Chương 41: Hình như tôi thích em mất rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng mở mắt. Tôn Vi Giai đặt điện thoại di động xuống, nói: "Thầy Điền nói, anh ấy muốn đến công ty đưa cơm cho anh."

Kim Tại Hưởng ngạc nhiên, hắn vừa đi công tác ở thành phố bên cạnh, đang chuẩn bị quay về công ty mở cuộc họp, hắn hỏi: "Bao lâu nữa chúng ta sẽ về đến công ty?"

Tài xế nói: "Nếu không tắc đường thì tầm bốn mươi phút."

Tôn Vi Giai hỏi: "Kim tổng, nếu không thì để tôi bảo người xuống đón anh ấy? Hay là tôi gọi lại từ chối khéo..."

Cô luôn có khả năng đoán suy nghĩ của Kim Tại Hưởng rất tốt, nhưng không bao gồm cả chuyện tình cảm cá nhân của hắn. Vả lại cô cũng đói, hy vọng Điền Chính Quốc có thể thức tỉnh lương tâm của con người tham công tiếc việc này.

Kim Tại Hưởng gật đầu đồng ý, dù là ai đang mang một cái bụng đói làm việc cũng không nỡ từ chối người đưa cơm tình yêu đến.

Hắn gọi điện lại, Điền Chính Quốc nói: "Bây giờ anh có thể nghe điện thoại rồi hả? Hết bận chưa?"

Kim Tại Hưởng: "Đang trên đường về công ty, em muốn đến sao?"

Điền Chính Quốc: "Trợ lý Tôn đã nói với anh rồi đúng không, đúng lúc tôi không có việc gì nên nhân tiện ra ngoài đi dạo luôn. Nếu anh không phiền thì gửi địa chỉ cụ thể của công ty cho tôi đi. Tôi chỉ biết địa chỉ trên danh thiếp của anh."

Kim Tại Hưởng nói: "Tôi cho người đến đón em."

Điền Chính Quốc từ chối, hai phút sau, Kim Tại Hưởng gửi định vị công ty qua cho anh.

Môn Toán học đã thi xong rồi, Điền Chính Quốc không có chuyện gì làm nên rất rảnh, ở nhà cũng chỉ nghịch điện thoại, thế nên anh dứt khoát đi ra ngoài hít thở không khí một chút.

Nhà họ Kim phát triển ở Trung Quốc, sau đó ông cụ Kim sang nước M dưỡng bệnh mới chuyển trọng tâm ra nước ngoài, nắm bắt cơ hội mà phất lên như diều gặp gió một lần nữa, đứng đầu thế giới ở hệ thống khoa học kỹ thuật và về mặt tài chính có trình độ tương đối lớn.

Tòa văn phòng rất cao, màn đêm đã buông xuống nhưng bên trong lại sáng như ban ngày, sàn lát đá cẩm thạch, thiết kế của bàn ghế đều mang lại cảm giác cao cấp, gọn gàng và sạch sẽ.

Điền Chính Quốc bước tới quầy lễ tân, cô gái ở quầy lễ tân vội vàng lật hồ sơ, hỏi: "Cho hỏi ngài có phải là Điền Chính Quốc, Điền tiên sinh đúng không?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Tôi tới tìm Kim tổng."

Người nọ đưa anh sang phòng chờ bên cạnh: "Trợ lý Tôn đã gọi điện thoại thông báo rồi nhưng Kim tổng vẫn chưa về, xin chờ một lúc nữa."

Đây là một phòng tiếp khách tương đối nhỏ, kê một bộ ghế sô pha, chiếc bàn gỗ đỏ phong cách cổ xưa, sạch sẽ và ngăn nắp, hiệu quả cách âm cũng khá tốt. Điền Chính Quốc tìm chỗ ngồi xuống.

Một lúc sau, lại có người đẩy cửa vào, Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, anh hơi sững sờ.

Điền Khiết bưng cốc nước cũng ngẩng ra: "...Anh ?"

Điền Khiết đang thực tập ở đây, trước khi chưa được chuyển lên chính thức chỉ là đang bán sức lao động giá rẻ mà thôi, chỉ cần có người gọi thì chuyện gì cũng làm.

Cô đặt cốc nước xuống bàn, tạo ra tiếng va chạm rất lớn.

Điền Chính Quốc đảo mắt qua cốc nước, quyết định không uống, anh cau mày: "Cô thực tập ở đây?"

Sắc mặt Điền Khiết tối lại, hỏi: "Còn chuyện gì nữa không, nếu không có thì tôi đi trước đây."

Điền Chính Quốc nghĩ đến nhà họ Điền, bỗng nhiên anh nhớ lại chuyện chuẩn bị truy đòi lại di sản của Thường Mân, sắc mặt anh chợt lạnh lẽo, Điền Khiết cũng không nhiều lời, giận dỗi đi ra ngoài.

Vì bận rộn cả ngày nên sắt mặt của cô rất kém, đến lớp trang điểm cũng không thể giấu đi vẻ tiều tụy ấy.

Cô gái thực tập cùng cô đi đến, hỏi: "Anh trai vừa nãy đẹp trai quá đi, lúc cô vào đưa nước có nói chuyện cùng không?"

Điền Khiết bực mình, nói: "Không! Anh ta là Omega."

Cô nàng kia thấy cô nổi nóng, vội bỏ đi, thầm nghĩ bụng: Tính tình đại tiểu thư.

Trong nhà xảy ra chuyện lớn, mặc dù vẫn giữ bí mật với Điền Hoa Hạo, nhưng Điền Khiết đã nghe được không ít từ miệng quản gia. Điền Khiết thật sự khiếp sợ với những việc làm của Lý Thiến. Những thủ đoạn của người giàu chỉ có trên tivi, chưa bao giờ nghĩ nó lại xảy ra ở ngay bên cạnh mình.

Cô không biết phải đối mặt với gia đình mình như thế nào, trốn tránh hai ngày, chỉ có thể giả vờ như không biết chuyện gì. Sau đó, cô lại biết chuyện Kim Tại Hưởng trở thành bạn trai của Điền Chính Quốc, trong lòng cô lại càng khó tiếp nhận hơn.

Anh trai này của cô, ở một khía cạnh nào đó luôn được ông trời đặc biệt thiên vị.

Chẳng qua là khuôn mặt và điệu bộ kiêu ngạo tương đối thu hút người khác mà thôi, còn tính tình thì chẳng có ai thích được anh ta.

Lần này đến công ty cũng chẳng biết là làm gì, nhưng dám chắc không phải chuyện gì tốt lành, Điền Khiết suy đoán.

Thế nhưng khi nhìn thấy Kim Tại Hưởng đưa người đi từ thang máy riêng của chủ tịch lên tầng, lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm giác vừa chua xót vừa phiền muộn.

Cô đã chịu đựng ở đây hơn hai tháng mà không thể chuyển lên chính thức, ngày nào cũng làm những công việc nhàm chán ở tầng một, căn bản là không có cơ hội gặp mặt Kim Tại Hưởng!

...

Điền Chính Quốc ngồi đợi gần mười phút.

Tôn Vi Giai đặt tài liệu lên bàn rồi lập tức đi ra, cô vừa đói vừa mệt lại có hơi kích động, cũng chẳng muốn nhắc nhở ông chủ nửa tiếng nữa còn có cuộc họp. Làm như vậy tất nhiên là quá không thấu tình đạt lý.

Nhìn dáng vẻ vừa ân cần, vừa niềm nở của Kim tổng vừa rồi đi, chắc là bà chủ nhỉ?! Có vẻ như đúng rồi!

Điền Chính Quốc ngẩn ra so sánh phòng khách và văn phòng của tổng tài, đúng là không gian ở đây rộng rãi hơn rất nhiều, sô pha sạch sẽ, sàn nhà bóng loáng, giá sách được sắp xếp ngăn nắp, có thể nhìn thấy cảnh đêm của cả thành phố cách cửa sổ sát đất, thành phố S vô cùng phồn hoa.

Điền Chính Quốc thản nhiên quét mắt sơ qua, anh được đưa vào phòng nghỉ bên trong, có phòng tắm riêng và nhiều tiện nghi khác ở trong này.

Kim Tại Hưởng cởi áo khoác ngoài ra treo lên, hỏi: "Sao đột nhiên lại đến đây vậy?"

Điền Chính Quốc trấn tĩnh lại, đứng cạnh bàn thu dọn đồ đạc cho hắn: "Đưa cơm qua cho anh. Anh không ăn tối mà không thấy đói bụng sao?"

Kim Tại Hưởng nhướng mày: "Tâm trạng hôm nay rất tốt nhỉ?"

Mùi cơm tỏa ra khắp phòng.

Vì phòng nghỉ chỉ có một cái bàn và một cái ghế, lại bị Kim Tại Hưởng chiếm dụng mất rồi nên Điền Chính Quốc chỉ có thể ngồi trên giường nghỉ ngơi, vì có chút căng thẳng nên anh cúi đầu nghịch điện thoại di động: "Hôm nay thi, mà môn toán thi xong rồi nên buổi tối tôi rảnh, không có chuyện gì để làm."

Kim Tại Hưởng: "Vậy là sắp nghỉ hè rồi hả?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Mai vẫn phải đi trực. Nhưng cũng nhanh thôi, năm nay tôi không đi chấm thi, hẳn là tôi sẽ được nghỉ tám mươi ngày."

Kim Tại Hưởng cười nói: "Nghỉ lâu thế? Tôi thân là sếp cũng phải rất hâm mộ em đó. Những năm trước nghỉ hè, em thường làm gì?"

Điền Chính Quốc: "Trước đây sẽ đi làm thêm, thời gian còn lại hầu hết là đi bơi và giải trí. Những ngày có thể thật sự thả lỏng thường trôi qua rất nhanh, vì nó quá thoải mái, kỳ nghỉ hè chớp mắt một cái là qua rồi."

Kim Tại Hưởng nhướng mày: "Bởi vậy, cuộc sống càng khó khăn thì sẽ càng dài. Mà mọi người luôn nghĩ đó là đau khổ, nhưng thật ra chẳng qua là họ không chú ý tới những thứ nhẹ nhàng, vui vẻ mà thôi."

Điền Chính Quốc ngạc nhiên nói: "Kim tổng, nhìn không ra nha, anh rất có tiềm năng làm nhà triết học đấy."

Kim Tại Hưởng không nói chuyện. Cứ yên tĩnh như vậy, chỉ cần người đang ở bên cạnh này, hương sữa trong veo vờn quanh tựa như có thể làm người ta rất vui vẻ.

Hai ngày nay, hắn bận rộn đến rạng sáng mới về, thật sự không có thời gian ở cùng Điền Chính Quốc, vất vả lắm mới lừa được người về nhưng hắn bận đến không thoát thân ra được, quả thật là không nỡ phụ lòng người ta.

Kim Tại Hưởng ăn no, tao nhã lau miệng.

Hắn xoay người lại, Điền Chính Quốc đang cúi đầu nhìn quyển sách "Tài chính quốc tế" mà hắn đặt trên giường.

Một cuốn sách khô khan không gì sánh được, một cuốn sách giáo khoa phân tích có trật tự các sự kiện tài chính quốc tế lớn trong gần một trăm năm nay.

Kim Tại Hưởng bước tới, có vẻ anh đang đọc rất chăm chú, không phát hiện ra hắn.

"Có hứng thú?" Lúc này Điền Chính Quốc mời hoàn hồn, nghiêng người ngửa đầu nhìn hắn: "Cũng được, tôi cũng có chút hứng thú với tài chính."

"Chỉ là một trò chơi tiền tệ thôi."

Kim Tại Hưởng cúi người, vuốt phẳng một góc sách bị nhăn lại, hắn như là từ phía sau ôm lấy Điền Chính Quốc vậy, tin tức gỗ linh sam bao phủ, ánh mắt Điền Chính Quốc khẽ động.

Đôi môi nhợt nhạt ban đầu của hắn đã đỏ hơn rất nhiều. Điền Chính Quốc biết, đôi môi của hắn không lạnh lẽo mà ngược lại vô cùng mềm mại.

Cách âm của phòng nghỉ rất tốt, giường cũng rất mềm mại. Vì là phòng riêng của chủ tịch nên không ai dám tùy tiện ra vào.

Hai má anh bắt đầu nóng lên, tin tức tố dao động trong không khí.

Kim Tại Hưởng cảm nhận được, đưa tay sờ trán và má anh: "Hơi nóng, em ốm à? Hay là sắp đến kỳ phát tình?"

Theo lý mà nói, cách lần trước hai người kết hợp đã qua bốn mươi ngày, vả lại còn thành kết trong lúc đánh dấu tạm thời, thời gian có thể lâu hơn, Điền Chính Quốc hẳn là vẫn còn trong thời kỳ đánh dấu tạm thời. Với lại trước đó còn hôn môi một lần, chắc sẽ không thường xuyên như vậy chứ.

Điền Chính Quốc đè tay hắn lại, cảm thấy mình đang không được bình thường.

Anh nghĩ Kim Tại Hưởng sẽ hôn mình.

Khi Omega có điều chờ mong hoặc là cảm xúc kích động với Alpha thì tin tức tố, đặc biệt là có ký hiệu giữa AO, sẽ cảm nhận nhau càng rõ ràng hơn.

Kim Tại Hưởng trở tay nắm lấy tay Điền Chính Quốc, vuốt mu bàn tay mịn màng của anh: "Thầy Điền, có cần tôi giúp em không?"

Điền Chính Quốc ngửa đầu nhìn hắn, Kim Tại Hưởng hôn anh, cạy mở đôi môi quấn lấy đầu lưỡi, nếm được hương vị sữa nồng đậm.

Tức khắc Điền Chính Quốc cảm thấy toàn thân không còn một chút sức lực nào, anh đưa tay đặt lên vai Kim Tại Hưởng, bị hắn nhẹ nhàng đẩy ngã xuống.

Hương sữa ngọt ngào và mùi gỗ linh sam đăng đắng điên cuồng giao hòa rồi từ từ lắng xuống.

Kim Tại Hưởng chống tay hai bên sườn, hơi thở ấm áp, cả người đều cảm thấy không ổn, giọng nói trầm thấp, cưng chiều mà bất đắc dĩ nói: "Thầy Điền à, hình như tôi đã hoàn toàn thích em rồi."

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, nhịp tim của hai người như tụ cùng một chỗ, đập thình thịch.

Mãi cho đến khi Điền Chính Quốc ngẩn ngơ đi cửa, anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Kim Tại Hưởng vừa thổ lộ với anh? Hắn nói thích mình? Nhưng anh lại hóa đá cả buổi không có phản ứng gì, mở miệng chỉ nói được một chữ "tôi", thật sự quá xấu hổ.

Điền Chính Quốc che mặt. Không phải trước giờ anh chưa gặp người ta tỏ tình, nhưng tình huống tỏ tình ám muội như vậy, tim anh còn đập nhanh nữa, lần đầu tiên căng thẳng đến nói không nên lời.

Lúc ấy, tin tức tố của Kim Tại Hưởng cũng rối loạn, Điền Chính Quốc cảm thấy không phải là giả.

Anh trở về biệt thự, lúc vào cửa, anh xoay chìa khóa nửa ngày mới vào được, bên trong phảng phất tin tức tố của Alpha, dấu vết của người nọ quá rõ ràng.

Anh bỗng nhiên lại căng thẳng, bọn họ đang sống chung.

Thích không? Hình như là có hơi rung động.

Chí ít thì hình như là có cảm tình.

Kim Tại Hưởng hoàn thành công việc cũng đã là đêm khuya, trong phòng vẫn yên tĩnh tối tăm như mọi ngày, nhưng hắn cảm thấy có chút không giống trước đây.

Người trong lòng hắn đang ngủ trên lầu.

Cả hai lần Điền Chính Quốc đều không cự tuyệt, chứng tỏ anh có cảm giác với hắn.

Ngủ một giấc đến hừng đông, nắng sớm xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong, Kim Tại Hưởng mặc đồ ngủ đi xuống uống nước, từ cầu thang chú ý đến người trong phòng khách.
Điền Chính Quốc đang cầm bình tưới nước, chăm sóc một cây lan điếu.

Kim Tại Hưởng tỉnh táo từ cơn buồn ngủ, ngạc nhiên nói: "Hôm nay em không đến trường học sao?"

Nhiệt độ trong phòng quanh năm đều vừa phải, Điền Chính Quốc mặc một bộ đồ dài, chỉ có cổ áo mở hơi rộng, lộ ra xương quai xanh, anh nói: "Sáng hôm nay không thi, tôi không cần đi. Chỉ đi ca chiều thôi."

Điền Chính Quốc cất bình tưới cây, đi tới bồn rửa tay: "Bữa sáng làm xong rồi, anh ăn sáng không?"

Hết chương 41

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe