Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tân Mộc bước ra khỏi thang máy, dùng hai tay đẩy hành lý, hất cằm chỉ sang bên trái: "Lối này."

  Giang Hành Chu một bên tay xách hộp đi theo cậu ra ngoài, nơi này có bốn căn nhà xếp trên một cái thang, Tân Mộc thuê căn nhà ở phía bên trái.

  "Mật khẩu là ngày sinh nhật của anh," Tân Mộc mở nắp ổ khóa, nhập ngày sinh của Giang Hành Chu, "Giang Quốc khánh!"

 Ổ khóa cửa "đinh đinh" phát ra âm thanh mở khóa.

  "nói nhỏ chút." Giang Hành Chu mỉm cười.

  "Sợ gì? Em đã hỏi qua rồi. Tầng này chỉ có một đôi vợ chồng già sống ở căn ngoài cùng bên phải. Hai căn nhà còn lại là nhà mới, chưa dọn vào." Tân Mộc đẩy cửa ra, "Anh tới xem đi."

  Trời đầu đông mới hơn năm giờ đã tối, Tân Mộc bật đèn lên, Giang Hành Chu nhìn thấy toàn bộ phòng khách, khá lớn, hơn nữa bởi vì đồ đạc ít nên có vẻ trống rỗng nhưng trông rất rộng rãi.

  Có ba phòng ngủ, hai phòng ngủ có cùng một hướng, trong phòng ngủ không có đồ đạc nào khác ngoại trừ giường và tủ quần áo, còn lại một cái ở đối diện, tương đối nhỏ.

  "Không tệ." Giang Hành Chu đồng ý, anh cũng thích căn nhà đơn giản như vậy.

  "Căn phòng nhỏ này sẽ được dùng làm phòng làm việc của anh." Tân Mộc nói.

  "Được." Giang Hành Chu gật đầu.

  "Vậy..." Tân Mộc đi tới cửa phòng ngủ thứ hai, "Em ở phòng này, phòng ngủ chính là dành cho anh."

  Giang Hành Chu có chút sửng sốt, "Sao cơ?"

  Họ không ngủ cùng một phòng sao?

  "Tiền thuê nhà anh trả không ít đâu," Tân Mộc gãi gãi tai cười nói: "em nhất định sẽ nhường anh phòng ngủ chính."

  Cậu đi vào phòng khách, đẩy vali vào phòng ngủ thứ hai, Giang Hành Chu đứng ở cửa nhìn cậu, Tân Mộc có chút không thoải mái.

  "Anh muốn nói gì thì cứ nói đi."

  "Em," Giang Hành Chu nói, "Sao em phải phân biệt rõ ràng như vậy với anh."

  "A?" Cái hộp Tân Mục đặt xuống trực tiếp rơi xuống đất.

  cậu và Giang Hành Chu phân biệt rõ ràng lúc nào?

  "Em không cho anh chi hết tiền thuê nhà, em lại trả lại số tiền thuê còn dư cho anh," Giang Hành Chu nghẹn ngào, "Còn... không ngủ chung phòng với anh."

  Tân Mộc chớp mắt, nguyên lai Giang Hành Chu cũng nghĩ như vậy.

  "Không!" Cậu lao tới ôm chặt Giang Hành Chu, "Không không không, tiền thuê nhà em trả cho anh vì số tiền đó không nhỏ, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Nếu anh cho em nhiều tiền hơn, em nhất định sẽ trả lại cho anh, em không muốn khiến anh có suy nghĩ như em đến với anh vì tiền."

  "Về việc ở chung phòng với anh..." Tân Mộc tựa đầu vào Giang Hành Chu trên vai, "Ồ, nhắc tới cũng thật xấu hổ."

  Giang Hành Chu khoanh tay ôm lại hắn: "Thật sao?"

  "em hận không thể ngủ cùng anh mãi mãi, sao lại không muốn cùng anh chung phòng." Tân Mộc nói: "Chủ yếu là lần đầu tiên, em không có dũng khí lên tiếng, cám ơn anh đã nói cho em biết, nếu không em có thể sẽ suy nghĩ buồn bã vài ngày."

  Giang Hành Chu thở phào nhẹ nhõm, đang định nói gì đó thì điện thoại reo lên, anh lấy ra.

  "Anh ơi, anh đã lên đường chưa?" Tề San nói: "đồ ăn mẹ đã chuẩn bị xong rồi, đợi anh về em sẽ nấu."

  "Chúng ta đi thôi." Giang Hành Chu cúp điện thoại.

  Tân Mộc từ trong ngực anh đứng thẳng lên, bởi vì phải chuyển nhà, cậu suýt chút nữa quên mất hôm nay là đêm giao thừa.

  "Nhưng em quên mua vài thứ." Tân Mộc nói.

  "Không cần, mang quà của trường tặng tới là đủ rồi." Giang Hành Chu hôn lên trán cậu.

  Đây không phải là lần đầu tiên Tân Mộc đến nhà dì của Hành Chu, nhưng lần này địa vị của cậu ấy khác, cậu ấy là bạn trai của Giang Hành Chu, và cậu đến với dì của anh, người giống như mẹ của anh.

  "Làm sao dì biết chúng ta ở bên nhau?" Tân Mộc hỏi.

  Giang Hành Chu liếc nhìn kính chiếu hậu bên phải và mỉm cười, anh đã nói với dì về mối quan hệ của anh và Tân Mộc vài ngày trước, sau khi nói xong anh ấy đã nói với Tân Mộc, lúc đó Tân Mộc cũng hỏi câu hỏi này.

  Lúc đó anh đã trả lời Tân Mộc, bây giờ Tân Mộc lại hỏi, điều này đủ để giải thích sự căng thẳng của Tân Mộc.

  "Dì rất vui vẻ," Giang Hành Chu nói, "Dì luôn tôn trọng quyết định của anh, hơn nữa dì có ấn tượng tốt với em."

  "A," Tân Mộc vỗ ngực, "Được rồi, tốt quá."

  Giang Hành Chu không ngừng mỉm cười, so với Tân Mộc đang khẩn trương, anh trước nay chưa từng được thoải mái, khi ở cùng Nghê Nhạc năm đó, để ngăn cản Nghê Nhạc biết thân phận thực sự của dì mình, anh đã cố gắng hạn chế tối đa sự tiếp xúc giữa Nghê Nhạc và dì, lấy nhau hơn bảy năm, số lần anh đưa Nghê Nhạc đến gặp dì thật sự rất hiếm, tuy nhiên chỉ vài lần gặp mặt này thôi cũng khiến đầu anh mỗi lần căng thẳng, sợ có chuyện gì đó không ổn.

  Nhưng Tân Mộc thì khác, Tân Mộc ngay từ đầu đã biết dì là dì của mình, anh thẳng thắn, không cần trốn tránh, không cần sợ hãi.

  Có lẽ...mọi thứ đều có ý riêng của nó.

  Tề San đang đợi ở tầng dưới, nhìn thấy xe đang đỗ, cô liền đi thẳng ra phía sau và mở cốp xe.

  "Năm nay nhiều quà như vậy?" Tề San nói.

  "Còn có Tân Mộc." Giang Hành Chu xuống xe.

  Tề San hiểu ý, gật đầu mỉm cười.

  Tân Mộc cũng xuống xe, chào Tề San: "Chào chị."

  "Ối!" Tề San che miệng lại: "Đúng đúng, em nhỏ tuổi hơn chị, lại có người gọi tôi là chị, trời ơi, mẹ ơi!"

  Cô xách hai thùng dầu chạy lên lầu: "Bố! Mẹ! Chồng! Xuống giúp xách đồ đi!"

  "con bé vẫn luôn như vậy," Giang Hành Chu mỉm cười, "tính cách con bé rất thẳng thắn."

  "Thật đáng yêu, so với anh còn dễ thương hơn nhiều." Tân Mộc ôm quả trứng, nghiêng người tới trước mặt anh, "anh nói hai người cùng lớn lên, đều là dì nuôi dưỡng, sao tính cách hai người lại khác nhau như vậy? Quả nhiên......"

  "quả nhiên cái gì?"

  "Quả nhiên, tính cách của anh bẩm sinh đã ủ rũ!" Tân Mộc ôm hộp trứng quay người bỏ chạy.

  Giang Hành Chu mỉm cười bất lực.

  Tân Mộc lên lầu, thấy chú vừa đi ra, liền lanh lảnh gọi: "Con chào chú!"

  "Chào con!" Chú nhỏ tính cách rất tốt, thò đầu vào phòng hét lớn: "Tiểu Vi, có người tới!"

  Sau đó tôi nghe thấy giọng của dì: "Là Tiểu Chu và Tiểu Mộc phải không?"

  Tiểu Chu, Tiểu Mộc.

  Ừm, nghe hay đấy.

  Dì mặc tạp dề, tay cầm thìa chạy ra ngoài, có lẽ để đón năm mới bà làm kiểu tóc mới màu đỏ rượu.

  "con chào dì," Tân Mục nói, "kiểu tóc mới của dì màu rất đẹp."

  Dì cầm lấy giỏtrứng trên tay cậu và nói: "Nó có đẹp không? Cả chú con và san san đều nói nó trông lỗi thời và không đẹp mắt!"

 "dì ơi, trông dì đẹp lắm, dù làm thế nào cũng trông đẹp."

  Bà vừa cười run, đuổi chồng Tề San đang giúp mình trong bếp ra ngoài, kéo Tân Mộc vào.

  Dì đóng cửa lại sau lưng, nhỏ giọng nói: "Nói cho dì biết, đó có phải là con theo đuổi Hành Chu không?"

  Bộ dáng m nói chuyện của dì khiến Tân Mộc bớt căng thẳng hơn, thân mật hơn, gật đầu: "Vâng, con đang theo đuổi anh ấy."

  "có khó không?" Dì hỏi.

  "Dạ ?" Tân Mộc muốn cười.

  "Nó ít nói, là một kẻ đần độn", dì nói, "Nó lớn lên không có mấy bạn bè. Lần trước nó nói con là bạn nó, dì rất ngạc nhiên. Dì không cảm thấy như vậy. Nếu là dì, dù sao dì cũng sẽ không theo đuổi Tiểu Chu".

  "Ha ha ha," Tân Mộc cười nói, "Theo đuổi anh ấy không khó, chỉ cần... nghiêm túc và kiên trì là được."

  "Vì đó là con thôi." Dì nhìn anh ấy, "Lúc cấp 3 có một bạn nam theo đuổi nó, đuổi đến tận cửa nhưng không thèm liếc nhìn 1 cái. Khuôn mặt đó... lạnh lùng quá. "

  "Oa!" Cửa trượt nhà bếp bị kéo ra, giọng nói của Giang Hành Chu đột nhiên vang lên: "Em đang nói cái gì vậy?"

  "Ôi, con thật đáng sợ!" Dì quay người đẩy anh, "Ra ngoài đi, ta và Tiểu Mộc có chuyện muốn thì thầm."

  Giang Hành Chu lùi lại, cánh cửa trượt trước mặt anh đóng lại.

  Anh xoa mũi mỉm cười, không sao đâu, ít nhất Tân Mộc trông không có vẻ căng thẳng.

  Thì thầm? Người mới gặp lần thứ hai thì có gì mà thì thầm chứ.

  Họ không chỉ nói chuyện, trên bàn ăn, dì còn luôn ngồi bên cạnh Tân Mộc, gắp đồ ăn cho Tân Mộc.

  Thỉnh thoảng bọn họ lại ghé vào tai nói gì đó, hai người cùng nhau che miệng cười lớn.

  "Này," Tề San nhịn không được nữa, "Hai người không coi ai ra gì hả, có chuyện gì mà chúng con không thể nghe sao?"

  "Mẹ không biết, mẹ không nghe thấy gì hết," dì xua tay, mặt đỏ bừng cười, "Dì sẽ cho Tiểu Chu một ít thể diện."

  Nghe được tên mình, Giang Hành Chu quay đầu lại: "Nói con sao?"

  "Vâng." Tân Mộc mỉm cười.

  "không nói cho anh biết sao?"

  Tân Mộc tựa vào vai anh: "Đêm nay về nhà em sẽ nói cho anh biết."

  Giang Hành Chu vươn tay bóp vai cậu, Tân Mộc cùng dì uống chút rượu đỏ để không say, nhưng bầu không khí dễ dàng khiến cậu thả lỏng, liền dựa vào vai Giang Hành Chu.

  Giang Hành Chu quay đầu hôn lên đầu cậu.

  Những người ngồi trong bàn mệt mỏi nhìn họ, Tề San và Tôn Nguy nhìn nhau mỉm cười.

  Trước khi rời đi, dì đưa cho Tân Mộc một phong bì lớn màu đỏ, Tân Mộc sợ đến mức trốn vào trong ngực Giang Hành Chu.

  "Quà gặp mặt," dì nói, "nhận đi, nhận đi."

  "Gặp mặt ạ?" Tân Mộc không hiểu lắm những chuyện này, "Lần trước chúng ta gặp mặt rồi mà ạ?"

  "Lần trước khác với lần này."

  Giang Hành Chu lấy phong bì màu đỏ cho cậu và nắm tay Tân Mộc rời đi.

  Khi lên xe, Giang Hành Chu đưa cho cậu chiếc phong bì màu đỏ.

  "Dày quá." Tân Mộc nhận lấy phong bao màu đỏ, "Sao lại đưa tiền cho em?"

  "Bởi vì em là bạn trai của anh." Giang Hành Chu xoa đầu, "Đồ ngốc ạ."

  "Ò." Tân Mộc yên tâm nhận tiền.

  Khi xe chạy về, Tân Mộc chợt nhận ra mình sắp phải sống chung một mái nhà, cùng phòng, cùng giường với Giang Hành Chu!

  Phải chăng điều đó có nghĩa là những điều lộn xộn trong đầu cậu sắp trở thành sự thật?

  khụ!

  Tân Mộc hắng giọng, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

  Nhưng ở nhà chưa chuẩn bị gì cả.

  "Dừng lại."Tân Mộc bỗng nhiên nói.

  Xe của Giang Hành Chu dừng lại bên đường, "sao vậy..."

  Lời còn chưa dứt, Tân Mộc đã đẩy cửa ra: "em đi mua nước, sẽ quay lại ngay!"

  Giang Hành Chu liếc mắt nhìn nước khoáng ở ghế sau, nhưng cũng không kịp nói.

  Tân Mộc bước vào một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, vừa bước vào đã nhìn thấy thứ mình cần bên cạnh máy tính tiền.

  Anh lấy chai nước trước, sau đó quay lại xem sản phẩm trên kệ nhỏ, có rất nhiều nhãn hiệu và mẫu mã.

  Giang Hành Chu hợp với size nào? Nếu mình mua thứ này quá nhỏ, anh ấy sẽ hoảng sợ?

  Tân Mộc không hiểu gì cả, nhưng Giang Hành Chu thân hình cao lớn nên chọn loại lớn, nhanh chóng thanh toán hóa đơn rồi nhét vào túi.

  Về đến nhà, Tân Mộc trực tiếp vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, treo quần áo của mình và Giang Hành Chu vào tủ, Giang Hành Chu đặt bộ đồ bốn mảnh lên giường.

  Hai người tiếp tục công việc của mình trong im lặng.

  Giang Hành Chu trước tiên mặc bộ tứ thân vào, đi tới nhận lấy quần áo từ trong tay Tân Mục: "Cái này anh cầm, em đi tắm đi."

  Tân Mộc vứt bỏ quần áo như bị điện giật, cởi quần áo ngủ và đồ lót rồi vào phòng tắm tắm.

  Có hai phòng tắm, một ở ngoài và một ở trong phòng ngủ chính, Tân Mộc đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính, Giang Hành Chu thu dọn quần áo còn lại, nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe trong phòng tắm.

  "Huh ~" Anh thở ra, tự nhủ mình đừng nghĩ về điều đó.

  Thu dọn đồ đạc xong, anh lấy quần áo của mình đi ra ngoài phòng tắm tắm rửa, sau khi tắm xong, Tân Mộc đã nằm trên giường, quay lưng về phía cửa.

  Giang Hành Chu lấy rau bina trong tủ ra, đặt trước mặt Tân Mộc: "Muốn nó không?"

  Tân Mục khẩn trương đến mức không dám thở lớn, mở mắt ra, nhìn thấy rau bina, quay đầu lại, một tay ôm Giang Hành Chu lên trên giường, ngay sau đó liền ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm.

  Tân Mộc không chịu nổi nữa, cậu lấy rau bina đặt lên bàn trên đầu giường, kéo Giang Hành Chu, Giang Hành Chu đè lên người Tân Mộc

  Hô hấp của Tân Mộc có chút dồn dập, hai má đỏ bừng, lúc này mọi sự kiềm chế của Giang Hành Chu đều không còn nữa, anh hôn thật mạnh vào Tân Mộc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy