đất nhàn nhạt.

Lúc cô sắp cất bước rời đi, một giọng nói thấp thuần cất lên phía bên người.

"Nhớ anh thì cứ nói thẳng, mau tới đây anh ôm một chút."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro