Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Hàn thức dậy , ánh nắng buổi sớm chiếu rọi vào phòng , cô nhìn sang bên cạnh , trống trải……Vậy là đêm qua, chị đã không về nhà. Cô dọn dẹp thức ăn thừa của đêm qua, cho hết công sức mò mẫn của mình trong buổi tối hôm qua vào thùng rác. Hôm qua, hôm kia và cả những ngày trước nữa… cô vẫn luôn chờ chị, nhưng đáp lại cô chỉ là nỗi cô đơn, sự trống trải đến đau lòng. Thu dọn xong mọi thứ cô nhanh chóng tới trường.

Cô gặp chị ở hành lang, cô muốn tránh chị nhưng sao cứ chạm mặt thế này. Làm ra vẻ bình thản nhất có thể, cô đi lướt qua chị. Chị kéo tay cô lại.

-Đợi một chút

- …………

- Tan trường đợi tôi ở cổng. Nhớ đúng giờ đó

Chị quay lưng bước vội. Cô đứng sau lặng lẽ nhìn bóng chị đang dần rời xa mình. Đưa tay níu giữ, nhưng thứ cô níu được chỉ là không khí. Giờ đây,cô biết mình thật là rẻ tiền trong mắt chị. Nhưng làm sao được, cô biết mình đã có lỗi, có lỗi thật nhiều với chị, cô chấp nhận bị chị hành hạ, chị chà đạp miễn sao chị hạnh phúc, làm tất cả mọi thứ vì chị dù biết sớm muộn gì mình cũng bị chị vứt bỏ.

-Lý trí: Mày bị điên à? Có biết nhục không? Chị ta rẻ rúng, xem thường mày lắm mà.

-Con tim: Không, không được Hàn à, cái đó là điều tối thiểu cô có thể làm cho chị ấy, chỉ cần được ở bên chị ấy, cô có thể làm bất cứ điều gì mà………….

Lý trí và con tim cứ thay nhau dằn vặt Mạc Hàn, giữa tình yêu và lòng tự trọng cô phải chọn cái gì đây?

Reng…reng…reng

Reng rồi, làm sao đây, có nên đến đó không? Cô nhớ đến lời nói của chị: “ Tôi không có tính kiên nhẫn đâu” , cô càng rối hơn. Cô chạy như bay đến cổng trường, vậy là con tim đã thắng lý trí rồi, con người ta khi yêu thật ngu muội, mù quáng chạy theo những ảo tưởng mà con tim tự tạo nên. Vì yêu nên không cần tự trọng, yêu thật nhiều nhưng hãy xem nhận lại được bao nhiêu? Người ta sẽ mãi yếu đuối như vậy sao? Thật nực cười khi ai đó đã nói rằng: Thượng đế tạo ra con người là để yêu nhau……

Cô đến nơi rồi, may quá chị còn chưa tới , nhìn đồng hồ, giờ học đã qua được năm phút rồi, mới năm phút mà, chắc chị đang đến. Hôm nay trời khá lạnh, gió bỗng nhiên thổi mạnh và nhiều hơn. Cô kéo cao chiếc khăn len quanh cổ, chỉnh lại áo khoác………

10 phút……….không sao chắc thầy cô giữ lại để giảng bài

15 phút………..sắp tới rồi , chờ thêm chút nữa đi

30 phút…………chờ thêm tí xíu nữa thôi, chị sẽ đến mà

1 tiếng………………

1 tiếng 30 phút……..

3 tiếng 45 phút……...

Mưa, trời bắt đầu mưa, lạnh quá, cô thích đi dưới trời mưa nhưng mưa bây giờ cứ như ông trời đang trêu cô vậy, trêu cái sự ngu muội của cô khi chờ một người chỉ xem cô như một món “đồ” không hơn không kém. Sân trường vắng lặng, ai nấy đã ra về từ lâu, thỉnh thoảng có người chạy vội qua tìm chỗ trú mưa, họ nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, có một con điên đứng dưới mưa. Ừ chắc cô điên thật rồi.

“Đới Manh, tên xấu xa này, tốt nhất em đếm từ 1 đến 1000 chị phải xuất hiện” cô lầm bầm trong miệng, nhưng chiều giờ đã đếm cả trăm lần 1000 rồi.

Kìa, chị cũng đến, cô biết thế nào chị cũng đến mà, chắc chị bận gì rồi nên giờ mới tới được, không sao, cô sẽ tập làm quen với nó. Khi yêu, con người ta thật lố bịch, luôn ép mình làm những điều mà mình không hề muốn.

Chị không đi một mình, chị đi cùng Tiếu Ngâm. Chị cầm áo khoác ngoài che cho cô ta, chị sợ cô ta bị ướt mà quên rằng chính mình cũng đang bị ướt như chuột lột. Chị quan tâm cô ta quá nhỉ, chắc chị yêu cô ta lắm phải không? Đới Manh đưa Tiếu Ngâm vào xe, chị đi ngang qua cô, chị có nhìn thấy cô không?

Đới Manh quay lại, chị đã nhìn thấy cô, cũng may cô không vô hình trong mắt chị.

-Sao không về đi, đứng đây làm gì………………………….? À tôi quên mất, tôi bận việc đột xuất, em về đi………

-Ít nhất chị cũng phải xin lỗi em chứ

-Em về đi

-Chị xin lỗi em trước đã

Bỏ ngoài tai tất cả những lời của Mạc Hàn, Đới Manh lên xe, bỏ lại một mình cô ở đó, giữa trời mưa buốt lạnh. Mạc Hàn hướng mắt nhìn theo chị, chiếc xe vẫn đều đều chạy, chạy mãi, rồi khuất dần trong màn mưa. Mạc Hàn chết lặng trong vài giây, cô không muốn, bất giác cô cắm đầu đuổi theo xe của Đới Manh.

-Đới Manh à , đừng đi………………….

Cô hét trong nghẹn ngào , nước mắt không biết lúc nào đã tuôn rơi. Cô chạy theo như điên dại, chạy theo như một con khờ. Cô muốn níu chị lại, Đới Manh à, hãy ở lại với cô nhưng chiếc xe cứ lăn bánh, rồi khuất hẳn trông màn mưa. Cô không ngại đi bộ từ trường về nhà đâu, bao năm rồi không có chị cô vẫn đi bộ mà nhưng cô muốn được bên chị, dù chỉ một chút thôi, cũng được. Chị đã hứa và chị cũng đã thất hứa, mãi mãi cô cũng chỉ là kẻ chạy đằng sau chị với khoảng cách ngày càng xa dần, cho đến khi chị biến mất, còn cô thì cứ chạy theo chị trong vô vọng, chạy mãi, chạy mãi………….

Ngồi trong xe, nhờ kính chiếu hậu, nó có thể thấy được tất cả. Nó định dừng xe lại thì Tiếu Ngâm lên tiếng:

-Thử dừng lại đi, chị chết với tôi

…………………………………….

Mạc Hàn bước đi thổn thức trong mưa, nhìn cô bây giờ thật thảm hại, toàn thân ướt sũng, lạnh, cô không sợ lạnh, cái lạnh da thịt thấm gì với cái lạnh đang cào cấu, dày vò tâm hồn cô, đau đến xé lòng. Từng giọt mưa liên tục tát vào mặt cô rát buốt, Mạc Hàn nhớ tới nụ cười của chị, nhớ nụ hôn ngọt ngào của chị và cô dưới ánh hoàng hôn…..

“ Chị à, chỉ là mơ thôi phải không chị, khi em tỉnh lại chị sẽ lại ở bên em và nở nụ cười ấm áp chứ?”

***

Ngày…tháng…năm.

Trời lại mưa rồi, không có gì để làm, ra ngồi gần cửa sổ, vừa uống cà phê vừa ngắm mưa. Mưa lớn quá nhỉ, mưa lại nhớ tới chị rồi. Đới Manh à, chi là đồ xấu xí, đi biệt tăm biệt tích chẳng nói với em tiếng nào, chỉ để lại tờ giấy với một dòng ngắn gọn:” Tôi có việc sang Paris vài tháng”. Trước khi đi chị chỉ nói được với em thế thôi sao? Chị đúng là người khô khan. Chị không thể viết thêm nổi mấy dòng để an ủi em sao, đại loại là bảo em đừng buồn chị sẽ về sớm thôi. Viết thêm gần đó chị sợ tốn mực hả?...Cà phê uống cũng hết rồi mưa vẫn còn nặng hạt lắm, ngồi ngắm mưa thêm chút nữa. Tiếng mưa nghe vui tai quá, mưa cứ rơi, đừng ngừng lại, mình không muốn nghe tiếng lòng mình thổn thức vì chị

Ngày…tháng…năm

Đới Manh à, chị đang làm gì vậy? Nhớ chị quá đi, đã đi một tuần rồi đó, đi sao chẳng chịu gọi điện về thế, gọi cho chị thì chỉ nhận được tín hiệu máy bận. Chị hư quá đi, mai mốt về nhà em không nấu cơm cho chị ăn nữa luôn đó. Hi hi giỡn thôi, ai lại nỡ bỏ đói bé Đới của em, Hàn yêu Đới nhất mà, chị làm gì em cũng tha cho chị. Mưa rồi, vẽ trái tim tặng chị đó [mặc dù trái tim em bị chị cướp lâu rồi,nhưng em vẫn muốn tặng nó cho chị].

Ngày…tháng…năm

Mưa nữa rồi, nói vậy thôi, mình thích mưa mà, mưa bao lâu tùy thích. Trời mưa, người ta chạy hối hả để tìm chỗ trú. Wao, ngưỡng mộ hai người đó thật, lãng mạn quá đi. Mình ở trong nhà còn chưa chắc ấm bằng họ. Nụ hôn đó kéo dài bao lâu nhỉ, 5 phút hay 10 phút…Ui sao mình vô ý thế, cứ nhìn họ chằm chằm, chắc họ yêu nhau lắm đây, yêu đến nỗi chẳng để ý gì tới cơn mưa lạnh buốt hay những cái nhìn khó chịu từ những người xung quanh, chỉ biết có nhau. Mình hiểu cảm giác đó mà, mình và chị cũng đã từng như vậy, ở trạm xe bus, ngày hôm đó mưa rất lớn, hệt như ngày hôm nay…Tại sao mình lại muốn khóc vậy nhỉ….Đới Manh xấu xa, sao chưa chịu về, muốn em chết vì nhớ mới chịu phải không?

Ngày … tháng…năm

Đới Manh yêu dấu, vẫn nhớ chị nhiều lắm. Em thích mưa lắm, em thường mơ một ngày nào đó, em và chị sẽ nắm tay nhau đi dưới mưa. Trong những giấc mơ chập chờn không có thật, em luôn thấy mình thật nhỏ bé và cô đơn, co rúm trong cơn mưa, rồi chị xuất hiện, bàn tay mạnh mẽ và ấm áp của chị nắm lấy tay em. Em không còn sợ, còn run rẩy nữa vì có chị, em ước mình đừng bao giờ tỉnh lại nữa, em muốn mình mãi chìm vào trong giấc mơ ấy, dù biết đó chỉ là mộng mị…..

Ngày…tháng…năm…

Tên ngốc kia, có biết là chị đã đi bao lâu rồi không? Nhớ chị quá, ngủ không được, đi lang thang khắp nhà, không hiểu sao lại bước vào phòng chị. Đi tới chiếc giường ngủ của chị, úp mặt dưới gối, thơm quá, có mùi của lão công. Lão công xấu xí, nệm êm thế này mà không chịu về. Mới 6h25, trời còn chưa sáng hẳn, nằm thêm chút nữa. Lăn tới lăn lui, chẳng chợp mắt thêm được tí nào. Không khí buổi sớm lành lạnh hòa cùng âm thanh réo rắt của mưa, một bản nhạc nhẹ nhàng cho một ngày mới. Lại thêm một ngày chị vắng nhà.

Ngày … tháng…năm

Chú ý, chú ý, hôm nay là sinh nhật Đới Manh, thế mà Đới Manh vẫn chưa chịu về. Em đã tự nhủ lòng mình là cứ để mặc cho thời gian trôi, ngồi chờ chị, nhưng không thể được, em biết mình đang dối lòng vì từng ngày trôi qua cũng là lúc nỗi đau trong em càng ngày chồng chất. Tính cả hôm nay, chị đi đã được 27ngày rồi. Đừng nói với em là chị không nhớ sinh nhật mình nha!!! Em đã trang trí nhà cửa thật đẹp rồi, vừa mới học cách làm bánh kem dâu ngon lắm đó. À quên, em có mua quà tặng chị. Em phân vân rất nhiều, chẳng biết nên tặng chị cái gì…Cuối cùng cũng suy nghĩ ra, em sẽ tặng chị một cây dù. Đừng có coi thường cây dù của em nhá, chị rất ghét mưa đúng không, có nó, chị sẽ không lo bị ướt, chưa hết, nó còn có màu xanh ngọc bích, màu ưa thích của chị đó, thấy em tâm lí chưa? Lệnh cho chị phải xuất hiện trong vòng 3 giây, em nhắm mắt lại và bắt đầu đếm nha: 1………2………3. Mở mắt ra, ui, sao chẳng có ai vậy nè. Không sao, đợi chút nữa, hôm nay là sinh nhật chị, biết đâu chị sẽ về…………….Manh à, chị mà không về,em sẽ một mình ăn hết ổ bánh ngon lành này đó. Đáng ghét, khuya rồi, đợi mà ngủ quên luôn, được rồi, em sẽ ăn hết cái bánh này, không chừa cho chị đâu, ủa sao thế, khi nãy mình cho nhiều đường lắm mà, sao tự nhiên thấy mặn………………

Ngày…tháng…năm

Đang nằm ngủ mơ màng, nghe tiếng xe, quen lắm, có phải chị về không? Phóng như điên xuống nhà, chạy ra mở cửa, chị à………………Không phải, đó là chiếc xe của người hàng xóm mới về, em thấy cánh cửa ngôi nhà đối diện, người vợ mừng rỡ đón lão công trở về. Trước khi cánh cửa đóng lại, em còn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ấy. À, vậy là lão công đã về với cô ấy, hạnh phúc quá. Em đứng vậy rất lâu, chẳng hiểu sao mắt cứ dán chặt vào ngôi nhà đối diện, rồi em lại nhìn về phía chân trời nhạt nhòa trong mưa, mong chờ một bóng hình quen thuộc, đáp lại chỉ là màn đêm não nề, ánh đèn đường hiu hắt và cơn mưa xối xả tát vào mặt lạnh buốt. Vào nhà lúc này chỉ càng cảm thấy hiu quạnh hơn, có lẽ em sẽ chờ chị thêm một chút nữa……………

Ngày …tháng…năm…

Trời mưa rồi, may mà mình có mang theo dù. Mưa lạnh quá, muốn tắm mưa lắm nhưng sợ bị cảm lên lại thôi. Đới Manh đáng ghét, em vẫn đang nhớ chị da diết đấy. Chị biết vì sao em lại thích mưa không? Vì dưới mưa, em được là chính em, không cần phải che đậy cảm xúc của mình nữa, dưới mưa , không ai biết em đang khóc, nước mắt hòa cùng với mưa mặn chát. Mưa lạnh buốt, từng giọt, từng giọt thấm vào áo xoa dịu phần nào cơn đau trong em. Nhưng em biết, rồi mưa cũng sẽ tạnh, cơn đau lại tiếp tục dày vò, bóp nát trái tim em chừng nào chị không ở bên.

Ngày…tháng …năm

Ắt xì…Bị cảm rồi, đứng suốt đêm ngoài mưa không cảm mới lạ. Em nghe nói lúc người chồng đi xa, nếu người vợ đặt một lọ hoa ngay trước cửa sổ thì chồng yêu sẽ nhanh chóng trở về với mình. Em học cái này ở trên mạng, chẳng có cơ sở khoa học nào hết nhưng em cứ làm theo, cũng đâu có mất gì….bình hoa thứ năm rồi nhá, em hái gần hết hoa sau vườn rồi, mà còn chưa chịu về….Năn nỉ mà, mau về đi…………..

Ngày…tháng…năm…

Hình như em mắc bệnh tự kỉ rồi, đêm không muốn ngủ, cứ muốn ra ngoài đứng chờ chị. Vậy là đã 2 tháng 10 ngày rồi, sáng em có gọi điện liên tục nhưng chị không chịu bắt máy, em lại dùng điện thoại công cộng gọi cho chị, quả nhiên, có người bắt máy. Nhưng không phải chị, đó là một giọng nữ, em biết giọng nói đó nhưng thôi, em không muốn nhắc đến, em không muốn suy diễn lung tung, chị sang Paris vì công việc, tập đoàn Snh48 lớn mạnh còn đang chờ chị gánh vác mà, lão công của em, chị là the best em yêu chị nhiều lắm, xong việc nhớ về sớm với em nhé…

Ngày…tháng…năm

Hôm nay là đúng 3 tháng rồi, tại chị mà em xuống mất 4 ký, khi về hỏi tại sao em ốm là em đánh chị liền đó, vì chị chứ ai…..Trời lại mưa, mưa bắn từng giọt vào tấm kính, không còn thấy gì ngoài kia nữa. Nước mưa làm khung cảnh càng trở nên mờ ảo hay chính những giọt nước mắt không biết rơi từ lúc nào của em đã khiến cho em không còn nhìn thấy mọi thứ nữa. Nhạt nhòa, nhạt nhòa…………phải chăng mọi thứ chỉ là hư vô. Có thể vì quá khát khao yêu thương nên thấy vô vọng…………..

End pov

Mạc Hàn gục đầu xuống, che đi những giọt nước mắt của chính mình.

“Cạch”

Là tiếng mở cửa, có phải vì nhớ chị quá nên cô tự tạo ra ảo giác không? Không đúng, cô nghe tiếng chân, tiếng hành lí đặt xuống đất. Cô nghe rõ ràng tiếng mở cửa rồi kế đó là tiếng sập cửa. Là chị, Đới Manh, chị đã về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro