Chương 24: Căn bản không thể nói là yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam sinh ở tuổi dậy thì hỏa khí rất lớn, Trương Ấu Văn là alpha, ở độ tuổi tương đối dễ xao động, loại kích thích dụ dỗ vô thức này gần như khiến cậu không tự chủ được.

Ngay cả khi bàn tay Điền Chính Quốc khoát lên trên vai mình cũng trở nên nóng bỏng.

Làm cho Trương Ấu Văn liên tưởng đến hình ảnh Điền Chính Quốc lên lớp, dưới mái tóc là đôi mắt trong như lưu ly, nét mặt cẩn thận, tỉ mỉ. Một số chi tiết nhỏ lại đột nhiên vô cùng rõ ràng —— vòng eo và tấm lưng như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi trắng, cổ tay trắng nhỏ hòa cùng giọng nói trong trẻo.

Ngày thường Trương Ấu Văn và Điền Chính Quốc tiếp xúc tương đối nhiều, bởi vì cậu là lớp trưởng lớp toán học, thường xuyên phải đến văn phòng lấy bài tập và trao đổi với Điền Chính Quốc, hiểu rõ Điền Chính Quốc mặt ngoài bình dị gần gũi, thực chất rất lạnh nhạt xa cách, khí chất cao quý, kiêu ngạo hơn bất kỳ ai khác.

Tuy vậy mọi người đều có ấn tượng tốt về anh, Trương Ấu Văn cũng vậy.

Cỗ tin tức tố Omega mùi sữa thơm ngát, khiến toàn thân cậu không khỏi sôi trào, muốn men theo mùi vị đó, mạnh mẽ cắn lên tuyến thể đối phương, đánh dấu anh.

Lần đầu tiên Trương Ấu Văn sâu sắc cảm nhận được bản năng chiếm hữu của Alpha đối với Omega mãnh liệt và đáng sợ như thế nào.

Nhưng mà vừa nghĩ tới người kia là thầy giáo của mình, Trương Ấu Văn như bị tạt một gáo nước lạnh, ngay lập tức tỉnh táo lại.

Cậu không nên có loại rung động như vậy, nhất định là cậu nhất thời bị quỷ ám.

Chỉ mất 2,3 phút để chụp ảnh, Trương Ấu Văn lại cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua.

Tin tức tố Omega có sức hấp dẫn quá mạnh mẽ đối với Alpha.

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn thấy sắc mặt khó coi của Trương Ấu Văn, đầu đầy mồ hôi, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái?"

Trương Ấu Văn nở nụ cười cứng đờ: "Chắc là nắng quá."

Điền Chính Quốc: "... Cậu là một nam sinh, còn sợ phơi nắng? Bên này cũng chụp xong rồi, cậu đến dưới gốc cây kia ngồi đi."

Trương Ấu Văn cứng ngắc di chuyển chân tay, Điền Chính Quốc không để ý đến cậu nữa.

Trên lý thuyết trong thời gian đánh đấu tạm thời, Omega sẽ không phát ra tin tức tố quá mức dụ người, tránh cho Alpha khác muốn đánh dấu mà gây tổn thương cho Omega đã bị đánh dấu tạm thời. Nhưng lại không may cho Điền Chính Quốc đã sử dụng thuốc ức chế quá nhiều và trong thời gian dài, nên tin tức tố trong cơ thể đã bị rối loạn.

Nói cách khác, bản năng Omega đang điên cuồng tìm kiếm Alpha.

Giống như lúc anh đến bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ ám chỉ, hậu quả của việc sử dụng quá nhiều thuốc ức chế là kỳ phát tình sẽ đến như thác lũ, một khi vô tình mở ra, thì sẽ không ngăn lại được.

Điền Chính Quốc nhìn thì còn trẻ, trên thực tế là Omega độc thân tuổi tác khá lớn.

Thế nhưng ổn định nhiều năm như vậy cũng không có chuyện gì xảy ra, Điền Chính Quốc đối với bản năng của Omega cũng không quá để ý và lo nghĩ.

Kim Tại Hưởng gửi cho anh một tin nhắn, hẹn anh đến nhà ăn của giáo viên ăn cơm.

Dường như Kim Tại Hưởng có quan hệ không tệ với hiệu trưởng, thậm chí còn có thể hẹn trước đến phòng bao.

Đi nửa đường thì Điền Chính Quốc nhìn thấy Ôn Nhã, cô kinh ngạc nói: "Hôm nay thầy Điền mặc âu phục, đẹp trai quá! Hôm nay chụp ảnh tốt nghiệp với lớp 12 sao?"

Điền Chính Quốc: "Ừ, mới vừa chụp xong."

Ôn nhã cười nói: "Thầy Điền định đi ăn trưa sao? Đi chung đi?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không được, tôi có hẹn trước rồi."

Điền Chính Quốc không nói là ai, Ôn Nhã cũng không hỏi. Dù sao cũng không nên hỏi nhiều đến việc riêng tư của người khác, hơn nữa cô cảm thấy, Điền Chính Quốc không phải loại người có thể dễ dàng mở lòng.

Nhìn Trần Kim và Điền Chính Quốc sống chung với nhau nhiều năm như vậy, tưởng như thân mật, nhưng cũng không phải là quá thân mật, giống như anh em hơn. Ôn Nhã cảm thấy, thật ra có rất nhiều chuyện của mình Trần Kim cũng không biết. Trần Kim là người tốt, nhưng ở phương diện khác thật sự không nhạy bén.

Trong mắt Ôn Nhã, Điền Chính Quốc như là một bông hồng có gai vô cùng xinh đẹp, vả lại giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, Điền Chính Quốc không phải thật sự thích Trần Kim.

Chí ít, không phải là tình yêu.

...

Sau khi Điền gia gặp sự cố tài chính, hai dự án liên tiếp bị hủy bỏ, Điền Lương Bình như lửa cháy đến nơi, ngày nào cũng bôn ba bên ngoài xã giao, sầu đến tóc bạc trắng.

Đêm nào trở về cũng đều rất cẩn thận, không muốn làm cho những đứa trẻ nhà mình biết. Điền Khiết không giúp được gì, Điền Hoa Hạo đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học, không thể bị chuyện này ảnh hưởng tới tâm trạng.

Điền Lương Bình mệt mỏi trở về phòng, nhìn thấy Lý Thiến mỗi ngày chỉ biết đi dạo phố hưởng thụ cùng mấy phu nhân nhà giàu, lại thêm xã giao liên tục phải cúi đầu khom lưng, đột nhiên không khỏi tức giận.

Ngày hôm sau, chị em Lý Thiến đến an ủi bà ta.

Lý Thiến vừa khóc vừa lấy tay che mặt nói: "Ông ấy ghét bỏ tôi ở nhà hết ăn lại nằm, chỉ biết hưởng thụ, vô dụng, không biết chia sẻ, không giúp được gì được, chán ghét tôi, nói tôi không đủ hiền lương thục đức."

Thật ra Điền Lương Bình có nói vài câu nặng lời. Lý Thiến nói vài câu, Điền Lương Bình dưới cơn nóng giận, đóng băng thẻ tín dụng của bà ta.

Chỉ cần cắt tiền thôi cũng đủ khiến Lý Thiến phát điên, không có tiền, bà ta không thể duy trì điệu bộ phu nhân nhà giàu có?

Lý Thiến càng nghĩ càng phẫn nộ, điên cuồng nói: "Bao năm qua tôi giúp ông ta ít sao? Mỗi lần ông ta về khuya, tôi không hầu hạ? Còn dưỡng dục con trai con gái cho ông ta, ông ta đến cùng là có lương tâm hay không, chuyện gì cũng trách tôi? Có phải ông ta còn nhớ nhung người vợ trước của mình?"

Chị em của bà ta vội vàng vỗ lưng thuyết phục: "Đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể. Một người đã chết, sao có thể so được tình cảm với người làm bạn nhiều năm?"

La Mi nói: "Đừng khóc, tôi có cách nhất cử lưỡng tiện*."

*Nhất cử lưỡng tiện (举两得): Làm một việc nào đó mà đạt được cùng lúc hai mục đích.

Lý Thiến mở to mắt nhìn cô ta, La Mi cúi người thấp giọng: "Vị thiếu gia Dư gia kia có hứng thú với vị kia của Điền gia, đúng lúc Điền gia cần tiền gấp, hai nhà thông gia, không phải vẹn cả đôi đường sao?"

Lý Thiến nói: "Bọn họ vừa ý Điền Chính Quốc, nhưng nó không muốn, Điền Lương Bình đã sớm từ chối."

La Mi nói: "Điền Lương Bình cảm thấy hổ thẹn với vợ trước, nên mới nhẫn nhịn. Người không muốn thì thế nào? Một O một A, trời đất tác hợp, lửa gần rơm, mọi thứ đều trọn vẹn. Vừa giải quyết vấn đề tiền bạc, vừa diệt trừ được mối họa con trai trưởng, không phải vẹn cả đôi đường sao?"

Lý Thiến sửng sốt: "Chuyện này sao có thể được? Lương Bình sẽ không đồng ý, huống hồ, Điền Chính Quốc là cháu ngoại Thường gia."

"Thường gia là cái gì chứ, Thường gia đã sớm xuống dốc. Chuyện này còn ai thích hợp hơn?" La Mi cụp mắt, "Ở trong gia đình quyền thế, nó còn là Omega chẳng lẽ không nghe theo sự sắp xếp của bề trên? Mệnh lệnh cha mẹ, đạo lý hiển nhiên."

Lý Thiến nghe bạn tốt thấp giọng nói: "Tôi quen biết mấy người bạn ở nước ngoài, bọn họ có một loại thuốc, có thể thúc đẩy Omega phát tình, làm cho Omega ngoan ngoãn không thể cự tuyệt..."

...

Nhà ăn có phòng riêng cung cấp dịch vụ đặt món.

Lúc Điền Chính Quốc đến đây, Kim Tại Hưởng đã gọi đồ uống nóng cho anh, nhìn thấy anh mặc âu phục, tầm mắt hắn nhất thời trở nên chăm chú mà nóng bỏng.

Bề ngoài của Điền Chính Quốc vô cùng phù hợp với chính trang, trời sinh vô cùng chói mắt làm người khác chú ý, nhưng lại hoàn toàn trái ngược với hình tượng rắn rỏi, kiên cường, anh như một chàng trai tuấn mỹ và trong sáng, bên ngoài chính trực, nhưng thực ra rất kiêu kỳ.

Điền Chính Quốc: "Thật xin lỗi, để anh chờ lâu...Cảm ơn, bữa này tôi mời khách, gọi món chưa?"

Kim Tại Hưởng: "Vừa mới gọi xong, yên tâm, tôi đã cố ý hỏi Trần Kim, những món cậu không thích ăn."

Sở dĩ Điền Chính Quốc trù nghệ thành thạo như vậy, trừ bỏ việc một mình sống ở bên ngoài, hay là bởi vì ăn ở ngoài đặc biệt dễ dàng giẫm phải lôi, không bằng tự mình nấu ăn.

Điền Chính Quốc nhíu mày, không ngờ Kim Tại Hưởng lại tỉ mỉ chu đáo như vậy.

Nhưng đối phương chỉ muốn một Beta ôn nhu biết săn sóc làm bạn đời, dù người này hết lần này đến lần khác thăm dò trêu chọc, anh cũng chỉ muốn xem người này là bạn bè bình thường.

Uống rượu là khoe khoang ngạo mạn, trên bàn cơm không thể nói chuyện tình cảm.

Kim Tại Hưởng lấy điện thoại ra mở khóa, đẩy về phía trước: "Ảnh ở bên trong."

Điền Chính Quốc nhíu mày, Kim Tại Hưởng nói: "Yên tâm, không có dự phòng."

Bức ảnh kia chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng và sườn mặt mơ hồ, ngoại trừ người quen, hầu như không thể nhận ra là ai. Ngược lại Điền Chính Quốc cũng tin tưởng nhân phẩm Kim Tại Hưởng, liền trực tiếp bấm xóa.

Kim Tại Hưởng thản nhiên nói: "Thầy Điền viết bảng không tệ."

Điền Chính Quốc nói: "Dù là ai dạy học bốn, năm năm, đều có thể viết bảng đẹp."

Kim Tại Hưởng hỏi: "Có phải chữ viết trên bảng và chữ viết trên giấy đều sẽ giống nhau?"

Điền Chính Quốc đang bị hỏi, có chút sững sờ: "Chuyện này... Đại khái mỗi người đều sẽ khác nhau?"

Kim Tại Hưởng không nói thêm nữa. Món ăn được dọn lên, Kim Tại Hưởng vô tình hay cố ý hỏi thăm tình hình học tập của em họ mình, Điền Chính Quốc lúc đầu còn hơi cảnh giác, nhưng về sau thì hoàn toàn buông lỏng.

Bởi vì đó là công việc của mình, thậm chí nhìn qua thấy anh còn có vẻ chậm rãi mà nói: "Bạn học Hướng kỹ tính, nhưng có lúc không đủ linh hoạt, còn phải luyện tập nhiều thêm. Lớp của tôi lớp trưởng là một nam sinh, dễ bất cẩn, mà một chút liền trôi chảy, mỗi người đều có khuyết điểm không giống nhau..."

Kim Tại Hưởng nhíu mày: "Con trai ở tuổi này đều thích chơi bóng, có tư cách đảm nhiệm lớp trưởng, ngược lại là hiếm thấy. Thầy Điền hồi đại học có phải là tham gia vào đội bóng rổ không?"

"Có tham gia." Điền Chính Quốc uống hai ngụm canh, theo bản năng nói, "Nhưng mà sau đó bị đá ra ngoài."

Ánh mắt Kim Tại Hưởng hơi trầm xuống.

Chủ nhân của bức thư nói với hắn anh rất vui khi được tham gia vào đội bóng rổ, sau đó thư gửi đi bỗng nhiên bị gián đoạn, về sau không thấy đề cập tới chuyện này.

Kim Tại Hưởng: "Làm sao bị đá?"

Điền Chính Quốc nhận ra có điều gì đó không đúng. Dường như anh không muốn đề cập đến chuyện này trước mặt Kim Tại Hưởng. Anh đặt chiếc thìa xuống, bình tĩnh nói: "Chuyện xảy ra đã lâu, tôi đã sớm quên mất."

Kim Tại Hưởng không dám hỏi thêm. Điền Chính Quốc rất đề phòng hắn, nhạy bén như một con mèo nhỏ sợ người lạ, vừa chạm vào sẽ trốn đi mất.

Bữa ăn kết thúc, Kim Tại Hưởng trực tiếp gọi điện cho Trần Kim: "Trần ca, hồi đại học anh từng tham gia vào đội bóng rổ của trường sao?"

Trần Kim cũng vừa ăn xong bữa trưa, chuẩn bị nghỉ ngơi, nói: "Không có, tôi là sinh viên khoa y, mỗi học kỳ đều bận rộn như vậy, làm gì có thời gian. Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"

Kim Tại Hưởng nắm chặt điện thoại, nhất thời không lên tiếng, Trần Kim nói: "Tôi không tham gia đội bóng rổ, nhưng Chính Quốc hình như là trong đội bóng rổ... Này cậu muốn chuẩn bị học chơi bóng rổ sao?"

Trần Kim chuyển chủ đề, nhớ tới mâu thuẫn giữa hai người, tốt hơn hết là không đề cập đến Điền Chính Quốc.

Giọng nói trầm thấp của Kim Tại Hưởng từ bên kia truyền tới: "Vậy thì tại sao sau đó cậu ấy lại rời đi?"

"Sau này lúc thi đấu bị phát hiện là Omega, bị lãnh đạo cấp trên cho rút, trong cơn tức giận cậu ấy liền rút khỏi." Trần Kim ngừng một lát, "A? Làm sao cậu biết cậu ấy rời đi?"

Trợ lý Tôn Vi Giai ôm cặp văn kiện, nhìn sắc mặt tổng tài nhà mình bỗng nhiên trầm xuống.

Kim Tại Hưởng không trả lời, hắn thấp giọng hỏi: "Hai ngày nay viện trưởng Trần có ở viện phúc lợi không? Tôi muốn đến thăm ông ấy."

-Hết chương 24-

Nổ: Gòi soq thầy Điền sắp bị Kim tổng tóm rồi ≧◔◡◔≦

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe