Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                    

                                          

Căn phòng của khách sạn rất lộn xộn, quần áo đầy đất, chăn ở trên giường khó khăn lắm mới che khuất bộ vị, chân thon dài trắng trẻo giật giật, người bên trong lông mi khẽ run, mở đôi mắt long lanh sương mù mở ra

                      

                
Trần nhà trắng bóc làm mắt người đau nhức, cậu giơ tay vuốt vuốt, không có để ý việc eo đang tổn thương, muốn ngồi dậy

                      

               
"Đau" Một tiếng rít nhẹ, cậu vội vàng đặt tay lên eo chậm rãi xoa bóp, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh, giận dữ muốn hạ một quyền lên mặt hắn cho hả giận

                      

                
Cậu tối hôm qua là đi thay anh cậu đến đây tham gia tiệc rượu, dù cho có nghĩ nát óc, cũng không ngờ rằng có ngày mình sẽ bị hạ thuốc

                      

                
Dáng dấp nhã nhặn, vậy mà lại là dạ thú, thiếu niên ở bên cạnh xoa eo đang đau nhức, cố gắng từ từ đi xuống giường, thình lình bị một bàn tay lớn ở sau lưng ôm lấy eo lôi trở về

                      

                
Người đàn ông dường như còn chưa tỉnh hoàn toàn, trong mơ màng mang theo một giọng trầm thấp nói "Bảo bối, tôi sẽ chịu trách nhiệm"

                      

                
"Chịu trách nhiệm cái đầu anh!" Đứa nhỏ tức giận giơ chân giơ tay muốn giáng xuống mặt người kia, lại dừng lại ngay giữa không trung 

                     

               
Vương Dật trước đó đã bảo cậu, Tiêu Chiến —— là lão đại trong giới, thành tựu hạng nhất, giá trị gương mặt hạng nhất, dáng người hạng nhất, mọi thứ đều tốt, thứ duy nhất không được hoàn mỹ chính là 25 tuổi mà không có ai bên cạnh

                      

                
Buổi sáng ở Paris, gió thổi tới một luồng hơi ấm, thiếu niên thoải mái híp mắt liền nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua

                      

                
Tiêu Chiến dựa lưng trên ghế salon, lắc lắc cái ly trong tay, đánh giá toàn bộ thiếu niên đẹp đến từng milimet trước mặt

                      

                
Vương Dật cùng Vương Nhất Bác xem như là song sinh, nói giống cũng không giống, nói không giống cũng không phải

                      

                
"Anh nhìn tôi như vậy làm gì?" Niên thiếu không có ý tứ gãi đầu, người đàn ông này có bệnh sao? Không lẽ trên mặt mình có hoa, hay là gì đây?

                      

                
"Trên mặt em không có hoa, em so với hoa còn đẹp hơn" Người đàn ông lắc đầu, không có trả lời vấn đề của cậu, uống chút rượu trong ly, chất lỏng màu đỏ theo đường cong của cổ đi xuống, không tới chỗ sâu trong cổ áo 

                      

                
Nói một câu không quan trọng đến câu chuyện, sau đó mới hỏi "Vương Dật là anh của em?"

                      

                
Thiếu niên trừng mắt nhìn, sau đó liền thu lại, làm như không biết gì cả "Tiêu tổng có ý gì? Nếu như là đang đùa giỡn, thì cũng không vui đâu, tôi chính là Vương Dật"

                      

              
Trong lòng đều đem anh của cậu mắng hơn ngàn lần, tại sao lại không nói trước cho cậu là người đàn ông thông thái này hóa ra lại là một lão hồ ly?

                      

                
"Khụ khụ" Tiêu Chiến giơ ly rượu lắc lắc, sau đó đặt xuống bàn, hai tay nắm lại đặt trên chân "Tôi không phải là lão hồ ly gì gì đấy, tôi tên Tiêu Chiến, bạn nhỏ Vương Nhất Bác phải nhớ thật kỹ tên ca ca nha"

                                  

              

                    
Vương Nhất Bác: "..." quào, còn biết chiêu thuật đọc tâm

                
Á, biến thái, ông già này vừa rồi mới ăn đậu hũ của mình đúbg không?

                
Người đàn ông khẽ cười, cầm lên lại ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch "Quả nhiên thú vị, xem ra Vương Dật không có gạt tôi, đúng là làm người khác ưa thích"

               
Ánh mắt quét qua Vương Nhất Bác vài lần "Quay về nói cho anh của ẹ, cuộc mua bán này tôi đồng ý"

                
Vương Nhất Bác xoa đầu bị say đến choáng váng, người đàn ông bên cạnh còn đang ngủ, trên eo cậu là cánh tay hữu lực của hắn

                
Cậu giãy giãy, ngược lại còn bị ôm chặt hơn, "Móa, anh tuổi trâu hay sao? Khỏe dữ vậy?"

                
Tiêu Chiến giật giật, mắt cũng không mở "Bảo bối, đừng nhúc nhích, ở lại ngủ với ca ca một lúc"

                
"Ai là bảo bối của anh, anh mau buông tôi ra nhanh, cái đồ lợi dụng lúc người ta gặp nạn"

                
"Phốc" Tiêu Chiến trực tiếp bị cậu chọc tức đến độ bật cười, mở mắt ra từ trên giường ngồi dậy "Bạn nhỏ, trước khi nói thi phải biết cân nhắc đến hậu quả nha"

                
"Anh muốn làm gì? Tôi cho anh biết, họ Tiêu, bọn họ sợ anh, chứ tôi không có sợ"

               
Tiêu Chiến buông tay "Tôi rất đáng sợ sao? Tại sao lại muốn sợ tôi?"

                
"Tôi làm sao biết được bọn họ tại sao lại sợ anh, tôi cũng đâu đi guốc trong bụng họ"

                
"Tính tình thật trẻ con"

                
Vương Nhất Bác nghe xong càng tức giận "Có bản lĩnh thì anh bây giờ nằm ngửa để tiểu gia tôi đè một lần"

                
"A" Tiêu Chiến nhướng mày nhìn thiếu niên trước mặt, ngoan ngoãn nằm xuống lại "Chỉ cần bây giờ em cảm thấy mình còn sức lực, vậy thì tới đi"

                
Vương Nhất Bác: "..." khốn khiếp, khi dễ người

                
Tiêu Chiến giơ tay ôn nhu xoa eo cho cậu "Chuyện tối ngày hôm qua tôi rất xin lỗi, chưa có sự đồng ý của em, nhưng do tình huống khẩn cấp..."

                
Thiếu niên được xoa bóp híp mắt hưởng thụ, miệng cũng không có rảnh rỗi "Thủ pháp của Tiêu tổng ngược lại rất thuần thục, chắc cũng từng làm qua không ít người"

                
"A" Tiêu Chiến khẽ cười, không lên tiếng, tiếp tục xoa eo, Vương Nhất Bác nghi ngờ mở mắt "Anh cười cái gì?"

                
"Bạn nhỏ, tôi giữ mình rất trong sạch được chưa? Buổi tối hôm qua là em chủ động quấn lấy tôi, tôi cũng không có ép buộc em cái gì..."

                
"Anh...anh...anh"

                
"Sao nào?" Người đàn ông nhấc lên một bên khóe miệng, bàn tay lớn bao trùm ngón tay đang run rẩy của người kia "Định cho tôi ngậm miệng à?"

                
Thiếu niên nghiêng đầu qua một bên "Anh cho rằng tôi muốn sao? Ai biết rằng sẽ có tên thiếu đạo đức chuốc thuốc tôi cơ chứ!"

                
"Ngoan nào, ca ca còn rất thích em" Tiêu Chiến không có thừa nhận, mà là đổi đề tài "Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm"

                
Vương Nhất Bác bĩu môi "Ai muốn anh chịu trách nhiệm chứ"

                
"Ồ, vậy là không muốn à"

               
"Muốn, có sức lao động miễn phí, có ngu mới không muốn"

                
"Uây, em ở nhà cũng sai bảo anh em như thế sao?"

                
"À không, tôi mà sai bảo được anh ta mới lạ" Giống như là nghĩ tới điều gì, đứa nhỏ buồn lấy khuôn mặt ấp úng nói "Cái kia, hiện tại, anh ta làm sao bây giờ?"

                
"Hả? Cái gì?" Chủ đề nhảy quá nhanh, Tiêu Chiến có chút phản ứng không kịp.

                
"Anh để ý đến tôi, chẳng lẽ không phải bởi vì anh tôi thích anh sao?" Vương Nhất Bác đỏ mặt cúi đầu xuống "Anh ấy chắc chắn sẽ quấn lấy anh. . . Sau đó anh cũng sẽ cảm thấy không quá phiền. . . Sau đó hai người liền. . ."

                
Tiêu Chiến giơ tay xoa đầu thiếu niên "Không lẽ em. . ."

                
"Tôi làm sao?" Vương Nhất Bác một mặt mê mang ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, màu đỏ ửng trên mặt còn chưa phai đi

                
"Ngủ với tôi xong liền bị ngốc hả?"

                
"Tiêu Chiến, anh chờ đó, hôm nay không đánh chết anh tôi không cam lòng!"

               
 Tiêu Chiến bắt lấy bàn vung đến trước mặt "Tôi và anh em chỉ là bạn hợp tác trên thương trường thôi"

                
Nhìn người ửng đỏ mặt lại nghĩ tới một ít hình ảnh tối hôm qua, cảm thấy hơi nóng, cuống cuồng quay đầu đi chỗ khác

               
"Lại nói, bạn nhỏ, em có phải đã quên việc tôi liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra em, tôi với anh của em cũng không có bất kì quan hệ nào. Hai người mặc dù có chút giống, nhưng thật ra mỗi người lại có một cảm giác khác biệt"

                
Vương Nhất Bác: "..."

                
Tiêu Chiến thấy người không có phản ứng, tiếp tục nói "Em tối hôm qua đến đây, tôi với anh em có nói chuyện qua"

                
Vương Nhất Bác: "Cùng lắm thì hơi mất mặt thôi"

                
"Ha ha ha, cũng không, nhìn dáng vẻ em cố gắng giả làm anh trai em trông còn rất dễ thương"

                
Vương Nhất Bác liếc mắt "Dễ thương cái rắm, trong từ điển của tôi chỉ có hai chữ đẹp trai"

                
"Còn có dễ thương nữa"

                
"Anh muốn ăn đòn?"

                
"Ha ha ha"

            

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro