Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ là người đã quen sống tùy tính, năm xưa hắn náo loạn triều đình, Lương Văn Vương cũng không dám trừng phạt hắn, nghĩ lại vẫn kiêng kị binh lực Châu quốc —— quốc vương Châu quốc đưa quân cờ Châu Kha Vũ này tới đây, chính là có tác dụng này.

Tuy vậy Châu Kha Vũ cũng không lập tức tiến cung, để mặt mộc như vậy luôn thì không ổn, hắn trở lại phủ viện cũ, thay một thân y phục từng thấy qua, buộc lại tóc, mới tiến cung diện kiến.

Lương Văn Vương nghe nói Châu Kha Vũ hồi kinh, sớm đã phái người thăm dò hành động của hắn, kẻ thăm dò nói Châu Kha Vũ không biết vào kinh khi nào, nhưng vào buổi trưa đã hồi phủ đổi một bộ y phục.

Lương Văn Vương khịt mũi coi thường: "Tên tiểu tử hỗn láo này, còn biết cần y quan chỉnh tề, hắn mà dám mặc nguyên đạo bào tới gặp ta, xem ta còn không chỉnh đốn hắn."

Lời này vừa dứt, hoàng môn liền tới báo tin, Châu Kha Vũ tiến cung thỉnh gặp, Lương Văn Vương gật đầu, hai người trao đổi một phen hàn huyên theo lễ nghi, Châu Kha Vũ đem sách giao cho Lương Văn Vương.
*hoàng môn: người hầu của vua, không phải thái giám, có thể tính là một chức quan, chuyên quản lí các công việc chính sự trao đổi giữa vua và quan lại

Lương Văn Vương tiếp nhận sách, hỏi: "Ngươi lần này trở về, sau này còn có tới nơi đó của sư phụ ngươi cầu học hay không ?"

Châu Kha Vũ đương nhiên hiểu rõ lời nói của Lương Văn Vương có ẩn ý, ngoan ngoãn mà trả lời: "Tạ bệ hạ quan tâm, sư phụ nói vi thần tư chất quá kém, khó xem được thiên cơ, đã đem vi thần đuổi khỏi cửa."

Lương Văn Vương rất vừa lòng vẻ yếu thế của Châu Kha Vũ, cười nói: "Vậy tốt, ngươi là đứa trẻ có tài, tuy rằng ngươi là người của Châu quốc, nhưng quả nhân cũng không muốn làm mai một ngươi, Đại Lý Tự có vị trí trống, quả nhân đang lo không ai tại chức, ngươi ngày khác đi nhận lấy nó, muốn cái gì giúp đỡ, lớn nhỏ cũng hãy nói với cùng quả nhân."

Không chờ Châu Kha Vũ trả lời, hoàng môn lại tới thông báo, nói Cửu công tử chạy trốn đến cửa thành bị mang về, chờ bệ hạ xử trí. Lương Văn Vương phiền muộn mà xoa xoa thái dương, cho đem Cao Khanh Trần tiến vào, hoàng môn lại mang vẻ mặt khó xử mà nói: "Bệ hạ, Cửu công tử cải trang giả dạng, dáng vẻ hiện giờ này, sợ đụng chạm bệ hạ."

"Đụng chạm?" Lương Văn Vương không vui: "Hắn trốn đi nhiều lần, không muốn đụng cũng đã đụng rồi, cứ lo dẫn người đưa vào, ta còn muốn xem y lần này lại nghĩ ra cách gì."

Cao Khanh Trần vì thế bị áp giải vào, Châu Kha Vũ nghiêng đầu vừa thấy, không nhịn được mở to mắt —— này chẳng phải chính là "quận chúa cô nương" mới vừa rồi gặp phải ở trên phố sao?

Lương Văn Vương vốn dĩ tâm tình phiền muộn, khoảnh khắc nhìn thấy Cao Khanh Trần mặt mày lại lập tức giãn ra. Để không cười ra tiếng, thậm chí mất tự nhiên mà nhướng mày, hạ giọng hỏi hoàng môn: "Trang điểm thành như vậy, bọn họ làm sao bắt được y?"

Hoàng môn trả lời: "Bệ hạ, hôm nay Bặc đại nhân khắc khẩu với thượng thư, thượng thư phạt hắn ra cửa thành, Cửu công tử mang một vị tỳ nữ trang điểm thành...... bộ dạng nữ tử, ngồi ở trong xe ngựa, bị Bặc đại nhân liếc mắt một cái liền nhận ra."

"Bặc đại nhân? Bặc đại nhân nào đây?" Lương Văn Vương hỏi.

Châu Kha Vũ trả lời nói: "Bệ hạ, là vị kia vạn sự thông tuệ của kinh thành."

Lương Văn Vương ngay sau đó minh bạch, Cao Khanh Trần giả dạng như này quả thật thiên y vô phùng*, nếu không phải gặp tên vạn sự thông tuệ của kinh thành, nói không chừng Cao Khanh Trần thật sự đã có thể chạy thoát.
*thiên y vô phùng: áo tiên không chỗ rách = kế hoạch không có lỗ hổng sơ sót

"Tiểu Cửu," Lương Văn Vương quan tâm hỏi: "Muốn đi đổi y phục hay không?"

Cao Khanh Trần rầu rĩ mà trả lời một tiếng "Muốn".

Châu Kha Vũ đem thanh âm này khắc sâu đáy lòng —— thật là thanh âm mỹ nhân nên có.

Cao Khanh Trần đi rồi, Lương Văn Vương một lần nữa đối mặt Châu Kha Vũ, hỏi: "Quả nhân nói đến chỗ nào rồi?"

"Muốn trợ giúp, bệ hạ." Hoàng môn nhắc nhở nói.

"Bệ hạ, vi thần muốn vị đại nhân vừa rồi làm trợ giúp." Châu Kha Vũ dường như đồng thời lên tiếng cùng hoàng môn.

Lương Văn Vương hỏi: "Ngươi có biết kẻ vừa rồi kia là ai không?"

Châu Kha Vũ lắc đầu: "Vi thần không biết."

Lương Văn Vương dịch ngồi phía trước một ít, nhìn chằm chằm vào mắt Châu Kha Vũ một hồi lâu, hoàng môn một bên thức thời mà mở miệng: "Công tử, vị vừa rồi kia là tiểu hoàng tử của Cao quốc."

Cao quốc chỉ có một vị công tử sống sót, chuyện này Châu Kha Vũ có từng nghe tới. Chẳng trách lại đẹp đến kinh tâm động phách, thì ra là Cửu công tử danh chấn thiên hạ. Châu Kha Vũ nghĩ như vậy, nếu ở bên cạnh phụ vương mẫu hậu của mình, chắc hẳn là sống những ngày tốt đẹp được nâng niu trân quý.

"Chỉ cần y." Châu Kha Vũ kiên định mà nói.

Lương Văn Vương suy tư trong chốc lát, rồi lại thay một bộ dạng sảng khoái, đáp ứng phía dưới: "Đúng lúc, Tiểu Cửu mỗi ngày nhàn phú ở phủ, nên mới có cơ hội giả cô nương đi chơi, ta để y đến Hình Bộ nhận một chức bỏ trống, ngươi có chỗ nào phải dùng đến y, thì trực tiếp tìm y, như vậy ngươi ở Hình Bộ, cũng có thể thuận tiện có một số việc để y làm."

"Tạ bệ hạ."

Rồi tiếp đó vẫn là phần nhàm chán, lôi kéo một chút, thử lòng một chút, Châu Kha Vũ biết Lương Văn Vương quý trọng bản thân là một nhân tài, lại sợ lòng hắn hướng về mẫu quốc —— trên thực tế loại lo lắng này hoàn toàn là dư thừa, Châu Kha Vũ và phụ vương của mình không gặp mặt nhiều, lần duy nhất nhớ tới có một đứa con trai như bản thân ước chừng là khi Lương Văn Vương muốn bọn họ giao nộp một con tin, hắn cũng không có lòng trung thành với quê hương, nước chảy bèo trôi, sống sót đã là chuyện khó khăn.

Hồi lâu sau, Cao Khanh Trần cũng chưa đổi xong y phục, Châu Kha Vũ liền bái biệt Lương Văn Vương trước, lén hỏi tiểu hoàng môn ở cửa : "Cửu công tử thường ra ngoài từ cửa nào vậy?"

Tiểu hoàng môn nói cho Châu Kha Vũ, phủ trạch của Cao Khanh Trần cách cổng Tây gần nhất. Từ đó Châu Kha Vũ ước chừng suy tính lộ trình chạy trốn của Cao Khanh Trần hôm nay, có thể vòng qua một cái cung điện đến quan khẩu kinh thành mà không ai phát hiện, bố trí tất nhiên phải đủ kín đáo, nếu không phải xui xẻo gặp "vạn sự thông tuệ của kinh thành", nói không chừng sớm đã chạy thoát.

Châu Kha Vũ ngồi trên xe ngựa, lại cho thị vệ cùng phu xe dừng đợi —— Cao Khanh Trần bị bắt tiến cung, chắc hẳn không có người tới đón hắn, chật vật như vậy mà tự trở về nhà có vẻ khó coi.

Không biết đã qua bao lâu, Châu Kha Vũ thậm chí đã chợp mắt được mọt chút, vừa thấy Cao Khanh Trần đi tới, lập tức xuống xe chạy về phía y, chua xót mà nghẹn trong chốc lát, lên tiếng: "Quận chúa cô nương, để ta đưa người về nhà đi."

"Suỵt, đừng để cho người ta nghe được." Cao Khanh Trần trừng mắt ngẩng đầu nhìn hắn, cười như không cười mà đáp lại: "Tiểu đạo sĩ."

Dứt lời, Cao Khanh Trần vậy mà vô cùng tự nhiên ngồi lên xe ngựa của Châu Kha Vũ, ngược lại làm lơ Châu Kha Vũ ở phía sau, Châu Kha Vũ cũng lập tức ngồi vào, hắn nào có nghĩ tới, sau khi xem được khuôn mặt thật, đối phương chỉ một câu nói cùng một hành động, liền cho hắn có cảm giác đang bị dắt mũi.

Châu Kha Vũ không chớp mắt nhìn Cao Khanh Trần, lại đáp: "Thì ra quận chúa cô nương có thể nói được."

"Châu quốc công tử, Kha trong giấc mộng Nam Kha, xưng danh thế nào?"

"Châu Kha Vũ."

"Được rồi."

Châu Kha Vũ không hỏi tên huý của Cao Khanh Trần, thiên hạ này, sợ rằng không ai không biết Cao Khanh Trần, người càng bị mang đến nơi đầu sóng ngọn gió như vậy, tứ phía bên người càng nhiều nguy hiểm, đều là con tin, 5 năm này trôi qua của Châu Kha Vũ tuy cực khổ, vẫn tính là an nhàn, chuyện lúc trước hắn đại náo triều đình, nếu đổi lại là Cao Khanh Trần tới từ nước yếu, không chừng chết một trăm lần cũng không đủ, Cao Khanh Trần lại là huyết mạch của Cao quốc mạch máu, xem ra lại càng khó khăn.

"Hôm nay khi ngươi ở trong ngõ nhỏ, vì sao không dám nhìn vào mắt ta?" Cao Khanh Trần đột nhiên hỏi.

Châu Kha Vũ bị hỏi đến tim liền đập thình thịch, tiếng nuốt nước bọt cũng bị Cao Khanh Trần nghe được, đối phương chậm rãi nhếch lên khóe môi, vẫn nhìn hắn như cũ.

Trong lòng Châu Kha Vũ giống như điên cuồng phát sốt, lại không chịu rời mắt đi, một chút liền biến thành cái đầu gỗ đờ đẫn, dường như không khí dùng để hô hấp khí xung quanh đều bị Cao Khanh Trần rút cạn toàn bộ, hô hấp của hắn dần trở nên dồn dập, không ngừng chìm sâu vào vòng xoáy trước mặt.

Đối với những hành động này, Cao Khanh Trần đã thu hết vào trong mắt, cấm dục 6 năm dưới bàn tay đạo sĩ, ngày thường tự chủ càng mạnh, khi chân chính gặp được đối thủ khó chống lại, lại càng khó có thể giữ mình. Cao Khanh Trần vì thế lại tiến tới cách sát gần Châu Kha Vũ, dùng hơi thở rất nhẹ lúc xa lúc gần lướt qua mặt Châu Kha Vũ câu dẫn, Châu Kha Vũ không thể nhẫn nại được nữa, đẩy Cao Khanh Trần về bên kia xe ngựa, Cao Khanh Trần sợ hãi kêu ra tiếng, Châu Kha Vũ phủ lên môi đối phương , đem tất cả âm thanh chặn lại, hơi thở hai người càng thêm gấp gáp, tay Cao Khanh Trần cũng hoàn toàn không an phận, đặt trên eo Châu Kha Vũ vừa đẩy vừa chạm, Châu Kha Vũ bị sờ đến cả người khô nóng, bàn tay to lớn chộp lấy cổ áo Cao Khanh Trần, muốn đem kéo xuống, xe ngựa lại bỗng nhiên dừng lại.

"Cảm ơn ngươi, Châu Kha Vũ, ta về đến nhà rồi." Cao Khanh Trần chỉnh lại y phục, điều hòa hơi thở, dùng đôi mắt cười sáng ngời động lòng người nhìn Châu Kha Vũ, nói tới cũng kỳ quái, mới vừa rồi Cao Khanh Trần nhìn hắn, đáy mắt rõ ràng toàn là mị hoặc, nhưng sau khi hai người tách, Châu Kha Vũ nhìn lại, bộ dạng Cao Khanh Trần thế lại thuần khiết vô cùng.

Nhưng ý vị trong lòng Châu Kha Vũ lại càng không thể thu lại được, thậm chí cả lời tạm biệt cũng không nói ra.

Cao Khanh Trần cứ như vậy xuống xe, mang theo thị nữ bước vào cổng. Thị vệ hỏi vọng vào trong xe rằng Châu Kha Vũ về nhà hay đi Đại Lý Tự thăm hỏi trước, chỉ thấy Châu Kha Vũ vẫn ngây người, giống bị thứ gì đó đoạt mất hồn phách, nên phải kêu lớn thêm vài câu: "Công tử, người làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào không? Bị bệnh sao?"

Châu Kha Vũ dần dần hoàn hồn, đem dục vọng trong nội tâm đè ép lại, cho thị vệ dẹp đường hồi phủ.

Rõ ràng là Cao Khanh Trần hỏi hắn như vậy, nhìn hắn như vậy, tới gần hắn như vậy, sao hắn lại có cảm xúc mãnh liệt như thế, đến mức làm ra loại hành động trước nay nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

Hắn hình như thật sự bị bệnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro