CHAP 8 : Anh ngốc chứ không ngu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa anh ra giường ngồi xong cậu chạy vội xuống nhà lấy túi đá chườm và một cái khăn ấm rồi quay lại chỗ nam nhân đang thút thít vì đau kia, cậu đi đến đứng sát mép giường đưa tay chạm vào má anh rồi dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói.

" Cậu chủ ngoan nào không khóc nữa nha để Prem thay đồ rồi giúp cậu chườm đá cho đỡ đau nha"

Anh mang theo một trí não trẻ con, người khác dỗ dành chút thì được nước lấn tới, hai tay vòng lên cổ của cậu kéo vào lòng mình ôm rồi lại tiếp tục oa oa khóc to.

"Huhu... lần sau anh sẽ không tắm nữa đâu huhu đau quá vợ ơi."

Cậu ở trong lòng anh không dám nhúc nhích chỉ có thể thuận theo đưa tay ra đằng sau vỗ vỗ vào lưng nhẹ nhàng dỗ dành.

" Ôi cậu chủ ngoan đừng khóc nữa nín đi nào... Prem thương cậu chủ."

Anh vừa nghe đến câu cuối cùng bỗng dưng hết khóc thật, hít hít nước mũi đang chảy ra rồi nghẹn ngào hỏi.

"Có thật là anh hết khóc em sẽ thương anh hay không?"

Khóe môi cậu co rút, từ ngữ này là để dỗ con nít mà. Khi cậu mười tuổi lúc còn ở quê mỗi lần em trai cậu khóc vì đau đớn hoặc bị bắt nạt cậu đều dỗ dành đến khô cả cổ "ngoan anh hai thương em", thêm một chút câu từ "em trai anh giỏi lắm không khóc nữa tí anh mua kẹo mút cho em ăn"

Quả thật thì chỉ vài câu đó thôi thì thằng nhóc nín thật, bây giờ đến con người này tuy rằng không khóc nữa, nhưng lại hỏi rằng mình có thương hắn thật không? Biết trả lời thế nào bây giờ. Nhìn nhị thiếu gia này ngốc ngốc thế thôi chứ anh mà để ý đến cái gì thì khó mà có lối thoát.

Anh nằm thút thít mãi mà vẫn chưa nghe được câu trả lời của cậu thì lại một lần nữa gào to.

" Oa... Oa vợ em dám nói dối... Cha bảo nói dối là người xấu... Vợ hư quá đi... Huhu đầu đau..."

" Ấy... ấy tôi thương cậu thật mà thương nhất nhà luôn."

Tiếng khóc cùng tiếng nói đầy oán trách vừa cất lên khiến cậu thừa nhận một cách mù quáng. Còn anh sau khi nghe được câu trả lời vừa ý mình thì lập tức ngừng rơi lệ.

" Vợ anh nín... rồi đây em có thấy anh giỏi không."

Khóe miệng co dật liên hồi cậu chỉ có thể cười cười gật đầu đồng ý, hai người ngồi trên giường một lúc, cậu tiếp tục nói.

" Cậu chủ! Quần áo cậu ướt hết cả rồi mau đứng lên tôi giúp cậu thay đồ rồi chườm đá nữa."

Anh cũng rất nghe lời vừa buông cậu ra đang định đứng lên, nào ngờ cậu lại nhớ ra chuyện quan trọng rồi kéo tay anh lại, tạo ra khuôn mặt dễ thương nhất có thế, âm thanh thành khẩn phát ra.

" Cậu chủ à~~~ tôi biết cậu là một người rất tốt cho nên là chuyện anh bị ngã đập đầu xuống đất có thể đừng nói cho phu nhân... lão gia và cậu hai biết được không?"

Anh nghe vậy thì nghiêng đầu sang một bên miệng chu chu khó hiểu hỏi lại.

"Anh hai nói nếu bị gì phải nói ngay cho người nhà biết tại sao em lại muốn giấu vậy vợ?"

Cậu nghe anh hỏi thì bắt đầu giải thích từng chút một.

" Ban nãy bọn họ bảo tôi tắm cho cậu... không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn... nếu lỡ cậu nói ra thì sợ tôi sẽ bị đuổi ra đường mất."

" Hả? Baba sẽ đuổi em sao không được... anh không chịu đâu...em là vợ của anh không cho đi đâu cả... em phải ở lại đây anh sẽ không nói... không nói đâu."

" Đúng vậy tôi sẽ bị đuổi đi cực khổ lắm á... cho nên cậu giấu chuyện này đi được không coi như tôi cầu xin cậu."

Anh tuy có ngốc thật nhưng có lẽ vì di truyền dòng máu của Gun gia chảy trong người nên nhất định không để bản thân chịu thiệt thòi, liền nảy một ý nghĩ quay qua nhìn cậu cười.

" Vì vợ anh sẽ giấu chuyện này... nhưng vợ em phải hứa với anh một điều."

Cậu nghe anh nói giúp mình giữ bí mật nên giờ anh nói gì cũng đồng ý.

" Được được... cậu nói đi."

"Vợ... vợ phải gọi anh là ông xã... còn... còn phải ngủ chung với anh nữa...~^O^~"

Cái điều quái quỷ gì thế này cậu là trai thẳng một đường mà phải gọi người con trai khác là ông xã còn phải ngủ chung giường nữa có đùa cậu không vậy.

Cậu vừa nghĩ đến một tiếng gọi chồng hai tiếng gọi ông xã tiếng thứ ba đã phải ngủ chung với người ta khiến cậu đau đầu vô cùng liền vội vã từ chối.

" Không được chuyện này không thể được."

Anh nghe vậy thì bĩu môi buồn bã nói nhỏ đủ cho hai người nghe.

" Đầu đau thật... ôi đâu đầu quá đi thôi... đúng là vợ không thương mình mà... không được rồi phải gọi ba mẹ về đưa đi bệnh viện mới được."

Nhìn anh bộ dạng giống như muốn đi tìm điện thoại, khiến hồn vía của cậu muốn lên mây vội vã xuống giường, nắm tay người kia hấp tấp nói.

" Đừng đừng tôi đồng ý mà sẽ gọi anh là chồng và ngủ cùng nhau nhé đừng gọi lão gia và phu nhân ha."

Anh nghe vậy thì chẳng tin vùng vẫy thoát ra, ấm ức đáp.

" Vợ không thương anh cái gì cũng chần chừ hết ngay cả điều kiện cũng không đồng ý... ôi anh buồn tới nỗi đầu đau rồi."

Cậu bị đánh phủ đầu một đòn đầy đau đớn cho nên chỉ có thể chấp nhận số phận, nhắm mắt thở dài phát ra ba từ.

" Ông Xã À~~~"

------*****-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove