Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới Manh cảm thấy khó thở nó từ từ mờ mắt và Mạc Hàn đang ngồi trước mặt nó. Nó cố gắng nhúc nhích nhưng chỉ trong vô vọng, nó đã bị trói chặt lại rồi.

Mạc Hàn từ từ bước tới nó anh vuốt ve khuôn mặt rồi cô nở cười một nụ cười, cô đẩy nó vào tường và rồi đưa đôi bàn tay lên siết chặt cổ nó

-H……Hàn.…e….em.đa…ang….là…m gì th…ế…?

-Đừng lo em giúp chị đoàn tụ với Tiếu Ngâm bé bỏng xinh đẹp của chị thôi…chị nhìn kìa!-Đập vào mắt Đới Manh là một cảnh tượng hãi hùng. Tiếu Ngâm ngồi đó khuôn ngực bị rạch nát, máu chảy bê bết thấm đỏ chiếc áo trắng. Đôi chân chi chít những đường rạch dài, máu. Khắp người Tiếu Ngâm chỉ toàn là máu.

-Sao thấy tác phẩm đầu tay của em thế nào?

-….tàn nhẫn….em điên rồi…-

-Em điên thật rồi, dừng lại đi- Đới Manh nói trong hoảng loạn, vì nó ý thức được hoàn cảnh của mình hiện tại. Trước mắt nó không còn là một con người.

-Đừng nóng! Tôi đã dành cho chị một điều rất thú vị

Mạc Hàn bước đến gần bên ả, cô nhìn ả rồi quay sang nó khẽ cười nụ cười sao mà tàn nhẫn.

Cô vung dao lên đâm như điên dại vào mặt ả, cơ thể ả giật lên từng hồi sau mỗi nhịp đâm của cô, khuôn mặt ả bỗng chốc trở nên biến dạng méo mó, những mảng thịt tách rời nhau và rơi lả tả xuống dưới đất, máu tuôn ra xối xả, bắn lên tường nhà những khối thịt vụn hòa lẫn với máu.

Máu chảy thấm đỏ cả một nền đất, khắp người Mạc Hàn toàn là máu, trông cô lúc này giờ chẳng khác gì một con dã thú đang hăng say xé xác con mồi.

-Không. Dừng lại đi. Dừng lại đi, chị xin em.- Đới Manh thét lên trong sự đau đớn

-Sao thế! đau lòng quá à, đau lòng khi thấy người yêu bé nhỏ của chị bị tôi rạch nát mặt à?

-Không ! chị đau, khi nhìn thấy em như thế, em mất hết lí trí rồi. Chị xin lỗi

Những tiếng cười bật lên, cô cười như điên dại cùng với tiếng sấm chớp ngoài kia, trời đang đổ mưa.

-Im miệng! - cô gắt lên

Rồi cô đưa con dao chọc thẳng vào mắt ả, máu tươi tóe ra bắn hết lên người cô. Cô thích thú đâm con dao thật sâu vào mắt ả rồi móc , một con ngươi mắt rớt ra và rơi tiếng “ bộp” dưới nền gạch loang lổ máu, máu túa ra từ hốc mắt chảy dài xuống vai ả

-Chị yêu nó lắm đúng không……………..Vậy thì…. hai đứa bây cứ tiếp tục yêu nhau đi nhé.

Bất ngờ cái xác mang tên Khổng Tiếu Ngâm bay lên, ánh sét chiếu rọi đôi mắt vô hồn của ả, khiến đôi mắt vừa bị móc đột nhiên lóe sang giữa đêm khuya. Và rồi nó từ từ đổ ập vào người Đới Manh. Nó thét lên hoảng loạn………..

-Không……………………

Ánh nắng dịu dàng của buổi sớm chiếu rọi khắp phòng. Tiếng chim ríu rít ngoài sân, không khí vẫn còn lành lạnh. Là mơ, chỉ là mơ, nó vội nhìn vào nơi góc phòng, chỉ là một khoảng trống, không có cái xác Tiếu Ngâm nằm trong biển máu. Nó thở ra nhẹ nhõm, giấc mơ đêm qua kinh hoàng quá!!! Đồng hồ chỉ 7h, nó vươn vai ngồi dậy, rảo bước vào phòng tắm. Có lẽ giờ này Mạc Hàn đang chuẩn bị bữa sáng cho nó

Mạc Hàn đang chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp. Dáng người cô nhỏ bé, tất bật với các món nào trứng, nào bánh mỳ, nào sữa. Khẽ mỉm cười Đới Manh bước đến ôm Mạc Hàn từ đằng sau, cô nằm gọn trong vòng tay nó. Cô chẳng nói gì, chỉ im lặng, tiếp tục làm món trứng ốp la. Hai người không nói gì một lúc, bất chợt Mạc Hàn lên tiếng:

-Trứng xong rồi, chúng ta ăn thôi.

Cô gỡ nhẹ tay Đới Manh và lách người sang, đi đến chiếc bàn và lặng lẽ ngồi xuống. Đới Manh cũng làm theo, cả hai bắt đầu ăn sáng trong im lặng. Chốc chốc Đới Manh ngước lên nhìn cô, cô không hề nhìn Đới Manh một cái, chỉ tiếp tục bữa sáng của mình, thi thoảng cô nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ, bầu không khí im lặng ngột ngạt. Bất ngờ cô quay sang, cười với Đới Manh, nụ cười thật dịu dàng. Đúng rồi, đây mới là Mạc Hàn của nó chứ. Đới Manh cười lại, lòng cũng rất vui. Cô lên tiếng:

-Em có làm nước ép kiwi cho chị mà quên mất. Đợi em một chút nhé.

Cô đến tủ lạnh, lấy ly nước kiwi mang đến cho Đới Manh.

-Chị uống hết nhé, chị thích uống nước kiwi nhất mà.

Đới Manh lại cười, nó nhận li nước từ tay Mạc Hàn và uống sạch. Sau khi đã uống cạn ly nước, nó quay sang nhìn Mạc Hàn mong chờ một nụ cười từ cô nhưng cô lại lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Nhưng sao nóng quá, trong người nó sao nóng thế này, khó thở nữa, ruột gan nó như bị cào xé, nó như sắp bị nổ tung, đắng, đắng quá, nó muốn uống nước, cơ thể nó như bị rút cạn nước. Nước, nó cần nước………….Đới Manh sùi bọt mép, Mạc Hàn vẫn thản nhiên nhìn ra cửa sổ, Đới Manh khụy xuống đất, lê lếch đến bên chân Mạc Hàn, lúc này cô mới từ tốn nhìn xuống, đôi mắt vô cảm.

-Em…em………Hàn……………

Mạc Hàn mỉm cười, nụ cười sao mà tàn nhẫn. Đầu óc Đới Manh quay cuồng, trước mắt nó mọi vật tối sầm lại………..

-Manh à, em vui lắm, bây giờ thì chị đã thật sự thuộc về em rồi, không ai có thể cướp chị khỏi em được nữa.

-Cứu tôi với, thả tôi ra….

-Manh ! Đới Manh! Dậy đi, chị sao vậỵ?

-Em…em muốn làm gì?

-Chị gặp ác mộng hả? Em thấy tiếng chị la hét dữ quá lên em chạy sang đây? Chị ổn chứ ?

Nó thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng đó chỉ là giấc mơ, cô nhìn nó đầy lo lắng, và nó tự hỏi mình sẽ thế nào nếu như có một ngày đôi mắt đó không còn nhìn nó như vậy nữa.

-Chị xin lỗi! Chị sai rồi.

-Đới Manh à!

-Sao em…………..!

-Em có thể ôm chị không?

Ngốc! –nó kéo cô lại ôm chặt cô vào lòng.

-Manh Manh à! mùi hương của chị thật thơm.

-Manh Manh à, nói yêu em đi, chị chưa nói yêu em bao giờ.

-Chị yêu em.

Trao môi hôn đi cho xa nhau không nuối tiếc…Yêu đi cho đêm cuối cùng bên nhau…Lắng nghe nhịp đập tim yêu thật sự cho xoa dịu nỗi đau thương sắp mang theo… Đắm chìm trong mắt nhau cho vơi nỗi nhớ như liều thuốc độc ăn mòn trái tim tan nát….

Tối ngoài trời tối đen như mực, cơn gió đêm rít qua khe cửa. Tấm rèm rung nhẹ, bên ngoài giọt sương đêm lạnh buốt.

Mạc Hàn gỡ tay nó ra một cách nhẹ nhàng để không làm nó thức giấc. Cô nhìn thật kĩ khuôn mặt nó, nhìn như chưa từng bao giờ được nhìn, nhìn như đây là lần cuối cùng được nhìn thấy nó…

Chị có làn da trắng, đôi mắt chị thật đẹp, nó đen và sâu thăm thẳm với hàng mi buồn …Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, cô sẽ thu hết hình ảnh của chị vào tâm trí mình.

Mạc Hàn cúi thấp dần, thấp dần…

Cái hôn nhẹ trượt trên trán, trên má,lên đôi mắt khẽ rung nhẹ, lên hai má, lên chiếc mũi cao rồi dừng lại trên đôi môi đỏ mọng. Nụ hôn không nhạt, nhưng chỉ đơn giản là môi ép trên môi, có chút chua xót….

Ai đó từng nói, nếu muốn một người mãi mãi không quên bạn, hãy ếm bùa họ, thì thầm vào tai họ khi họ đang ngủ say….Thật ngốc phải không?

Mạc Hàn rời môi Đới Manh, khẽ thì thầm vào tai nó:

“ Mạc Hàn yêu Đới Manh! Lần thứ nhất: mãi mãi yêu em nhé!”

“ Mạc Hàn yêu Đới Manh! Lần thứ hai: em hận chị!”

“ Mạc Hàn yêu Đới Manh! Lần thứ ba: đừng quên em…”

-Manh Manh à! Chị có biết ngôi sao gần nhất cách trái đất bao xa không?

-Uhm…khoảng 4,3 năm ánh sáng gì đó!

-Một năm ánh sáng là 9,160 tỷ km, vậy thì em phải đi qua 40,678 km…

-Oái! Sao em phải đi xa vậy

-Hi….để tìm thấy chị đấy…ngốc ạ!

-Nếu chị là ngôi sao thì…em sẽ làm mặt trăng nhé. Để khi màn đêm buông xuống chị và em sẽ lại ở bên nhau…..!

-…uhm!...bên nhau như trăng với sao…

……….

-Hình ảnh cuối cùng của chị về em thật là mờ nhạt, em….đừng….đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro