Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hàn Hàn! Hàn”

“…”Văng vẳng bên tai đó…Nhưng tỉnh lại? Cô đã không còn muốn nữa rồi.Tối quá…

Đau…

Lạnh…

Hình ảnh thét nuốt nó vào bụng biển, nước mặn ồ ạt thốc vào tai mũi họng…đầu tê buốt như úng ngập thứ nước độc lạnh giá, nó chìm…và chìm…Sâu thật sâu rồi tan biếnnhư chưa từng tồn tại!

- - KHÔNGĐƯỢC!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Mạc Hàn hét lên rồi bật dậy. Mở bừng mắt nhìn khắp phòng: toàn màu trắng, kim tiêm,bình chuyền dịch? Đây là bệnh viện? Bây giờ là ngày hay đêm? Cô bất tỉnh bao lâu rồi? Ngó xuống nhìn quần áo bệnh nhân và cánh tay băng trắng bột, cả đầu cũng được băng bó…

lão đão…

Cơn chóng mặt ập đến khi cô định bước xuống giường, cô ngả người trên đệm. Kí ức hiện về. Cô thấy Đới Manh rơi xuống…Nỗi tuyệt vọng dâng lên đến đỉnh điểm nhấn chìm toàn bộ hi vọng…

Cạch! Cánh cửa mở ra, Vũ Kỳ bước vào

- - Mạc Hàn? Em tỉnh rồi sao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-

- Chị! Đới Manh hu hu…-

- Bình tĩnh đi Hàn!Đới Manh còn sống- Lý Vũ Kỳ đỡ cô nằm xuống giường nhằm báo luôn tin mừng.-

- Thật sao? Thật chứ? Chị không lừa em đúng không? Đới Manh còn sống là thật?- Mạc Hàn túm chặt áo Vũ Kỳ ánh mắt kích động đầy tha thiết mong đợi....-

- Chuyên là thế nào? Sao mọi người cứu được chị ấy?- 

- À chuyện là thế này…

Flashback:

Tu tu…Tu tu….

Mạc Hàn vừa ngất xỉu thì có ánh đèn pha chiếu khắp vùng trời cũng như vùng biển. Tàu của cảnh sát biển kịp thời đến.

Tiếng ồn ào, huyên náo, tiếng người xôn xao lặn ngụp dưới nước….30 phút sau họ tìm thấy 1 người 1 xác. May mắn cái xác là tên Ray

-End Flash back-

- Không chết nhưng chưa chắc có thể sống.- Tiếu Ngâm mệt mỏi bước vào. Cô lạnh lùng nói.“Đới Manh bị mất máu quá nhiều! Dập lá lách, gẫy 1 xương sườn, chị ấy bị ngâm nước quá lâu! Khi cấp cứu phổi chị ấy toàn nước! Vết thương làm chị ấy hôn mê sâu!Giờ chị ấy rất yếu.”

Thoáng chốc không khí trong phòng như chìm xuống, nặng nề u ám và thê lương. Tiếng thở dài dù có cố kìm nén cũng phải bật ra, giọt nước mắt lại rơi…-

- Làm thế nào cứu được chị ấy?- Mạc Hàn đơ dại hỏi-

- Chỉ có thể đợi. Cô ấy hôn mê hơn 1 ngày, cơ quan trong cơ thể ngày càng yếu, gần như không thể hấp thu và chuyển đổi năng lượng. Nếu qua đêm nay vẫn hôn mê, chị nghĩ…- Vũ Kuf không dám nói tiếp nữa…-

- Đưa tôi đi gặp chị ấy!-

- Em đã ăn gì chưa Mạc Hàn-

- EM KHÔNG MUỐN ĂN. CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ ĂN SAO?- Mạc Hàn gào lên giận dữ.-

- Được rồi bĩnh tĩnh đi Mạc Hàn! Đới Manh đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt. Chị sẽ đưa em sang- Vũ Kỳ trầm giọng, ánh mắt trấn an Mạc Hàn rồi dìu cô ra khỏi phòng.

1 mình Mạc Hàn chầm chậm tiến lại giường bệnh nhìn rõ hơn người đang nằm, cô bụm miệng ngăn tiếng khóc thoát ra. Đới Manh nằm bất động nơi đó mọi thứ: ga giường, mền, vải băng bó…đều màu trắng kể cả khuôn mặt nó. Trắng bệch, đôi môi đẹp tái nhợt khô nẻ đến thảm hại, hàng mi đen phủ xụp đôi mắt nhắm nghiền…cô không cảm nhận nó đang thở, cứ như chết rồi.

Mạc Hàn vươn cánh tay không bị thương, run rẩy muốn chạm vào Đới Manh nhưng lại rút về vào phút cuối.-

- Nếu em chạm vào…chị sẽ không tan biến chứ…nhìn chị nhợt nhạt quá, như vô hình, như trong suốt. Một Đới Manh ngạo mạn đâu rồi…

Tách!-

- Hm…Đáng sao? Em đáng để chị làm thế sao Đới Manh…- Mạc Hàn mím môi nghe vị mặn chát đầu lưỡi, nước mắt thấm ướt đôi môi khô nẻ.....Nếu em bảo chị đừng chết! Chị vẫn sẽ chết ư….Sao chị lại thất hứa, Đới Manh? Nên làm ơn lần này…van cầu chị giữ lời hứa với em…Hãy sống, chị phải sống được chứ? Đới Manh chưa bao giờ khuất phục ai, đừng cúi đầu trước tử thần….

- Chị còn nhớ không? Hồi nhỏ đã có lần chị hỏi em Chú lính chì là thằng nhóc nghèo nàn nào mà em cứ nhắc hoài. Chị đã quậy ầm lên khi nghĩ em yêu Chú lính nào đó. Lúc đó em cứ trốn vào nhà vệ sinh cười nắc nẻ. Chị không biết chuyện cổ tích là gì phải không, tên ngốc này? Em kể chuyện cổ tích cho chị nghe! Tất cả những câu chuyện em biết, em sẽ kể hết…chị đừng chết , chết sẽ nghe không được…Hm…

Mạc Hàn cắn môi, tâm trạng cô lúc này thật kinh khủng, 18 năm sống trên đời cô chỉ trải qua cảm giác này 2 lần: khi mẹ mất và khi chị rơi xuống vực biển.-

- Chị à! sao em không nghe tiếng chị thở? Làm ơn thở đi chị…- Tiếng điện tâm đồ, màn hình đường cong nhấp nhô nhẹ như mạng sống của Đới Manh đang chông chênh lúc này....Mạc Hàn bắt đầu kể, hết chuyện này sang chuyện khác.Thậm chí còn không biết mình đang kể chuyện gì cô vẫn kể…Chỉ là truyện cổ tích…Với cái kết luôn hạnh phúc mĩ mãn…-

- Em ước chúng ta sẽ có cái kết hạnh phúc như thế. Em không tin vào cổ tích nhưng em tin vào chị, Đới Manh em tin chị sẽ sống…

Mạc Hàn không hề nhắc lại những kỉ niệm ngày xưa, cô không muốn chuyện giữa cô và chị trở thành quá khứ…Chỉ có thể là hiện tại và tương lai!

Tiếng nói khe khẽ dần chậm lại, lí nhí rồi im lặng…Mạc Hàn mệt mỏi ngủ quên bên cạnh chị, qua đêm nay sẽ ra sao? Chỉ cần giây phút này là mãi mãi…

Sáng!

Lờ mờ mở mắt Mạc Hàn điếng hồn khi thấy người bên cạnh mở mắt ra nhìn cô từ lúc nào.-

- Cô là ai?- - ………- Nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt Mạc Hàn cứng họng vì câu nói của Đới Manh.-

- Chị…đừng nói là…- cô run bần bật tái mét-

- Phì! Giống trong phim không? Chị đóng đạt chứ Hàn Hàn?- Đới Manh phì cười dù cơ thể đau muốn chết-

- ……………-

- Saokhông nói gì, giận chị à?-

- Tên khốn vô lương tâm! Chị định dọa chết em phải không? Đồ tồi tệ, đồ xấu xa- Cô hất tay Đới Manh ra-

- Á! Hự!...- Đới Manh nhăn mặt đau đớn-

- Á! Xin lỗi em lỡ tay! Chị ổn chứ Đới Manh? Đới Manh?-

- ….-

- ĐỚI MANH!

Đới Manh gục im lìm, nó lại bất tỉnh. Vốn đã rất yếu lại bị đụng vào vết thương, hậu quả Mạc Hàn gây ra thật là khó lường!-

- BÁCSĨ BÁC SĨ- Cô nhảy xuống giường nhấn nút khẩn cấp, mở cửa hô hoán bác sĩ liên tục.Trời ơi chị ấy mà có mệnh hệ gì thì…..

10phút sau các bác sĩ, y tá ra ngoài.-

-  cô ấy đã qua khỏi cơn nguy hiểm! Vì hôn mê lâu quá nên sức đề kháng hơi yếu.

Phù!

Mạc Hàn lả người phịch xuống sàn

- May quá! Cuốicùng mưa tạnh cầu vồng đã lên…***

2tháng sau! Tại sân bay

- - Em nhất định phải đi sao!?????????- Đới Manh bối rối.-

- Uhm…2 năm nữa em sẽ lại về thôi, từ giờ tới lúc đó anh phải sống thật hạnh phúc đấy. Mạc Hàn cô chăm sóc Đới Manh giúp tôi nha, cô mà làm Đới Manh của tôi đau lòng thì liệu hồn đấy.- Tiếu Ngâm nửa đùa, mỉm cười-

- Uhm…tôi biết rồi!!!!!!!- Mạc Hàn mỉm cười hòa nhã.-

- Thôi em đi đây, tạm biệt hai người.

Giữa sân bay, có một cô gái nhỏ gục khóc nức nở. Tiếng khóc thống thiết đến tái tê lòng người, hồi ức vỡ ra như sóng nước. Tiếu Ngâm nhìn theo bóng Đới Manh, đôi mắtđẫm nước của cô chợt ánh lên những tia nhìn hiểm độc.-

- Đới Manh, rồi chị sẽ phải hối hận vì đã chọn nó, vì đã để tôi đi, chị sẽ phải quỳ dưới chân tôi cầu xin sự tha thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro