[o] мой мармеладный

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

brought to you by ché đỏ, kkumashi_mtsri 

séc hơi tục, chim cu cặc bướm hoa lá đầy vườn.

chưa beta.

.

.

.

i.

vào một đêm giáng sinh không có phép màu, từ tiến hách tìm thấy con mèo cam bé nhỏ tội nghiệp thoi thóp ở nơi từng là đường quay trở về ký túc xá jingdong.

ii.

thật kỳ lạ khi một tuyển thủ giải nghệ và tiếp tục việc học của mình không lâu sau đó, phải không?

từ tiến hách trở về từ nước nga, vừa mới đây thôi, nước nga rộng lớn và ấm áp hơn trong tưởng tượng của hắn. hắn đã giấu nhẹm kế hoạch du học của mình, nên lần quay lại này cũng không có ai đón hắn cả - cô quạnh hơn lần đầu hắn đến trung quốc nhiều.

chỉ là một cái bằng tốt nghiệp, từ tiến hách khởi điểm bằng ngôn ngữ trung trong vài năm đầu sau khi giải nghệ, dần dần hắn có hứng thú với lịch sử, rồi hắn đến nga cùng với thú vui đạm bạc đó. nghiên cứu về những kẻ đã chết, về lời của những kẻ đã chết - tiếc thay hắn chẳng biết khi nào chiếc lá cuối cùng của hắn cũng sẽ chạm đất.

ít nhất, trên mặt đất có một con mèo.

con mèo nhỏ bé và lạnh lẽo, có lẽ một tháng tuổi, có lẽ ít hơn - nó nằm trọn trong vòng tay của từ tiến hách, rên rỉ những thanh âm non nớt tội nghiệp. sinh linh khát cầu tình thương run rẩy bám vào ngón tay chai sần của người đàn ông, có lẽ nó thà chết trong tay một kẻ từng có hơi ấm nơi trái tim còn hơn là chết trong tuyết lạnh. nó ngoan ngoãn và nhân từ với từ tiến hách hơn hắn tưởng, trước đây hắn chỉ đối mặt với mèo khi chúng làm loạn và cào hắn đủ nhiều.

sự dựa dẫm bất chợt luôn làm nhân loại bồn chồn sợ sệt, và cả trách nhiệm cho một vật sống nữa - nhưng từ tiến hách nghĩ rằng ngày mai khi trời hửng sáng, hắn có thể đem nó tới trạm cứu hộ động vật. nó sẽ sống đời yên lành của nó, chẳng việc gì lo nghĩ về quá khứ vài tuần trước đó, khi nó vừa đói, vừa rét, vừa không có được tình yêu của ai.

đó là một ý hay, người đi rừng trước kia của jdg bỏ con mèo nhỏ vào túi áo trong của cái măng tô sẫm màu hắn mặc. tuyết lạnh đậu trên chóp mũi hắn, nở ra một bông hoa muốt trắng trong tầm mắt, đưa tâm trí hắn trở về đâu đó sáu năm trước.

đường từ sân thi đấu về trụ sở của jdg bây giờ vẫn có người qua lại - đông đúc là đằng khác, nhưng không còn là đường về nhà của từ tiến hách nữa.

iii.

để mà nói thì, từ tiến hách đã nhận được lời mời về một buổi họp mặt.

thường hắn chẳng nhận lời đâu, mời chơi game còn chẳng để ý. cơ mà ai cũng có - cái đó, ngoại lệ của mình. đó là một giọng nói quen thuộc - cao như tiếng đàn hạc của thiên đường gửi gắm, ngọt như mứt quả mọng mùa hè, dịu dàng hơn tất thảy từ ngữ đã từng hiện hữu trong sách văn học nga.

bởi vì từ tiến hách có học tiếng nga đàng hoàng đâu, hắn chỉ nắm vững duy nhất một loại ngôn ngữ khác trừ tiếng mẹ đẻ. hắn muốn mình được nói tiếng của người ấy, giả danh người ấy, biến âm độ hắn khắc vào xương tủy thành một bản sao sinh ra từ tình yêu thảm hại mà hắn dành cho người.

có lẽ vì jdg biết yếu điểm của hắn, nên mới để người ấy gọi cho hắn - số điện thoại của hắn vốn chẳng nên ở trong tay người mới phải.

lý huyễn quân kiệm lời hơn những gì hắn nhớ, bởi vì khi từ tiến hách hỏi y làm cách nào có được thông tin liên lạc - hồi đáp chỉ là những tiếng tút dài. được thôi, ổn cả - hóa ra lệnh chia tay vô thời hạn của chúng ta vẫn còn tác dụng mà anh chẳng buồn nói cho em biết.

iv.

từ tiến hách có thể viết một quyển từ điển về những điều hắn sẽ nói hôm nay, tất cả chỉ để không tự làm mình bẽ mặt - khi mà đồng đội cũ của hắn, những người hắn từng quen thuộc hơn hán tự và bính âm, đều có mặt.

phác tại hách và lâu vận phong đã chia sẻ hình ảnh nhẫn đính hôn của họ vài tháng trước, lúc từ tiến hách còn đang bận với luận án cuối kỳ của hắn ở murmansk. một khoảng thời gian hẹn hò và tìm hiểu đủ lâu để ngay khi bước vào cửa, hắn thấy lâu vận phong đang chia cho chú-chó-săn-mồi-vàng-tuyệt-nhất-thế-giới một nửa phần bánh của cậu - dù cho đó có là thứ ngọt lừ chán ngấy hơn cả tình yêu chíp bông của họ.

hình như họ cũng chẳng ngại việc bị nhìn thấy lắm, từ tiến hách đã biết cả hai trong nhiều năm, chẳng có gì đáng lo cả.

"chào cậu du học sinh, nhìn cậu có vẻ khỏe đấy."

phác tại hách vừa cúi đầu vừa nhồm nhoàm nhai, tay phải che miệng như thể gã ta biết giữ ý tứ nơi công cộng lắm.

"anh cũng vậy."

từ tiến hách chào bằng tiếng trung - hắn cho rằng sau khi hẹn hò một người trung quốc sáu năm, phác tại hách nên hiểu hắn nói gì thay vì tròn mắt ngu ngốc như một con cún con thật sự. chỉ có cún mới vứt đồ linh tinh dưới đất, người đi rừng lấy mèo con từ trong túi áo ra, thẳng tay đặt lên chiếc khăn choàng cổ màu kem dày dặn mà hắn khá chắc là thuộc về tên xạ thủ nào đó.

nếu như đây là một bộ phim hoạt hình, chắc hẳn hai con mắt của phác tại hách sẽ trừng tới rớt xuống sàn.

"yagao đâu?"

"đi mua đồ. hôm nay có nhiều đội gặp mặt lắm, vô tình thế nào lại gặp hội blg, thế là anh ấy đi theo luôn."

"sheer đâu?"

"flandre đâu?"

từ tiến hách chậm rãi phân tích khung cảnh xung quanh mình một chút, sau đó bị lâu vận phong dọa sợ bằng một cái id đã lâu ngày không được nghe.

"hỏi đi, anh sợ cái gì mà không hỏi chứ?"

"không phải..."

lâu vận phong nhếch mày nghi hoặc.

"anh không quen gọi anh ấy bằng id thôi, load không kịp."

từ văn kiệt từ nhà bếp quay lại, suýt chút nữa đánh rơi hộp sữa nó vừa khui ba giây trước.

v.

lý huyễn quân không giống từ tiến hách, sau khi giải nghệ, y đã mua nhà riêng ở reykjavik, rồi cắt đứt liên lạc hoàn toàn với thế giới bên ngoài. y không chu du giống người đồng đội cũ lý nhuế xán, chỉ bình lặng đi tới một nơi chốn yên bình - như đã chuẩn bị từ rất lâu về trước, căn nhà của y đã được dọn dẹp sạch sẽ trước khi y rời khởi bắc kinh vào mùa đông.

mùa đông thật lạnh, từ tiến hách nhớ hắn từng nói gì đó đại loại như - chờ xuân tới được không anh, lúc tuyết ngừng rơi ấy? khi đó, họ đang giận nhau, một nỗi căm hờn len lỏi giữa kẻ chẳng bao giờ bị thay thế và người kia thì dự bị suốt hai mùa giải liền.

phải nói, lý huyễn quân không dễ gì cáu bẳn bởi cái thói bất công của đời, nhưng từ tiến hách đã từng là người yêu của y, y mong đợi nhiều hơn là một câu an ủi vô thưởng vô phạt - rằng là chỉ cần cố gắng, mọi công sức đều được đền đáp. lờn giận vô cớ, liên tục tránh mặt, ngay cả mối liên hệ duy nhất của họ khi mà chưa phải người yêu - chỗ ngồi cạnh nhau, cũng bị cắt đứt khi lý huyễn quân không còn phát sóng trực tiếp nữa.

từ tiến hách thú nhận rằng mình không đủ kỹ năng giao tiếp để dỗ dành một người nhạy cảm như lý huyễn quân, thường y sẽ tự vượt qua quãng thời gian đóng băng quan hệ của cả hai - rồi mọi thứ lại đâu vào đó. lần này không vậy, hắn biết có gì đó đã đi sai, nên hắn đã mở miệng.

"chẳng phải anh bị chấn thương sao? không còn khả năng, vậy nghỉ ngơi không tốt sao?"

thứ sai là hắn.

có lẽ hắn không nên xen vào những kỷ niệm đẹp về đồng đội của lý huyễn quân, có lẽ hắn sớm chỉ nên dừng lại ở mức bạn bè bình thường, hắn nên từ chối những bữa ăn và những lần duo vào đêm muộn, và cả, buổi gặp gỡ cuối cùng trước khi lý huyễn quân rời khỏi đội, vĩnh viễn biến mất vào cực quang iceland xa tít tắp nơi cùng trời bất tận.

rượu, tình, khúc mắc, và rất nhiều rượu, chỉ có trẻ con mới không đoán được có chuyện gì xảy ra. nhưng rượu vào cũng chỉ có thể khiến họ tổn thương nhau thêm một lần về thể xác, sai lầm càng thêm sai lầm, còn về những gì từ tiến hách đã nói ra trong cơn giận dữ cùng cực - hắn đã không thể rút lại, vĩnh viễn không thể.

lý huyễn quân giỏi giả vờ như chưa có gì xảy ra, lần đó y giả vờ như cả quãng thời gian ở jdg chưa từng tồn tại. y chỉ nhắn tin cho lâu vận phong hoặc là từ văn kiệt, nếu có động vào liên minh huyền thoại thì cũng chỉ có tăng kỳ biết.

chẳng khác nào nói, từ tiến hách, tôi hận cậu vào tận xương tủy.

sau đó thì sao, sáu năm, từ tiến hách không dám đối mặt với lý huyễn quân lần nữa, nhưng vẫn luôn - vẫn luôn cảm thấy mình mắc nợ y một đoạn tình cảm này, nên đã chuộc lỗi dưới cực quang hàng đêm kể từ khi hắn lần đầu nhìn thấy nó. hắn vẫn tránh mặt y, dù có một đoạn tin nhắn dài người ấy từng gửi, nói về ngôi nhà mới ở reykjavik, về iceland, về địa chỉ, về những món quà nhỏ đã tới ký túc xá chẳng nhiều tháng ngày sau đó.

hắn chọn nga - chọn murmansk. vì văn học, vì ngôn ngữ, vì thứ tượng trưng cho người, là ánh sáng dẫn lối cho vinh quang cao quý nhất.

nhưng hắn chưa từng chạm tới cực quang, hắn chưa từng ước dưới dải mây ngàn sắc uốn lượn cạnh sao trời - rằng có một ngày, một ngày nào đó cả hai sẽ gặp lại.

vi.

lý huyễn quân đang ngủ.

khác với từ tiến hách, người có nhiều thời gian để chuẩn bị và đã quay trở về từ đầu tuần - cựu đường trên của jdg chỉ vừa đáp máy bay sáng nay, thẳng từ reykjavik về thượng hải, rồi đi tàu đến bắc kinh, vé không khứ hồi. chuyến bay còn dài hơn thời gian tập luyện trước kia của bọn họ, từ tiến hách không ngạc nhiên khi lâu vận phong chỉ tay lên tầng trên.

ký túc xá trông hệt như cũ, nhiều phần là vì lâu vận phong cùng từ văn kiệt vẫn đang thi đấu. từng là đội trưởng - với nhiệm vụ gọi đồng đội dậy trước những trận đấu quan trọng, từ đội trưởng hắn nhớ rõ phải rẽ ở hướng nào, mật khẩu phòng là gì, thậm chí còn chuẩn bị cả những câu đùa cợt lẫn lời xin lỗi nghiêm túc - tùy vào trạng thái của thân yêu của hắn. nhưng như hắn đã nói đấy, lý huyễn quân đang ngủ, người y chìm sâu trong lớp chăn bông mùa đông mềm mại, trông y vô hại và yếu đuối, rất phù hợp cho một con thú săn mồi đã lâu chưa ăn thịt như từ tiến hách.

ngay cả tổn thương y từ tiến hách còn làm được, đánh thức y khỏi một giấc ngủ ngon có là gì?

"huyễn quân."

"dậy đi, em về rồi."

"ừm, mừng về nhà~"

"có biết em là ai không vậy?"

"từ tiến hách."

nghe nói, lý huyễn quân đã đi mổ mắt trong thời gian y ở iceland. chỉ là nghe nói đơn thuần thôi, từ tiến hách không thể chứng thực được trong thời gian hắn chết chìm với những bài luận và thuyết trình liên miên ở đại học, nhưng ít nhất, khi người yêu của hắn mở mắt, y vẫn biết được hắn là ai.

hoặc chỉ đơn giản là vì hắn vẫn dùng đi dùng lại một loại nước hoa, cam bergamot và cỏ hương bài, không thường thấy, nhưng quá dễ nhận ra ở một đội tuyển không mấy ai sử dụng nước hoa. có lẽ lý huyễn quân chỉ vô tình ghi nhớ, có thể chỉ là một lời bâng quơ, có thể y còn chẳng nhớ nhiều năm trước, có một thằng quỷ kém y hai tuổi dám nhân lúc rượu vào lời ra mà ra thẳng vào bên trong y đâu nhỉ?

chắc là không rồi.

chắc là cũng không nhận ra tay hắn đang mò vào trong chăn đâu.

"từ tiến hách, muốn xúc tiến mối quan hệ người yêu cũ à?"

"em muốn múc anh thì có." kẻ tráo trở nhún vai, hờ hững và khốn nạn. "nếu anh cho phép, tất nhiên?"

vii.

trước đây họ từng làm nhiều rồi, vì lý huyễn quân rõ ràng còn có cả tỉ thứ phải lo trước khi ra nước ngoài - chưa kể đoạn thời gian họ thực sự là người yêu trước khi từ tiến hách phá hủy mọi thứ một cách không cố ý.

thường xuyên nhất là ở phòng tập cũ, phòng ở xa dãy nhà chính nên dù có âm thanh gì cũng chẳng ai nghe thấy - mà có ở lại khuya thì cũng không ai thắc mắc gì. từ tiến hách tưởng tâm mình tịnh lắm, cho tới khi chính tai hắn nghe vào cái âm thanh ám muội lảnh lót của đàn anh cùng đội, thế là xác hắn trực tiếp hóa quỷ.

hắn thích để y ngồi trên mình - không đối mặt, chân nõn đùi thon mở rộng đặt lên thành ghế, nhìn thẳng vào màn hình đã tắt phún trước mặt, màn hình đen, ánh đèn trắng, phản chiếu rất rõ ràng hình ảnh lên xuống một con cặc ra vào lồn non, cọ sát vào từng điểm gồ nhỏ ngứa ngáy của người đi đường trên, đưa y đạt tới khoái cảm cực độ. sau cùng từ tiến hách cũng chỉ là một người đi rừng ăn thịt c vị điển hình, hắn nuôi đường trên thành c không được, nhưng lại nuôi được một con điếm ngoan giỏi kéo hắn vào những cơn khát tình đê mê xác hồn.

lý huyễn quân có thể quên tiệt thằng nào tỏ tình y đầu tiên trong ba mươi năm sống trên trần đời, nhưng thằng đầu tiên chịch y không đứng dậy được chắc chắn cũng phải là thằng cuối cùng được y bú cho bắn.

đôi tay thon gầy mảnh khảnh vẫn y hệt trong trí nhớ của từ tiến hách, không phải là bàn tay hồng hào xinh đẹp nhất, nhưng là bàn tay vuốt cho hắn thành kẻ mất hết lí trí. miệng người lớn hơn chẳng những biết nói ra lời lẽ khôn khéo, đầu lưỡi y còn biết đảo quanh đầu khấc hắn như mút kẹo, phố đèn đỏ có khi chẳng đào tạo nổi một người nút quy đầu phát là thằng khác yếu sinh lý ngay như thế đâu.

nhưng rất tốt là y vẫn luôn chỉ là của hắn, sau chừng ấy thời gian, sau cả khi họ trở thành người yêu cũ.

có điều, từ tiến hách nhịn sáu năm không phải để bắn vào miệng lý huyễn quân. có lẽ sẽ là khi khác - sáng mai khi họ vừa thức dậy, trưa mai khi họ rửa xong chén bát, hoặc tối, khi tất cả tụ tập trước cây thông lớn ở trung tâm mua sắm thì họ sẽ bế nhau trong phòng tắm, làm tiếp những gì còn dang dở trong sáu năm qua mà thôi.

nhưng giờ, hắn dứt ra khỏi khoang miệng ấm áp, rỉ chút dịch nhờn như khen thưởng cho việc lý huyễn quân vẫn phục vụ hắn tốt như ngày nào - và chẳng tốn chút sức lực gì để hắn lật y ra, đè y lên trên chăn bông êm ái.

giờ hắn mới để ý, gu thời trang kỳ lạ của người này hóa ra không vì sống ở nước ngoài mà thay đổi.

"có người mặc áo sơ mi với quần bông à?"

"lúc mày chịch có cần anh mặc quần không?" lý huyễn quân không đồng tình với câu hỏi nhiều phần chê bai đó, y nhổm lên cắn vào tai từ tiến hách cảnh cáo. "nhìn sơ mi thế này không nứng à?"

nứng chứ, bắn mười lần còn ít.

lý huyễn quân có một cái sơ mi đen dạng nút lệch, tay dài, siết eo, có dây quanh hông. rõ ràng không phải đồ y tự mua, bằng chứng là y cũng không mặc quá một lần, nhưng từ tiến hách biết nó có tồn tại, thậm chí không dưới một đêm mơ về cảnh nắc y trong bộ đồ đó. cổ áo lệch nên luôn có thể nhìn rõ xương quai xanh, người đi rừng cẩn thận đánh dấu lên từng tấc thịt trắng trẻo, chỉ sợ rằng hickey của hắn không đủ đậm.

rốt cuộc số phận của một chiếc sơ mi hàng tặng đắt tiền vẫn là bị phanh ra đứt cả hàng cúc, từ tiến hách không khách khí cúi người bú mút đầu ngực ửng đỏ vì lạnh của lý huyễn quân. tay hắn chăm sóc cho núm vú không được đầu lưỡi ngó ngàng tới, hết nhào nhặn lại cấu véo, vết móng tay hằn máu lên càng làm khung cảnh thập phần gợi cảm.

có vẻ việc sống ở xứ lạnh nhiều năm làm da lý huyễn quân càng thêm trắng, tựa như tuyết lạnh trời đông, từ tiến hách đụng đâu hồng đó, đụng đâu là máu tụ ở đó - tiền bối còn biết ghẹo người nhỏ, một hai ậm ừ rên rỉ như mèo rủ bên tai, làm cả người gã đàn ông run lên trông thấy.

lúc hắn hết run thì chẳng còn tuyết đâu nữa, chỉ thấy cây hàng của mình ấm đến lạ.

vẫn khít, từ tiến hách thở ra một hơi dài thỏa mãn, khít như thể sáu năm nay chẳng có oắt con nào thỏa mãn được y như thằng em này của hắn. không có dạo đầu, không ướt át chẳng bôi trơn, từ tiến hách là trong tiềm thức thèm được chịch lý huyễn quân tới mức tự chui đầu vào rọ, đâm cho lý huyễn quân cái đầu tiên lút cán, đến mức y đang trong trạng thái trêu đùa cũng phải cong eo ưỡn ngực ra la hét vì đau.

"không sao, không sao, mật ngọt của em ơi." từ đội trưởng xảo quyệt lộ tai sói, cúi người nâng hông lý huyễn quân để y ngồi dậy, đoạn liếm dọc một đường từ nơi đầu ngực tới bụng nhỏ lên xuống. "một lát rồi sẽ hết đau thôi, lần đầu mình cũng vậy mà."

lần đầu cũng vậy cái chó, lần đầu mày chịch anh chảy máu!

nhưng lý huyễn quân đâu có nhiều sức chửi vậy, còn bao nhiêu năng lượng đều là để giữ y nhún trên con cặc vừa thô vừa dài của từ tiến hách rồi. đúng là thời gian không xóa nhòa được xúc cảm da thịt, chẳng mấy chốc những cú thúc của từ tiến hách đã trơn mượt hơn hẳn, lót đường cho âm thanh dâm mỹ của va chạm tình dục cũng chỉ còn ư ư a a của kẻ đang bị nắc mà thôi.

từ tiến hách càng vào sâu lại càng tủi thân, càng nhớ anh của hắn, càng thèm cắn loạn như chó không xích. răng hắn in dấu từ bả vai gầy gò tới xương quai xanh của y, lại tới trước hai núm vú hồng nhuận, rồi lật ngửa y ra giường, cắn tiếp lên lưng, lên eo, cuối cùng - tưởng chừng như tha bổng, hắn rút cặc ra thật nhanh, rồi cắn lên cặp đào mẩy một cái bõ tức.

bỏ hắn, y dám bỏ hắn, nhiều năm như vậy, hắn biết sai rồi mà y vẫn bỏ hắn, hắn phải chịch cho y biết ngay cả con cu này bỏ ra khỏi người y một ngày cũng không xong đâu - đừng nói tới thằng sở hữu cây hàng ngon thế này.

mà lý huyễn quân thì làm sao biết được đống tâm lý phức tạp đó, hết cắn rồi lại đâm, hết đâm rồi lại tát, vừa thô bạo vừa sướng chết đi được - nước mắt sinh lý hay nước dâm, gì cũng chảy đủ cho thằng quỷ con này hết. chăn bông cũng vì thế mà sẫm màu cả mảng lớn, còn có chút nhớp nháp, lúc từ tiến hách lật y lại, bắt y áp bụng lên giường liền chạm vào chỗ nước lạnh đó, khiến cả người y như bị rút cạn năng lượng, ngay cả eo cũng run rẩy đau.

nhưng từ tiến hách mà tha cho y nhanh như vậy thì càng không phải từ tiến hách. mài răng đã, hắn tiếp tục công cuộc giã gạo, nếu không lút cán sẽ không vui, sẽ càng thúc nhanh hơn, nếu lý huyễn quân không ngửa cổ rên rỉ đến độ miệng cũng không khép được, có lẽ hắn sẽ cảm thấy tốc độ tên lửa vẫn còn quá chậm.

lý huyễn quân mệt tới phát ngất, nhưng oắt con từ tiến hách vẫn còn sức trẻ, ngoài ba mươi tinh lực dồi dào, chẳng biết tới lần thay đổi tư thế thứ bao nhiêu hắn mới bắn - vào trong, tận tới lúc nhớ ra là không đeo bao thì cũng quá trễ.

viii.

thôi vậy, người ta bảo xúc tiến quan hệ mà, từ người yêu cũ thành mẹ của con mình cũng có phải bước nhảy vọt gì lớn lắm đâu. đợi ngày mai lý huyễn quân dậy rồi báo cho y sau vậy. có điều từ tiến hách cũng có căn hộ ở murmansk, không biết con sinh ra sẽ ở bắc kinh, nhà hắn, hay nhà vợ hắn đây.

ôi, mật ngọt của em, cho dù có hay không có, thằng quỷ nhỏ đó cũng đừng hòng dành bú với từ tiến hách này.

từ tiến hách rốt cuộc vẫn xả một bồn nước ấm tắm rửa sạch sẽ cho lý huyễn quân, vừa tắm vừa nghĩ tên con là gì thì đẹp.

.

.

.

08.03.24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro