Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi sống chung, Tân Mộc không bao giờ nghĩ rằng Giang Hành Chu lại có tính cách đáng thương như vậy.

  Giang Hành Chu chăm lo đến mọi thứ, không để Tân Mộc xử lý hay lo lắng về tất cả những điều lớn nhỏ trong cuộc sống của họ.

  Tân Mộc không vui về chuyện này và mọi thứ đang phát triển một cách rất kỳ lạ.

  Cậu nhìn Giang Hành Chu đang bận rộn ở bàn làm việc, Tân Mộc lâm vào trầm tư, trong tình trạng như vậy, cậu cảm thấy có lỗi với Giang Hành Chu, quan tâm, chăm lo tất cả mọi thứ cho nhau không phải là cách để có được tình cảm lâu dài. .

  Tân Mộc lắc lắc ly rượu trong tay, trong đầu cậu chậm rãi hình thành một ý tưởng.

  Cậu buông tay ra, chiếc ly rơi xuống sàn.

  "Choang!" Bị vỡ nát.

  Giang Hành Chu nghe được thanh âm, nhìn sang, lập tức đứng dậy: "Đừng nhúc nhích."

  Tân Mộc cũng đứng lên: "Đừng nhúc nhích! Anh đang bận công việc."

  Cậu so với Giang Hành Chu ở gần hơn, Tân Mộc rời thư phòng đi lấy chổi, Giang Hành Chu không còn ở bàn làm việc, anh đứng ở đống vỏ ly, tự nhiên đưa tay ra đỡ lấy chổi của Tân Mộc.

  Tân Mộc không có đưa cho anh, ngược lại đẩy Giang Hành Chu nói: "Sao anh lại như vậy, đi làm việc đi, đồ em làm hỏng em sẽ tự mình xử lý."

  "Xử lý xong việc này, anh liền đi làm." Giang Hành Chu nói: "Đưa chổi cho anh."

  "Không." Tân Mộc bỏ chổi ra sau lưng, hơi ngẩng đầu lên, cười ranh mãnh với Giang Hành Chu: "Hồi tiểu học cô giáo có dạy anh điều này không?"

  "Gì cơ?"

  "Việc của mình phải tự làm," Tân Mộc nói, "Giáo sư Đại học Giang Hành Chu của em ơi, anh không hiểu một sự việc đơn giản như vậy sao?"

  Giang Hành Chu bất đắc dĩ cười nói: "Đã hiểu, nên em đưa chổi cho anh đi"

  "Chậc chậc," Tân Mộc tặc lưỡi, "Em nói anh biết nhé, anh không phải dạy học sinh tiểu học. Nếu anh dạy học sinh tiểu học, anh đều phải dạy các bạn nhỏ rằng mỗi người đều phải tự gánh vác việc của chính mình

  Giang Hành Chu còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Tân Mộc lại tiến lên hôn lên môi hắn: "Nghe lời em được không?"

  "anh nghe." Giang Hành Chu nói.

  "Được rồi, cái cốc này em làm vỡ rồi, em sẽ rửa sạch, anh hãy đi làm việc của mình," Tân Mộc ghé vào tai anh, "Đừng lãng phí thời gian, tối nay em còn muốn."

  Cổ họng Giang Hành Châu bỗng nhiên nghẹn lại, hắn ngoan ngoãn xoay người đi về phía bàn làm việc.

  Tân Mộc khẽ thở dài, muốn tự mình làm chút việc thì phải làm nũng, hỡi ôi.

  Hậu quả của việc làm nũng và tán tỉnh Giang Hành Chu đương nhiên là Tân Mộc đạt được điều mình mong muốn, đồng thời cũng thêm combo đau lưng và chuột rút.

  Nhìn Giang Hành Chu bề ngoài nghiêm túc, nhưng khi ở trên giường thật sự hoá thú!

  Cầm thú!

  Tân Mộc xoa xoa cái đùi đau nhức, nhấc chân lên đặt sang một bên, một lúc sau mới đưa tay chạm vào bên cạnh, người bên cạnh này không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng dậy.

  Mùa đông rồi, Giang Hành Chu không thể nằm trên giường một lát được sao?

  Tân Mộc nhìn điện thoại, mười giờ rưỡi sáng.

  Bây giờ đã là ngày hai mươi chín tháng mười hai âm lịch.

  Cậu đột nhiên cảm thấy có chút u sầu, cậu đã mất liên lạc với mẹ hơn 20 ngày, hiện tại không biết bà đang ở đâu.

  Bà ấy có thể đi đâu vào đêm giao thừa ngày mai?

  Chao ôi, mẹ lại thế này, sao cậu còn nghĩ đến bà ấy.

  Tân Mộc lật qua lật lại, ngón tay lại không nghe được số điện thoại di động của mẹ trong danh sách đen.

  Cánh cửa cọt kẹt nhẹ nhàng mở ra, Tân Mộc ngước mắt lên, một bóng người bước vào. Anh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy màn hình điện thoại di động của Tân Mộc trên giường sáng lên: "Dậy rồi à?"

  "Vâng." Tân Mộc đặt điện thoại xuống, "Lại đây."

  Giang Hành Chu đi tới ngồi xuống giường, Tân Mộc ôm eo anh, tựa đầu vào bụng anh: "Sao hôm nào anh cũng dậy sớm thế?"

  "Anh quen rồi." Khương Hành Chu sờ dái tai mình.

  Tân Mộc đưa tay vào trong quần áo anh, chạm vào bụng Giang Hành Chu, "Anh thấy em có nên lo lắng cho mẹ em không? Bà đã làm chuyện quá đáng như vậy, nhưng em vẫn không kiềm chế được, cho nên em luôn nghĩ đến người bà ấy." Ngày mai Tết, bà ấy một mình đi đâu, bà ấy không có người thân nào khác, lại còn có mấy người bạn mạt chược, bọn họ cũng không muốn gặp bà ấy vì chuyện riêng của bà ấy... Nhưng bà ấy đáng bị như vâyh!"

  Giang Hành Chu khẽ mỉm cười, anh không biết trả lời Tân Mộc thế nào, chỉ nói: "Bố anh, anh đối với ông ấy thật ra không có tình cảm gì, từ nhỏ cũng chưa từng cùng nhau sống chung, không có yêu hận. Nhưng khi ông ấy bị bệnh, anh rõ ràng cảm thấy lo lắng và sợ hãi, khi thấy cơ thể ông ấy ngày càng hồi phục tốt hơn, anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không biết mình có quan tâm hay không, sau đó anh mới nghĩ lại, dù sao cũng là máu mủ ruột già, không thể không quan tâm được".

  Tân Mục dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên bụng Giang Hành Chu, nhớ tới lời Giang Vãn nói với cậu về việc Giang Hành Chu cầu xin bố mình vì chuyện của mẹ cậu, cầu xin một người không thân thiết chắc chắn sẽ rất khó khăn, đặc biệt là Giang Hành Chu có tính cách không muốn làm phiền bất cứ ai.

  Thật tốt khi cậu dụi mặt vào bụng Giang Hành Chu

  "Vậy em nên làm gì?" Tân Mộc nói.

  "Mộc Mộc." Giang Hành Chu gọi cậu, "Nếu em thật sự không thể buông tay, cho anh số điện thoại của mẹ em, anh sẽ gọi cho dì."

  Tân Mộc gối đầu ở bụng Giang Hành Chu, ngẩng lên nói: "anh..."

  Giang Hành Chu bị cậu đè lên bụng có chút đau, anh xoa xoa tóc Tân Mộc: "Yên tâm, anh sẽ không hỏi nhiều, chỉ giúp em hiểu rõ tình huống hiện tại của dì."

  "Được." Tân Mộc đưa tay lấy điện thoại, cho anh xem số điện thoại của mẹ mình, "Đừng để cho bà biết em quan tâm, em không quan tâm bà ấy, cũng không muốn quan tâm, chỉ là. .."

  Giang Hành Chu mỉm cười và lấy điện thoại di động ra. "Anh hiểu mà, đừng lo lắng."

  Tân Mộc có chút căng thẳng, không muốn nghe thấy giọng nói của mẹ, liền xuống giường: "Em đi tắm rửa, anh gọi đi."

  cậu vào phòng tắm, đóng cửa lại, trong miệng bàn chải đánh răng điện kêu vo vo, trong phòng ngủ không nghe rõ giọng nói, nhưng Giang Hành Chu đang nói chuyện, điện thoại hẳn là đã kết nối.

  Chỉ là lần này sau khi biết hoàn cảnh của mẹ cậu nhất định sẽ không quan tâm tới nữa, mẹ cậu cả đời đã sống quá thoải mái nên muốn làm gì thì làm.

Khi Giang Hành Chu mở cửa phòng tắm, Tân Mộc đã tắm rửa xong, đang đứng trước gương.

  "Làm sao vậy?" Tân Mộc hỏi.

  Giang Hành Chu dựa vào khung cửa cười nói: "dì ấy chắc chắn không biết quan hệ của chúng ta, anh chỉ hỏi dì ấy có tiếp tục quấy rầy em không, dì ấy nghe giọng rất khó chịu, nói không, anh lại giả vờ, hỏi có thật không thì dì nói bà ấy đã trở lại thành phố H và tìm được việc làm ở nhà máy dệt, bà nói sẽ không quấy rầy em, còn dặn anh đừng đưa mình vào tù."

  Tân Mộc tiêu hóa tin tức, biết mẹ mình vẫn không sao, có chút kinh ngạc: "Anh... lừa bà ấy à?"

  "ừm ." Giang Hành Chu gật đầu.

  "Anh thật sự đã lừa bà ấy?" Tân Mộc mỉm cười, lao tới ôm Giang Hành Chu, "Thật không ngờ anh còn biết lừa người, đáng ra em nên nghe giọng điệu vừa rồi của anh."

  Tân Mộc thật không ngờ Giang Hành Châu lại có một mặt như vậy.

  Giang Hành Chu vòng tay ôm lấy cậu, "anh cũng không nghĩ tới, anh chỉ là nói như vậy thôi."

  "Tuyệt vời!" Tân Mộc ôm mặt anh hôn lên môi anh, "Mẹ em lại giở giọng khó chịu hả?"

  "Ừ, dì ấy chửi thề."

  "Đừng quan tâm, bà ấy vẫn luôn như vậy, nhất là từ khi bà ấy thực sự không đến chọc tức em, cô ấy càng như vâyh."

  "anh không ngại." Giang Hành Chu nghiêng người hôn Tân Mộc hồi lâu.

  Giang Hành Chu thích Tân Mộc như vậy, cậu sẽ nói cho anh biết sự bất lực cùng khó chịu của mình, anh sẽ tận lực giúp đỡ Tân Mộc, sau này cái gì cũng có thể làm được.

  Anh thích Tân Mộc có thể kể hết mọi chuyện cho anh nghe, nên Giang Hành Chu đương nhiên sẽ kể hết mọi chuyện cho Tân Mộc.

  Trong lúc ăn trưa, anh nhận được tin nhắn của Giang Khiết , mời anh đưa Tân Mộc đến nhà Giang gia để đón Tết vào tối mai, Giang Hành Chu trực tiếp đưa tin nhắn cho Tân Mộc.

  "Việc của em là thế nào?" Tân Mục cầm điện thoại xem lại, trong tin nhắn nói Giang Hành Chu là mang theo con trai Cam Mai.

  "Lần trước anh cầu xin ông ấy..." Giang Hành Chu nhớ tới lời hắn nói ngày đó, bây giờ hắn cảm thấy có chút xấu hổ: "Ông đã biết em rồi."

  "Ồ," Tân Mộc cười khúc khích, "Lúc đó chúng ta chưa ở bên nhau, anh đã nói gì vậy?"

  Giang Hành Chu nhấp một ngụm canh, mỉm cười không nói gì.

  "Khai ngay cho em, anh đã nói cái gì?"

  Giang Hành Chu nói: "Em là một người bạn rất quan trọng của anh."

  "Bạn à 😒..." Tân Mục nhìn anh, "Được rồi, chuyện lúc đó em không nói nữa , vậy bây giờ bố anh có biết thân phận của em không?"

  "Ông ấy biết." giang Hành Chu nói, Giang Khiết gọi điện thoại, nói cho ông biết thân phận của Tân Mộc.

  Tân Mộc đứng lên, cúi người chọt xuống môi Giang Hành Chu: "Moa!"

   một tiếng hôn lớn, môi Tân Mộc vẫn còn dính dầu, cậu hôn lên môi Giang Hành Chu.

  Giang Hành Chu không để ý, hỏi: "Tối mai chúng ta đi đâu, nhà dì hay là... nhà Giang."

  "Em sao cũng được ạ," Tân Mộc gặm chân gà, "Chỉ cần ở bên anh, đi đâu cũng được."

  Giang Hành Chu bất đắc dĩ, "Anh muốn em quyết định giúp anh cơ."

  Tân Mộc nhổ xương ra, nói: "Chờ đã!"

  cậu nhét chiếc chân gà chưa ăn xong vào miệng, lấy khăn giấy lau tay, đứng dậy chạy vào phòng làm việc rồi lại nhanh chóng chạy ra ngoài, trên tay cầm cuốn sổ và cây bút.

  Tân Mộc viết gì đó lên tờ giấy, sau đó xé tờ giấy ra, vò thành một quả bóng, lăn qua lăn lại hai quả bóng nhỏ trong lòng bàn tay, cuối cùng dang hai tay ra trước mặt Giang Hành Chu.

  Cậu lấy chiếc chân gà ra khỏi miệng, "Em đang định bảo anh tung đồng xu, nhưng chúng ta không có xu nên chỉ có thể rút thăm để quyết định, anh lấy cái nào thì đi chỗ đó."

  Giang Hành Chu nhìn cục giấy nhỏ trong tay, cười nói: "Quyết định đơn giản như vậy sao?"

  "Đúng vậy," Tân Mộc coi như đương nhiên, họ đều là người nhà của anh, hơn nữa... anh không biết đi đâu, tức là anh không ghét việc đến nhà Giang gia. Nếu vậy thì anh sẽ không bị vướng mắc, rút ​​thăm là lựa chọn tốt nhất."

  Có lý.

  Giang Hành Chu nhìn quả cầu giấy nhỏ, nhưng đó là một lựa chọn rất đơn giản, anh vẫn do dự, giơ tay lên, nhặt quả cầu giấy bên trái lên.

  "Đừng mở ra," Tân Mộc nói, " trước tiên xem trong tay em là nhà nào."

  cậu mở cuộn giấy ra, trên đó có viết chữ Giang gia.

  Tân Mộc suy nghĩ một chút rồi nói: "Sao không để em chọn."

  "Được." Giang Hành Chu đặt cuộn giấy xuống, "Em chọn đi."

  "Gia đình dì anh khá tốt, đối xử với em cũng rất tốt," Tân Mục nhìn sắc mặt anh, "Ở nhà dì chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt vào dịp Tết Nguyên Đán."

  Giang Hành Chu gật đầu, nhìn cậu.

  "Hơn nữa," Tân Mộc giả vờ xấu hổ, "Lần trước em tôi trộm đồ của Giang gia, xấu hổ quá không đi được, con trai của một tên trộm... bố anh chắc chắn sẽ không thích em, tốt nhất là đến nhà dì."

  "Sẽ không đâu," Giang Hành Chu lập tức nói: "bố nói với anh tre xấu sinh ra măng tốt, cho nên bố sẽ không tức giận với em về chuyện mẹ của em. Vì ông ấy bảo anh mang em tới, chỉ là muốn gặp em."

  "Ồ ~" Tân Mộc mỉm cười, đặt xương gà xuống, búng ngón tay: "Được, đáp án là ở đây."

  "Hả?" Giang Hành Chu dừng một chút, sau đó mới hiểu ra, gõ nhẹ vào chóp mũi Tân Mộc: "Em thật thông minh."

  "Không phải em thông minh," Tân Mộc nói, "Là em sẽ quan sát thái độ của anh. Khi anh chọn quả cầu giấy, anh đang do dự. Do dự có nghĩa là anh thực sự có một nơi muốn đi. Em đoán Giang gialaf  nơi mà anh muốn đi, bởi vì nếu là nhà dì, anh không cần do dự."

  "Lúc đầu anh không chắc lắm, nhưng khi quả cầu  được bốc ra, anh dường như đã có câu trả lời." Giang Hành Chu nói.

  "Đó là vẻ đẹp của trò bốc thăm."

  Tân Mộc lại viết gì đó vào cuốn sổ, vò thành hai cuộn giấy trải ra trước mặt Giang Hành Châu: "Chọn một cái, xem anh có chọn rửa bát hay không."

  "Hả?" Gianh Hành Chu không nhúc nhích.

  "Chọn đi, chọn một cái cho vui đi." Tân Mộc thúc giục.

  Giang Hành Chu ngẫu nhiên chọn một cái, mở ra nhìn xem.

 [không rửa. 】

  "Được rồi, hôm nay em sẽ rửa bát!" Tân Mộc nhét tờ tiền còn lại vào túi quần pyjama, đứng dậy dọn dẹp bát đĩa.

  Giang Hành Chu bị thao tác của cậu làm cho bối rối, nhưng anh vẫn như thường lệ thu dọn: "Anh rửa cho."

  "Anh không tôn trọng luật chơi!" Tân Mộc vỗ vào mu bàn tay anh, "Anh chọn gì thì làm theo, anh làm như vậy em sẽ không vui đâu."

  Tân Mộc bưng đĩa bát trống rỗng chạy vào bếp, đóng cửa lại, nhìn Giang Hành Chu qua tấm kính trượt, ra hiệu hắn ngồi nghiêm chỉnh.

  Giang Hành Chu có chút không thoải mái, anh dùng khăn giấy ướt lau bàn, nhặt cục giấy bên cạnh chưa mở giở ra.

  Không ngờ chính là nhà dì, hắn ném quả cầu giấy vào thùng rác rồi đột nhiên dừng lại.

  Giấy khá dày, không nhìn thấy chữ phía sau, Tân Mộc không nhìn cuộn giấy 'không rửa' mà mình vừa chọn, cuộn giấy còn lại nằm trong tay Tân Mộc. chưa mở ra thì làm sao biết bốc được tờ rửa hay không rửa.

  Giang Hành Chu cười lớn, hắn thật sự bị lừa gạt đơn giản như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy