Chương 20 - 【Hai Mươi】Bại Lộ (Anh Hai Cùng Anh Rể H/ Chính Quốc Come Out)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm......!A......"
Đầu lưỡi Kim Nam Tuấn chen vào hậu huyệt liền bắt đầu động, hậu huyệt không chịu khống chế đè ép đầu lưỡi, mưu toan đem nó đẩy ra ngoài.

Kim Nam Tuấn cũng không sốt ruột, hắn chờ đợi huyệt nhục dần dần mềm mại, đợi Kim Thạc Trân thả lỏng chút, hắn liền càng thêm tìm được bên trong.

Nội bích mẫn cảm bị đầu lưỡi linh hoạt quét qua, eo Kim Thạc Trân mỏi vô cùng, bên trong nguồn nước không ngừng chảy ra.

"A......" giọng Kim Thạc Trân mang theo khóc nức nở, nghẹn họng rên rỉ một tiếng.

Kim Nam Tuấn biết anh khó chịu, vươn tay ôm chặt eo anh, một tay còn lại thò đến đằng trước sờ tính khí của anh, cảm giác được thứ trong tay đã ý đồ muốn bắn, Kim Nam Tuấn liền lật người Kim Thạc Trân, để anh mặt đối mặt nằm xuống.

Hai chân Kim Thạc Trân mở rộng sang hai bên, thân thể trực tiếp bại lộ trước mặt Kim Nam Tuấn, dương vật thẳng tắp cương lên, dịch tuyến tiền liệt cũng từ quy đầu chảy ra, Kim Nam Tuấn biết mình đều có thể nghe được tiếng nước.

"Em......!Em muốn bắn......" Kim Thạc Trân nức nở một tiếng, hốc mắt hồng hồng nhìn Kim Nam Tuấn.

Tay Kim Nam Tuấn bao trụ tính khí, giọng ôn nhu hơn, an ủi nói: "Ngoan, bảo bối." Nói Kim Nam Tuấn tách hai chân Kim Thạc Trân sang hai bên, cúi mình xuống ngậm dương vật của Kim Thạc Trân.

Kim Thạc Trân kêu một tiếng, lại trầm mê với cảm giác như vậy.

"A......!Ông xã......!Đừng liếm......"
Kim Nam Tuấn quá hiểu chỗ mẫn cảm của Kim Thạc Trân, cũng biết làm thế nào để khiến anh thoải mái.

Đỉnh tính khí của Kim Thạc Trân trên đầu lưỡi của hắn, Kim Nam Tuấn phun ra nuốt vào, lại liếm qua quy đầu của anh, kích thích đến nỗi Kim Thạc Trân rên rỉ không thôi.

Tay Kim Nam Tuấn không nhàn rỗi, hắn đầu tiên là cẩn thận ở phía miệng hậu huyệt vuốt ve một trận, sau đó lại chậm rãi cắm vào.

Hắn cảm giác được hô hấp của Kim Thạc Trân trở nên càng thêm hỗn loạn, biết cảm giác đã sắp đến, liền cắm thêm ngón thứ hai vào, hơn nữa bắt đầu lặp lại ra vào.

"Ư......!Ư......!A......" Kim Thạc Trân nâng eo lên, có ý đồ lùi bước, "Chậm chút......!A......!Chậm một chút, ông xã......"
Kim Nam Tuấn nắm eo anh, đè thấp yết hầu, ép chặt khoang miệng, dùng lực hút một chút.

Kim Thạc Trân cao giọng hét lên một tiếng, eo thẳng tắp, liền cả người xụi lơ trên giường.

Kim Thạc Trân bắn xong không có khí lực, anh nghiêng thân, miễn cưỡng nhìn Kim Nam Tuấn.

Hai chân thon dài khép lại, bàn chân đạp trên đùi Kim Nam Tuấn, miệng huyệt ở giữa như ẩn như hiện.


Kim Nam Tuấn phun tinh dịch trong miệng ra, bôi lên huyệt khẩu của Kim Thạc Trân, lại ôm lấy anh, lưng của anh dán vào ngực hắn.

Kim Thạc Trân cởi từng cái cúc áo, để Kim Nam Tuấn cởi buộc ngực, hai đại nãi bị đè ép hồi lâu cuối cùng cũng được thoải mái.

Kim Thạc Trân nhẹ nhàng thở ra, xoay qua ôm chặt cổ Kim Nam Tuấn cùng hắn hôn môi.

"Ưm......!Anh không ở đây, rất đau."
Kim Thạc Trân nhỏ giọng than thở như vậy, có vài phần thầm oán còn có vài phần hờn dỗi, Kim Nam Tuấn nhìn ánh mắt anh, trái tim vừa nóng vừa mềm.

"Ngoan, sờ sờ liền không đau."
Kim Nam Tuấn nói, một tay ôm eo nhỏ của Kim Thạc Trân, một tay kia nắm lấy một bên nãi tử xoa nắn.

Kim Thạc Trân ngoan ngoãn lấy khuỷu tay chống thân thể, hai đùi tách ra, anh cảm giác được trên mông bị thứ gì đó vừa cứng vừa nóng đỉnh đỉnh, liền nâng eo lên, thẳng đến căn côn thịt đỉnh ở huyệt khẩu.

Kim Nam Tuấn liếm liếm sau gáy Kim Thạc Trân, lại cắn bả vai thon gầy của anh, Kim Thạc Trân than nhẹ một tiếng, cùng lúc đó, tính khí thô cứng cũng đâm vào trong thân thể Kim Thạc Trân.

"Ưm......" Kim Thạc Trân ngẩng đầu lên, tóc dài tán loạn trên vai, có một chút bởi vì mồ hôi mà dính tại sườn mặt, có vẻ anh yếu ớt vô cùng.

Có lẽ là bởi vì từ nhỏ thân thể đã không tốt, Kim Thạc Trân cuối cùng sẽ cho người khác một loại cảm giác dễ vỡ, cho dù anh ngày thường yêu nhất vui cười đùa giỡn, nhưng chỉ cần an tĩnh lại, loại cảm giác này lại càng cường liệt.

Cho nên dù cho Kim Nam Tuấn đã ôm Kim Thạc Trân ở trong lòng thương yêu, hắn lại còn cảm giác không đủ.

"Làm sao?" Kim Thạc Trân cười cười, nhẹ nhàng cắn môi Kim Nam Tuấn, "Động đi chứ."
Kim Nam Tuấn niết núm vú của Kim Thạc Trân một chút, lúc này mới nắm eo anh bắt đầu thao lộng.

Thân trên của Kim Thạc Trân nằm ở trên giường, mặc kệ là rên rỉ vẫn là xin khoan dung đều là đứt quãng.

"A a......!Rất......!A......" đại não Kim Thạc Trân dĩ nhiên là trống rỗng, thân thể trừ khoái cảm, đã không còn cảm giác gì khác, anh muốn ngửa người về trước, nhưng ngón tay cũng thấy ngứa, giọng nói cũng kẹt trong cổ họng.

Tính khí thô dài cường ngạnh chống ra tràng đạo của anh, quy đầu không hề kết cấu lung tung đâm chọc trong tràng đạo, nhưng mỗi lần đều bỏ qua chỗ mẫn cảm nhất.

"A......!Nam Tuấn......!Không muốn......" Kim Thạc Trân che mắt, khóe mắt bị buộc chảy ra nước mắt.

Kim Thạc Trân cúi xuống, liếm đi nước mắt của anh, giọng khàn khàn hỏi anh thoải mái hay không.


"Thoải mái......!Ư......!Ngứa......" hai đầu vú của Kim Thạc Trân lung tung nảy lên nảy xuống, cảm giác không thỏa mãn khiến anh nhịn không được co rút lại hậu huyệt, cắn chặt đại nhục bổng của Kim Nam Tuấn.

Trong cổ Kim Nam Tuấn phát ra tiếng thở dốc nặng nhọc, hô hấp nóng ướt rơi vào bên tai Kim Thạc Trân, điều này làm cho thân thể anh nhịn không được từng đợt run rẩy, tính khí trước người cũng bắt đầu run lên.

"Lại muốn bắn, tiểu bại hoại?" Kim Nam Tuấn ôm chặt Kim Thạc Trân, ấn vài nụ hôn trên mặt anh.

"Ưm......!Em, em không bắn." Kim Thạc Trân nức nở nói, bộ dáng đáng thương hề hề khiến Kim Nam Tuấn lại yêu lại đau lòng.

"Đổi tư thế." Kim Nam Tuấn thẳng đứng dậy, để Kim Thạc Trân ngồi ở trong lòng hắn, hai cái đùi tách ra, đặt tại hai bên.

Kim Thạc Trân hít hít mũi, "Em muốn anh hôn em."
Kim Nam Tuấn cúi đầu cùng Kim Thạc Trân hôn một nụ hôn sâu, đầu lưỡi dính dính nị nị triền cùng một chỗ, Kim Thạc Trân cảm giác thư thái liền hai tay đều ôm lấy cổ Kim Nam Tuấn, Kim Nam Tuấn cũng thuận thế nâng eo Kim Thạc Trân lên, côn thịt cũng "bạch bạch" một tiếng một lần nữa cắm vào hậu huyệt.

"Ư......!Thật thoải mái." Kim Thạc Trân dịu dàng nói.

Tư thế như vậy khiến Kim Nam Tuấn tiến vào càng sâu, không cần quá nhiều khí lực liền có thể thao đến tận cùng bên trong.

Huyệt nhục bao côn thịt, Kim Nam Tuấn chỉ nhẹ nhàng thẳng lưng liền thao đến chỗ mẫn cảm của Kim Thạc Trân, tay rảnh rỗi vuốt ve dương vật đứng thẳng của Kim Thạc Trân, Kim Thạc Trân thích đến lắc mông ngọt giọng kêu "Ông xã".

Giằng co như vậy nửa giờ, Kim Nam Tuấn mới bắn lần đầu tiên.

Bởi vì tư thế, tính khí mềm đi không rút ra, hai người liền cứ thế tựa vào đầu giường đùa nghịch, Kim Nam Tuấn niết vú Kim Thạc Trân một hồi, Kim Thạc Trân liền lại có cảm giác, côn thịt bên trong hậu huyệt lại cương lần nữa, hai người mặt đối mặt lại bắt đầu làm lần nữa, vú kẹp ở bên trong, núm vú tại trước ngực Kim Nam Tuấn cọ đến cọ đi, Kim Thạc Trân chỉ cảm thấy vừa ngứa vừa sướng, cuộn tròn đầu ngón chân lại bắn một lần, cả người đều mềm oặt ở trong lòng Kim Nam Tuấn.

"Bảo bối." Kim Nam Tuấn đổ một chén nước, đút cho Kim Thạc Trân.

Kim Thạc Trân nằm trên giường, uống một ngụm, giảm bớt họng khô rát, lại uống hết chén nước, lúc này mới cảm giác thoải mái hơn.

"Anh còn đi sao?" Kim Thạc Trân nhỏ giọng hỏi.

Anh lần này về nước, cũng đã quyết định lưu lại nước.

Tuy rằng khi nói với cha mẹ, Kim Thạc Trân một ngụm phủ quyết quản lý sự tình trong nhà, nhưng thật muốn làm như vậy cũng là không có khả năng.

Kim Nam Tuấn nửa tựa vào đầu giường, Kim Thạc Trân động thân thể, bò đến trên người hắn, hai người gắt gao dán tại cùng nhau.


"Gần đây sẽ không, một tháng sau anh sẽ đi Italia một lần......!Trong khoảng thời gian này ở cùng em."
"Dạ." tâm tình Kim Thạc Trân một chút biến tốt, anh nghĩ nghĩ, nói: "Chờ em cùng đại ca nói một tiếng, công tác giao tiếp làm xong về sau hẳn là không có chuyện gì."
"Em đừng tìm thêm phiền toái cho đại ca." Kim Nam Tuấn cười nói.

Kim Thạc Trân trừng mắt nhìn hắn một cái, không phục nói: "Em phụ trách việc em hiểu là được, dù sao quản lý còn có Tại Hưởng."
Kim Nam Tuấn trấn an vỗ vỗ lưng Kim Thạc Trân, hôn hôn mặt anh.

"Muốn ngủ không?"
"Ngủ, em mệt quá......!Anh làm eo em xót quá, ngày mai anh phải theo em cả ngày, lần này phải thành thành thật thật ngồi, để em vẽ anh." Kim Thạc Trân vẫn đều có chấp niệm với cơ thể của Kim Nam Tuấn, trước kia lúc họ còn ở nước Pháp, Kim Thạc Trân đã không biết bao nhiêu buổi sáng vẽ qua Kim Nam Tuấn khỏa thân.

"Ở đây không có dụng cụ vẽ tranh của em, lần sau đi." Kim Nam Tuấn bật cười, ôm Kim Thạc Trân nằm xuống, "Lần sau lại vẽ."
"Được rồi." Kim Thạc Trân có hơi không tình nguyện, anh cẩn thận sờ sờ cơ bụng của Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn mặc Kim Thạc Trân náo loạn một hồi, chờ sau khi anh ngủ cũng tắt đèn đầu giường, không lâu cũng ngủ say.

Chung quy chuyến bay dài cũng mang cho hắn không ít áp lực.

Điền Chính Quốc ở nhà cùng cha mẹ một tháng, cậu nguyên bản tính toán là trước khai giảng hơn mười ngày trốn đi tìm Kim Tại Hưởng, hai người lại đi nơi nào chơi một hồi, kết quả cũng trong khoảng thời gian này, kế hoạch của mình đã bị đổ bể sạch sẽ.

Điền Chính Quốc nói thầm, lúc ngẩng đầu đã đổi thành một bộ ngoan ngoãn moe moe.

"Mẹ, không cần phải ép buộc con vậy chứ, không phải hỏi con có bạn trai không sao......" Điền Chính Quốc khụ hai tiếng, nói: "Có, hơn nữa bọn con đã hẹn hò rất lâu."
Mẹ Điền chưa nói cái gì, ba Điền đã xù lông trước, "Con ăn nói cho hẳn hoi, đừng có mà nói luyên thuyên, con còn muốn gạt hai ông bà già này đến lúc nào."
Trịnh Hạo Thạc.

Điền Chính Quốc trợn trắng mắt, đồng đội heo mà.

"Cái gì chứ......!Sao có thể, ai nói con gạt ba mẹ! Hơn nữa con đã là sinh viên rồi, sinh viên nói chuyện yêu đương thì làm sao......! Lại nói, này không phải cần phải có giảm xóc sao? Chẳng lẽ con lại ngay trong lúc ăn cơm nói cho hai người là, ba, mẹ, con có bạn trai rồi."
Mẹ Điền lúc này mở miệng, "Nghe Hạo Thạc nói, các con quen biết từ hồi trung học."
"À, đúng vậy, trung học đã quen biết, bây giờ vẫn hẹn hò, này không phải càng chứng minh tình cảm của chúng con tốt sao." Điền Chính Quốc mặt không đổi sắc, há miệng liền nói tùy tiện.

Mẹ Điền tiếp tục truy vấn: "Có phải là người đã đến nhà chúng ta hồi năm mới không?"
"Không sai, chính là học trưởng đó......! Không nói cái khác, có phải bộ dạng đặc biệt đẹp trai không ạ?" Điền Chính Quốc giành trước hỏi.

"Đúng, mẹ nhớ rõ là người rất dễ nhìn, cũng có lễ phép.

Phải cao đến......! Hơn một mét tám nhỉ?"
"Không chỉ thế! Một mét tám tư!"
"Cao như vậy luôn." Mẹ Điền hoan hỉ nói.

"Đúng vậy, hơn nữa học trưởng anh ấy......"
Nhìn tình cảnh bị lạc đề này, ba Điền nhanh chóng gõ gõ bàn, nghiêm túc nói: "Làm gì thế, nhìn đẹp thì ăn thêm được cơm à!"

Điền Chính Quốc nói thầm: "Là ăn thêm rất nhiều cơm, một bữa có thể ăn nhiều thêm một chén."
Khí thế của ba Điền một chút cũng không còn, muốn tức giận lại cũng không có cách nào khác.

Điền Chính Quốc lúc này cũng không ồn ào, mà là ngoan ngoãn nhìn ba mẹ của mình.

Ba Điền mẹ Điền luôn luôn yêu thương Điền Chính Quốc, bởi vì do thân thể của cậu, hai người họ thật sự là muốn giấu bảo bối này cất trong túi.

Kỳ thật biết Điền Chính Quốc có bạn trai, họ cũng không phản đối, chỉ có điều sốt ruột.

Bảo bối nhà mình mới lớn bao nhiêu, bạn trai kia mới lớn bao nhiêu, lại có thân thể nó, đối phương lại biết bao nhiêu? Này đó đều là vấn đề lớn.

Điền Chính Quốc biết họ lo lắng cái gì, cậu ôm chặt tay mẹ, nói chuyện của mình và Kim Tại Hưởng một lần.

Đương nhiên, một ít chi tiết trong đó đều bị lược bớt.

Biết Kim Tại Hưởng đã come out trong kì nghỉ hè này, ba Điền nhẹ nhàng thở phào.

"Người con nhìn trúng, sao có thể có vấn đề." Điền Chính Quốc vỗ vỗ ngực, cười nói: "Ba mẹ, việc mà ba mẹ lo lắng con đã suy xét qua, nếu học trưởng không biết, con sao có thể tiếp tục quen anh ấy."
Ba Điền và mẹ Điền liếc nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu, "Tự con biết là tốt rồi, mặc kệ thế nào, đều không thể bị bắt nạt......!Cũng không thể bắt nạt người khác......!Đúng rồi, các con có phải đã......"
Mẹ Điền lúc này đột nhiên đụng đụng cánh tay ba Điền, cho ông ánh mắt.

Ba Điền nói kẹt ở nửa đường, chỉ có thể im lặng, còn nói: "Người nọ nếu thật sự rất tốt, hai người các con liền liền......"
Điền Chính Quốc biết ba mình có ý tứ gì, lúc này chớp mắt khoe mã, còn nói lời hay cho Kim Tại Hưởng, quả nhiên là còn chưa gả đi ra ngoài cũng đã như bát nước hắt đi, biến thành làm ba Điền xót xa.

"Được rồi, tôi nói tiểu Quốc nhà chúng ta có chủ ý, còn ông, cố tình còn muốn xụ mặt." mẹ Điền giận liếc nhìn ba Điền, lại dịu giọng nói với Điền Chính Quốc: "Tiểu Ninh, con có ảnh chụp của học trưởng kia không? Qua đó cũng đã nửa năm rồi, mẹ cũng không biết rõ là lớn lên thế nào rồi."
"Có a, đây ạ." Điền Chính Quốc mở điện thoại di động, tìm bức ảnh, "Mẹ, có phải rất đẹp trai không?"
"Bộ dạng rất dễ nhìn." Mẹ Điền cười đến càng vui vẻ, "Rất tốt, lần sau bảo nó lại đây ăn bữa cơm."
Mẹ Điền hiện tại đã là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng.

"Vâng ạ, học trưởng còn biết làm cơm, bình thường đều là anh ấy nấu cơm cho con ăn, còn không cho con xuống bếp chút nào nữa." Hai câu cuối cùng này Điền Chính Quốc cố ý cao giọng, thấy ba Điền im lặng không dám nói, trong đầu cười trộm hội.

Đến buổi tối lúc gọi điện thoại cho Kim Tại Hưởng, Điền Chính Quốc trên giường cười lăn lộn, cuối cùng còn thần khí nói: "Em nói rồi đúng chứ, em siêu cấp tốt có phải hay không?"
Kim Tại Hưởng theo cậu mà nói hỏi: "Tốt chỗ nào?"
"Chỗ nào không tốt, em ngoan như vậy, đã giúp anh giải quyết cửa gặp gia trưởng này." Điền Chính Quốc hừ hừ, nũng nịu yếu ớt nói: "Anh còn chưa biết, mẹ em rất thích anh, vẫn khen bộ dạng anh dễ nhìn, còn nói chân anh dài." Nói, cậu đá đá chân, nhìn chân của mình tự chơi.

Kim Tại Hưởng nghĩ đến dáng vẻ ngốc ngốc của Điền Chính Quốc, nhếch nhếch khóe miệng, "Cám ơn em, bảo bảo."
Được khích lệ, Điền Chính Quốc liền vui vẻ, cậu nheo mắt cùng Kim Tại Hưởng nói một hồi lời ngon tiếng ngọt, thẳng đến di động nóng lên mới cúp máy.

Lúc này ngày nghỉ cũng còn dư nửa tháng, Điền Chính Quốc đã tính toán dỗ ngọt cha mẹ, để cậu đi tìm Kim Tại Hưởng.

Nghĩ đến Kim Tại Hưởng, lòng Điền Chính Quốc ngọt ngào rồi ngủ mất..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe