Đần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ thích chú bé đần này thui!

Lưu Diệu Văn dựa người vào khung cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Tống Á Hiên, cái người mà soạn hành lý suốt hai ngày rồi ấy, và hình như cái vali 30 inch quá cỡ anh đặc biệt mua không đủ dùng.

Giây trước Tống Á Hiên vẫn đang hỏi cậu để cái áo khoác bóng rổ mới mua đợt trước ở đâu, giây sau ảnh đã nằm ề trên sàn, mở điện thoại chơi ván cờ mới rồi, ảnh còn không đi nổi hai bước đã gọi cậu đến bàn cùng.

Lưu Diệu Văn không thể chịu đựng nổi nữa, cậu tước điện thoại anh ném lên giường, ngồi xuống trước mặt Tống Á Hiên, thô lỗ búng trán anh, "Anh có thể soạn đồ nghiêm túc không? Anh soạn lâu lắm rồi đó".

"Em làm gì vậy? Bộ em vội lắm hả?". Tống Á Hiên che trán gằn lên, quay đầu lấy điện thoại, lẩm bẩm hoàng đế chưa vội mà thái giám đã sồn sồn lên rồi.

Cứ như là ẻm muốn mình rời đi nhanh lên vậy.

Ván cờ trên điện thoại đã quá thời gian và hệ thống tự động giúp anh đi bước tiếp, Tống Á Hiên cáu gắt rên rỉ khi nhìn nước đi không như anh muốn. Tuy mắt đang nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng thật ra trong đầu anh chẳng có suy nghĩ nào về cờ cả, anh đang chìm đắm vào mê mang những ý nghĩ khác, chỉ cần có một điểm nhỏ lóe lên khởi xướng là sẽ không ngừng được.

Lưu Diệu Văn thật sự muốn mình đi lẹ vậy hả?

Có phải dạo này mình gây rối ẻm ngủ không? Nhưng mà rõ ràng cậu cũng thích gây lộn với anh mà, quá là bất công đi.

"Anh mang đồ sạc chưa?"

Lưu Diệu Văn không biết lòng Tống Á Hiên bát ngát như biển Thái Bình đang nghĩ cậu cùng phòng muốn nhanh chóng đuổi mình, mà cậu thì nhìn vào đống hành lí bừa bộn lông mày chưa lúc nào giãn ra.

Sau khi thấy Tống Á Hiên khẽ lắc đầu, cậu đi đến tủ cạnh giường, lấy cắm sạc mới để vào trong. Cậu lại hỏi tiếp, "Anh mang mấy loại thuộc thường dùng như thuốc tan bầm rồi thuốc cảm đồ chưa?".

Tống Á Hiên lại lắc đầu. Lưu Diệu Văn chạy ra ngoài, năm phút sau trở về với một túi thuốc trên tay - thuốc phòng ngừa khẩn cấp những bệnh nhỏ. Cậu đặt nó vào trong góc vali, rồi sau đó bận rộn đứng dậy lục lọi trong đống đồ tìm ra áo khoác bóng rổ mới mua mà Tống Á Hiên đề cập, gấp lại đặt trong vali.

"Lưu Diệu Văn nhi".

"Hửm? Anh nhớ ra cái gì để mang theo à?"

"Không". Tống Á Hiên đã thoát game trên điện thoại từ bao giờ, bấy giờ đây anh đang ôm lấy chân mình, đặt cằm lên đầu gối, nhìn thẳng vào Lưu Diệu Văn và hỏi, "Bộ em không ghét việc anh phải đến trường hả?".

Lưu Diệu Văn không trả lời, cậu cúi thấp đầu sau khi nghe câu hỏi của Tống Á Hiên, tiếp tục phân loại gì đó trong đống quần áo, lục lọi trong vô thức nhưng tai cậu lại đỏ lừng cả lên.

Tống Á Hiên bỗng không thấy phiền hà gì nữa, không cả đứng dậy, anh chầm chậm di chuyển đến bàn chân Lưu Diệu Văn đang đặt trên sàn, kéo ống quần muốn thu hút sự chú ý của cậu.

"Này, anh đang hỏi em đó, em có nỡ xa anh không?"

"Có cái gì mà không được chứ? Chỉ là đi học thôi mà, anh cũng sẽ đâu biến mất khỏi thế giới này đâu, thêm nữa, còn có cuối tuần, đâu phải hai ta không thể gặp nhau luôn trên đất Bắc Kinh này, rồi còn nữa, em có kinh nghiệm xa anh rồi, nếu anh đi học thì em còn gì mà không làm được đâu? Và ấy, đâu phải anh không có điện thoại rồi video chat, rồi–"

"Lưu Diệu Văn nhi, em không chịu nổi việc phải xa anh".

Tống Á Hiên không thể không ngắt lời Lưu Diệu Văn, anh buồn cười cách cậu sắp 17 mà vẫn chưa tiến bộ gì cả, mỗi lần cậu diễn trước mặt anh là có muôn vàn sơ hở.

Nếu như cậu không nắm nhăn quần áo khi nói mấy lời đó may ra anh còn tin.

Tâm trạng Tống Á Hiên trở nên cực kì tốt vì sự hoảng loạn của bé cún này, anh ra dáng anh trai cầm lấy tay cậu, sau đó dang chân ngồi lên đùi cậu, đặt tay mình quanh vai cậu, khoảng cách vật lí ngắn dần đi và điều duy nhất Tống Á Hiên muốn lúc này là thân mật với cậu.

"Thừa nhận em không muốn anh đi chả có gì là xấu hổ cả"

"Thật không?", Lưu Diệu Văn ngu ngơ đáp trả. Mới đây trên tay cậu còn là bộ vest trắng, giờ thì đồ bị ném trên vỏ vali còn trong tay cậu là thân hình anh.

"À thì, anh cũng không chịu nổi việc xa em". Tống Á Hiên hào phóng thừa nhận, choàng lấy cổ cậu, cọ mông lên trên, ôm Lưu Diệu Văn không chừa khoảng cách, "Phiền quá, trường sắp khai giảng rồi".

"Ừm"

Hôm nay không có lịch trình nào, vậy nên Tống Á Hiên chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản bằng lụa. Bộ đồ mềm thật mềm, xúc cảm bàn tay lướt từ đầu tóc bù xù dọc theo sóng lưng thật sự rất tuyệt, sẽ tốt hơn nếu Tống Á Hiên chịu ngồi yên và để im cho cậu vuốt ve.

Lưu Diệu Văn không thể chịu nổi cách anh dụi đầu vào vai cậu, dụi mông vào đũng quần cậu khi cậu đang ôm anh. Mỗi lần dùng kiểu kích thích dụ hoặc trêu đùa này, thì anh sẽ cố tình bày ra cặp mắt ngây thơ nhìn chằm vào cậu. Cái này là gì ấy nhỉ? Em cảm thấy như nào? Cứ như anh đang thi hành định luật câu dẫn lên người cậu vậy, Lưu Diệu Văn trượt bàn tay xuống mông anh, vỗ nhẹ cảnh cáo anh không được di chuyển nữa.

Thế nhưng ngược lại Tống Á Hiên càng phấn kích mà di chuyển nhiều hơn, trực tiếp đặt môi hôn cổ cậu, không chỉ dừng lại ở da chạm da đơn thuần. Một lúc sau Lưu Diệu Văn bỗng cảm nhận được đầu lưỡi người ấy đang liếm cổ mình, lập tức nguồn nhiệt nóng kia của Lưu Diệu Văn cà sát anh, thông báo sự hiện diện.

"Em muốn làm không?"

Tống Á Hiên hỏi rất thẳng thắn. Mặc dù hai người đã thử trái cấm từ rất sớm, nhưng không thể buông thả bản thân do luôn phải bận bịu với vô vàn công việc, nên trong vấn đề sắc tình này họ chưa thật sự thành thục, thỉnh thoảng việc này chỉ xảy ra một cách tự nhiên bắt đầu từ nụ hôn chúc ngủ ngon trên giường.

Chưa ai từng hỏi thẳng thừng như Tống Á Hiên bây giờ.

Tuy là thế nhưng Lưu Diệu Văn không ngạc nhiên, thay vào đó cậu đáp trả bằng hành động thực tế. Cậu lấy tay ghì chặt sau đầu ngăn anh trốn đi, nghiêng đầu hôn anh, cậu quét lưỡi dọc theo hai cánh môi rồi đưa lưỡi mình vào, đẩy ra đẩy vào miệng anh như đang giao hợp, nụ hôn làm Tống Á Hiên thấy đau.

Kiểu hôn này làm anh không thể kìm được nước miếng, Tống Á Hiên cố kháng cự bằng giọng trầm thấp nhưng vô ích, anh cố đẩy vai cậu ra sau nhưng anh lùi ra xa bao nhiêu thì Lưu Diệu Văn sẽ hôn anh mạnh bạo lại bấy nhiêu. Một chốc sau, Lưu Diệu Văn dường như không thỏa mãn với tình trạng này, cậu thả Tống Á Hiên ra rồi đứng lên, sau đó thô bạo kéo anh lên từ mặt đất tiếp tục hôn hít.

Quá trình chỉ xảy ra chớp nhoáng trong hai giây, Tống Á Hiên còn không có thời gian để thở, anh bị Lưu Diệu Văn ép lùi đến khi anh rơi xuống nệm, giờ đây Lưu Diệu Văn đang đứng cạnh giường, cởi quần áo và nhìn chằm vào anh.

"Vội cái gì?"

Tống Á Hiên lấy mặt sau tay lau khóe miệng, nâng chân đá vào cơ bụng Lưu Diệu Văn, anh còn muốn chọc ngón chân lên nhưng trước khi bắt đầu đã bị Lưu Diệu Văn nắm lấy cổ chân, dùng lực dang chúng ra.

"Không phải vội làm thứ anh muốn à?"

"Thứ anh muốn và thứ em muốn là giống nhau, đồ cún mặt dày"

Lưu Diệu Văn cười, Tống Á Hiên lúc nào mà chả đúng, thế nên cậu kéo áo anh lên nhét vào trong miệng anh, ngăn anh nói những điều cậu không muốn nghe. Cậu cúi đầu, chọc vào hai điểm trên ngực bắt nạt anh rồi mới bắt đầu một màn hôn mới, một bên mút một bên mân mê cọ xát đến khi người dưới thân uốn éo mới thả ra.

Ha.

Khi chạm vào vật nhỏ đáng thương đang cứng như đá dưới tay mình, Lưu Diệu Văn đột nhiên nhớ ra thứ gì đó rồi hôn lên tai Tống Á Hiên, "Đến trường nhớ mặc áo lót, anh mà quên thì sẽ rắc rối lắm đấy'".

"Được rồi, anh biết rồi, em vào đi mà...."

Tống Á Hiên bí mật dùng eo mình cọ vào phần thân dưới Lưu Diệu Văn, cậu dù bị anh làm cho phát nóng cả lên nhưng vẫn từ chối làm theo ý anh, anh bây giờ giống như một chú cá mắc cạn trên bờ, không quan trọng Lưu Diệu Văn nói gì anh đều sẽ gật đầu đồng ý, mong sao mọi thứ trôi qua nhanh hơn để anh được nếm vị nước.

"Anh có nghe không? Em mua áo mặc bên trong cho anh rồi. Nếu em thấy tấm ảnh nào trên mạng không phải từ show, em vẫn sẽ bắt nạt anh như này khi anh về"

"Anh biết rồi, anh biết rồi..."

"Vậy vừa rồi em mới nói gì nào?"

Tại sao giờ họ lại chơi trò kiểm bài vậy? Tống Á Hiên thấy sai sai, một sinh viên đại học bị đè bởi một học sinh cấp 3 để kiểm bài trong khi đang "ngủ", lời nói vừa ra khỏi miệng làm anh mất hết mặt mũi.

"Em nói em thích anh, không muốn anh đi đâu và còn muốn chơi anh nữa". Tống Á Hiên bắt đầu nói nhảm, tất nhiên là tai chả nghe lọt một tí gì, vành mắt anh chuyển hồng, anh bắt lấy tay Lưu Diệu Văn kéo cậu xuống, "Em có thấy phiền không hả....em có thể nào lẹ lên được không..."

"Con mẹ nó, Tống Á Hiên nhi, đúng là không thể làm gì anh mà".

Lưu Diệu Văn không thể kiềm lại câu chửi tục, cậu thề trong lòng sẽ không bao giờ nói lý lẽ với anh nữa. Cậu nắm lấy đùi anh đẩy anh xuống, đặt đầu gối anh lên vai mình, bắt đầu di chuyển lên xuống làm anh rên rỉ như mèo con, đang cong cong ngon chân đùa nghịch với dái tai Lưu Diệu Văn thì bị cậu vỗ mạnh vào mông hai cái.

Trong quá khứ, khi hai người bí mật xem mấy video nghiêm dưới chăn, họ không thể xem đến đoạn nhân vật chính đến công vụ chính, Tống Á Hiên sẽ luôn bảo Lưu Diệu Văn tắt trước khi màn dạo đầu kết thúc, rồi trán dựa lên trán.... Chiếc vest trắng Lưu Diệu Văn mới đặt lên bị chà lên một lớp mồ hôi mỏng, cảm giác vừa ngại vừa ngứa, cậu ngẩng đầu lên hôn anh sau đó chuyên tâm khai phá con đường làm người kia sảng khoái.

"Tống Á Hiên nhi, anh thấy thoải mái không?"

Câu nói này bộc ra từ lờ người khác có thể là lời tán tỉnh, nhưng Lưu Diệu Văn lại luôn hỏi nó hết sức nghiêm túc, cậu đặc biệt cần biết cảm giác của Tống Á Hiên, luôn mong mình có thể làm anh thoải mái.

Lần này cũng thế, anh vừa nãy rõ ràng là thấy hơi phiền nên từ chối nghe cậu nói, vậy mà sau khi đưa đẩy một vài cái, anh lại không kiềm được mà mềm cả người. Cậu ngửa người lên hôn anh, lau đi mồ hôi và nước mắt đọng lại, hỏi rằng anh có cảm thấy ổn không.

Tống Á Hiên chỉ có thể gật đầu, sau đó lè lưỡi đòi hôn, khi làm tình anh thật sự rất nghe lời, Lưu Diệu Văn ước có thể giấu anh đi như này mãi.

Khi đẩy sâu, cậu nghe anh rít lên tiếng rên rỉ dài, cậu nhớ cậu có lướt thấy tin trên mạng về một nhóm gay trong trường anh đang rất phấn khích về việc anh nhập học, làm cậu lại càng muốn giấu anh cho riêng mình hơn.

Lỡ như anh thật sự cảm thấy Lưu Diệu Văn buồn chán nhưng không nói cho cậu thì sao, nhưng thật ra Tống Á Hiên chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng mỗi lần làm tình xong, anh quay người vùi mặt vào gối.

Khi Lưu Diệu Văn quay lại giường lần nữa, cậu tự nhiên vươn tay bao lấy cả người Tống Á Hiên, khi tay cậu lườn dưới cổ anh xúc cảm đầu tiên thế mà lại là nước, cậu nhanh chóng lật người Tống Á Hiên trông thấy anh thế mà lại đang im lặng khóc, khóc đến mắt đỏ cả lên, nhìn còn đáng thương hơn lần đầu tiên hai người làm.

Bỗng tim cậu mềm đi, không thèm quan tâm đến đống hỗn độn trong đầu nữa, cậu cúi cười hôn đi những giọt nước mắt còn vương.

"Sao vậy? Sao anh lại khóc?"

Tống Á Hiên rất dính người, anh ôm chặt Lưu Diệu Văn, vùi mình vào ngực cậu, hít mạnh lấy mùi hương nơi cậu, giọng anh nghẹn lại, "Anh chỉ cảm giác như anh sẽ không nỡ xa em đi nếu chúng ta bị tách ra".

"Đồ ngốc, em cũng sẽ nhớ anh mà". Lưu Diệu Văn cúi đầu hôn lên tóc anh, "Thật đó, em sẽ nhớ anh rất nhiều, anh phải nhắn tin cho em đấy biết chưa? Anh...đừng có bận quá mà quên em".

"Lưu Diệu Văn nhi".

"Hửm?"

"Em...cũng không vui nhỉ? Khi nãy anh gọi tên em ấy... Anh đã nhận ra có điều gì không ổn với em rồi, cứ như em muốn xé anh ra thành từng mảnh rồi ăn anh vậy".

Lưu Diệu Văn không thể ngừng cười khi nghe xong miêu tả của anh, cậu nghĩ rằng nó sẽ chín chắn lắm chứ, cậu nhéo cằm anh, nâng anh ra khỏi vòng tay mình, cậu hôn lên quầng mắt hẵng còn hồng phớt, vừa thấy thương vừa thấy đáng yêu.

"Em thật sự rất muốn ăn anh luôn"

"Vậy thì em ăn anh đi, rồi anh sẽ thành con giun trong bụng em, mỗi lần em nghĩ gì là anh biết ngay"

Thành thật mà nói, bầu không khí có hơi ngượng ngùng, cậu rõ ràng đang ấm ấm áp áp ôm người thương trong tay, nhưng trong mắt của Tống Á Hiên vẫn phủ một lớp nước, dù rằng cả hai lớn lên cùng nhau và thân thuộc với đối phương còn hơn bản thân mình.

Lưu Diệu Văn lại không kiềm được mà hôn anh, lần này hết sức nhẹ nhàng, cậu hôn lên từng bộ phần trên mặt anh, cuối cùng đậu lên nốt ruồi trên cằm.

"Còn em, em sẽ thích anh mãi đúng không?"

Lưu Diệu Văn dừng lại khoảng chừng là hai giây, "Tống Á Hiên nhi, anh sẽ gặp người đẹp hơn em, tốt hơn em, người đó sẽ đối xử với anh dịu dàng hơn em và còn trưởng thành hơn em, nếu anh tìm được người như thế thì anh có phải sẽ không thích em nhiều như vậy nữa không?".

Tống Á Hiên hiếm cảm nhận được rõ nội tâm Lưu Diệu Văn, trong mắt anh chàng trai trẻ này lớn lên cùng lúc với anh, nắm tay anh vững đi từng bước mà không một chút ngờ vực.

Dù rằng lúc đó họ là hai nhóc lùn nhất trong nhóm, đêm đến Lưu Diệu Văn sẽ hối anh đi ngủ nhanh hơn, nói với anh rằng anh cần ngủ nhiều hơn, tập thể dục nhiều hơn để cao lên. Cậu biết hai người có khoảng cách nhưng cậu luôn tự tin rằng mình sẽ bắt kịp khoảng trống ấy, vậy nên từ khi nào cậu lại mang ánh mắt này, sợ rằng bản thân sẽ bị bỏ lại đằng sau?

Chính là ánh mắt bị bỏ rơi.

Tống Á Hiên chỉ thấy buồn bản thân, tình yêu anh trao cho cậu dường như không cho cậu đủ cảm giác tự tin và an toàn, rõ ràng người anh thích nhất chính là Lưu Diệu Văn.

"Không, chắc chắn không, tất nhiên là không, không thể nào"

Tống Á Hiên chối bỏ tất cả những phỏng đoán trước đó của cậu một lần lại một lần, anh cầm tay cậu đặt lên eo mình, như ngầm cho phép cậu ôm anh chặt hơn.

"Ngốc ạ, em đang nghĩ gì vậy? Đừng có nói với anh mấy lời đó nữa nhóc ranh này, anh không thích người khác, anh chỉ thích mình em thôi, anh thích người trông y chang bé cún này thôi, anh thích người mê bóng rổ, người đó thích làm trò trẻ con với anh, luôn lo cho anh".

"Lưu Diệu Văn nhi, anh rõ ràng là chỉ thích em"

Tống Á Hiên cảm giác như anh tự gây hiểu lầm cho bản thân.

Mình rõ ràng là chỉ thích em ấy, tại sao em ấy nghĩ vậy chứ?

"Từ giờ anh sẽ nhắn tin cho em mỗi ngày, video chat vào buổi tối và về nhà mỗi khi có thời gian vào cuối tuần, nếu người nào đó thêm Wechat anh, anh sẽ báo cáo em, nếu có người tỏ tình, anh sẽ từ chối ngay tắp lự và bảo rằng bạn trai anh siêu siêuuuu tốt. Em nghĩ vậy có ổn hong?".

Lưu Diệu Văn nắm lấy ba ngón tay định đưa ra của Tống Á Hiên, bật khóc rồi mỉm cười, cậu kéo tay anh lên miệng rồi hôn lên, "Anh đang dỗ em à?"

"Chứ còn ai? Anh quen dỗ Thử Tiêu mỗi lúc bé tức giận rồi nên anh mới không kiềm lòng mà dỗ em. Ai biết em sẽ khóc thút thít một mình trong lúc ngủ không."

"Anh à, giờ em đâu phải là người duy nhất khóc đâu"

Tống Á Hiên bị đánh vào điểm tự ái, sự dịu dàng mới vừa đó đây bỗng biến mất, cả mặt anh nhăn lại, gào lên giận dữ, quay người đi làm ngơ người nào đó.

Lưu Diệu Văn ôm anh, chạm ngực mình lên lưng anh, dựa cằm vào vai, "Em xin lỗi, em sẽ không chọc anh nữa, anh có thể dỗ em thêm tí nữa hông?"

"Trễ rồi"

"Không phải mà, anh Hiên, em biết anh thích em nhất mà, về sau em không nghĩ vậy nữa đâu".

"Anh đâu có thích em nhất"

"Nói dối, không tin, nãy người nào mới tuyên thệ cái gì ấy, ảnh nói ảnh thích em nhất này, ảnh còn nói dù có ai thích ảnh thì ảnh cũng chỉ thích em thôi".

"Có quỷ ấy"

"Được thui, vậy Hiên Hiên sẽ là một bé quỷ đáng yêu"

Tống Á Hiên bật cười thành tiếng, nắm lấy bàn tay đang đặt trên eo mình, đan ngón tay vào nhau, tay chạm tay cọ lên từng khớp của người kia. Anh cào cằm Lưu Diệu Văn rồi nói, "Lưu Diệu Văn nhi, em không thấy đồ anh mặc trông quen lắm hả?".

Tất nhiên là có, Lưu Diệu Văn gật đầu và dần thấy điều gì đó bất ổn sau nụ cười trẻ con của Tống Á Hiên, cậu cúi đầu, giữ tai Tống Á Hiên trong miệng cắn nhẹ rồi lại quyến rũ liếm lên.

"Dừng....dừng một chút, đừng mà!".

Tai của Tống Á Hiên rất nhạy cảm, âm thanh nước miếng từ cậu phóng đại trong tai anh, cả người anh lập tức nhũn đi. Anh cố gắng quay đầu để tránh nụ hôn của Lưu Diệu Văn, nhưng như trò mèo vờn chuột, anh bị bắt ngay và còn bị hôn mạnh hơn.

"Hiên nhi, tất nhiên em nhớ bộ này rồi, nó rất đáng yêu, làm em cảm giác...". Lưu Diệu Văn đặt tay mình dưới chiếc sweater màu trắng, tìm đến điểm đỏ hồng quen thuộc kia, cậu ấn mạnh lên nó, "Làm em cảm giác như giờ em đang chơi anh 16 tuổi"

Mặt Tống Á Hiên đỏ lên trông thấy sau khi nghe cậu nói, nhưng phản ứng cơ thể được huấn luyện suốt mấy năm qua lại không thể lừa người. Anh xấu hổ nhưng đồng thời mong chờ nhiều cái âu yếm hơn từ Lưu Diệu Văn, không thể kiềm được tiếng rên rỉ với ngực đang được xoa. Với một tiếng động, anh kéo chiếc sweater trắng đơn thuần ấy nhét vào miệng mình, ngửa đôi mắt óng ánh ánh nước lên nhìn Lưu Diệu Văn.

"Vậy thì...em có thích anh lúc 16 không?"

"Em thích". Lưu Diệu Văn thô lỗ cúi đầu, "Nhưng Hiên Hiên 16 tuổi sẽ hôn em như anh bây giờ sao? Liệu nhóc đó sẽ thụ động như anh bây giờ không?"

Tống Á Hiên đang định mở miệng trả lời thì người đàn ông trên ngực anh đã ngậm lấy một bên đậu đỏ, xoa nắn bên kia bằng tay còn lại, di chuyển tay và lưỡi trên núm vú với cùng một cường độ, "Nghĩ lại đi".

"Ưmmmm....Anh, Anh Diệu Văn....Em ngứa quá....Anh Diệu Văn ơi, làm ơn giúp em với"

Người dưới thân với ánh mắt long lanh hành xử như một nhãi con hư hỏng, làm Lưu Diệu Văn nhìn thấy hơi bực bội, nhưng điều này không thể ngăn cậu khỏi ý định muốn chơi chết anh, trong khi anh vẫn kêu gào gọi "anh", cậu cầm dục vọng mình tiến vào.

Cảm giác bao trọn chặt chẽ và thỏa mãn ăn khớp làm cả hai rên lên cùng một lúc. Lưu Diệu Văn ở trong anh một lúc để anh làm quen trước khi bắt đầu di chuyển lên xuống, đã gần một, hai tháng hai người chưa làm gì nên cậu muốn làm mọi thứ thật chậm rãi để không làm người dưới thân khó chịu.

Thế nhưng giờ đây Tống Á Hiên đang bị tình dục điều khiển hoàn hoàn, anh nâng mông và tự mình di chuyển, nhìn như anh chỉ đang dùng cậu như thiết bị tự sướng vậy. Bực tức trong người Lưu Diệu Văn lập tức bay hết, cậu nắm eo anh, bắt đầu một cuộc vận động mạnh bạo.

"A! Dừng lại! Lưu...Lưu Diệu Văn...nhanh quá rồi!".

"Làm sao em có thể thỏa mãn anh nếu em không cảm thấy sướng được? Bé cưng nói em nghe, khi anh nhớ em bên dưới của anh có bí mật ướt không?", "Anh không...".

"Không? Nếu không thì tại sao nãy anh trông mất kiên nhẫn thế?"

Tống Á Hiên lắc đầu, chịu đựng từng cơn sóng tinh, gạc trên đầu ăn bị uốn công, sweater trắng trông khó nhìn, tuy vậy, Lưu Diệu Văn cứ nhấn điểm mềm kia của anh và nắm dương vật anh bằng một tay cùng một lúc, việc người kia cũng nhìn vào ngực mình làm anh trông càng dâm hơn.

"Thật không? Nói đi!". Lưu Diệu Văn gằn lên, nhìn mắt anh dần dần chuyển đỏ, càng trở nên không chịu nổi.

"Anh Văn chơi em trên giường rồi lại đánh thức em mỗi ngày trong mộng xuân...khi em tỉnh giấc, quần lót của em đã ướt đẫm hết cả rồi...."

"Thật mà....em đã nhớ anh Văn nhiều thật nhiều mà.....ưmmmmm....thấy chưa"

"Đcm, vậy hôm nay để anh đây cho em sướng, được không?"

Tống Á Hiên tùy tiện gật đầu, tia lý trí cuối cùng của anh là để ngắm nhìn thân trên của cậu trong bộ sơ mi đen, anh cảm thấy nó chả phù hợp gì với giao hoan dâm loạn phía dưới, cậu kén màu đen nhưng nó lại làm người ta muốn cởi phăng nó ra.

Vậy nên Tống Á Hiên vươn cánh tay chạm vào cậu, bàn tay run lẩy bẩy cởi từng nút từng nút áo, ấy vậy mà úc này Lưu Diệu Văn lại bất ngờ tốt tính hợp tác, khi người dưới thân bị chơi đến không cởi nổi thì cậu sẽ giúp.

"Âm thanh đâu ra vậy?"

"Mở quà Giáng Sinh.........."

Lưu Diệu Văn lại bị anh làm cho kích động, cậu cởi hết đồ trong 2-3 thao tác rồi đổi tư thế, Lưu Diệu Văn dựa lưng lên sofa, để Tống Á Hiên ngồi dạng chân xuống. Dù thế nhưng chuyển động phía dưới lại chẳng chậm lại chút nào, ngược lại, vì Tống Á Hiên ngồi xuống lại làm vật của cậu đi vào sâu hơn.

Người trước mắt rên càng lúc càng to, đầu óc hoàn toàn mụ mẫm, để bản năng lên ngôi, và thế rồi anh làm tất cả mọi thứ Lưu Diệu Văn yêu cầu.

"Anh thấy sướng không? Nhìn anh bây giờ kìa, hử? Hiên Hiên 16 tuổi đúng là hư mà".

"Ưm.....đó là tại vì....Hiên Hiên 16 tuổi cũng thích anh Văn mà".

Cách anh tự gọi mình là Hiên Hiên dễ thương đến làm lòng người lạo nhạo, Lưu Diệu Văn nhìn anh, tay cậu không ngừng vuốt ve, đốt lên lửa tình trên người anh rồi lại thỏa mãn anh. Tống Á Hiên sớm đã không thể chịu đựng nổi mà muốn bắn nhưng lại bị Lưu Diệu Văn lấy tay chặn lại phần đầu, Tống Á Hiên ngay lập tức ngưng thở.

"Đừng, đừng làm vậy mà....bỏ anh ra, anh muốn bắn".

"Cầu xin em đi".

"Làm ơn...". Tống Á Hiên thật sự không thể ngừng khóc, anh yếu ớt đặt cằm lên vai Lưu Diệu Văn, thì thào bên tai cậu, "Chồng ơi....cho Hiên Hiên...Hiên Hiên thấy khó chịu quá...Ưmmm ha".

Anh đúng là biết cách làm cậu chàng thần hồn điên đảo, Lưu Diệu Văn lập tức thả phần đầu của anh ra, tuốt dọc rồi xoa nắn Tống Á Hiên thêm hai đợt trước khi anh xuất ra một dòng tinh trắng, đi cùng đó là dư âm lên đỉnh, Lưu Diệu Văn vẫn chưa "đến" tiếp tục vừa ôm vừa thô bạo chơi anh.

"Bé Hiên, bé Hiên, bé Hiên, ừm...bé cưng của em". Được nghe cậu gọi tên mình đặc biệt khiêu gợi như vậy khi bị dục vọng kiểm soát kéo dài cảm giác đê mê lên đỉnh ở Tống Á Hiên. Sự thích hợp khắng khít giữa cơ thể và tâm hồn làm cả hai người đều đắm chìm trong cuộc làm tình này, cho đến khi Lưu Diệu Văn ra vào hơn trăm lần nữa rồi xuất ra sâu trong người Tống Á Hiên, làm người trong tay run lên vì nguồn nhiệt đột kích.

Cơ thể hai người trước sau đều dính nhớp, sau một chốc cả hai lại thấy nóng lên, Lưu Diệu Văn bế Tống Á Hiên vào phòng tắm tắm rửa. "Sao anh đột nhiên mặc như lúc 16 vậy?"

Lưu Diệu Văn ừ thì muốn hỏi nhưng mà đầu nhóc cậu đã toàn mấy vật phẩm vàng quá trời vàng.

"Ừm...Chúng mình đã bên nhau một khoảng thời gian dài..."

"Và gì?"

"Anh sợ em sẽ không thấy mới mẻ nữa, nên anh muốn thỏa mãn em thôi". Tống Á Hiên ngoan quá chừng, Lưu Diệu Văn cảm thấy trái tim mình mềm đi theo từng câu chữ, hôn mạnh lên miệng anh vài cái, và chàng trai trẻ kia lập tức lại gần hôn đáp trả.

Được rồi, lại cứng nữa rồi. "Anh không phải miễn cưỡng thỏa mãn em như vậy, em sẽ đối xử với anh...",  Lưu Diệu Văn nói.

Cậu dừng lại, thô bạo bóp mông anh, "Ngày nào em cũng muốn chơi chết anh".

"Ưm...sao em..."

"Bé cưng à, anh vẫn nghĩ em không thấy hứng thú với anh à?"

End.

___

Nhiêu đây là gần 5k từ thôi mà type rồi beta ớn sóng lưng rồi. Chỗ nào sai chính tả hay typo nhắc t sửa, cám mơn.

Đần như này làm nhớ đến hồi Hiên nó thi xong về luyện tập, Văn nó cứ ngại ngại không dám đụng, cũng không dám nhìn anh nó, đần thế chứ lị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro