Chương 1: Bị Ông Xã Cắm Huyệt, Liếm Huyệt, Cho Ông Xã Cắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Mặc về ký túc xá nhìn thấy Điền Chính Quốc, hoài nghi là mình nhìn lầm thời khoá biểu.

"Chính Quốc, hôm nay không phải có tiết của Phác Trí Mẫn à, cậu không đi chiếm chỗ á? Thế nào, cuối cùng cũng ngộ ra, không chấp nhất với Phác tài tử nữa rồi à?" Chu Mặc đi đến mép giường của Điền Chính Quốc, bởi vì Điền Chính Quốc ngủ ở giường trên, còn đưa lưng về phía bên trong, cho nên cậu ta chỉ có thể thò tay kéo kéo áo ngủ của cậu.

Điền Chính Quốc giật mình, hữu khí vô lực nói: "Đừng nói nữa, dạ dày tớ lại đau.
Tiết học buổi sáng tớ cũng không đi, bảo Minh ca đi điểm danh cho."


"Dạ dày cậu tháng nào cũng đau một lần thế, giống kì sinh lý." Chu Mặc dẫm lên thang, thăm dò nhìn vào trong, "Muốn tớ lấy nước cho không......!Cậu uống thuốc chưa?"
Điền Chính Quốc lên tiếng, hữu khí vô lực.

Chu Mặc hết cách, đành phải đi rót một chén nước cho cậu, bình giữ nhiệt của cậu ta hiệu quả không tốt, tối hôm qua đổ hôm nay đã không nóng, hiện tại cho Điền Chính Quốc uống cũng coi như thích hợp.

Chu Mặc vỗ vỗ đệm giường của Điền Chính Quốc, "Cầm uống đi, cậu như vậy tiết buổi chiều cũng không đi được, dứt khoát xin nghỉ đi, gửi tin nhắn cho Vương Thư Dã."
Điền Chính Quốc lắc đầu, "Để lão ta nhắn cho Trương Phong, lần sau đi học liền có nhược điểm cho ông ta."
Trương Phong là thầy quản lí của họ, ông chú trung niên, đi học thích lấy lưỡng tính làm ví dụ.

Có một lần nhắc tới đồng tính luyến ái, hoàn toàn bại lộ chuyện mình là thẳng nam, bị Điền Chính Quốc không phục châm chọc mỉa mai, giống như tát vào mặt ông ta, từ đây hai người nhìn nhau ngứa mắt.

Điền Chính Quốc ở học viện cũng là người có tiếng, lúc Trương Phong đi học nói lời không dễ nghe, không khỏi vài phần cố ý là gạt người, cố tình Điền Chính Quốc cũng không phải người làm mình chịu ủy khuất, dao nhỏ phóng hết ra ngoài, cũng coi như là lại một lần nổi như cồn.

Chu Mặc cũng sầu, "Cậu nói cho ông ta đi, chờ cuối kỳ còn phải làm bài thi, ông ta đánh cậu trượt thì làm thế nào?"
Điền Chính Quốc nghĩ đến bộ dáng Trương Phong, trợn trắng mắt.

"A Mặc, nước toàn là vị kiềm."
Trường học của Điền Chính Quốc nổi danh nhất chính là nước, tuyệt đối được mẹ sông Hoàng Hà chiếu cố, quần áo sáng màu tuyệt đối không thể thoát khỏi móng vuốt, Điền Chính Quốc có không ít quần áo màu trắng giặt qua vài lần đã bị dính màu vàng.

Vốn dĩ Điền Chính Quốc thích bộ dáng tiên khí phiêu phiêu của mình, áo sơmi trắng quần jean, sạch sẽ thoải mái thanh tân còn văn nhã, kết quả màu trắng không thể mặc, cậu chỉ có thể nhịn đau thay đổi đường khác.

Cho dù nước đun sôi cũng vô dụng, mặt trên nổi kiềm bên dưới lại càng nhiều kiềm.

Điền Chính Quốc cảm thấy mình gần đây sắc mặt kém như vậy, tám chín phần mười chính là nước này làm hại, nước căn bản không dưỡng được người mà.

Nghĩ đến điểm này, Điền Chính Quốc càng thêm thở ngắn than dài.

"A Mặc, có phải bây giờ tớ rất xấu không?"
Chu Mặc làm bộ làm tịch mà nhìn vài lần.

Điền Chính Quốc khẩn trương nói: "Thế nào, thật sự xấu à?"
"Chính Quốc, cậu nguy hiểm rồi." Chu Mặc chỉ chỉ cái trán của mình, "Chỗ này của cậu mọc cái mụn."
Điền Chính Quốc tạch một cái ngồi dậy, tìm được gương của mình ngó trái ngó phải, khi phát hiện trán của mình thật sự mọc cái mụn đỏ đỏ, hoàn toàn hỏng mất.

"Xong rồi xong rồi, tớ đã nói nước chỗ này không dưỡng người, trước kia chỗ này chưa từng mọc mụn!" Một câu cuối cùng là nhỏ giọng nói thầm, Chu Mặc không nghe rõ.

Chu Mặc cười đến đau bụng, một bàn tay cậu ta còn cầm ly nước, chống ở tay vịn cầu thang không xong, nhanh chân nhảy đến trên mặt đất.

"Yên tâm, cậu vẫn xinh đẹp nhất, hơn nữa cái này không phải ở trên trán à, đi ra ngoài che một chút không phải được rồi."
"Nói thì dễ lắm, có một thì có hai, lần sau nếu mọc trên mặt thì làm thế nào?" Điền Chính Quốc chụp chăn một chút, nhưng bụng cậu còn đau thật sự, eo uốn éo đã khó chịu, chỉ có thể ai ai một lần nữa nằm trở về.

Chu Mặc không biết nghĩ tới cái gì, cười đến giọng cũng thay đổi, vội vàng nắm thành giường, "Chính Quốc, cậu lần sau nên mọc ở mông, khẳng định đặc biệt chơi vui!"
"Chu Mặc!" đầu Điền Chính Quốc dò ra khỏi giường, âm trầm nhìn chằm chằm Chu Mặc.

Chu Mặc biết Điền Chính Quốc đây là nóng nảy thật, vội nhấc tay xin tha.

"Tớ sai rồi tớ sai rồi, Chính Quốc là hoàn mỹ nhất, viện thảo tuyệt đối danh bất hư truyền! Chúng tớ còn chờ Chính Quốc đưa Phác tài tử về nhà mẹ đẻ đây nha."
Điền Chính Quốc bị cảnh tượng Chu Mặc nói làm cho cười rộ lên, "Tớ còn không biết các cậu à, chỉ biết nghĩ linh tinh."
Điền Chính Quốc lớn lên đẹp, mặt tinh xảo xinh đẹp, so với con gái còn hiểu biết về dưỡng da hơn, mắt thẩm mỹ cũng tốt.

Lúc trước đã có người hỏi cậu có phải gay hay không, Điền Chính Quốc cũng không phủ nhận, chuyện này trở thành trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Sau đó cậu theo đuổi Phác Trí Mẫn, đã có không ít người lấy cậu nói giỡn, viện thảo cũng là một trong số đó.

Điền Chính Quốc luôn luôn không để ý tới những người khác nói thế nào, được cái danh hiệu này còn oán giận nói sao không phải hoa hậu giảng đường.

Chu Mặc lắc đầu, lấy máy tính của mình từ ngăn tủ đối diện, cái bàn của cậu ta đối diện với giường của Điền Chính Quốc, mặt Điền Chính Quốc thò ra bên ngoài là có thể nhìn đến cậu ta.

"A Mặc, hôm nay tớ không đi học, cậu nói nam thần có thể phát hiện không?"
Chu Mặc chờ máy tính khởi động, không chút để ý gật đầu, "Sẽ sẽ, cậu đã đi theo anh ta hơn một tháng, anh ta khẳng định nhớ rõ cậu."
"Trước kia tớ nói cho anh ấy tên của tớ, cũng không biết anh ấy nhớ kỹ không." Điền Chính Quốc nhìn trần nhà lẩm bẩm nói: "Nhưng khi đó còn đang học, anh ấy khả năng cũng chưa nghe rõ."
"Anh hai, tớ thật phục cậu, học tiết của Tam Điên còn dám đào ngũ, không bị lão tóm được à?" Tam Điên là chỉ ba thầy trong học viện của họ, trong đó một người là Trương Phong.

Tam Điên này có tiếng độc ác lại còn gà mẹ.

Điền Chính Quốc nghe không lọt tai.

Cậu đi học tiết của Tam Điên là có mục đích, nếu không một sinh viên khoa Văn như cậu sao lại chạy tới nghe tiết của hệ Tài chính, bài vở của mình còn chưa xong chứ nói gì đến mấy cái tiết biến thái của khoa đó.


Muốn nói làm việc kia thì chỉ có thể đến giảng đường, chỉ là đang suy nghĩ chuyện khác.

Điền Chính Quốc đừng nhìn thân thể nhỏ, nhưng là công phu làm người nghẹn lời tuyệt đối lợi hại, khuôn mặt nhỏ luôn luôn treo nụ cười, bị người khác nói là gay, là nương pháo cũng chưa từng để ý qua.

Học kỳ trước theo đuổi Phác tài tử nổi tiếng của học viện.

Trước kia số tiết của khoa cậu tương đối nhiều, học kỳ này rảnh rỗi một chút thì đi theo người ta đi học, mỗi ngày đều hấp tấp, lúc khô héo duy nhất đại khái chính là lúc này.

Nằm trên giường nửa ngày, buổi chiều Điền Chính Quốc vẫn kiên trì đi học.

Không nghỉ là bởi vì có tiết của Trương Phong, còn bởi vì môn học tự chọn thứ hai, cậu chọn môn Phật giáo văn hóa giống với Phác Trí Mẫn.

Bởi vì cơ thể không thoải mái, Điền Chính Quốc ở môn Quản lí mơ màng sắp ngủ, ngay cả Trương Phong cố tình gọi tên cậu thì cậu cũng không có sức lực gì đi cãi lại.

Rốt cuộc cũng xong hai tiết, thấy cậu còn muốn đi học tiết Tiếng Anh, những người trong kí túc đều khuyên cậu đừng nên đi qua.

"Chính Quốc, sắc mặt cậu giờ khó coi như vậy, cậu cũng không muốn Phác tài tử nhìn đến một mặt không hoàn mỹ của mình chứ?"
"Không sao hết, tớ đã uống thuốc, qua một lúc là tốt rồi." Điền Chính Quốc quơ quơ thuốc giảm đau trên tay, vẫn ngồi trên xe bus của trường, đi đến khu Tây.

Cậu không thoải mái, nhưng cũng không thể ôm bụng ở bên ngoài, chỉ có thể cúi đầu nghỉ ngơi, tới khu Tây bị tài xế đánh thức.

Lúc Điền Chính Quốc đến, kinh hỉ phát hiện vị trí bên cạnh Phác Trí Mẫn còn trống.

Phác Trí Mẫn ngồi ở bên phải, hơn nữa hôm nay anh ta không ngồi ở phía trước, mà là ở vị trí thiên về sau một chút, cho nên Điền Chính Quốc chuồn êm đi vào cũng tương đối tiện.

"Ngại quá......" Điền Chính Quốc thấp giọng nói, chờ cậu ngồi xong, mới nhẹ nhàng thở ra.

Điền Chính Quốc mở notebook ra, trộm ngắm Phác Trí Mẫn vài lần, Phác Trí Mẫn nhận thấy được tầm mắt của cậu, nghiêng đầu cười cười với cậu.

Điền Chính Quốc cũng cười đáp, chẳng qua tươi cười có chút miễn cưỡng.

Bụng cậu quá đau, trước kia tuy rằng cũng có đau, nhưng cũng không đến mức giống hôm nay, từng đợt đau, chỉ cần hơi động một chút đã lên men, tư thế gì cũng khó chịu, hạ thể cũng trướng thật sự.

Điền Chính Quốc hít một hơi thật sâu, tận lực thẳng eo nhìn phía trước, như vậy giống như còn hơi tốt một chút.

Điền Chính Quốc cho rằng tiết học này cũng giống như tiết Quản lí trôi qua, nhưng chờ đến lúc cậu có ý thức, mới phát hiện mình không biết từ lúc nào ghé vào trên bàn ngủ quên.

Điền Chính Quốc ngồi phắt dậy.

"Tỉnh rồi à?"
Điền Chính Quốc ngơ ngác quay đầu, đối diện với ánh mắt của Phác Trí Mẫn.

"Đã tan học năm phút đồng hồ."
Điền Chính Quốc gật gật đầu, lúc này mới phát hiện mình chắn đường ra ngoài của Phác Trí Mẫn, cậu vội vàng lui ra ngoài.

Phác Trí Mẫn cầm lấy cặp sách của mình đi ra chỗ ngồi, sau đó lại nói với Điền Chính Quốc: "Nếu không thoải mái, vẫn là xin nghỉ thì tốt hơn." Nói xong Phác Trí Mẫn liền đi.

Điền Chính Quốc sửng sốt vài giây, sau khi lấy lại tinh thần phản ứng đầu tiên là lấy ra di động của mình.

[Chính Quốc?]
"A Mặc, tớ vừa nói chuyện với thần tượng!"
Chu Mặc: "???"
Điền Chính Quốc nói việc vừa rồi một lần, cuối cùng ngọt ngào cười nói: "Phác tài tử thật sự siêu cấp dịu dàng, tớ ngủ rồi anh ấy cũng không đánh thức tớ, mà chờ tớ tự mình tỉnh." Nói đến đây Điền Chính Quốc lại vội sờ sờ miệng mình, "Vừa rồi bộ dáng ngủ của tớ nhất định xấu, may mắn không chảy nước miếng."
Chu Mặc: "Dù thế nào cũng là cậu đẹp nhất, cho viện thảo của chúng ta một cái moaz moaz."
Điền Chính Quốc dựa vào ghế, một bàn tay ôm bụng, cảm thán nói: "Những người khác trong kí túc xá thì tớ không thể tin tưởng, A Mặc cậu để tớ thu thập một lần, khẳng định là đại mỹ nhân."
"Cảm ơn cậu, tớ còn muốn đi hẹn hò với đàn chị."
"Thế không phải là càng tốt à, tâm sự mỹ phẩm dưỡng da với đàn chị, lúc này mới có đề tài chung chứ."
Đây không phải đề tài chung, đây là muốn phát triển theo hướng khuê mật í.

Chu Mặc dở khóc dở cười, đành phải vội vàng tìm cái cớ, sau đó cúp điện thoại.

Điền Chính Quốc ghé vào trên bàn, thật dài mà thở phào nhẹ nhõm.

Đồ đạc của cậu đã thu xong rồi, đứng lên quay người lại đâm vào một người.

Người đứng ở phía sau Điền Chính Quốc thoạt nhìn không giống học sinh, vóc dáng rất cao, nhìn ra so với Điền Chính Quốc cao hơn một cái đầu lại còn nhiều hơn một chút.

Bộ dạng không phải quá anh tuấn, nhưng rất có hương vị nam nhân.

Người này Điền Chính Quốc biết, đàn anh năm hai viện Thể thao.

Trên mặt Điền Chính Quốc xấu hổ một trận, nếu những người khác ở phía sau, cậu cũng không care, cố tình lại là người này.

"Tiểu nương pháo, em lại tới học ké à?"
Bụng Điền Chính Quốc không đau, xách theo cặp cọ cọ đi đến trước mặt người này, ngửa đầu khí thế một chút cũng không thua người, "Ai nói là học ké? Tôi đây tự mình chọn tiết học, tôi tới đi học liên quan cái rắm anh! Ngược lại là anh, không đi huấn luyện tới chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn học tinh lọc tâm linh một chút à?"
Kim Tại Hưởng cúi đầu nhìn Điền Chính Quốc, "Anh đi ngang qua." Nói xong Kim Tại Hưởng cười một chút, nâng lên tay vén tóc mái của Điền Chính Quốc lên, "Tiểu nương pháo còn mọc mụn à?"

Điền Chính Quốc che cái trán của mình lại, trừng mắt nhìn Kim Tại Hưởng một cái, nổi giận đùng đùng đi ngay.

Cậu tính tình không nhỏ, nhưng cũng nhẫn được, không biết thế nào lại không hợp với Kim Tại Hưởng, một câu tiểu nương pháo cậu liền xù lông, quản hắn có phải đàn anh hay không, trước dỗi một lúc lại nói, tuy rằng xong việc thường thường hối hận.

Kim Tại Hưởng ở phía sau, nhìn tư thế hơi chút biệt nữu của Điền Chính Quốc, nhướng mày.

Điền Chính Quốc nghẹn tức đi đến dưới khu dạy học liền nhịn không được, ôm bụng ngồi xổm một bên, trong miệng không ngừng mắng Kim Tại Hưởng.

Cậu ngồi xổm một hồi cảm thấy tốt một chút, muốn đứng lên lần nữa, kết quả khóe mắt vừa liếc, lập tức tránh ở sau cột.

—— là Phác Trí Mẫn.

Cùng Phác Trí Mẫn là một nam sinh, người nọ đi một chiếc xe máy điện, nói với Phác Trí Mẫn mấy câu.

Phác Trí Mẫn cười một hồi, đột nhiên đỏ mặt.

Nam sinh không đứng đắn sờ sờ mặt Phác Trí Mẫn, sau đó vỗ vỗ đằng sau, Phác Trí Mẫn đẩy nam sinh một chút, nhấc chân ngồi lên.

Hai người ngồi xe máy điện đi rồi.

Điền Chính Quốc vẫn luôn tránh ở sau, thấy toàn bộ quá trình, mặt chôn ở cánh tay vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi đầu bị người vỗ một cái.

"Thế nào, tiểu nương pháo?"
Điền Chính Quốc không quan tâm người phía sau, nhưng bả vai bắt đầu động.

Kim Tại Hưởng nhìn nhìn chung quanh, không có người, ngồi xổm xuống.

"Khóc cái gì?"
Điền Chính Quốc không để ý đến hắn, tự mình một người khóc đến rất lợi hại, cũng không biết có phải bởi vì hôm nay thời kì đặc thù hay không, nước mắt dừng không được, còn càng khóc càng hung, cuối cùng còn nấc lên.

Đang lúc Điền Chính Quốc khóc đến thở hổn hển, cơ thể đã bị người lôi lên, sau đó cậu đã bị người khiêng lên.

"Anh......!Anh làm gì thế!" Điền Chính Quốc nức nở gào.

Kim Tại Hưởng điều chỉnh tư thế, ôm Điền Chính Quốc lên, "Được rồi, em không phải khó chịu sao, đừng khóc."
Điền Chính Quốc lau nước mắt, Kim Tại Hưởng cũng giúp cậu lau một chút, kết quả sức dùng quá lớn, làm khóe mắt Điền Chính Quốc cũng đỏ lên.

"Mịe," Kim Tại Hưởng thu tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Điền Chính Quốc, "Sao vẫn còn nhẹ như vậy, cũng không thấy em ăn ít, mỗi ngày ăn thịt đều đi đâu rồi?"
Điền Chính Quốc tức giận đến điên rồi, muốn đi xuống, nhưng Kim Tại Hưởng ấn cậu, cậu căn bản tránh thoát không được.

"Tên biến thái, buông tôi ra! Tôi muốn kêu người aaa!"
"Kêu đi, làm mọi người đến nhìn bộ dáng này của em." Kim Tại Hưởng mặt không đổi sắc, ôm Điền Chính Quốc đi vào khu dạy học, lên lầu hai tùy tiện tìm phòng học không người đi vào, sau đó đặt Điền Chính Quốc tới trên bàn.

Điền Chính Quốc nắm thật chặt hai đầu gối, cậu lại khó chịu.

"Cũng không phải anh bắt nạt em, em nổi nóng cái gì." Kim Tại Hưởng tìm khăn giấy từ balo của mình, cẩn thận giúp Điền Chính Quốc lau mặt.

"Sao em không đi đến trước mặt Phác Trí Mẫn khóc."
Kim Tại Hưởng nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của Điền Chính Quốc, rốt cuộc vẫn là thở dài, "Bé ngốc."
"Tôi mới không thích anh, người xấu." Điền Chính Quốc thầm thì.

Kim Tại Hưởng cười cười, ôm Điền Chính Quốc vào trong lồng ngực, "Không thích không được."
Điền Chính Quốc muốn phản bác, mới vừa ngẩng đầu đã bị Kim Tại Hưởng hôn lên.

Kim Tại Hưởng người này ngày thường thô lỗ, nhưng lại rất ôn nhu.

Hắn ngậm lấy môi Điền Chính Quốc nhẹ nhàng mút vào, đầu lưỡi liếm môi Điền Chính Quốc, trong lúc Điền Chính Quốc không phản ứng cuốn lưỡi vào, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của Điền Chính Quốc không bỏ.

Đợi cho Kim Tại Hưởng nếm đủ ngon ngọt rồi mới buông Điền Chính Quốc ra, Điền Chính Quốc lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

"Mẹ nó, Kim Tại Hưởng!" Điền Chính Quốc nhấc chân muốn đá hắn, lại bị Kim Tại Hưởng nắm lấy cổ chân.

Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng đè Điền Chính Quốc ở trên bàn, hắn và Điền Chính Quốc bốn mắt nhìn nhau, thần sắc trong mắt hắn làm Điền Chính Quốc sợ hãi.

"Chính Quốc, đừng làm loạn."
Một câu này của hắn làm Điền Chính Quốc nổi bão.

Điền Chính Quốc che đôi mắt lại, gào khóc.

"Cmn, anh là ai, anh dám quản tôi! Anh không có tư cách, ông đây đã không thích Chính Quốc còn tới quản tôi? Mợ nó!"
Điền Chính Quốc tuy rằng khóc rất thảm, nhưng dỗi chưa hết, phần lớn cũng chẳng có khí thế gì, Kim Tại Hưởng cũng không để ý đến cậu, nâng cậu dậy giúp cậu lau nước mắt, vẫn luôn chờ đến khi Điền Chính Quốc dừng lại.

"Mắng xong chưa?" Kim Tại Hưởng hỏi.


Điền Chính Quốc khóc nức nở một chút.

"Mắng xong đến lượt anh tính sổ."
Điền Chính Quốc rụt rụt cổ.

"Ai cho em làm loạn như vậy?"
Điền Chính Quốc không phục nói: "Chúng ta cũng đã chia tay, tôi thích ai không liên quan đến anh."
Kim Tại Hưởng bị cậu làm tức đến cười, mới vừa giơ tay lên Điền Chính Quốc liền rụt về phía sau.

Điền Chính Quốc lúc cao trung đều bị Kim Tại Hưởng quản, động tác này của Kim Tại Hưởng rõ ràng chính là muốn giáo huấn cậu.

"Có phải là muốn anh đánh mông em ở đây không?"
Mặt Điền Chính Quốc đỏ hồng, rõ ràng là nhớ tới chuyện trước kia, nhưng trong lòng cậu thật là ủy khuất.

Thời điểm Điền Chính Quốc học năm nhất cao trung đã hẹn hò với Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng hơn cậu một tuổi, tốt nghiệp sớm hơn cậu, hơn nữa còn là kéo dài một Bắc một Nam.

Lúc hắn rời đi việc học của Điền Chính Quốc nhiều, hơn nữa Điền Chính Quốc lại bị hắn quản, ầm ĩ một trận sau lại nói chia tay.

Đừng nhìn trên mặt vô cảm, về đến nhà khóc vài ngày, cuối cùng chọn đại học vẫn là chọn trường học giống nhau, kết quả sau khi tới trường học hai người vẫn là ầm ĩ không thôi, Kim Tại Hưởng để cho cậu tự chơi, dù sao đứa nhỏ này có chiêu thức gì hắn vẫn rất rõ ràng.

"Nhưng mà tôi thật là thương tâm á, tôi thật sự rất thích Phác tài tử." Điền Chính Quốc nhớ tới thì khổ sở, cậu thật sự nghĩ Phác Trí Mẫn là nam thần.

"Thích cái rắm." Kim Tại Hưởng khinh thường nói.

Phác Trí Mẫn sớm đã có bạn trai, chuyện này vẫn là Kim Tại Hưởng nói cho Điền Chính Quốc, bởi vì bạn trai của Phác Trí Mẫn chính là bạn từ nhỏ của Kim Tại Hưởng.

Điền Chính Quốc cũng biết người kia, người nọ chính là ác mộng của Điền Chính Quốc, cao trung hai năm bị bắt nạt không ít lần, khi cậu biết Phác Trí Mẫn bị người này cướp mất, trong lòng còn mắng vài câu phí phạm của trời.

"Hôm nay em chỉnh anh." Kim Tại Hưởng oán hận nói: "Biết là chọc anh khó chịu, khóc cho ai xem?"
Điền Chính Quốc lúc này thật ra lại ngoan ngoãn, cúi đầu cọ đến lồng ngực của Kim Tại Hưởng, nắm tay hắn đặt trên bụng mình.

"Bụng đau, giúp em xoa xoa."
"Về nhà giúp em xoa." Kim Tại Hưởng nâng Điền Chính Quốc, để cậu xuống dưới bàn.

Kim Tại Hưởng có phòng ở gần trường, nhưng bởi vì hắn còn phải huấn luyện, cho nên ngày thường chỉ có cuối tuần mới về.

Điền Chính Quốc được Kim Tại Hưởng đỡ đi ra ngoài.

Kim Tại Hưởng cũng có một chiếc xe máy điện, ra ngoài trường rất tiện, đại khái mười phút đã đến.

Vào cửa rồi Điền Chính Quốc cũng không khách sáo, treo ở trên người Kim Tại Hưởng không xuống dưới.

"Ông xã." Giọng Điền Chính Quốc kéo đến lại mềm lại dài, cậu vốn dĩ tính cách mềm còn dính người, ở bên Kim Tại Hưởng càng thích làm nũng trước mặt hắn, xưng hô này đã hơn một năm không gọi, khó chịu chết cậu.

"Lúc này gọi, lúc gặp mặt gọi cái gì?" Kim Tại Hưởng ôm Điền Chính Quốc về phòng ngủ, thuận tay mở điều hòa.

Điền Chính Quốc ngây ngốc cười, sau khi được Kim Tại Hưởng đặt ở trên giường liền tự mình lăn vào trong chăn, để cho mình được mùi hương của Kim Tại Hưởng vây quanh.

Sau khi Kim Tại Hưởng lên giường Điền Chính Quốc liền lăn vào trong lòng hắn.

Kim Tại Hưởng dựa ngồi ở đầu giường, tay phủ lên bụng nhỏ của Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng ấn lên.

Điền Chính Quốc không có kỳ sinh lý, nhưng mỗi tháng bụng nhỏ sẽ đau, bình thường là đau mấy giờ, sau khi tới trường học lại tăng lên thành một hai ngày, cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân không hợp thời tiết hay không.

"Phía dưới có đau hay không?" Kim Tại Hưởng thấp giọng nói.

Điền Chính Quốc gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, động tác cởi quần lại lưu loát.

Kim Tại Hưởng thay đổi tư thế, ôm Điền Chính Quốc ngồi ở trên người mình, lưng dựa vào ngực hắn.

Hạ thân Điền Chính Quốc đã là trần như nhộng, một bàn tay Kim Tại Hưởng luồn vào trong quần áo Điền Chính Quốc, dán vào bụng nhỏ của cậu.

Một cái tay khác chăm sóc dương vật đằng trước, ngón tay cẩn thận mà chạm chạm hoa huyệt ở giữa.

hoa huyệt và bụng nhỏ giống nhau, môi thịt cũng hơi trướng lên, Kim Tại Hưởng nhéo nhéo hai bên, lại ấn một chút đồng hoa đế biến lớn.

"Ưm......!Ông xã......" Điền Chính Quốc than nhẹ một tiếng, không tự giác mà nắm chặt tay Kim Tại Hưởng, cậu đã thật lâu không thân thiết với Kim Tại Hưởng, chỉ là sờ một chút như vậy đều làm cậu động tình.

Kim Tại Hưởng thử thăm dò cắm vào một ngón tay, hắn mới đầu tưởng rằng quá trình tiến vào sẽ rất gian nan, nhưng không nghĩ tới đầu ngón tay của hắn vừa mới tiến vào, hoa huyệt liền gấp không chờ nổi mà bao bọc lấy ngón tay hắn, ở giữa thịt non tầng tầng mà hấp thụ đè ép, khẩn cầu Kim Tại Hưởng lại thọc vào trong.

Điền Chính Quốc luôn luôn thành thật với cảm giác của mình, cậu nâng mông lên, ở trên đùi Kim Tại Hưởng cọ cọ, hoa môi ở vải dệt ma xát run rẩy chảy ra nước, làm Kim Tại Hưởng tiến vào thêm tiện.

"Chính Quốc, em xem em dâm thế nào." Kim Tại Hưởng cắn lỗ tai Điền Chính Quốc, trên tay cũng không hề khách sáo, trực tiếp thọc vào ba ngón tay.

Nơi tay chỉ đảo lộng, Điền Chính Quốc dường như nghe được tiếng nước dâm mi.

Điền Chính Quốc cắn môi dưới, hoa môi cậu vốn dĩ trướng đau, giờ bị Kim Tại Hưởng căng ra, khoái cảm và đau hỗn loạn ở bên nhau làm eo cậu nhũn ra, nếu không phải dựa vào trên người Kim Tại Hưởng, cậu đã sớm thành một bãi nước.

Kim Tại Hưởng cúi đầu, hôn lấy Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc ngoan ngoãn há miệng để Kim Tại Hưởng đòi lấy.

Phía dưới tay Kim Tại Hưởng cũng không ngừng động tác, bắt đầu đại khai đại hợp trừu lộng, ngón tay mỗi một lần rút ra đều mang ra một cỗ dâm thủy, mỗi một lần cắm vào lại càng sâu một ít, hơn nữa Kim Tại Hưởng còn ác ý ở bên trong căng ra ngón tay, sờ vách trong mềm mại lại mẫn cảm.

"Ưmm......" Điền Chính Quốc khó nhịn mà rên rỉ, cậu nghiêng người vòng lấy cổ Kim Tại Hưởng.

Đầu lưỡi Kim Tại Hưởng nặng nề mà liếm láp hàm trên Điền Chính Quốc, nơi này là chỗ mẫn cảm của Điền Chính Quốc, mỗi khi hắn trêu đùa nơi này, hoa huyệt Điền Chính Quốc liền sẽ co rút lại.

"Ông xã......!A, nhẹ chút......!Đau......" Điền Chính Quốc nhịn không được nói.


Kim Tại Hưởng trấn an mà hôn hôn cái trán của Điền Chính Quốc, hắn rút ra ngón tay, đem Điền Chính Quốc thả lại trên giường.

"Chính Quốc, nhịn một chút." Điền Chính Quốc nghe lời ôm bắp đùi của mình, cậu bây giờ đúng là mở rộng chân, hai tiểu huyệt trần trụi mà bại lộ ở trước mặt Kim Tại Hưởng, đặc biệt là hoa huyệt mới bị đùa bỡn, giờ còn chảy nước ra ngoài, hoa môi không thỏa mãn mà khép mở, khát vọng bị đồ vật lấp đầy.

Kim Tại Hưởng nâng chân Điền Chính Quốc, vùi đầu ở giữa hai chân Điền Chính Quốc, khi đầu lưỡi của hắn chạm vào hoa môi, Điền Chính Quốc phát ra một tiếng thét chói tai, cậu không rảnh tay che miệng lại, chỉ có thể nhắm mắt lại thừa nhận khoái cảm ngập đầu, hoa huyệt cũng bởi vì khẩn trương mà liều mạng thu hợp lại.

"A......!Ưm......" Kim Tại Hưởng nâng chân Điền Chính Quốc lên một ít, đầu lưỡi của hắn từ dưới hướng lên trên, đầu lưỡi tham nhập phía tiểu phùng bí ẩn nhất, bộ vị mềm mại bị xâm nhập, mang theo vài phần xé rách đau.

Điền Chính Quốc luyến tiếc kêu dừng, cậu quá mức nhớ loại thân mật này, chỉ có thể không ngừng kêu dâm biểu đạt khoái cảm của mình.

Kim Tại Hưởng đầu tiên là tinh tế mà liếm qua ngoại môi, cuối cùng dán chặt vào toàn bộ hoa huyệt nặng nề mà hút một chút.

Trái tim Điền Chính Quốc đột nhiên nhảy dựng, cậu thậm chí kinh hô xin tha đều phát không ra, tay vô lực mà buông ra, hai chân mềm nhũn mà đặt ở trên vai Kim Tại Hưởng.

Điền Chính Quốc nằm liệt trên giường lớn tiếng mà thở hổn hển, bên tai là tiếng nước dâm đãng, cùng với còn có cảm giác hoa huyệt bị đôi môi dán chặt mút vào, đầu lưỡi thọc vào trong hoa huyệt, dâm thủy đều bị Kim Tại Hưởng liếm vào, nhưng là này còn chưa đủ.

"A a a......" khóe mắt Điền Chính Quốc vô tri vô giác mà chảy nước mắt, đại não cậu một mảnh hỗn độn, cảm giác đều dũng mãnh bùng nhùng một chỗ.

Dưới tầng tầng chồng lên khủng bố khoái ý, eo Điền Chính Quốc đột nhiên thẳng, trong hoa huyệt đồng thời phun ra một cổ chất lỏng, đánh vào đầu lưỡi Kim Tại Hưởng, côn thịt vẫn luôn bị bỏ qua cũng bắn ra bạch trọc.

Khi Kim Tại Hưởng rời khỏi, âm tinh sền sệt nhỏ giọt xuống, cuối cùng bị hắn nuốt vào miệng.

Điền Chính Quốc qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại, cậu vươn tay muốn Kim Tại Hưởng ôm một cái.

Kim Tại Hưởng ôm cậu vào trong lòng ngực, mềm nhẹ mà vuốt ve đầu của cậu.

Điền Chính Quốc không muốn xa rời mà dựa vào Kim Tại Hưởng, trên tay lại không thành thật mà bắt lấy đồ vật đã phồng lên dưới háng Kim Tại Hưởng.

"Ông xã, anh cũng nên nộp thuế lương thực cho em đi?" Điền Chính Quốc trong mắt mỉm cười mà liếc Kim Tại Hưởng một cái, cậu vốn dĩ diện mạo xinh đẹp, bây giờ được người yêu thương một phen, mặt mày toàn là xuân ý, làm lòng người ngứa ngáy.

"Bé dâm." Kim Tại Hưởng cười mắng một câu.

Điền Chính Quốc nằm xuống, Kim Tại Hưởng cũng cởi quần của mình, kéo xuống quần lót bọc chặt cự vật.

Kim Tại Hưởng quỳ gối trước người Điền Chính Quốc, dương vật thẳng tắp để ở bên miệng Điền Chính Quốc, mùi côn thịt làm đầu Điền Chính Quốc muốn hôn mê.

Cậu hoài niệm mà dùng tay vuốt ve côn thịt, ngón tay thường thường xẹt qua quy đầu, lòng bàn tay mềm nhẹ mà ấn gân xanh nổi lên ở dương vật.

Kim Tại Hưởng sờ sờ đầu Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cười cười với hắn, hé miệng, cẩn thận mà ngậm quy đầu mượt mà ở trong miệng.

Cậu lâu rồi không làm như vậy, động tác ngây ngô không ít, nhưng ký ức trước kia vẫn là có.

Thử thăm dò dùng đầu lưỡi liếm qua đỉnh lỗ nhỏ, khi nghe đến Kim Tại Hưởng ẩn nhẫn kêu rên, Điền Chính Quốc đột nhiên hưng phấn lên.

Điền Chính Quốc tận lực mở miệng ra, nạp toàn bộ dương vật toàn bộ vào trong miệng, hành vi như vậy vẫn là có chút cưỡng bách, chóp mũi cậu lên men, khóe mắt cũng để lại nước mắt.

"Ô......" Điền Chính Quốc nhịn không được làm nũng với Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng hiểu cậu nhất, liền tự mình động nhét vào bên trong một ít, khi Điền Chính Quốc thở dốc thì dỗ dành: "Bảo bảo ngoan, còn một chút."
Đôi tay Điền Chính Quốc đỡ cán, đầu lưỡi để ở lỗ nhỏ phía trước, khoang miệng cũng không ngừng co rút lại, bắt chước tiểu huyệt.

Kim Tại Hưởng nghiền ngẫm cảm giác, một chút mà đâm vào trong.

"Bảo bảo giỏi quá, toàn bộ đều đi vào......!Đúng, chính là liếm liếm như vậy, miệng lại chặt một ít, không cần gấp......" Chờ đến toàn bộ bị ngậm vào, Kim Tại Hưởng mới khống chế được lực đạo bắt đầu nho nhỏ thọc vào rút ra, Điền Chính Quốc đúng là tư thế nằm, càng dễ dàng làm được thâm hầu, sau khi dương vật ở trong miệng, Kim Tại Hưởng liền ôm lấy đầu Điền Chính Quốc.

Miệng Điền Chính Quốc nhu nhu mà bao dương vật Kim Tại Hưởng, khi Kim Tại Hưởng lại một lần thọc nhập cũng nặng nề mà mút vào một chút, cảm giác quy đầu bị một chỗ càng mềm mại bao vây làm da đầu Kim Tại Hưởng tê dại, hắn biết tư thế của Điền Chính Quốc thực vất vả, không có cố tình mà khống chế, ở đầu lưỡi Điền Chính Quốc bắn ra.

Điền Chính Quốc theo bản năng mà làm ra động tác nuốt, mơ mơ màng màng mà nghiêng đầu hôn côn thịt.

"Bảo bảo ngốc." Kim Tại Hưởng cười nói.

Kim Tại Hưởng nằm xuống ở bên cạnh Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc lăn vào lòng hắn, hai chân treo ở trên eo Kim Tại Hưởng, hoa huyệt ướt dầm dề dán vào người hắn, âm mao thô cứng dính ở hoa trên môi.

Kim Tại Hưởng sờ sờ hoa huyệt, "Lại ướt?"
"Vẫn luôn chảy nước." Điền Chính Quốc lẩm nhẩm lầm nhầm, cậu cọ cọ côn thịt nửa cứng, "Ông xã thọc vào ngăn nước được không?"
"Đừng dâm." Kim Tại Hưởng vỗ vỗ mông Điền Chính Quốc, "Chờ đến khi em qua khoảng thời gian này."
"Không đau." Điền Chính Quốc mềm mại làm nũng, "Ông xã không muốn sao?"
Họ từ cao trung đã bắt đầu hẹn hò, nhưng khi đó Kim Tại Hưởng cảm thấy Điền Chính Quốc còn nhỏ, tuy rằng việc thân thiết gì cũng cũng đã làm, chỉ còn kém một bước cuối cùng, hiện tại Điền Chính Quốc đã thành niên, tự nhiên là không thể nhẫn.

"Chờ thêm hai ngày, anh liền chịch chết em." Kim Tại Hưởng hung hăng nói.

Qua hai ngày chính là thứ sáu, khi đó Điền Chính Quốc cũng tốt, là thời gian phi thường tốt.

Điền Chính Quốc cũng không e lệ, vui rạo rực ôm chặt Kim Tại Hưởng, cảm thấy không đúng chỗ nào, mới phát hiện là hai người họ chưa cởi hết quần áo.

Thành thạo cởi hết quần áo của hai người ra, ôm nhau không có khoảng cách.

Hai bên vú Điền Chính Quốc nho nhỏ tròn tròn, nhưng không phải rất lớn, cho nên người thường cũng nhìn không ra cái gì khác biệt, ngày thường cậu mặc thêm một cái áo ba lỗ ở bên trong là được.

Vú Điền Chính Quốc tuy rằng không lớn, nhưng đầu vú có thể lớn hơn rất nhiều so với nam nhân bình thường, vừa hồng vừa múp, sờ lên vài cái liền cứng.

Hiện tại hai vú dán ở cơ ngực rắn chắc của Kim Tại Hưởng, cậu còn không thành thật lăn qua lăn lại, vú mềm như bông mà dán ở đầu vú cứng bang bang của Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng chỉ có thể ấn cậu, cắm côn thịt của mình đến giữa hai chân Điền Chính Quốc, phía trên đỉnh hoa huyệt và tiểu huyệt phía sau, bị hai nơi dâm thủy cọ xát, Điền Chính Quốc lúc này mới an phận một ít.

Chơi đùa mấy giờ như vậy, cũng cũng may họ không cần đi tiết tự học buổi tối, mệt mỏi liền ngã đầu ngủ.

Sau khi Điền Chính Quốc tỉnh lại nhận được mấy chục tin nhắn lại nói sau..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe