Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Xe chạy vào bãi đỗ xe trước cửa khách sạn, Tiết Tấn hướng về phía Nghê Nhạc dang cánh tay, "Ôm một cái."

"Hả?" Nghê Nhạc có chút bối rối, chuẩn xác mà nói gã đã bối rối một đường.

"Không ép em đồng ý ngay, ôm một chút cũng không được?"

Nghê Nhạc tiến lại gần ôm hắn, Tiết Tấn sờ sờ ót gã, nói, "Sinh nhật vui vẻ, tuy rằng đã qua mười hai giờ."

"Cảm ơn." Nghê Nhạc nhẹ nhàng mà đẩy hắn ra.

"Hai ngày nay công ty tôi hơi bận, tuần sau lại tới đây." Tiết Tấn mở cửa xe, "Đoàn làm phim tôi sẽ dặn dò tốt, em an tâm quay phim nhé."

Nghê Nhạc xuống xe, nghe thấy hắn muốn đi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đáp lại, "Được."

Đã không còn sớm, Nghê Nhạc vừa xuống xe liền nhìn thấy người đứng ở cửa khách sạn, gã sợ tới mức thiếu chút nữa thét lên thành tiếng.

Tiết Tấn cũng nhìn thấy, tuy rằng hắn không thích Giang Hành Chu, thế nhưng đối với việc Giang Hành Chu giờ này vẫn chờ ở cửa khách sạn như vậy hắn hài lòng, hắn đưa tay vỗ vỗ phía sau Nghê Nhạc, "Đi vào đi, tôi đi đây."

Nghê Nhạc không biết mình có trả lời Tiết Tấn hay không, gã nhìn Giang Hành Chu đi về phía gã, rõ ràng cái gì cũng không làm với Tiết Tấn, lại cảm giác chính mình giống như làm gì mà chột dạ.

Gã nghe thấy tiếng đóng cửa xe phía sau, nghe thấy tiếng xe chạy đi, chẳng qua khoảng cách mấy chục mét, Nghê Nhạc nội tâm giao chiến mấy hiệp.

Giang Hành Chu đứng trước cửa khách sạn, anh còn mặc quần áo ban ngày, dáng người đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn chằm chằm Nghê Nhạc, Nghê Nhạc từ trong ánh mắt bình tĩnh của anh cảm nhận được nỗi sợ hãi của mình.

Là sợ hãi thật sự, gã chưa bao giờ sợ hãi, mặc kệ gã làm gì cũng hợp tình hợp lý, hôm nay lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ.

Nghê Nhạc đứng trước mặt Giang Hành Chu, mặc dù rất sợ hãi, nhưng gã luôn biết làm thế nào để Giang Hành Chu thỏa hiệp.

"Anh đừng nghĩ nhiều, em và anh ta không có gì cả, anh biết em không phải là người như vậy." Nghê Nhạc hơi ngửa đầu, tư thái ra vẻ ngạo mạn, "Nếu anh dám hoài nghi anh chính là không tin em."

Giang Hành Chu nhìn gã, tính cách phô trương như Nghê Nhạc đã từng hấp dẫn anh nhất, giống như một ánh sáng chiếu vào lòng anh, lại là điều mình vĩnh viễn không thể đạt được.

Anh đương nhiên tin Nghê Nhạc, sự tin tưởng giữa vợ chồng với nhau anh có.

Chỉ là, tình cảm không đơn giản chỉ là lòng tin.

Giang Hành Chu không muốn đứng trước cửa khách sạn, nơi này cũng không an toàn, nếu như bị chụp được, Nghê Nhạc lại không biết sẽ có tin tức gì.

Anh xoay người vào khách sạn.

Nghê Nhạc nhìn anh trầm mặc đi vào, trong lòng đã không còn sợ hãi như vừa rồi, nói tóm lại gã vẫn trên cơ Giang Hành Chu.

Hai người đi vào thang máy, Nghê Nhạc lén quan sát anh, thấy trên mặt anh thật sự bình tĩnh, đoán anh hẳn là sẽ không để ý những thứ đó.

Nghê Nhạc suy nghĩ một chút, phá vỡ sự im lặng này, gã đưa tay ra trước mặt Giang Hành Chu, "Quà sinh nhật của em đâu?"

Ánh mắt Giang Hành Chu hạ xuống, dừng trên cổ tay Nghê Nhạc, nơi đó có thêm một chiếc đồng hồ màu bạc, Giang Hành Chu không hiểu rõ về đồng hồ, nhưng logo như vậy, anh vẫn nhận ra.

Chiếc đồng hồ đắt tiền này Giang Hành Chu dạy học cả đời cũng không thể mua được.

Cảm xúc vẫn đè nén trong lòng đột nhiên đạt tới đỉnh điểm, lần đầu tiên trong đời anh đẩy bàn tay Nghê Nhạc vươn về phía anh, trong cổ họng phát ra tiếng cực kỳ thống khổ, "Không có."

Hai chữ này làm cho tâm tình Nghê Nhạc chuyển thành phẫn nộ, gã lo lắng đề phòng áy náy cả đêm, sợ Giang Hành Chu chờ gã sốt ruột, kết quả căn bản không chuẩn bị cái gì cả!

"Đinh" cửa thang máy mở ra, Giang Hành Chu đi ra ngoài.

Nghê Nhạc không nhúc nhích, nhìn bóng dáng Giang Hành Chu, nói, "Sinh nhật của tôi, anh cái gì cũng không chuẩn bị?"

Giang Hành Chu dừng bước, anh nhẹ nhàng nói, "Em quan tâm sao?"

Quan tâm anh có chuẩn bị quà tặng cho em hay không, quan tâm anh có chờ em một đêm hay không, quan tâm anh có phải là chồng em hay không, quan tâm đến tâm trạng và cảm xúc của anh không.

Nghê Nhạc bước ra khỏi thang máy, vòng qua trước mặt Giang Hành Chu, trừng mắt nhìn anh, "Tôi không quan tâm! Tôi không quan tâm!"

Nghê Nhạc thở phì phì đẩy Giang Hành Chu một cái, xoay người chạy đi.

Giang Hành Chu lảo đảo lui về phía sau một chút, anh đứng vững thân thể, không đuổi theo, anh đứng tại chỗ, buồn bã mất mát.

Nghê Nhạc ra sức sập cửa phòng lại, tất yếu phải làm ra chút động tĩnh mới có thể làm cho cơn giận trong lòng mình tiêu tán một ít.

Được lắm, Giang Hành Chu, thế mà bảo gã không quan tâm, nếu gã không quan tâm, gã sẽ cả đêm tâm tình không yên sao? Nếu gã không quan tâm, gã đã sớm đồng ý Tiết Tấn?

Nghê Nhạc tức giận, gã tựa vào sau cửa, lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, với sự hiểu biết của gã đối với Giang Hành Chu, Giang Hành Chu sẽ rất nhanh đuổi theo, sau đó xin lỗi gã, nói lời nhỏ nhẹ, nói mình sai rồi.

Nhưng đợi hơn mười phút cũng không đợi được Giang Hành Chu vào phòng.

Giỏi lắm, nếu anh không đến xin lỗi, đừng trách tôi nhẫn tâm!

Nghê Nhạc cầm lấy vali của Giang Hành Chu để bên tường, chuẩn bị thu dọn đồ đạc của Giang Hành Chu để anh rời khỏi phòng gã tự mình đi thuê phòng.

Nhưng mà vali rất nặng, Nghê Nhạc mở vali ra, hành lý bên trong thu xếp chỉnh tề.

Thì ra Giang Hành Chu đã sớm thu xếp xong xuôi.

Lồng ngực Nghê Nhạc kịch liệt phập phồng, chưa từng tức giận như vậy, muốn nói vừa rồi nổi giận gã chẳng qua là đang phô trương thanh thế, sợ Giang Hành Chu trách tội, giờ này phút này, cái vali thu xếp xong đó, làm cho Nghê Nhạc hoàn toàn mất đi lý trí.

Gã mở cửa phòng thấy Giang Hành Chu tựa vào tường bên cạnh cửa.

Giang Hành Chu nghe thấy tiếng động, xoay người đi vào phòng, thấy vali của mình ở cạnh cửa.

"Anh sẽ về trước," Giang Hành Chu nói, "Để bình tĩnh mấy ngày."

"Anh đã sớm thu dọn hành lý muốn đi rồi." Nghê Nhạc hừ lạnh một tiếng, "Bình tĩnh? Bình tĩnh thế nào, tôi đã nói tôi và Tiết Tấn không có gì cả..."

Giọng Nghê Nhạc không nhỏ, còn ở bên cạnh cửa, hơn nửa đêm hành lang này đặc biệt yên tĩnh, Giang Hành Chu sợ bị người phát giác, kéo cánh tay Nghê Nhạc vào phòng, đóng cửa lại.

"Đừng chạm vào tôi!" Nghê Nhạc rút cánh tay ra, "Thấy anh ở dưới lầu chờ tôi, tôi còn tưởng rằng anh chờ tôi cả đêm, muốn tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi áy náy muốn chết, kết quả anh đợi tôi là vì nói cho tôi biết anh đã thu dọn hành lý xong, muốn trở về bình tĩnh bình tĩnh phải không?"

Giang Hành Chu mở miệng muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, "Không cần quá dài, vài ngày là được."

Vài ngày là được rồi, chờ anh tự liếm láp xong đau đớn trong lòng xong, anh có thể tiếp tục lấy tư cách một người chồng vừa lòng như ý ở bên cạnh Nghê Nhạc.

Nếu không đi, anh biết mình sẽ không cách nào chịu đựng được.

"Đi mẹ nó bình tĩnh chó má gì," Nghê Nhạc kéo lấy hành lý, một cước đá qua, "Anh biến! Biến rồi thì đừng đến gặp tôi nữa, vĩnh viễn cũng đừng gặp tôi!"

Hành lý ngã xuống chân Giang Hành Chu, Giang Hành Chu đỡ cái vali lên, anh thấy Nghê Nhạc lấy điện thoại di động ra, bấm cái gì đó.

Giang Hành Chu không cần nhìn, cũng biết gã đang chặn mình.

"Nhạc Nhạc," Giang Hành Chu hô hấp gấp gáp, anh đè tay Nghê Nhạc lại, gần như cầu khẩn, "Đừng chặn anh..."

"Là anh nói phải bình tĩnh cơ mà!" Ánh mắt Nghê Nhạc lộ ra vẻ tàn nhẫn.

"Là bình tĩnh, không phải không để ý tới em." Giọng nói Giang Hành Chu run nhẹ, "Cho anh vài ngày là được rồi, anh sẽ liên lạc bình thường với em, Nhạc Nhạc, đừng chặn anh... làm ơn."

Trong lòng Nghê Nhạc phẫn nộ hơi kinh ngạc, gã quen biết Giang Hành Chu đã lâu, cũng là lần đầu tiên nghe được anh xin mình.

Phần kinh ngạc này một giây lại tiêu tan đi mất, cho tới bây giờ đều là gã không để ý tới Giang Hành Chu, nào có Giang Hành Chu muốn bình tĩnh không để ý tới gã.

Gã nhìn Giang Hành Chu, nói, "Ok, không chặn."

Nghê Nhạc đưa điện thoại di động cho Giang Hành Chu xem, trong lúc đó ngón tay gã bấm nút xác định xóa.

Không chặn, mà là trực tiếp xóa đi.

Cảm giác ứa nghẹn trong lòng Giang Hành Chu bỗng nhiên đập tới, đập anh đau đớn, anh nắm chặt tay kéo hành lý, cố gắng nhịn xuống cảm xúc của mình.

"Anh biến đi!" Nghê Nhạc xoay người không nhìn anh, "Anh muốn biến bao xa thì biến, tôi cũng không quan tâm, không phải muốn bình tĩnh sao, anh đi bình tĩnh đi."

Đúng vậy, Nghê Nhạc cũng không quan tâm.

Giang Hành Chu kỳ thật đã sớm cảm giác được Nghê Nhạc không quan tâm, chỉ là hết lần này đến lần khác lừa gạt mình, thỉnh thoảng cũng biết Nghê Nhạc tức giận nói quá lời, anh thường xuyên nhắc nhở mình không nên để ý.

Sau khi anh xin Nghê Nhạc đừng chặn mình, Nghê Nhạc lại không chút do dự xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc của anh, Giang Hành Chu dần dần hiểu được, Nghê Nhạc có lẽ là thật sự không quan tâm.

Nghê Nhạc nghe động tĩnh phía sau, rất yên tĩnh, gã thản nhiên tự đắc đi đến cạnh bàn, tháo đồng hồ xuống, nói, "Tôi nói cho anh biết, chỉ cần hôm nay anh ra khỏi phòng này, tôi vĩnh viễn sẽ không thêm số liên lạc của anh lại, đương nhiên, anh thêm tôi cũng sẽ không đồng ý."

Nghê Nhạc quen nắm chặt Giang Hành Chu, biết mình nói càng tàn nhẫn tâm Giang Hành Chu sẽ không rời đi, nên nói chuyện không lựa lời, gã cầm bộ đồ ngủ của mình, đi đến cửa phòng tắm, nói, "Nếu anh rời đi, tôi sẽ ở chung với Tiết Tấn, anh ta nói sẵn sàng nâng đỡ tôi, cho tôi tất cả tài nguyên tốt, anh ta không giống anh, anh rõ ràng có một người cha lợi hại như thế, nhưng chưa bao giờ chịu để người nhà giúp tôi... Sớm biết điều này, tôi thực sự hối hận vì đã kết hôn với anh."

Nghê Nhạc đi vào phòng tắm, nhếch môi cười cười, gã hầu như có thể khẳng định Giang Hành Chu sẽ không đi, Giang Hành Chu sợ mất gã nhất, gã làm cho Giang Hành Chu cảm thấy nguy cơ trùng trùng điệp điệp, để Giang Hành Chu biết, phàm là anh đi, anh phải mất đi mình.

Như vậy Giang Hành Chu sẽ không đi nữa.

Quá trình tắm rửa kỳ thật xem như yên tâm, một chiêu này bách phát bách trúng.

Gã ngâm mình trong bồn tắm có chút buồn ngủ, thẳng đến khi nước hơi lạnh, Nghê Nhạc mới bừng tỉnh, đứng dậy lau sạch sẽ mặc quần áo vào.

Đẩy cửa phòng tắm ra, quả nhiên thấy Giang Hành Chu vẫn còn, anh đứng bên cạnh cửa, tựa vào tường, trong tay nắm chặt vali.

Trong lòng Nghê Nhạc thở phào, vì thắng lợi của mình len lén hò hét một tiếng.

Gã nhìn đồng hồ, sắp bốn giờ sáng, gã tắm rửa gần một tiếng, Giang Hành Chu liền đứng một tiếng đồng hồ.

Được rồi, nếu anh không đi, vậy gã sẽ lùi một bước vậy.

"Này," Nghê Nhạc ngồi ở trước bàn, hô về phía Giang Hành Chu một tiếng, "Lại đây giúp tôi sấy tóc."

Giang Hành Chu không nhúc nhích, anh hơi cúi đầu nhìn mặt đất, anh nói, "Em thật sự... hối hận vì đã kết hôn với anh?"

Nghê Nhạc dừng một chút, còn chưa xong.

"Đúng vậy, hối hận." Nghê Nhạc ngáp một cái, "Mặt mày tôi đẹp như vậy, nhiều năm qua tôi đã từ chối bao nhiêu phú nhị đại, đại minh tinh theo đuổi? Nếu như không kết hôn, tôi còn gặp được người tốt hơn, anh rốt cuộc có tới sấy tóc cho tôi hay không?"

Giang Hành Chu giống như bị ngưng đọng, không nhúc nhích, Nghê Nhạc rất mệt mỏi, lười chờ, tự mình cầm máy sấy sấy tóc, trong tiếng ù ù che đi tiếng cười của gã.

Tóc sấy gần như khô nước, gã tắt máy sấy tóc, liếc mắt nhìn Giang Hành Chu, vẫn là tư thế đó.

Nghê Nhạc ngáp một cái lên giường, gã mặc kệ, dù sao Giang Hành Chu cũng sẽ không đi.

Gã đắp chăn, đang buồn ngủ, bị Giang Hành Chu gọi một cái giật mình.

"Nghê Nhạc." Giang Hành Chu nói.

"Cái gì." Nghê Nhạc có chút không kiên nhẫn.

"Chúng ta..." Giang Hành Chu nói rất nhẹ, nhưng lại giống như là hạ quyết tâm rất nặng, "Ly hôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy