#0 - 5 | END~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên vô cùng buồn bã, ngây người nhìn người đàn ông dịu dàng trước mặt đang mỉm cười với mình.

"Cậu là Gia Nguyên phải không, anh là Vu Mặc, là bạn trai của anh em." Vu Mặc khách khí chào Trương Gia Nguyên. Anh ta cao và có đeo kính, trông giống như một người đàn ông vô cùng hòa nhã, đem lại cho người đối diện cảm giác thoải mái, dễ chịu.

Trương Gia Nguyên dừng lại một chút, mỉm cười một cách khó khăn, "Xin chào, em là Trương Gia Nguyên, em chưa từng nghe anh Vũ nhắc tới anh."

"Ồ, anh ấy vừa mới trở thành bạn trai anh thôi, bọn anh vẫn luôn là bạn bè." Lưu Vũ ngượng ngùng gãi đầu, "Anh đã nói chuyện với mẹ nuôi và mẹ, họ đều bày tỏ sự ủng hộ với anh, Gia Nguyên, em không nghĩ như vậy sao? Hai người con trai yêu nhau, đúng thật là có chút lạ."

"Không có." Trương Gia Nguyên cười cười, buồn bực cùng ghen tị, thế mà cũng quên mất rằng cậu cũng rất thích anh sao.

"Tiểu Vũ, em trai của em cũng đẹp trai quá đi." Vu Mặc khẽ cười khen Trương Gia Nguyên.

"Gia Nguyên là một học sinh ngoan, đương nhiên là cũng rất đẹp trai rồi~ " Lưu Vũ đắc ý, vui vẻ ôm lấy cánh tay của Trương Gia Nguyên, hớn hở nói.

Trương Gia Nguyên ôm lấy Lưu Vũ, và khi Lưu Vũ không nhìn thấy cậu, cậu giả vờ nhìn Vu Mặc cười, hài lòng nhìn khuôn mặt của anh ta ngày càng trở nên không vui.

"Lưu Vũ, mau ngồi xuống đây." Trương Gia Nguyên đã sớm thu dọn hành lý, vẫy tay với Lưu Vũ.

Lưu Vũ lập tức chạy đến chỗ Trương Gia Nguyên và ngồi xuống, nhìn Vu Mặc, "Anh thu dọn hành lý nhanh rồi ngồi ở phía sau nhé."

Vu Mặc có chút không vui, đi tới rồi ngồi xuống ở phía sau, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Trương Gia Nguyên đang nhìn mình.

"Anh muốn cùng Lưu Vũ tới thành phố B sao?" Trương Gia Nguyên hỏi.

"Ừm, sau khi đưa cậu ấy tới nhà thì trở về." Vu Mặc đáp.

Trương Gia Nguyên quay lại nhìn Vu Mặc, nhướng mày, "Thì ra là mối quan hệ yêu xa a~"

"Không sao, cũng chỉ là thành phố bên cạnh, đi xe tổng cộng mất 2 tiếng, không thành vấn đề." Lưu Vũ thản nhiên đáp, sau đó hưng phấn vỗ vỗ vai Trương Gia Nguyên, "Gia Nguyên à, lần này anh lên thành phố B, mỗi giờ học nhận tới 10 tệ, cộng lại được rất nhiều tiền, sau này trừ đi tiền gửi về cho mẹ và tiền thuê nhà, vẫn còn dư rất nhiều a~ Nên là em có thể tới chỗ anh ăn thường xuyên, anh trai em sắp trở nên giàu có rồi ha ha~"

"Tiểu đại gia Lưu Vũ a~" Trương Gia Nguyên cười híp mắt nhìn Lưu Vũ, thấy Lưu Vũ vẫn đối xử với mình vô cùng tốt, buồn bực cùng ghen tị trong lòng cũng dịu đi rất nhiều.

Sau khi nhìn thấy Vu Mặc, Trương Gia Nguyên càng chắc chắn rằng cậu muốn theo đuổi Lưu Vũ một lần nữa. Cậu biết mình đang xen vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng cuối cùng vẫn là không có cách nào kiềm chế được, rõ ràng vốn là cậu thích Lưu Vũ lâu hơn.

"Trương Gia Nguyên à, anh muốn nghe em chơi ghi-ta, còn muốn xem ban nhạc của em biểu diễn, nhớ là vé miễn phí đó nha ha ha~" Lưu Vũ đột nhiên nhớ tới điều này, ôm lấy tay Trương Gia Nguyên, theo bản năng làm nũng với cậu.

Vu Mặc không khỏi nhíu mày, anh ta vốn cũng đã cảm nhận được địch ý của Trương Gia Nguyên, nhìn thấy Lưu Vũ cùng Trương Gia Nguyên thân mật cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.

Trên thực tế, hầu hết mọi người không thể nhận ra cảm xúc của chính mình một cách rõ ràng, không phân biệt được rõ sự khác biệt giữa tình yêu và lòng biết ơn, nếu một người đối xử với bạn rất tốt, bạn liền có thể đồng ý yêu một người.

Lưu Vũ cũng chính là như vậy, cảm động sự giúp đỡ của Vu Mặc, đồng ý sự theo đuổi của anh ta. Có lẽ, anh lớn lên trong một môi trường đặc biệt, nên thực sự không hiểu tình yêu rốt cuộc là như thế nào.

Sau khi chuyển nhà xong, Vu Mặc ở lại và Trương Gia Nguyên cũng không chịu rời đi, Lưu Vũ suy nghĩ một lúc lâu và quyết định Vu Mặc ngủ cùng phòng với anh còn Trương Gia Nguyên sẽ ngủ phòng dành cho khách. Cuối cùng thì, Vu Mặc thế nào thì cũng vẫn là bạn trai của anh.

Đêm đó, không hiểu sao Lưu Vũ lại cự tuyệt nụ hôn của Vu Mặc, tìm cớ trốn tránh anh ta. Mỗi khi nghĩ tới Trương Gia Nguyên ở phòng khách, anh lại cảm thấy kì lạ và vô cùng khó chịu. Anh thậm chí còn muốn ra ngoài với Trương Gia Nguyên ngay cả khi ba người đang ngồi trò chuyện trong phòng khách.

Đêm đó, Lưu Vũ bị mất ngủ và suy nghĩ, anh chắc chắn rằng mình có thích con trai, nhưng không hiểu sao lại không thể chấp nhận Vu Mặc ngủ cùng anh ấy.

Ngày hôm sau, Trương Gia Nguyên ngủ dậy rồi xuống lầu mua bữa sáng, sau khi ba người ăn sáng xong, cùng Lưu Vũ nhìn Vu Mặc rời đi, giả vờ mình vô cùng thoải mái và đối xử với Vu Mặc một cách nồng nhiệt.

Những ngày tiếp theo, Lưu Vũ đã ổn định được cuộc sống mới ở thành phố B, Trương Gia Nguyên cũng trở thành khách quen của căn hộ nhỏ. Bất quá, lại chính là trở thành Trương Gia Nguyên chăm sóc anh, khi cậu không có tiết học, sẽ tới chỗ anh nấu cơm, cũng thường ngủ lại với anh.

Một tháng, Vu Mặc chỉ tới hai lần, mỗi lần đều là vừa lúc chỉ có Trương Gia Nguyên ở nhà, như chủ nhân của căn hộ. Vu Mặc cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi anh ta chắc chắn rằng, nếu phải chiến đấu với Trương Gia Nguyên, anh ta sẽ không có cơ hội chiến thắng nào.

Tối hôm đó, Vu Mặc lái xe tới căn hộ, ngày hôm sau anh ta phải đi công tác nên muốn gặp Lưu Vũ một lát. Từ xa, anh ta đã thấy ánh đèn trên ban công nhà Lưu Vũ, bóng của hai người trong nhà trông vô cùng xứng đôi.

Ban công nhỏ hẹp chỉ đủ chỗ cho hai người họ ngồi đó nói cười, không khí ấm áp và hạnh phúc, như thể sinh ra là dành cho nhau, dường như chỉ có nhau trong ánh mắt.

Vu Mặc hiểu rằng, đây chính là thứ anh ta không thể bắt kịp. Hai người kia đã quen nhau trong một khoảng thời gian dài, hiểu rõ thói quen của nhau. Tình yêu trong hai người như một mầm cây dường như đã lặng lẽ sinh sôi nảy nở trong một thời gian dài, nhưng lại nhận được sự tưới tắm đầy đủ.

Lưu Vũ trong lòng không có anh ta, thế nên ánh mắt mới không có thứ ánh sáng lấp lánh đó.

Anh ta đã thua, và dường như ngay từ đầu đã không thể thắng.

Trong đêm đó, Vu Mặc đã lấy điện thoại di động ra, cuối cùng cũng quyết định, có lẽ anh ta không nên xuất hiện trong thế giới của Lưu Vũ, nên làm bạn thì tốt hơn.

'Tiểu Vũ, anh không tới được, em đừng đợi anh.'

Trên ban công, điện thoại di động của Lưu Vũ vang lên trong túi quần, là tin nhắn Wechat, anh ném quần áo đang gấp dở qua cho Trương Gia Nguyên, rồi lấy ra xem.

"Này, anh Mặc sẽ không tới." Lưu Vũ nghi hoặc nói.

Trương Gia Nguyên bình tĩnh liếc nhìn bóng dáng một người ở tầng dưới, rồi nói: "Sao, anh ấy có nói hôm nay sẽ tới sao?"

"Ừm~" Lưu Vũ đáp.

'Lưu Vũ, chúng ta chia tay đi, chúc em hạnh phúc.'

Wechat thông báo có thêm tin nhắn mới, Lưu Vũ mở màn hình khóa để xem, sau đó ngây người, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

"Ồ, ra là vậy." Lưu Vũ sau đó cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, không bi thương hay kích động, thậm chí còn không muốn hỏi nguyên nhân.

Anh cảm thấy có lỗi với Vu Mặc, anh nghĩ, anh không thích Vu Mặc, anh ta phát hiện ra điều này nên lựa chọn từ bỏ.

Đột nhiên, Lưu Vũ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nhẹ nhàng mỉm cười. Anh cảm thấy mình nên tìm cơ hội để xin lỗi Vu Mặc, vì đã lãng phí khoảng thời gian của anh ta vì sự vô trách nhiệm của mình.

Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Lưu Vũ, tâm trạng vui vẻ của Trương Gia Nguyên lập tức tiêu tan, cậu không biết Lưu Vũ có còn nhớ tới Vu Mặc không, có quan tâm tới anh ta không?

Giống như cọng rơm cuối cùng, sự điên cuồng, hoài niệm, yêu thương tích tụ lâu ngày không còn cách nào kìm nén được nữa, Trương Gia Nguyên ôm Lưu Vũ vào lòng, sau đó như một con thú, hôn anh một cách mãnh liệt.

"Lưu Vũ, em không cho phép anh nghĩ tới anh ta nữa, anh và anh ấy đã chia tay, từ nay về sau chỉ có thể nghĩ tới em, nghe chưa?"

Lời tuyên bố bá đạo của Trương Gia Nguyên lọt vào tai Lưu Vũ, làm Lưu Vũ hơi hoảng, liền đẩy Trương Gia Nguyên ra, chạy vào phòng tắm rồi nhốt mình trong đó.

Trương Gia Nguyên đứng trên chiếc ban công nhỏ thở dài, nhìn bóng lưng Vu Mặc đang rời đi dưới ánh đèn đường xa xa.

Xin lỗi, nhưng em đã bảo vệ Lưu Vũ quá lâu, nên không cách nào từ bỏ anh ấy được.

Đi vào nhà, Trương Gia Nguyên gõ gõ cửa phòng tắm, không ngừng gọi Lưu Vũ, nhưng anh không hề phản ứng. Trương Gia Nguyên vô cùng uất ức, chẳng lẽ, tới cuối cùng, anh vẫn là không thể tiếp nhận cậu sao? Cả trái tim và linh hồn cậu đã thích Lưu Vũ trong một khoảng thời gian rất dài a~

"Tại sao không thể là em, em thích anh như vậy, từ năm 17 tuổi em đã nói với anh rồi, em thích anh!" Trương Gia Nguyên chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, dựa vào cửa phòng tắm, thở dài, "Nếu như anh thích con trai, tại sao lại không thể thích em, em yêu anh, Lưu Vũ à!"

Đột nhiên, cánh cửa được mở ra, Lưu Vũ nhẹ nhàng bước ra, Trương Gia Nguyên lập tức đứng lên, nghiêm túc nhìn Lưu Vũ,  tràn ngập sự mong chờ, giống như ở trung tâm thương mại năm 17 tuổi ấy, ánh mắt mang một thứ ánh sáng tên Lưu Vũ.

"Em không ngại anh lớn tuổi hơn em sao?" Lưu Vũ thận trọng nói.

"Hả?" Trương Gia Nguyên căn bản không nghĩ tới Lưu Vũ sẽ nói như vậy, tuổi tác có quan trọng sao?

"Anh làm gia sư của em lâu như vậy, nếu anh yêu em, người ta sẽ nói rằng anh có bệnh, mẹ nuôi sẽ cho rằng anh dụ dỗ em, biến em thành như vậy." Lưu Vũ cảm thấy cực kỳ ủy khuất, trong lòng có vô vàn lo lắng.

Nhưng vừa rồi, điều khiến Lưu Vũ cảm thấy buồn bực nhất là bây giờ anh dường như đã hiểu ra rằng anh thích Trương Gia Nguyên. Anh thích Trương Gia Nguyên hôn anh, rất thích. Hóa ra anh ngày càng nhớ Trương Gia Nguyên là vì anh thích cậu. Đó là lý do tại sao khi trung tâm luyện thi nói rằng các giáo viên muốn tới cơ sở mới ở thành phố B có thể tự đăng kí, anh đã đăng kí ngay lập tức.

Anh vốn chưa bao giờ quan tâm tới mức lương cao ở đây.

Thay vào đó, chính là vì có Trương Gia Nguyên ở đây.

"Không không Lưu Vũ à, là em muốn quyến rũ anh. Là lỗi của em, là em đã làm mọi cách để khiến anh yêu em." Trương Gia Nguyên nói, kéo tay Lưu Vũ còn đang đứng bên trong phòng tắm, để anh rơi vào vòng tay ấm áp của mình.

"Hình như là anh đã thích em, nhưng anh nghĩ chúng ta có thể yêu nhau." Lưu Vũ cau mày, suy nghĩ bay bổng, anh luôn cảm thấy mình yêu Trương Gia Nguyên là không thích hợp cho lắm.

"Suỵt, đừng nói từ "không được", nghe chưa?" Trương Gia Nguyên hung hăng nói.

"Này! Em lớn rồi đúng không? Còn dám đánh anh, anh là thầy giáo của em đó, có biết tôn sư trọng đạo không hả?!" Lưu Vũ đẩy Trương Gia Nguyên ra nhưng không được, bất mãn ở trong lòng cậu.

Trương Gia Nguyên nhìn Lưu Vũ đôi mắt đã đỏ hoe vì bất bình, liền nâng niu mà cẩn thận ôm Lưu Vũ vào trong ngực, như thể sợ làm tổn thương anh.

"Lưu Vũ, anh có thể làm sư phụ, anh trai hay người yêu của em, nhưng anh chỉ có thể là của em!"

Trương Gia Nguyên yêu Lưu Vũ, Lưu Vũ cũng yêu Trương Gia Nguyên.

"Được rồi được rồi!" Lưu Vũ có chút bất lực nói, ngoan ngoãn nằm trong lòng Trương Gia Nguyên, "Nhưng mà, đêm nay em vẫn là không thể ôm anh ngủ, thời tiết này quá nóng rồi."

"Lưu Vũ à, chuyện đó không quan trọng!" Trương Gia Nguyên bởi vì bầu không khí bị phá hỏng mà không nói nên lời. 

"Đương nhiên là quan trọng rồi! Anh nóng quá. Đêm qua anh đồng ý để em ngủ dưới đất, nhưng em cứ nhất quyết phải ngủ cạnh anh, ngủ rồi còn ôm anh, nóng tới nỗi bật điều hòa cũng không có tác dụng!" Lưu Vũ tức giận mắng Trương Gia Nguyên, "Ngày mai quay trở lại trường học, ngủ ở ký túc xá, rõ chưa!"

"Lưu Vũ à, anh vừa mới đồng ý lời tỏ tình của em, em là bạn trai anh, hi vọng anh có thể hiểu điều này!" Trương Gia Nguyên nghiêm túc phản đối.

"Ờm..." Lưu Vũ có chút ngượng ngùng, cuối cùng đỏ mặt, thấp giọng nói: "Cho dù là bạn trai, trời nóng cũng không được phép ôm anh!"

Trương Gia Nguyên miễn cưỡng gật đầu, xoa xoa mái tóc của Lưu Vũ, "Anh không cho phép em ôm anh, thì hãy tới ôm em một lát đi!"

END~~~

---------------------------------

Yayyy zị là hết truyện gòi, tới đây còn phải tham gia rất nhiều kì thi, vậy nên ngoi lên xíu thoi, hẹn gặp lại mọi người ở truyện tiếp theoooo~ Pái paiiiii~ Iu thưn rấc nhìuuu~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro