58. Trường luyện thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Lỗi nói cho Triệu Lộ Tư biết chuyện của mình và Lệ Tiểu Ý.

Triệu Lộ Tư mơ hồ nhớ được, lúc cô còn rất nhỏ, cha mẹ Lệ Sâm đã ly hôn.

Cuộc hôn nhân của cha mẹ Lệ Sâm mang tính thông gia gia tộc, cha anh Lệ Đình vẫn luôn là một doanh nhân lý trí sáng suốt, tì vết duy nhất trong cuộc đời này của ông chắc chỉ là thời trung niên đột nhiên mới biết yêu, khi yêu rồi không thể ngăn cản, yêu một người phụ nữ khác, đồng thời vì thực hiện tình yêu đời mình, bất chấp mọi ngăn cản và áp lực, ly hôn với vợ, cưới Trình Tiêu về.

Lúc giới truyền thông vô lương khui chuyện ra ngoài sáng, nhất thời chuyện ly hôn của Lệ Đình ồn ào huyên náo cả Giang Thành, trở thành đầu đề câu chuyện đầu đường hẻm nhỏ.

Lệ Sâm kiêu ngạo cũng trở thành đối tượng bị chỉ trỏ.

Khi đó, Triệu Lộ Tư và Lệ Sâm là bạn tiểu học, Lệ Sâm lớp 6 còn cô lớp 3.

Lúc đó tính cách Lệ Sâm cũng giống Lệ Tiểu Ý bây giờ, thông minh hiểu chuyện, chưa hề biểu hiện ra đau lòng hay cảm xúc khổ sở nào trước mặt thầy cô và bạn học khác.

Buổi sáng ngày mẹ dọn khỏi nhà họ Lệ, anh còn đại diện cho học sinh tốt nghiệp phát biểu dưới cờ, khuôn mặt nhỏ căng đến chăm chú, nghiêm túc đứng đắn.

Nhưng đến chiều, Triệu Lộ Tư phát hiện Lệ Sâm ngồi một mình trên cầu thang trong vườn hoa, lặng lẽ lau nước mắt.

Triệu Lộ Tư cầm một bịch kẹo sữa đường Thỏ Trắng trong tay đi qua, khẽ vỗ vỗ bờ vai anh, đưa anh một viên kẹo sữa đường.

"Đừng khóc nha, cho anh nè."

Lệ Sâm ngước đôi mắt đẫm lệ đỏ mông lung nhìn Triệu Lộ Tư, cầm viên kẹo ném ra ngoài, sau đó chạy đi mất.

Bây giờ Triệu Lộ Tư nghĩ lại, hẳn là anh không muốn người khác nhìn thấy bộ mặt yếu đuối kia của mình.
Có điều lúc đó Triệu Lộ Tư thật sự rất buồn, kẹo sữa đường Thỏ Trắng ngon như vậy, cô có lòng tốt cho anh, lại bị anh ném đi mất.

Từ đó về sau, Triệu Lộ Tư có hơi sợ Lệ Sâm, trong trường học cô luôn né tránh anh.

Tình huống như vậy kéo dài mãi cho đến khi hai người lớn lên, hiểu chuyện, Triệu Lộ Tư thường hay gặp Lệ Sâm ở các buổi tiệc, nhưng mối quan hệ của hai người vẫn đạm nhạt.

Bây giờ nghĩ lại, chuyện cha mẹ ly hôn gây ra tổn thương không cách nào đánh giá được cho Lệ Sâm lúc còn nhỏ.

Hiện giờ Triệu Lộ Tư nhớ lại, cảm thấy Lệ Sâm rất nhẫn nhịn, ngoài mặt luôn tỏ ra là người không có chuyện gì.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ tới, Ngô Lỗi và Lệ Sâm lại có mối quan hệ kỳ diệu như vậy.

Thời gian đó, Triệu Lộ Tư thường thấy bóng dáng Lệ Tiểu Ý gần cửa trường học, một là cậu trốn ở cây ngô đồng bên đường cái đối diện, thò đầu nhìn ra phía cửa lớn của trường, hai là sẽ giả bộ mua đồ ở tiệm văn phòng phẩm kế bên...

Tuy cậu ngồi canh Ngô Lỗi nhưng lại không chủ động xuất hiện quấy rầy cuộc sống của anh, chỉ liếc anh từ xa xa.

Chấp nhất như một cô gái si tình.

Triệu Lộ Tư đi đến chỗ cây ngô đồng, xách Lệ Tiểu Ý ra: "Nhóc con, sao em lại tới đây rồi."

"Em, em đi ngang qua."

"Thật khéo a, mỗi ngày em tan học đều đi qua trường Đức Tân, mỗi ngày đều bị chị bắt gặp à."

"Aiz."

Lệ Tiểu Ý tránh Triệu Lộ Tư, lầu bầu nói: "Em chỉ xem anh trai em có tan học không thôi."

"Em đừng gọi anh ấy là anh trai."

"Tại sao, anh ấy là con trai của mẹ em, vậy chính là anh trai em chứ gì nữa."

Nhưng mẹ em không nhận anh ấy, nên em không thể gọi anh ấy là anh trai.

Đương nhiên Triệu Lộ Tư không thể nói như vậy, đứa trẻ này không hiểu được sự phức tạp trong cuộc sống người lớn, suy nghĩ của cậu rất đơn giản, Lệ Tiểu Ý cũng chỉ vỏn vẹn muốn gọi Ngô Lỗi một tiếng anh trai mà thôi.

"Mau về đi." Triệu Lộ Tư vỗ vỗ sau gáy cậu.

Lệ Tiểu Ý nhìn thấy có nữ sinh cầm bánh trứng gà non kẹp kem đi qua, cậu nuốt nước miếng một cái, sau đó nhìn chằm chằm về phía Triệu Lộ Tư.

Triệu Lộ Tư đeo túi xách của cậu, bất đắc dĩ nói: "Chị mời em ăn bánh trứng gà non kẹp kem, ăn xong thì về nhà, không được lười làm bài tập."

Lệ Tiểu Ý gật đầu liên tục.

Trên chiếc ghế chân cao của cửa hàng đồ ngọt, Lệ Tiểu Ý sung sướng cắn một miếng kem lớn, khuôn mặt trắng nhỏ thỏa mãn.

Triệu Lộ Tư nghi ngờ: "Tới mức đó à, chưa ăn bánh trứng gà non kẹp kem bao giờ sao?"

Lệ Tiểu Ý giải thích: "Mẹ không cho em ăn đồ ăn vặt bên ngoài, nói không sạch, sẽ bị đau bụng."

"Vậy em đừng ăn nữa, tiểu thiếu gia cao quý thế bị đau bụng rồi chị không giải thích được với người lớn."

Lệ Tiểu Ý đặt kem xuống như giận dỗi, chu miệng nhìn Triệu Lộ Tư: "Không thèm chơi với chị nữa."
"Nói làm như chị muốn chơi với em lắm vậy, đồ con nít." 

"Con nít thì sao, bộ chị chưa từng là con nít à?"

Triệu Lộ Tư không phản bác được, xoa đầu Lệ Tiểu Ý: "Không phải em có anh trai rất ưu tú rất lợi hại sao, sao còn muốn chơi với Ngô Lỗi nữa?"

Nói đến đây, Lệ Tiểu Ý thở dài: "Anh Lệ Sâm... hình như không thích em." 

"Anh ấy không tốt với em?"

"Không phải không tốt, mà cảm thấy không giống anh trai đối xử với em trai, đánh hay bắt nạt gì, anh Lệ Sâm rất khách sáo với em."

"Có phải em có xu hướng thích bị ngược đãi không, không đánh em cũng không tốt à? Em mà làm em trai Ngô Lỗi bảo đảm bị đánh suốt ngày."

Lệ Tiểu Ý nhíu mày, nói: "Vương Khải Minh lớp tụi em, anh trai bạn ấy hay đánh bạn ấy nhưng cũng sẽ mua que cay, dẫn đi chơi game, xem phim. Anh Lệ Sâm rất khách sáo với em, nhưng trước giờ không dẫn em đi chơi, em nghĩ anh Ngô Lỗi chắc sẽ khác."

Triệu Lộ Tư không biết trả lời cậu thế nào, chỉ cố gắng khuyên nhủ: "Anh Ngô Lỗi của em giờ vẫn chưa chấp nhận được em, chuyện này không vội được, về sau em không được lén đến trường Đức Tân, tan học thì về thẳng nhà. Em mà gặp người xấu thì phiền phức lắm, có cơ hội, chị sẽ hẹn ảnh ra chơi với em."

Lệ Tiểu Ý mở to mắt, mong chờ nhìn Triệu Lộ Tư: "Thật sao?" 

"Đương nhiên, chị không gạt con nít."

"Cảm ơn chị!"

Triệu Lộ Tư mỉm cười xoa xoa quả đầu dưa hấu của cậu: "Được rồi, ăn xong rồi mau về đi."

"Đúng rồi, chị dâu Lộ Bảo..."

Lệ Tiểu Ý còn chưa dứt lời, Triệu Lộ Tư đập bả vai cậu một cái: "Gọi bậy bạ gì đó, gọi chị Lộ Bảo."

"Ờ, chị Lộ Bảo." Cậu lè lưỡi, lấy từ trong cặp sách ra một lá thư phong cách hoạt hình: "Em viết một lá thư cho anh Ngô Lỗi, chị đưa cho ảnh giúp em."

Triệu Lộ Tư cười: "Còn viết thư nữa, chị có thể đọc không?" 

"Chị đừng đọc, không là ngại lắm."

Lệ Tiểu Ý nhảy xuống ghế: "Chị đưa cho anh Ngô Lỗi giúp em, nhưng tuyệt đối đừng để ảnh vứt đi, em viết mấy đêm đấy."

"Được, chị nhất định kêu anh ấy đọc." Triệu Lộ Tư đưa Lệ Tiểu Ý lên taxi, nhìn cậu rời đi.

Buổi tối, Ngô Lỗi trở về căn phòng trống, mở sách giáo khoa ra xem, chuẩn bị hoàn thành 'bài tập về nhà' Lộ Bảo giao cho anh.

Một lá thư rơi ra từ trong sách giáo khoa.

Ngô Lỗi còn tưởng là thư tình Triệu Lộ Tư gửi anh, khóe miệng cười nhẹ.

Anh cẩn thận mở lá thư ra, lại phát hiện chữ viết xiên vẹo.

'Anh Ngô L-ôi-lỗi, chào anh.'

Ngô Lỗi nhướng mày, vò lá thư thành một cục, chuẩn bị vứt vào thùng rác.

Đứa trẻ thúi này lại còn lẻn được vào doanh trại của đối thủ, mua chuộc được bạn gái anh rồi.

Anh cầm tờ giấy nhăn nhúm, đứng bên cạnh thùng rác, do dự một lúc nhưng không ném đi, mà mở giấy ra.

'Anh Ngô L-ôi-lỗi, chào anh. Thật vui là trên đời này em có một anh trai khác, tuy anh có hơi hung dữ, nhưng em vẫn rất vui! Anh L-ôi-lỗi không giống anh Lệ Sâm, tuy bên ngoài hung dữ nhưng tâm địa rất tốt.

Hi vọng anh L-ôi-lỗi không chán ghét em, em rất ngoan, yêu anh!'

Chữ đứa trẻ viết rất gọn gàng, nhìn ra được là dùng tâm để viết lá thư này, chữ nào không biết thì ghi phiên âm.

Ngô Lỗi nằm trên ghế salon, gối đầu lên tay, nhìn trần nhà trắng ngẩn ngơ một hồi, tay trái cầm thư tự nhiên rũ xuống bên cạnh.

Không phải là không thèm khát tình cảm gia đình, chỉ là cô độc quá lâu, anh đã quên nó là cảm giác gì.

Anh cẩn thận gấp thư lại, bỏ vào trong quyển từ điển tiếng Anh thật dày.———–

Cuộc thi bóng rổ cấp trường, sân thi như lửa.

Con trai lớp Triệu Lộ Tư đã bị loại từ vòng đầu, nhóm con gái thì vẫn không chịu thua kém, thắng vòng loại vào tận chung kết.

Nhưng với đám con gái hoàn toàn không có kinh nghiệm vận động, hình ảnh chơi bóng có chút cay mắt, có ôm bóng chạy, đụng người, lại còn dậm chân thét lên.

Trọng tài ngán ngẩm nhìn các cô, cũng lười thổi còi.

Triệu Lộ Tư còn muốn nói phải tuân thủ quy tắc, đập bóng chạy, không ngờ bên cạnh có một bạn nữ xông tới, đá vào bóng cô.

Không sai, chính là dùng chân đá.

Triệu Lộ Tư không nói nhìn về phía trọng tài, trọng tài phất tay, biểu hiện các em chơi vui là được.

Trên hàng ghế khán giả, mấy người Tùng Dụ Châu ôm bụng cười, cười đau cả ruột: "Ôi má ơi, mấy em gái này cũng hùng hổ quá rồi!"

Chỉ có Ngô Lỗi là vẫn có tâm lý mẹ già, đứng ngoài vạch hướng dẫn cho Triệu Lộ Tư.

"Trông chừng dưới cột rổ, mấy cô ấy không ném vào được." 

"Lộ Bảo, em phạm quy rồi."

"Bỏ đi bỏ đi, đừng quan tâm nữa, cướp bóng rồi chạy."

Ngô Lỗi cũng bỏ hết tâm tư chạy theo Triệu Lộ Tư, "Chú ý, phòng thủ!"

Đám con trai đều cười Ngô Lỗi, "Ngô ca, con gái chơi bóng, xem là được rồi, không cần nghiêm túc vậy."

Ngô Lỗi không để ý bọn họ.

Lộ Bảo chơi rất nghiêm túc, đương nhiên anh cũng nghiêm túc chỉ cho cô.

Cân nhắc đến thể lực con gái có hạn, trận đấu chỉ kéo dài nửa tiếng.

Triệu Lộ Tư thở hổn hà hổn hển, chịu đựng tới phút cuối cùng.

Hai bên đều không có ai dẫn trước, một đám con trai đều ha ha cười nhóm cô.

Thật đáng ghét.

Triệu Lộ Tư không cam tâm, dẫn bóng chạy đến dưới cột rổ, liếc nhìn Ngô Lỗi.

Ngô Lỗi làm mẫu động tác ném bóng, thế là cô bắt chước dáng vẻ của anh, nhảy lên, dùng lực mạnh, ném bóng về phía rổ.

Trái bóng xoay một vòng trên viền rổ, lại có thể lọt vào trong! Toàn sân sôi sục, so ra còn náo nhiệt hơn đám con trai ghi điểm.

Triệu Lộ Tư dẫn bóng ném đại vậy mà kéo điểm số thành 0:1, cả trọng tài cũng không nhịn được vỗ tay.

Rất ưu tú!

Triệu Lộ Tư hít thở, hưng phấn huơ tay với Ngô Lỗi: "Ngô Lỗi! Em ném vào rồi!"

"Thấy rồi, Lộ Bảo rất giỏi."

Triệu Lộ Tư chạy tới trước mặt Ngô Lỗi, đập tay với anh.

Ngô Lỗi dời mắt xuống, thấy dây giày cô bị lỏng, nhắc: "Coi chừng té." 

Triệu Lộ Tư đang tính khom lưng buộc dây giày, có điều nghĩ nghĩ lại chìa chân ra trước mặt Ngô Lỗi.

Ngô Lỗi nhìn ánh mắt thẹn thùng của thiếu nữ, quay lại nhìn rất nhiều bạn học xung quanh, nhẹ nhàng hỏi: "Nhiều người như vậy, không ngại à?" 

Gương mặt Triệu Lộ Tư ửng hồng tự nhiên, thấp giọng nói.

"Ngô Lỗi không ngại, đương nhiên Lộ Bảo cũng không để ý."

Câu nói này làm Ngô Lỗi thấy ngọt lịm, anh không chút do dự ngồi xổm xuống giúp cô buộc lại dây giày bị lỏng.

Tay của anh rất đẹp, ngón tay dài, mu bàn tay màu bánh mật hiện mờ mờ gân tay, kéo dài thẳng tới cánh tay.

Nữ sinh toàn trường đã xoắn xuýt, hâm mộ nhìn Triệu Lộ Tư.

Một cậu con trai cuồng vọng như Ngô Lỗi lại tự mình ngồi xổm buộc dây giày cho con gái, trong nháy mắt làm chấn động trái tim bao cô gái.

•••

Hai ngày sau, trận bóng rổ của nam sinh.

Lớp Ngô Lỗi vừa khéo đối đầu với lớp Trần Triết Dương.

Vài phút trước khi tranh tài, Triệu Phi Phi và Trần Triết Dương đi dạo một vòng sân bóng rổ.

Cô cầm đồng phục cho anh, còn cầm khăn mặt lau mồ hôi cho anh.

Triệu Phi Phi và Trần Triết Dương đã quen nhau rồi, tuy giờ vẫn là yêu sớm, nhưng cha mẹ cũng khá hài lòng với Trần Triết Dương, cảm thấy anh là người nhiệt tình lại chân thật, cha lại làm bên giáo dục, tương lai cuộc sống của Triệu Phi Phi cũng được bảo đảm.

Sau khi hai người bắt đầu quen nhau, Trần Triết Dương cũng thường xuyên tới nhà Triệu Lộ Tư ăn cơm.

Bây giờ anh trở thành anh rể trên danh nghĩa của Triệu Lộ Tư, quan tâm Triệu Lộ Tư cũng là chuyện hiển nhiên, thường xuyên hỏi thăm tình hình học tập của cô.

Triệu Lộ Tư hoàn toàn lãnh đạm như trước với anh, nhưng cô luôn cảm thấy, cục diện hiện tại giống như từng gặp trước đây.

Ở kiếp trước, Trần Triết Dương trở thành bạn trai danh nghĩa của Triệu Lộ Tư, lại luôn ân cần hỏi han quan tâm Triệu Phi Phi.

Triệu Phi Phi không thích Trần Triết Dương, vì vậy để tiếp cận Triệu Phi Phi, anh lại chọn đường vòng, tiếp cận Triệu Lộ Tư trước.

Tình huống bây giờ ngược lại rồi, Triệu Lộ Tư cảm thấy có chút buồn cười.

Có điều, Triệu Phi Phi nên nếm mùi làm vật thay thế của người khác một chút.

Triệu Lộ Tư sống lại chính là muốn cô trải qua cái khổ của mình, nếm thử mọi chuyện một lần.

Quả nhiên, lúc Triệu Phi Phi phát hiện ánh mắt Trần Triết Dương vô tình hay cố ý nhìn Triệu Lộ Tư, cô lập tức tức giận: "Anh đang nhìn ai đó?"

Trần Triết Dương không chút che giấu nói: "Lộ Bảo đang ở đối diện, tụi mình có cần qua chào một tiếng không?"

Triệu Phi Phi liếc anh một cái: "Nhiều người như vậy, chỉ liếc mắt một cái anh đã thấy nó rồi."

Trần Triết Dương cười ấm áp, sờ ót: "Chỉ là trùng hợp nhìn thấy thôi."

 Triệu Phi Phi không muốn nghe thấy hai chữ 'Triệu Lộ Tư' từ trong miệng Trần Triết Dương, cho nên chuyển chủ đề: "Hôm nay anh nhất định phải thắng đám con trai lớp 19, đừng làm em mất mặt."

"Đương nhiên rồi."

Trần Triết Dương kích động khởi động làm nóng người, chuẩn bị vào sân.

Lúc này, Ngô Lỗi cũng vào sân.

Đám con trai mặc áo bóng rổ màu đỏ, mang lại không khí thanh xuân hừng hực.

Triệu Lộ Tư nhìn thấy Ngô Lỗi trong đám người, giơ tay về phía anh.

Đôi mắt màu cà phê của anh lướt qua người cô, ánh mắt sâu xa, lướt qua như gió nhẹ qua người.

"Mấy trận thi đấu trước đó hình như có người không lên lớp thì lên phòng tự học, sao giờ lại ở đây rồi?"

Triệu Lộ Tư dịu dàng tới gần anh, cười khẽ nói: "Hôm nay thật khó có dịp xem lớp anh đối đầu với lớp 13 nha."

Lớp 13 là lớp của Trần Triết Dương.

Sắc mặt Ngô Lỗi càng sâu: "Vậy chờ xem ông đây làm sao tẩn hắn."

"Ừm, em xem Ngô ca làm sao tẩn anh ta." Gương mặt cười của Triệu Lộ Tư giãn ra.

Khó lắm mới có thể nghe cô dịu dàng nói hai chữ 'Ngô ca', lòng Ngô Lỗi hơi tê tê, giống như lon Coca mùa hè phun bọt.

Trận đấu này gần như có thể nói đã lập nên kỷ lục về số điểm cách biệt nhất so với kỳ trước tại trường Đức Tân.

Thầy giáo thể dục và trọng tài cũng ngẩn người.

Cả buổi thi đấu, lớp 13 của Trần Triết Dương lại không thể ném lọt được một quả!

Lớp Trần Triết Dương là lớp chọn, con trai trong lớp ngày thường toàn ganh đua nhau học, ngay cả mấy môn thể dục cũng vậy, bọn họ sao có thể để vào mắt mấy đứa nhà quê ở lớp 19.

Trần Triết Dương chơi bóng rổ cũng không tệ nhưng thực sự không dẫn dắt nổi cái đám gà này.

Thua tan tác thảm bại.

Triệu Phi Phi giận điên người, bạn trai mình yếu như vậy, thể diện lại bị người ta chà đạp, quả thực không thể mất mặt hơn.

Cô hung hăng ném mạnh túi sách của Trần Triết Dương xuống đất, xoay người rời khỏi sân bóng rổ.

Triệu Lộ Tư nhìn về phía cậu thiếu niên anh tuấn mặc bộ đồ đỏ ở phía xa, toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi như bị xối nước, lồng ngực thở phập phồng.

Khóe miệng anh mỉm cười, chỉ vào điểm số 52:0*, ra hiệu cho Triệu Lộ Tư xem.

Khóe miệng Triệu Lộ Tư nhếch lên.

Hiển nhiên anh đánh trận đấu này nghiêm túc hơn bất kỳ trận nào trước đây.

Anh đánh cho cô điểm số 52:0.

Ngô Lỗi dùng khẩu hình nói với cô: 'Hiểu không?'

Triệu Lộ Tư mím môi, cố nín cười, đáp lại anh: 'Không hiểu.'

Đúng lúc này Triệu Lộ Tư nghiêng đầu nhìn thấy chỗ cửa sân bóng rổ có dáng người con gái cao gầy dựa bên tường.

Cô mặc một chiếc váy hở cổ rộng màu hồng nhạt, tư thái yểu điệu mảnh khảnh, ánh mắt cô cũng chăm chú nhìn vào thiếu niên bên trong sân bóng.

Người kia chính là chị họ cô – Triệu Tĩnh.

Triệu Lộ Tư nhíu mày, không rõ vì sao Triệu Tĩnh lại ở đây.

•••

Ngô Lỗi thay xong đồ đi ra khỏi phòng thay đồ, xa xa thoáng nhìn thấy cô gái đang chờ anh bên cửa sổ.

Ánh nắng chiếu vào gương mặt cô, ôn nhã yên tĩnh, sườn mặt có chút giống Triệu Lộ Tư.

Ngô Lỗi nhìn sang Tương Trọng Ninh và Tùng Dụ Châu bên cạnh, khó hiểu hỏi: "Sao chị ta lại tới?"

Tương Trọng Ninh cười nói: "Tóm lại không phải tới tìm hai đứa em." 

Ngô Lỗi đi đến cạnh Triệu Tĩnh, tiện tay khẽ chống, ngồi lên khung cửa sổ, mở miệng kêu một tiếng: "Chị họ, tìm tôi có việc gì?"

Triệu Tĩnh mỉm cười dịu dàng: "Cậu kêu loạn cái gì đó."

Ngô Lỗi nhún vai, nói: "Lộ Bảo ở ngay ngoài kia, chị có muốn ra chào một tiếng không."

"Ngô Lỗi, cậu mở miệng chị họ, ngậm miệng Lộ Bảo, làm như đề phòng tôi có ý gì với cậu vậy."

Ngô Lỗi hỏi thẳng: "Tìm tôi có việc gì?"

"Xưa nay tôi không nợ ân tình ai." Triệu Tĩnh lấy một bản tài liệu đưa cho Ngô Lỗi: "Tôi nghe nói cậu chuẩn bị ôn thi đại học, nên ghi danh cho cậu luyện thi lúc nghỉ đông, xem như trả ơn cậu cứu mạng trước đó."

"Không cần." Ngô Lỗi nhếch khóe miệng, nhảy xuống khung cửa sổ rời đi: "Cứu chị là chuyện thuận tay."

"Ngô Lỗi, cậu nghe tôi nói, đây không phải là trường luyện thi bình thường." Triệu Tĩnh đuổi kịp anh: "Đây là trường luyện thi giá tiền hơn 6 con số đấy, rất nhiều cậu ấm học dốt không có căn bản, lúc nghỉ đông cha mẹ đều ghi danh luyện thi ở đây, hiệu quả rất tốt. Tôi nói thật, chỉ cần chăm chỉ, thi đậu là chuyện dễ như đùa."

Cô nghĩ ngợi, lại bổ sung: "Tôi đã điều tra thành tích của cậu, vị trí trung trung, giỏi hơn cái đám cậu ấm kia, không phải cậu muốn học cùng trường với Triệu Lộ Tư sao, bây giờ chỉ còn nửa năm, nếu như cậu không cố, sao đuổi kịp em ấy."

Lời nói của Triệu Tĩnh rõ ràng đâm trúng điểm yếu của Ngô Lỗi, anh quay đầu hoài nghi nhìn Triệu Tĩnh: "Tại sao lại giúp tôi?"

"Tôi nói rồi, Triệu Tĩnh tôi xưa nay không thích nợ ân tình."

"Lúc đó cứu chị không chỉ mình tôi, còn có mấy anh em, sao không thấy chị báo danh cho họ vào trường luyện thi."

Triệu Tĩnh biết, tâm tư Ngô Lỗi thâm trầm kín đáo, nếu như cô không nói thật, chỉ sợ anh không nhận sự giúp đỡ của cô.

"Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng."

Cô nhìn đôi mắt sắc màu cà phê của thiếu niên, nói rõ từng chữ: "Chỉ cần cậu ở bên cạnh Triệu Lộ Tư, em ấy vĩnh viễn không uy hiếp được tôi."

Ngô Lỗi đứng cứng ngắc tại chỗ.Chỉ cần cậu ở bên cạnh Triệu Lộ Tư, em ấy vĩnh viễn không uy hiếp được tôi.

Anh đương nhiên biết ý của câu nói này là gì, chính là ý mà Lệ Sâm nói, anh ở bên cạnh cô sẽ trở thành một vết bẩn của cô.

Triệu Tĩnh đưa tài liệu đến tay anh, thâm trầm nhìn anh một cái: "Cho nên, có muốn nhận không?"

Ngô Lỗi nhìn một chút, tên và thông tin cơ bản của anh bên ngoài tài liệu đều điền xong rồi.

Anh nhận phiếu báo danh, thò tay lấy ra cái bật lửa 'Tách tách' một tiếng, một ngọn lửa nhỏ muốn tràn vào góc giấy.

Triệu Tĩnh im lặng nhìn anh, nhìn ngọn lửa nhỏ chớp động trên tay anh.

Nhưng mà mãi một hồi lâu, cuối cùng Ngô Lỗi vẫn ấn nắp bật lửa xuống.

Anh nhận lấy xấp tài liệu, không nói tiếng nào xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng nặng nề của thiếu niên, mặt Triệu Tĩnh lộ vẻ phức tạp.

Cô hiểu Ngô Lỗi, một thiếu niên cực kỳ kiêu ngạo.

Sau khi cô nói lời kia, cô vốn tưởng anh sẽ thẹn quá hóa giận xé toang phiếu báo danh.

Từ thần sắc ẩn nhẫn trầm mặc kia, Triệu Tĩnh nhìn thấy niềm khao khát của anh dành cho cô gái đó đã khắc sâu vào xương, giống như vẻ đẹp của cuộc đời con phù du nở rộ trong nháy mắt, dù cho vì sinh mà chết cũng không thay đổi.

Đàn ông như vậy tuyệt đối có thể thành người tài.

Ngô Lỗi có thể trọng dụng được.

_________________

Chú thích:*520: số 520 đọc là wǔ èr ling, nghe gần đồng âm với wǒ ài nǐ (anh yêu em/em yêu anh)..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro