Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48

Chức năng thân thể Tân Mộc từ trước đến nay đều tốt, vết bỏng khôi phục cũng nhanh, hơn nữa không bị nhiễm trùng, khoảng mười ngày bắt đầu kết vẩy, kết vẩy cũng không còn da non.

Cũng có thể mặc quần áo bình thường, ngoại trừ vết thương vẫn còn rất đau, cơ bản đã có thể tự chăm sóc cuộc sống.

Có thể tự ăn, tự mặc quần áo, tự tắm một mình.

Tân Mộc cũng không vui.

Không chỉ là hành vi thân mật của Giang Hành Chu không còn, mà còn không vui thái độ gần đây của Giang Hành Chu dường như né tránh mình.

Không nhất định là quá né tránh, dù sao cũng chỉ là một loại cảm giác của Tân Mộc, Giang Hành Chu vẫn sẽ bình thường cùng cậu ăn cơm nói chuyện.

"Gần đây có phải anh bận lắm hả?" Lúc ăn cơm tối Tân Mộc rốt cục nhịn không được hỏi.

"Ừm, sắp thi cuối kỳ." Giang Hành Chu nói.

Tân Mộc tính tính ngày, năm nay tết nguyên đán rất sớm, hơn hai mươi tháng giêng là đón năm mới, qua tết nguyên đán chính là kỳ thi cuối kỳ.

Chẳng bao lâu nữa.

Ăn cơm tối xong, Giang Hành Chu nói, "Cậu về ký túc xá đi, tôi đến văn phòng làm thêm giờ."

"Hả?" Tân Mộc ngơ ngác, "Không về ký túc xá làm sao?"

"Sách vở gì cũng ở văn phòng cả, không đem về ký túc xá." Giang Hành Chu nói.

"Ồ." Tân Mộc gật gật đầu.

Lại tới nữa, loại cảm giác Giang Hành Chu né tránh cậu này lại tới.

Cậu đi theo Giang Hành Chu ra khỏi căn tin, bên ngoài lại có tuyết rơi, đã qua một tuần kể từ trận tuyết ngày đó, bóng lưng Giang Hành Chu dầm tuyết rơi vào trong mắt Tân Mộc.

Lần trước Giang Hành Chu cũng dầm tuyết, trong tay cầm đồ uống nóng, chẳng qua lần đó là đi về phía cậu, lần này lại rời xa cậu.

Tân Mộc cũng đi vào tuyết, ước gì đó là ảo giác của mình.

Cậu móc điện thoại ra, gọi cho mẹ.

Mẹ ở nhà Giang Vãn cũng làm hơn một tháng, Tân Mộc lười liên lạc với bà, có điều biết được từ bên Giang Vãn, hình như cũng ổn.

"Gì đấy!" Giọng nói của mẹ vang dội.

"Ăn cơm chưa."

"Đang ăn." Mẹ nhai gì đó trong miệng nói, "Gọi cho tao để làm gì, cho tao tiền hả?"

Tân Mộc thở dài, vốn còn muốn hỏi thăm mẹ ra sao, nghe giọng điệu này của bà Tân Mộc đã biết mình đa tâm.

"Mẹ tốt là được, không có gì." Tân Mộc cúp máy.

"Thằng quỷ." Cam Mai chậc chậc một tiếng, buông điện thoại xuống, lùa cơm trong bát xong, cầm bát dơ bỏ vào bồn rửa nhà bếp.

Rửa chén không phải là công việc của bà, nội dung công việc của bà là dọn dẹp, tuy rằng biệt thự lớn, nhưng người dọn dẹp cũng không phải một mình bà, còn hai người khác, hai ngày nay có người xin nghỉ, nhiệm vụ dọn dẹp rơi vào Cam Mai và một người khác.

Vốn nhiệm vụ của ba người biến thành hai người làm, cũng hơi nặng.

Bà cầm dụng cụ lên, đi lau mặt tiền phòng tây lầu hai, bà đẩy cửa phòng tây ra, đây là lần đầu tiên bà đến, ban đầu bên này đều là phạm vi công việc của người xin nghỉ.

Trong phòng chứa đồ vàng son lộng lẫy, đồ cổ, tranh chữ, đủ loại châu báu mà không biết tên, so với bảo tàng còn sáng mắt hơn.

Cam Mai mở rộng tầm mắt, làm việc ở đây hơn một tháng, nhiều điều trước kia chưa thấy qua chưa từng nghe qua đều được chứng kiến cả rồi, xem như trải sự đời.

Nhưng căn phòng chứa đồ này, càng làm bà cảm thấy mình vẫn chưa đủ từng trải.

Cam Mai chạm vào một chiếc bình gốm cao hơn bà, sau đó rút tay lại, sợ nó sẽ bị vỡ, lại chạm vào chiếc đồng hồ quả lắc bằng vàng.

Cam Mai không hiểu suy nghĩ của người giàu, tại sao lại mua rất nhiều thứ đắt tiền như vậy, sau đó lại đặt chúng vào một căn phòng, tiêu tốn tiền vào đó có ích lợi gì chứ?

Trong mắt bà, tiền phải được tiêu cho bản thân.

Cam Mai mở tủ, nhìn thấy bên trong đặt một hàng ngọc, nhiều lắm, ngọc đầy một tủ, đủ loại đủ màu sắc, nếu lấy đi một viên cũng không nhất định sẽ bị phát hiện.

Cam Mai khựng lại, hai mắt phát sáng.

Giang Hành Chu ở văn phòng hơn mười một giờ, thật ra khoảng mười giờ anh đã làm xong, cố gắng ngồi đến bây giờ, sợ về sớm.

Nhưng, cứ ngồi như vậy, anh cũng không yên tâm.

Đoán Tân Mộc chắc là đã ngủ, anh khóa cửa văn phòng, chậm chạp trở về.

Bên ngoài tuyết còn đang rơi, lần này tuyết lớn hơn lần trước, trên đường tuyết đọng rất dầy, giẫm lên trên phát ra tiếng sột sột.

Đêm nay trong sân trường đã không còn ai, ban đêm yên tĩnh chỉ có tiếng Giang Hành Chu đi một mình.

Từng chút một, âm thanh làm cho anh rốt cục bình tâm.

Mục đích chủ yếu của anh xa lánh Tân Mộc là muốn làm rõ suy nghĩ trong lòng mình, muốn biết mình liên tục hai lần bất định đến cùng nguyên nhân gì.

Giang Hành Chu vừa sợ mình là bởi vì thích Tân Mộc, lại sợ mình chỉ là bản năng đàn ông.

Nói cho cùng anh ly hôn chưa được mấy tháng, trong thời gian ngắn thích một người khác, anh không xác định được sở thích của mình có vài phần là thật, lại có vài phần là bởi vì trong khoảng thời gian này Tân Mộc làm bạn.

Tóm lại, nó rất lộn xộn.

Giang Hành Chu đi ngang qua ký túc xá Tân Mộc, nhìn xuống khe cửa, không có đèn sáng, anh thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có chút buồn bã.

Tân Mộc từ trước đến nay tinh tế, hẳn là nhận thấy được sự xa cách của anh, Tân Mộc... có buồn không?

Cho anh một khoảng thời gian nữa, để cho chải chuốt lại kỹ càng.

Cũng may gần đây cuối kỳ, Giang Hành Chu cũng thật sự rất bận rộn, mỗi đêm phải tăng ca, hơn nữa anh cố ý trì hoãn, thế nhưng cảm giác mình hình như mấy ngày không trò chuyện với Tân Mộc.

Mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm lại vội vã rời đi.

Khi anh nhận được điện thoại của Giang Khiết, thế mà đã là cuối tháng mười hai.

"Còn nhớ ngày mai là ngày gì không?" Giang Khiết cười tủm tỉm.

"Sinh nhật ông." Giang Hành Chu nói.

"Ấy vậy mà con còn nhớ, chia tay trước lần sinh nhật con, đã gần ba tháng không gặp, tối mai... đến ăn tối không?"

Giang Hành Chu bưng ly lên uống một ngụm nước, nói, "Ngày mai, cả nhà ông đều ở đấy phải không."

"Sau lần trước con đến, ba đã nói với chúng nó về sự tồn tại của con rồi." Giang Khiết nói, "Chúng nó không phản đối con, con... có muốn gặp em trai và em gái con không, phải rồi, Vãn Vãn còn là học sinh của con."

Giang Hành Chu nhìn móc khóa bên cạnh ống bút, khuôn mặt tươi cười màu vàng tựa như đã cho anh một loại kiên định nào đó.

"Được rồi." Giang Hành Chu nói.

"Chà!" Giang Khiết cũng rất kích động, "Ngày mai ba bảo tài xế đón con."

"Không cần đâu, tôi tự lái xe qua."

"Được, vậy ngày mai gặp."

Giang Hành Chu cúp máy, anh cầm lấy móc khóa chơi đùa, khóe miệng bất giác nhếch lên theo khuôn mặt tươi cười màu vàng tạo thành độ cong giống nhau.

Anh cầm chìa khóa rời khỏi văn phòng, anh muốn đi tìm Tân Mộc, trong lòng có một số việc, cần phải để Tân Mộc giúp anh giải quyết.

Tân Mộc ở văn phòng hờ hững nhìn máy tính, bàn làm việc của cậu ở cửa, lúc Giang Hành Chu thò đầu vào, cậu sợ tới mức dựa vào phía sau ghế.

"Bận sao?" Giang Hành Chu hỏi.

Vừa chuẩn bị thốt ra hai chữ 'không bận', Tân Mộc nhìn thấy lịch sử Wechat vừa mới trò chuyện cùng Hách Thích trên máy tính.

- Hách Thích: Đừng ngày nào cũng không giấu được lời nói trong lòng như một kẻ ngốc, không có liêm sỉ, cậu phải chấn định, anh ta không để ý tới cậu, cậu cũng đừng để ý tới anh ta, nếu anh ta cũng thích cậu, anh ta sẽ nhịn không được thôi.

Hách Thích đưa ra lời khuyên cho Tân Mộc, Tân Mộc quyết định tiếp thu.

Dù sao cũng không còn cách nào khác.

"Bận lắm." Tân Mộc nói, "Có việc gì hả?"

Giang Hành Chu nhìn về phía một nữ giáo viên văn phòng ngồi gần bàn làm việc trong cùng, anh hạ thấp giọng, "Có một số việc muốn nghe ý kiến của cậu."

Tân Mộc không có liêm sỉ hai mắt tỏa sáng, hận không thể gật đầu nói được.

Giang Hành Chu mà có chuyện muốn nghe ý kiến! Đây nhất định là chuyện rất quan trọng đối với Giang Hành Chu!

A a a, cậu nhịn không được nữa đâu!

"Hai ngày sau nhé." Tân Mộc nhẫn nhịn, "Tối nay tôi... có hẹn."

"À..." Giang Hành Chu gật gật đầu, "Vậy hôm sau được không."

Tân Mộc nhìn thoáng qua thời gian, ngày mốt là ngày 31 tháng 12, qua năm mới.

"Được!" Tân Mộc lập tức đồng ý.

"Vậy cậu làm đi." Giang Hành Chu đóng cửa văn phòng.

Tân Mộc đấm hai cái lên bàn, bấm bàn phím, mắng xối xả Hách Thích một trận.

Hách Thích gửi lại chuỗi dài ha ha ha.

Tân Mộc tức muốn thổ huyết tắt máy tính.

Xe Giang Hành Chu chạy vào trong sân Giang gia, anh thấy Giang Khiết đứng ở dưới hành lang, vẻ mặt hiền lành nhìn bên này.

Anh xuống xe đi qua, Giang Khiết bước xuống bậc thang.

"Ông đừng xuống." Giang Hành Chu chạy lại đón.

Giang Khiết nắm lấy tay anh, đánh giá anh từ trên xuống dưới, gật gật đầu, "Con mập mạp hơn trước một chút rồi, khí sắc cũng tốt hẳn."

"Thân thể ông thế nào." Giang Hành Chu hỏi ông.

"Rất tốt." Giang Khiết dẫn anh vào, "Đa số chuyện của công ty đều giao cho Nguyên Ngạn, chính là em trai con đấy, ba cũng không cần nhọc lòng."

Biệt thự Giang gia Giang Hành Chu tới hai lần, cũng là lần đầu tiên vào trong nhà.

Biệt thự trang trí tương đối rộng rãi sáng sủa, rất thiên về phong cách hiện đại, trong biệt thự đèn đóm lung linh, sinh nhật Giang Khiết cũng gần gần tết, không khí rất hài hòa.

"Năm nay không làm quá khoa trương, chỉ có mấy người trong nhà cùng dùng cơm, con không cần quá câu nệ, Nguyên Ngạn và Vãn Vãn không có ý kiến khác gì với con đâu." Giang Khiết nhìn anh, cười nói, "Có ý kiến cũng là với ba."

Giang Khiết dẫn anh vào phòng khách, trong phòng khách là một cái bàn tròn, đã có người ngồi.

Giang Vãn, Giang phu nhân, còn có người đàn ông Giang Hành Chu không biết, hẳn là Giang Nguyên Ngạn.

Giang Khiết kéo Giang Hành Chu ngồi xuống, Giang Khiết nói, "Giới thiệu với mọi người, đây là Giang Hành Chu, anh trai của mấy đứa, em trai Giang Nguyên Ngạn, em gái Giang Vãn, còn có dì Bạch của con."

Giang Hành Chu gật gật đầu với họ, Giang Nguyên Ngạn và Bạch Thu Bình cũng gật gật đầu, không có biểu cảm gì quá lố.

Thái độ của Giang Vãn cũng tốt, cô cũng là người đầu tiên lên tiếng, "Giáo sư Giang, sau này em gọi anh thế nào đây?"

"Đương nhiên là gọi anh hai rồi." Giang Khiết nói.

"Em thấy thoải mái là được." Giang Hành Chu nói.

Giang Vãn nâng ly rượu trước mặt lên, "Vậy em vẫn sẽ gọi anh là giáo sư Giang nhé, về phần anh hai... Sau này nói sau."

"Ừm." Giang Hành Chu gật đầu, bởi vì phải lái xe, nên anh không uống rượu.

Một bữa cơm ăn nhiều nhất chính là Giang Khiết, nhìn ra được hôm nay tâm trạng của ông rất tốt, Giang Hành Chu cũng nhìn ra được tâm tư mọi người vì chăm sóc Giang Khiết, mới không nói gì về sự tồn tại của Giang Hành Chu.

Ít nhất Giang Hành Chu cũng không cảm thấy Giang Nguyên Ngạn và Bạch Thu Bình vui vẻ.

Cơm nước xong, Giang Khiết gọi Giang Hành Chu đến phòng trà nói chuyện phiếm.

"Nếu có thời gian, thường xuyên đến ăn cơm với ba." Giang Khiết rót cho anh một tách trà.

Giang Hành Chu uống trà trầm ngâm.

Giang Khiết thở dài, chuyển đề tài khác, "Con ly hôn rồi, tết nay tính sao?"

"Không biết." Giang Hành Chu nói, đúng là không biết, gần đây nhiều chuyện, anh chưa nghĩ xa như vậy.

"Ba muốn con đến trò chuyện với ba." Giang Khiết cười cười, "Không biết ba có may mắn đấy không."

Giang Hành Chu vẫn không nói gì.

Cửa phòng vang lên "cốc cốc cốc", Giang Khiết buông ly xuống, "Vào đi."

Bạch Thu Bình đẩy cửa ra, "Lão Giang, nói cho ông biết một chuyện."

"Chuyện gì gấp vậy?" Giang Khiết liếc nhìn Giang Hành Chu, "Đợi lát nữa rồi nói sau."

Giang Hành Chu cũng buông cái ly xuống, rất tự giác mà nói, "Vậy tôi về đây."

"Không sao không sao." Giang Khiết đưa tay ấn lên vai anh, "Không có gì cả, ba đi xem sao."

Giang Khiết đứng dậy đi đến bên cửa, sắc mặt Bạch Thu Bình không vui, thì thầm bên tai ông.

"Thật hay giả vậy?" Giang Khiết cũng bất ngờ.

"Thật mà." Bạch Thu Bình nói, "Camera giám sát quay lại rất rõ."

Giang Khiết thở dài một tiếng, vốn không muốn để Giang Hành Chu đi quá sớm, trong nhà thậm chí đã chuẩn bị xong phòng ngủ, ông còn muốn Giang Hành Chu ở lại đây, có điều trong nhà xảy ra những chuyện lộn xộn này, Giang Khiết không muốn Giang Hành Chu biết.

"Tiểu Chu." Giang Khiết nói, "Con về đi nhé, lần sau lại tới ăn cơm."

Giang Hành Chu rất thức thời, lập tức đứng lên đi ra, "Chào dì."

"Ừ." Bạch Thu Bình khẽ khóe môi, "Đi đường cẩn thận."

Giang Hành Chu tự mình xuống lầu, Giang Vãn đứng ở cầu thang lầu.

Giang Vãn nhìn thấy anh đi lên hai bước, nói, "Quan hệ giữa anh và Tân Mộc là gì?"

"Sao vậy?" Giang Hành Chu lên tiếng.

"Em đã thấy diễn đàn trường học, anh, Tân Mộc còn có Nghê Nhạc kia." Giang Vãn nói, "Em không phải tò mò quan hệ của ba người, em muốn nói, nếu như anh có quan hệ tốt với Tân Mộc, vừa lúc giúp một việc."

"Giúp cái gì?"

"Mẹ Tân Mộc lấy trộm ngọc của ba em."

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy