Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                    

                                              

Sau hai ba tuần từ sự kiện bị chuốc thuốc, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng bằng lòng ra cửa.

                      

                

Kéo cửa ra nhìn cái xe đỏ trên đường đối diện, bạn nhỏ theo thói quen đi vào bên trong, Tiêu Chiến nhanh một bước xuống xe gọi người lại, "Nhất Bác."

                      

                

Vương Nhất Bác cam chịu số phận dừng lại, "Tiêu tổng không cần đi làm sao?"

                      

                

"Cần chứ, thế nhưng tôi cảm thấy theo đuổi em quan trọng hơn nhiều."

                      

                

"Khụ khụ khụ, hôm nay gió có chút lớn, tai tôi chẳng nghe được gì cả, anh nói cái gì?"

                      

                

"Ha ha." Tiêu Chiến cười khẽ hai tiếng, "Góc đường bên kia mới mở quán lẩu, định tìm người đi ăn cùng, nếu em đã không muốn, vậy thì thôi vậy."

                      

               

Lẩu? Ăn!

                      

                

"Được, được, ai nói tôi không muốn chứ, ra đây cho ăn đòn."

                      

                

Tiêu Chiến cười cười không nói gì.

                      

                

"Chờ tôi một chút, tôi trở về phòng đổi bộ quần áo." Vương Nhất Bác xoay người chạy lên lầu, thời điểm đi xuống cả người đều là cây xanh lá mạ.

                      

                

Nhu thuận khóa lại cửa, chạy về phía nam nhân đang chờ mình, "Đi thôi đi thôi."

                      

                

Đang sắp đến giờ cơm chiều, Vương Dật từ công ty trở về

                      

                

Không còn cách nào, mấy ngày nay Vương Nhất Bác chết sống không ra khỏi cửa, lại không cho Tiêu Chiến qua đây, lo lắng cho em trai bảo bối nhà mình bị đói, chính mình cũng chỉ có thể một ngày chạy hai chuyến đi đi về về.

                      

                

Bây giờ lại lấy Vương Nhất Bác mở cửa chủ động chui vào xe người ta ". . ." Tình huống này là như thế nào?

                      

                

"Lại hẹn hò sao? Hai người yêu không cãi nhau nữa à?"

                      

                

"Vương tổng cứ nói đùa." Tiêu Chiến lịch sự gật đầu chào, "Tôi cùng Nhất Bác xưa nay không có cãi nhau, lần này là tôi sai trước, công tác có nhiều việc, không thể lo cho em ấy."

                      

                

Hắn quay đầu nhìn đứa nhỏ đang ngồi ở trong xe, "Lại nói, lần trước em ấy không phải uống say hay trẻ con nha, anh cũng biết mà, luôn luôn sĩ diện, có thể là do cảm thấy hơi mất mặt, cho nên mới không chịu gặp tôi, tôi lại không có thời qua đây dỗ dành, thực sự xin lỗi."

                      

                

Vương Dật: "..."

                      

                

Vương Nhất Bác: "..." Đặt đồ ăn trên đầu, tôi không tính toán chi li với anh, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng lời anh nói xác thực cũng đúng.

                      

                

Nghĩ tới đêm đó mình đã nói thứ gì, Vương Nhất Bác liền hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

                      

                

"Thân bạn trai" là cái chuyện quỷ gì, khẳng định lại là do bình rượu có vấn đề.

                      

                

Hương vị không có, còn khiến mình ở trước mặt người ta ăn nói linh tinh một phen, đậu hũ đều bị người ăn mất.

                                  

              

                        

                

Rượu màu đỏ không thể uống, đây là chân lí mà bạn nhỏ Vương Nhất Bác dùng đậu hũ của mình đổi lấy.

                

Tiệm lẩu ở góc đường chính xác mà nói cũng không tính là nhà hàng, đầu tiên nó không có cửa hiệu, chỉ là tùy ý dựng lên cái mái hiên nhỏ, càng giống là quán ven đường mà mọi người thường nói.

                

Hai ba cái bàn vuông nhỏ, bốn năm cái ghế nhỏ, bày ở cùng một chỗ cũng có một chút cảm giác không giống nhau.

                

Nhà, có lẽ chính là bộ dạng này đi, bốn năm người ngồi vây chung một chỗ, kể trong một ngày chính mình đã trải qua thứ gì.

                

Có vui vẻ, có gặp nạn, có thất lạc. . .

                

An ủi lẫn nhau, nâng đỡ cho nhau, cùng nhau nỗ lực, giúp đỡ cho nhau...

                

Tuy là đang ngay giờ dùng cơm, nơi này vẫn vắng tanh, không có người nào, đại khái là do vừa khai trương nên không có ai đi, hai người tùy ý tìm một bàn lớn ngồi xuống.

               

Ông chủ là một người đàn ông trung niên, Tiêu Chiến lễ phép nhận lấy tập cùng bút được đưa tới trước mặt, dựa theo menu trên bàn viết yêu cầu một lần.

                

"Nhất Bác, muốn ăn cái gì nào? Mau nhìn xem."

               

"Không cần, anh chọn cái gì tôi đều thích cả." Thời điểm nam nhân bắt đầu viết xuống, ánh mắt của bạn nhỏ không hề rời khỏi đôi tay của hắn, nhìn chằm chằm vào tập.

                

"Ăn nhiều cay?"

                

"Tê cay."

                

"Trẻ con vẫn không nên ăn quá cay, tổn thương dạ dày." Tiêu Chiến nói xong giống như là nghĩ tới điều gì đó "Đã ăn sáng chưa?"

                

"Vẫn chưa." Vương Nhất Bác lắc đầu.

                

"Em đợi tôi một chút."

                

Nhìn người đang đứng dậy đi ra ngoài, Vương Nhất Bác hốt hoảng hỏi "Anh đi đâu?"

                

"Đi ra ngoài một chút, lập tức quay lại."

                

"Ừm."

                

Ở góc đường có rất nhiều sạp hàng, khoảng thời gian này còn có một số quán bán bữa sáng vẫn chưa dọn hàng.

                

Tiêu Chiến nhìn từng dãy với nhiều loại sữa bò hỏi "Có loại nào ấm không?"

                

"Nóng thì có."

                

"Vậy cái này đi." Nam nhân cầm lấy một hộp chưa làm nóng nhìn thành phần

                

"Cậu muốn sao?"

               

"À." Tiêu Chiến thả hộp sữa bò xuống, cười nói "Bạn trai chưa ăn điểm tâm."

                

"Chàng trai tốt" Chủ quán cười ngồi xổm người xuống, ôm ra rất nhiều loại sữa đa dạng, "Nhìn loại này xem."

               

"Được."

                

Vương Nhất Bác buồn bực ngán ngẩm nằm ở trên mặt bàn, Tiêu Chiến từ bên ngoài đi vào thì thấy đứa nhỏ đang ngẩn người.

            

              

                        

                

Nam nhân cười đung đưa túi đồ trước mắt, đứa nhỏ không có phản ứng, qua một hồi lâu mới nghe được cậu buồn buồn một câu. "Anh trở về rồi?"

                

"Ừ" Tiêu Chiến kéo ghế tựa ra ngồi xuống cạnh cậu, cắm ống hút vào hộp sữa bò rồi mới đưa cậu "Ấm, không nóng."

                

"Hả?"

                

"Uống trước để ấm dạ dày đi." Hắn đưa tay sờ sờ đầu bạn nhỏ ngốc ngốc, "Không phải là dân ăn vặt sao, đến chuyện này cũng không biết?"

               

Bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình đã đổi thành hơi cay, không thì tiểu gia hỏa trở về bụng sẽ không thoải mái.

                

Vương Nhất Bác lờ mờ mở miệng cắn ống hút, thì ra có người cưng chiều lại tốt như vậy.

                

Thời điểm lẩu được đưa lên, Tiêu Chiến khăng khăng muốn đồ ăn cay nhúng qua nước sôi một lần rồi mới bỏ vào chén cho bạn nhỏ.

                

Vương Nhất Bác bất mãn quẹt miệng "Chẳng có vị gì cả."

                

"Em nhìn xem cái nước lẩu này đỏ đến mức nào, khẳng định là rất cay, nghe lời." Tiêu Chiến cũng là không nghĩ tới thì ra gọi hơi cay lại có thể cay đến như vậy.

                

"Lẩu thì phải cay mới ngon chứ!"

                

"Lần sau dẫn em đi ăn món không cay, càng ngon hơn."

               

"!!!"

                

.

.

.

Vương Dật phát hiện em trai nhà mình gần đây càng ngày càng khó hầu hạ, nấu cái gì cũng không thích ăn

                

Hắn đập đũa xuống bàn, "Ăn."

                

"Không muốn". Đứa nhỏ tay chống lên đầu "Anh, em có một chuyện."

                

"Chuyện gì, ăn xong rồi hỏi."

                

Vương Nhất Bác chậm rãi cầm đũa "Tại sao anh lại có thể mở một nhà hàng lớn như vậy trong khi bản thân mình không biết nấu ăn?"

                

Vương Dật: "..."

                

"Em trước kia không phải là rất thích ăn hay sao?"

                

Nhìn mặt anh trai nhà mình càng ngày càng đen, Vương Nhất Bác cắn đũa nói sang chuyện khác "Ấy, anh hai, anh có biết Tiêu tổng hắn biết làm cơm hay không?"

               

Vương Dật: "..."

                

"Hơn nữa làm còn cực kỳ ngon. "

                

"Em than thở cái gì? Có bản lĩnh thì kêu người ta làm cho em ăn đi, để anh hai xem xem Tiêu tổng người ta có để ý đến em hay không?"

                

Vương Dật bỏ một miếng cơm vào trong miệng, "Anh hai tự nhiên lại quên mất hiện tại hắn là bạn trai em."

                

"Anh hai~"

                

"Đừng tìm anh làm nũng, ăn cho hết chỗ này." Vương Dật cầm chén đặt vào bồn rửa chén. "Anh đi làm đây, lần sau lại khó ở như vậy thì qua nhà bạn trai cho người ta chăm sóc đi, đừng trở về."

                

"???"

                

"Anh là anh ruột em sao?"

                

Vương Dật một bên đi ra ngoài, vừa nói "Không phải anh ruột thì sao có thể nuôi em lớn đến thế?"

                

"Vậy sao anh còn vội vã đem em tặng cho người ta."

                

Nếu không phải mỗi lần ra ngoài, Tiêu Chiến luôn trong bộ dạng có thể ăn tươi nuốt sống mình, cậu sẽ không cần phải sợ hãi như vậy.

                

Suy nghĩ một chút đêm đó đã cảm thấy đáng sợ, nếu là. . . Có thể không làm chuyện này. . . Bạn trai tựa hồ. . . Cũng không tệ

                

Thế nhưng mà nếu là người yêu thì. . .

                

Vương Nhất Bác thở dài mấy hơi, sau đó cam chịu số phận cầm đũa ăn cơm, cầm chén lên chọc mấy cái, ăn không vào.

                

Vẫn là đồ ăn Tiêu Chiến làm ngon.

                

Suy nghĩ một chút rốt cuộc cũng cầm điện thoại lên gọi.

                

Tiêu Chiến nhìn trên màn hình điện thoại di động cái tên chưa từng xuất hiện qua, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới cười nhận điện thoại "Thế nào? Một ngày không gặp? Nhớ tôi sao?"

                

Vương Nhất Bác: ". . ." Tôi nhịn.

                

Đầu dây bên kia thật lâu không lên tiếng, chỉ nghe được tiếng thở, Tiêu Chiến cười khẽ một tiếng "Không nói lời nào thì tôi cúp máy đây, công ty còn có việc."

                

"Tôi đói."

                

"?!"

                

"Mau tới đây nấu cơm cho tôi."

            

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro