Chương 49: Ông bố như anh đừng căng thẳng nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Điền Chính Quốc vội vàng chào tạm biệt bọn Trần Kim thì lập tức chui vào xe.

Anh đã tính toán đợi khi nào xác định được tình cảm của mình, thì sẽ nói chuyện này với Kim Tại Hưởng, nếu ổn thì sẽ tiến tới hôn nhân, còn không được thì anh sẽ tự nuôi dưỡng đứa bé. Nhưng không ngờ lại bị bại lộ đột ngột như vậy, làm anh trở tay không kịp, không biết phải làm sao cho tốt.

Là anh giấu diếm người ta trước, nhìn Kim Tại Hưởng không có vẻ gì là không thể chấp nhận được, trái lại còn rất bình tĩnh.

Liệu anh ấy có thích trẻ con không nhỉ? Điền Chính Quốc cúi đầu rơi vào trầm tư.

Kim Tại Hưởng dừng lại ở cột đèn giao thông, chợt hỏi: "Nếu như em không muốn đi thì để anh hẹn bác sĩ tư."

Điền Chính Quốc ngẩn người một lúc: "Không sao đâu."

Anh chống người dậy ôm lấy ghế phụ, Kim Tại Hưởng nhìn thấy thì bỗng quát: "Ngồi cho đàng hoàng lại, em làm vậy rất nguy hiểm!"

Điền Chính Quốc bị ăn mắng, sợ tới mức ngồi ngay ngắn lại vị trí cũ.

Trong xe lại rơi vào im lặng, Điền Chính Quốc buồn chán gảy gảy ngón tay mình, một lát sau không nhịn được hỏi: "Sao anh biết được vậy?"

Kim Tại Hưởng nói: "Chủ tịch Hiệp hội Quyền lợi Omega, Uông Ngạn nói với anh."

Điền Chính Quốc nghi ngờ: "Sao mà anh ta biết được?"

Kim Tại Hưởng: "Lần đó em bất ngờ bị thương, cậu ta đưa em đến bệnh viện, anh nghe bác sĩ nói là cậu ta bảo đảm cho em được thuyên chuyển khẩn cấp buồng trị liệu."

Nghĩ đến lúc đó có khả năng là không giữ được đứa bé, sắc mặt Kim Tại Hưởng sa sầm, nhưng ngoài mặt hắn phải giữ bình tĩnh, duy trì tốc độ xe ổn định.

Điền Chính Quốc nói lẩm bẩm gì đó, mệt anh lần trước còn khen người này rất đẹp trai, quay qua quay lại bị hắn phát hiện ra bí mật. Nhưng rốt cuộc vẫn không giấu được chuyện này, trong cuộc sống luôn tồn tại những điều bất ngờ.

Bệnh viện.

Bởi vì Alpha không thể vào tầng phòng khám chuyên dành cho Omega, nên Điền Chính Quốc phải xác minh thông tin Kim Tại Hưởng là cha của đứa bé trước, sau đó mới dẫn hắn vào trong.

Có một cái bậc ở cổng an ninh ngoài thang máy, Điền Chính Quốc không chú ý nên bị vấp, hơi lảo đảo, Kim Tại Hưởng ở đằng sau nắm được tay anh, khẽ mắng: "Sao em bất cẩn vậy hả!"

Hôm nay vô duyên vô cơ bị ăn mắng hai lần, lần đầu tiên trong đời anh bị quở mắng như trẻ con, làm anh sững sờ.

Anh dừng bước, không tủi thân cũng không phản bác mà hỏi lại: "Kim tiên sinh, anh có căng thẳng không?"

Kim Tại Hưởng ngẩn người.

Từ lúc xác nhận sự thật, từ tòa nhà của Hiệp hội đến nhà Trần Kim rồi lại đến bệnh viện, suốt một đường đại não của hắn không suy nghĩ được gì, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là người này đang mang thai con của hắn.

Vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động, đó đều là ảo giác bình tĩnh, chỉ có hắn hiểu rõ nhịp tim của mình đang đập rất nhanh, xúc động đến mức suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn không nói gì, chỉ nhìn Điền Chính Quốc đưa tay đặt lên ngực hắn.

Điền Chính Quốc chợt nhận ra: "Hóa ra lúc người ta căng thẳng... Thì tim sẽ đập rất nhanh nhỉ."

Kim Tại Hưởng khẽ nói: "Không chỉ vậy, khi căng thẳng người ta rất dễ vô cớ mà làm mấy chuyện điên rồ, thầy Điền, em có muốn hiểu thử không?"

Điền Chính Quốc mỉm cười, nắm lấy tay hắn: "Không muốn, ở nơi công cộng, trên đỉnh đầu còn có một cái camera đấy. Em chỉ... Muốn người cha là anh đừng căng thẳng nữa."

Kim Tại Hưởng há miệng lại không nói được gì, trong đầu nổ tung như pháo hoa, cố hết sức kiềm chế, sợ rằng hắn sẽ làm ra chuyện cầm thú gì đó.

Người này... Rốt cuộc em có biết mình đang nói chuyện gây sốc lắm không hả?

Vẫn là bác sĩ Liễu ở phòng khám 503.

Tầng chuyên biệt dành cho Omega rất ít người, bởi vì số lượng Omega cực ít, vô cùng khan hiếm, lúc bình thường căn bản là không có người.

Điền Chính Quốc đăng nhập vào hệ thống xong, bác sĩ đã chờ ở đó từ trước, anh ta đang cúi đầu, nói: " Điền tiên sinh, tôi nhớ là đã nói một tháng sau hãy đến..."

Anh ta ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đứng ở cửa.

Điền Chính Quốc từ phía sau đi tới, mỉm cười: "Đây là Kim tiên sinh, Alpha của tôi."

...

Bác sĩ Liễu cười thoải mái.

Bây giờ Alpha đã ở đây rồi, đứa bé được sinh ra bởi sự kết hợp giữa Alpha và Omega sẽ rất an toàn.

Dưới phân hóa giới tính thứ hai, Omega có khả năng sinh sản cao nhất không phân biệt nam hay nữ, đứa bé được sinh ra do sự kết hợp với Alpha sẽ có trí óc thông minh và năng lực mạnh mẽ hơn. Nói cách khác, chính là gen xuất sắc nhất.

Điều này không có ý hạ thấp giá trị của Beta, sự tồn tại của Beta vẫn là xương sống của nhân loại và không thể thiếu.

Vì Điền Chính Quốc đã tới, cho nên anh ta đành phải kiểm tra lại lần nữa.

Kim Tại Hưởng đứng ở bên cạnh, nhìn anh vén quần áo lên, lộ ra cái bụng trắng nõn, hình như có đường cong nhô ra, trông rất có thịt, khiến người ta muốn chạm vào.

Bác sĩ Liễu khẳng định: "Thai nhi rất khỏe mạnh, hai ông bố đừng căng thẳng."

Kim Tại Hưởng đỡ Điền Chính Quốc ngồi dậy, hắn cảm thấy cổ tay mình đang nắm rất gầy, có khi gập lại là gãy mất.

Cạch cạch cạch, tiếng đánh máy vi tính, bác sĩ Liễu đang gõ ghi chép chẩn đoán, rồi đóng dấu vào hồ sơ bệnh án: "Được rồi, không có vấn đề gì lớn, tôi sẽ gửi cho hai người những việc cần chú ý trong thời gian Omega mang thai, nhớ về xem hết đấy."

Kim Tại Hưởng gật đầu: "Được."

Điền Chính Quốc: "...", một trăm trang PDF, anh đọc hơn một tháng chưa hết ba mươi trang đầu tiên mà Kim tổng lại đáp lại nhanh gọn như vậy.

Bác sĩ Liễu lại hỏi: " Điền tiên sinh làm nghề gì?"

Điền Chính Quốc: "Giáo viên trung học."

"Hai mươi sáu tuổi lớn hơn hai tuổi so với tuổi trung bình của Omega mang thai lần đầu, nhưng đừng lo lắng. Sau khi về nhất định phải chú ý bổ sung dinh dưỡng. Cậu làm giáo viên chưa lâu, hẳn là không có bệnh cột sống, thoái hóa đốt sống cổ gì, nếu không thì sợ là phải chịu khổ một chút."

Bác sĩ Liễu nhìn hai người trước mặt: "Còn có hai điều nữa tôi phải nhắc nhở một chút."

"Một là đứa bé cần tin tức tố Alpha, hai người phải duy trì tiếp xúc gần gũi, phương pháp y khoa tốt nhất là ngủ chung giường, hai là trong thời gian Omega mang thai, mặc dù sẽ không đến kỳ phát tình nhưng vẫn có nhiệt phát tình, thời gian bất định nhưng sẽ ở trong giai đoạn nguy hiểm, tức là sau ba tháng."

Lúc đến nhiệt phát tình, Alpha chỉ cần cắn tuyến thể hoặc là hôn, sờ là có thể xoa dịu cảm giác đó. Nói chung là nhất định phải có ba Alpha của đứa bé ở đó.

Điền Chính Quốc biết cái này.

Khi đó mẹ anh cũng trải qua nhiệt phát tình nhưng Điền Lương Bình lại ngoại tình ở bên ngoài, thường xuyên không ở nhà, Thương Mân tự mình vượt qua rất nhiều lần nhiệt phát tình.

Omega ỷ lại hoàn toàn và tuyệt đối không thể rời khỏi Alpha của mình, đối mặt với việc Alpha không thể luôn là duy nhất và tuyệt đối chung thủy, nhất định là trong lòng vô cùng chán chường và tuyệt vọng.

Khi Điền Chính Quốc đi ra ngoài, anh đã bình tĩnh lại.

Nhất định phải thương lượng lại chuyện này.

Kim Tại Hưởng xác nhận đứa bé khỏe mạnh, cũng biết Omega bị cấm phá thai trên toàn cầu mà không có lý do chính đáng, nói: "Không cần gấp, hôm nay anh có thể ở với em cả ngày, chúng ta tìm chỗ ăn trưa trước đi."

Dù thế nào cũng không thể để Omega của hắn đói bụng được.

Điền Chính Quốc gọi điện cho Trần Kim, nói bọn họ sẽ không quay lại ăn trưa nữa, Trần Kim tức giận nói: "Cậu quay lại đây ngay, dù có chuyện gấp gì anh đây cũng phải chờ cậu về ăn cơm. Nếu như hôm nay cậu không đến, tôi cũng sẽ không ăn."

Kim Tại Hưởng nói: "Hai mươi phút nữa, chúng tôi sẽ đến ngay."

...

Ba người ngồi quanh bàn ăn trong im lặng.

Ôn Nhã mở tủ lạnh: "Thầy Điền và Kim tiên sinh muốn uống loại đồ uống nào? Nước trái cây hay nước dừa? Thử chút nhé?"

Kim Tại Hưởng: "Tôi lái xe, uống nước trái cây được rồi, thầy Điền uống nước đun sôi."

Điền Chính Quốc không phản bác, hơi ủ rũ cúi đầu, giống như đứa trẻ mắc lỗi đang nghe lời răn dạy. Trần Kim nhìn anh, không cần giải thích nhiều cũng hiểu, y nói: "Không còn sớm nữa, mọi người đều đói cả rồi, mau ăn đi."

Ôn Nhã cũng nói: "Đúng, đúng rồi, hiếm khi trong nhà có khách nên món ăn rất đa dạng, thế nào, thầy Điền không kiêng ăn cái gì chứ? Anh Trần dặn dò mấy lần món nào anh không thích ăn, món nào anh thích ăn luôn đấy."

Điền Chính Quốc mỉm cười: "Cảm ơn."

Trần Kim mở miệng: "Chuyện này bao lâu rồi."

Điền Chính Quốc: "... Hai tháng."

Trần Kim gật đầu, không nói gì. Mắt thấy trước đây hai người là tình địch với nhau, trong lòng y cũng vô cùng phức tạp, không phải đố kị gì mà cảm thấy rất vi diệu. Nhưng mà chỉ cần hai người chấp nhận lẫn nhau, yêu thích lẫn nhau, thì đương nhiên y sẽ không ngăn cản.

Món ăn tuy phong phú, nhưng Điền Chính Quốc vẫn ăn rất ít, mỗi món chỉ ăn vài miếng đã đặt đũa xuống.

Đĩa cá chua ngọt duy nhất nhưng mùi cá quá nặng, nên anh cũng không ăn nổi.

Trần Kim cau mày: "Tôi chưa thấy cậu ăn kiểu này bao giờ? Không ngon miệng à?"

Ôn Nhã nói: "Bình thường ấy mà, anh xem mùa hè đến rồi, còn kéo theo nắng nóng, có một số người sẽ có cảm giác ăn không ngon miệng."

Kim Tại Hưởng: "Vừa rồi tôi dẫn cậu ấy ra ngoài bàn công chuyện, tôi gọi cho em ấy một chiếc bánh ngọt, chắc bây giờ không ăn nổi nữa."

Điền Chính Quốc: "...", cái nồi này anh không cõng đâu nha.

Trần Kim cũng biết Điền Chính Quốc thích ăn đồ ngọt, nhân tiện nói luôn: "Ăn nhiều cơm, ít ăn đồ ngọt lại, mấy món đồ ngọt gì đó nhất định phải ăn ít thôi, biết không?"

Điền Chính Quốc: "... Biết rồi mà."

Anh không biết tại sao hôm nay ở đâu anh cũng bị dạy dỗ vậy.

Trước khi đi, Trần Kim kéo một mình Điền Chính Quốc ra ban công: "Tôi cũng không muốn hỏi nhiều. Trước đây Kim Tại Hưởng không thường chơi chung với chúng ta, lại còn lầm lì ngang bướng đến đáng sợ. Tôi không muốn nói cậu ta thế nọ thế kia, chỉ muốn nhắc nhở cậu một chuyện."

Điền Chính Quốc nhìn y, mặt mày của Trần Kim không xinh đẹp như anh, cũng không tuấn mỹ như Kim Tại Hưởng, ngũ quan y đoan chính, mặt mày ôn nhuận, như anh trai hàng xóm thân thiện và ấm áp vậy: "Cậu là Omega, cậu ta là Alpha, cậu phải cẩn thận đấy."

Điền Chính Quốc chỉ nói: "Anh Trần, đừng lo lắng mà, Kim Tại Hưởng tốt lắm, anh ấy không ép buộc tôi làm chuyện gì cả."

Trần Kim nhướng mày: "Chưa gì đã nói tốt thay người ta rồi?"

"..."

Trần Kim nói: "Thích ai là chuyện của cậu, nhưng nếu như cảm thấy tủi thân hoặc có cái gì không vui, thì đến tìm anh trai đây, cho dù cậu ta có là ông to hay chủ nhà họ Kim, anh trai cũng sẽ trút giận cho cậu, anh trai luôn đứng về phía cậu, biết chưa?"

Điền Chính Quốc gật đầu, y đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu anh, tựa như tiếp thêm sức mạnh để anh an tâm hơn.

Trần Kim chân thành nói: "Cậu có thể hiểu được thật sự là rất tốt. Chính Quốc, tôi thật sự hy vọng cậu được hạnh phúc."

Ngồi một lúc lâu, hai người phải về, Trần Kim tiễn bọn họ đến cửa thang máy, y đập tay lên bả vai Kim Tại Hưởng: "Phải chăm sóc tốt cho anh em của tôi đấy, cậu ủi củ cải trắng nhà tôi đi mất rồi, nếu như cậu dám làm tra nam, thì kiếp sau làm tên giết lợn."

Kim Tại Hưởng: "...", hôm nay Kim Tại Hưởng đã hai lần bị bạn thân nghi ngờ, hắn cũng thật sự rất hoang mang, nhìn mặt hắn rất giống tra nam à?

Hắn khoác vai Điền Chính Quốc, nói chắc nịch: "Không có chuyện đó đâu, tôi sẽ chăm sóc cho thầy Điền thật tốt."

-Hết chương 49-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe