Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đến giờ vào lớp rồi, sau giờ học chúng ta lại nói chuyện, chú ý an toàn nhé.

  Giang Hành Chu gửi cho Tân Mộc một tin nhắn WeChat và rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời của cậu.

  - Được rồi, anh làm việc của anh, em sẽ gửi của em.

  Giang Hành Chu mỉm cười, tắt tiếng điện thoại và bước vào tòa nhà giảng dạy.

  Thời tiết có chút oi bức, dự báo nói hôm nay sẽ có mưa lớn, cái nóng oi bức trước cơn mưa thật khó chịu.

  Các học sinh cũng buồn ngủ, Giang Hành Chu cởi cúc áo trên cùng để thở, phía dưới phát ra một tiếng "ồ ~".

  Giang Hành Chu không quan tâm đến điều đó và chịu đựng cái nóng oi bức trong hai giờ.

  Bước ra khỏi giảng đường, những hạt mưa như hạt đậu chợt rơi xuống, sau đó là một trận mưa như trút nước, thời tiết oi bức cuối cùng cũng biến mất theo cơn mưa.

  Đứng dưới mái hiên, Giang Hành Chu lấy điện thoại di động ra, tắt chế độ im lặng, không ngạc nhiên khi nhìn thấy hàng chục tin nhắn của Tân Mộc.

  - Cuộc thi bắt đầu.

  - hình ảnh

  - hình ảnh

  - Mấy đứa này bình thường như mấy đứa ngốc, nhưng khi nghiêm túc thì trông cũng đáng tin đấy.

  - Không biết sinh viên trường nào, có một bạn học mập vừa bị ngã khi đang cầm đàn. Hahahaha, em biết cười thằng bé là không tốt, nhưng buồn cười thật, em không đỡ được thằng bé, nhóc ấy đứng dậy khá nhanh.

  - Có nhiều cao thủ quá, em lo quá.

  ...

  Giang Hành Chu nhìn từng tin nhắn của Tân Mộc, khóe môi nở nụ cười, anh rất thích những gì Tân Mộc gửi cho mình.

  Tân Mộc dẫn mấy sinh viên đến thành phố Q tham gia cuộc thi thể thao, hôm qua bọn họ đã đến đó, phải đến tối mai mới về.

  Giờ phút này, vừa xem tin nhắn, anh đã bắt đầu nhớ Tân Mộc.

  Nghĩ kỹ lại, hai người lần đầu tiên xa nhau sau sáu tháng kể từ khi yêu nhau.

  - Cuộc thi kết thúc rồi à?

  -cThành phố W đang mưa to, thời tiết đột nhiên trở nên dễ chịu quá, Mộc Mộc, anh có chút nhớ em.

  Gửi tin nhắn xong, Giang Hành Chu cất điện thoại di động, ôm sách trong tay chạy dưới mưa, tuy trời mưa to nhưng tâm tình Giang Hành Chu vẫn rất tốt.

  Anh rất mong đợi câu trả lời của Tân Mộc.

  Giang Hành Chu không quay lại văn phòng, ngồi trong xe ướt đẫm, nhìn thấy bức ảnh hai người chụp cùng nhau trên xe, anh gõ gõ ngón tay lên khung ảnh rồi lấy điện thoại ra.

  Không có tin nhắn.

  Có lẽ Tân Mộc đang bận, Giang Hành Chu khởi động xe, nhà thuê rất gần trường học, Giang Hành Chu về nhà không đến mười phút, bước vào nhà vẫn không nhận được một tin nhắn nào.

  Anh gọi điện cho Tân Mộc.

  "Xin lỗi, số máy bạn gọi bị tắt..."

  Giang Hành Chu khẽ cau mày, tắt máy?

  Nửa tiếng trước cậu đã gửi tin nhắn cho anh, sao đột nhiên lại tắt điện thoại?

  Có phải nó bị hết pin không?

  - Gọi lại cho anh nhé.

  Anh gửi tin nhắn cho Tân Mộc, đặt điện thoại xuống, vào phòng tắm tắm, mọi thứ trong phòng tắm, từ bàn chải đánh răng cho đến khăn tắm, đều là hai màu đen trắng dành cho cặp đôi.

Tân Mộc dùng màu đen, anh dùng màu trắng.

  Giang Hành Chu lấy một chiếc khăn trắng sau đó dừng lại đổi sang chiếc khăn màu đen. Chiếc khăn thực sự sạch sẽ và có mùi bột giặt, Giang Hành Chu cảm thấy mình đang sử dụng những thứ của Tân Mộc như thể Tân Mộc đang ở bên cạnh anh.

  Tắm rửa xong ra ngoài, anh lập tức chạy tới xem điện thoại, nhưng vẫn không có tin tức gì từ Tân Mộc.

  Giang Hành Chu bắt đầu lo lắng, không đúng, có gì đó không ổn rồi.

  Tân Mộc không bao giờ ngó lơ anh.

  Trừ khi...

  Giang Hành Chu không dám nghĩ tới, thay quần áo, cầm theo chìa khóa xe cùng CMND lên xe đến bến xe, mưa lớn khiến xe cộ trên đường vô cùng tắc nghẽn.

  Giang Hành Chu quay tay lái, đỗ xe vào bãi đậu xe của trung tâm mua sắm bên cạnh.

  Bất chấp trời mưa, anh bước vào ga tàu điện ngầm.

  Tàu điện ngầm rất nhanh, anh đến ga tàu cao tốc một cách suôn sẻ, anh mua vé tàu gần nhất đến Thành phố Q.

  Trên tàu điều hòa rất mạnh, người ướt đẫm, Giang Hành Chu cảm thấy lạnh lẽo, anh cũng không để ý, cứ liên tục gọi điện thoại cho Tân Mộc.

  Điện thoại luôn tắt.

  Cái lạnh ăn mòn cơ thể Giang Hành Chu, anh run rẩy bước ra khỏi nhà ga.

  Thành phố Q nắng ấm, màn đêm buông xuống, Giang Hành Chu hắt hơi, cảm thấy mũi mình khó thở.

  Có thể bị cảm lạnh.

  Trong lúc chờ taxi, anh tiếp tục gọi điện cho Tân Mục.

  " bíp......"

  Khi tiếng bíp trong điện thoại vang lên, đôi mắt của Giang Hành Chu sáng lên, sau đó anh nghe thấy một giọng nói khiến anh an tâm.

  "Hành Chu!"

  "Mộc Mộc..." Tim của Giang Hành Chu đột nhiên thả lỏng khi nghe thấy giọng nói của cậu.

  "Điện thoại di động của em rơi xuống hồ," Tân Mộc nói, "Hồ quá sâu, em không thể vớt ra được, em biết anh nhất định sẽ lo lắng nếu không nhận được tin tức của em, mà em không nhớ được số điện thoại mới của anh nên em vội quay lại thành phố W để mua điện thoại mới và lấy thẻ điện thoại cũ lắp vào."

  Để không liên lạc với gia đình Nghê Nhạc, Giang Hành Chu đã cố tình thay đổi số điện thoại di động mà anh đã sử dụng hơn mười năm, và anh mới mua số điện thoại di động mới chưa đầy một tuần.

  Giang Hành Chu có chút nặng đầu, khi một chiếc taxi chạy đến trước mặt, hắn xua tay nhường người phía sau lên trước: "Thật may là mọi người không sao."

  anh vịn vào lan can bên cạnh, thở ra một hơi, hiểu được ý tứ trong lời nói của Tân Mộc: "Trở về rồi à?"

  "Vâng, em phải đến văn phòng công ty địa phương để lấy thẻ điện thoại thay thế," Tân Mộc nói, "Xong rồi,em sẽ về nhà gặp anh ngay! Trời mưa to quá."

  "Đừng quay lại," Giang Hành Chu bất đắc dĩ cười, "anh ở thành phố Q."

  "Hả?" Tân Mộc sửng sốt.

  Giang Hành Chu không ngờ rằng Tân Mộc sẽ quay lại, anh có chút choáng váng, nhưng tinh thần và tâm trạng rất tốt, Tân Mộc cho anh biết anh quan trọng với cậu đến mức nào.

  Giang Hành Chu đợi ở cửa ra, nhìn thông tin chuyến bay phía trên, chuyến bay của Tân Mộc đã đến, vươn cổ nhìn vào trong.

  Tân Mộc mặc một chiếc áo khoác màu ngọc lam do Tân Mộc mua, anh cũng có cái tương tự, nhưng Giang Hành Chu vẫn chưa có cơ hội mặc nó.

  Tân Mộc mặc lên khiến người ta cảm thấy thoải mái.

  Tân Mộc chạy tới phía trước, hai người đưa mắt nhìn nhau, Tân Mộc ra khỏi cổng, nhào vào trong ngực Giang Hành Chu.

  "Hành Chu!" Tân Mộc thở hổn hển, "Thật xin lỗi, làm cho anh lo lắng!"

  "Không sao đâu," Giang Hành Chu ôm chặt lấy cậu, "Nếu em không sao..."

  Tân Mộc hai tay vuốt ve lưng anh: "Sao quần áo lại ướt, mưa à?"

  "Ừ." Giang Hành Chu trong cổ họng phát ra một thanh âm khàn khàn.

  Tân Mộc nhận thấy có gì đó không ổn, cậu sờ trán Giang Hành Chu, nơi đó nóng bừng.

  Giang Hành Chu bị sốt.

  Hai người trở lại khách sạn, Giang Hành Chu đi tắm, mặc bộ đồ ngủ của Tân Mộc rồi dựa vào giường, bộ đồ ngủ có chút nhỏ, nhìn hơi buồn cười.

  Giang Hành Chu tựa vào gối, nhìn Tân Mộc bận rộn bên cạnh mình, lúc thì đo nhiệt độ cho anh, lúc thì sờ trán anh.

  "Sao lúc nào cũng là 38 độ 2?" Tân Mộc đặt nhiệt kế xuống, "Chúng ta đến bệnh viện đi..."

  Giang Hành Chu nắm lấy tay cậu, cười nói: "Không giảm sốt nhanh vậy đâu, sáng mai sẽ ổn thôi, em đừng bận tâm."

  "Anh khó chịu," Tân Mộc nhìn anh, "Đều là lỗi của em."

  Giang Hành Chu dang rộng vòng tay, vỗ vỗ bả vai mình: "Tới đây."

  Tân Mộc vén chăn lên, đi đến bên cạnh anh, dựa vào vai Giang Hành Chu.

  "Gặp được em là tốt rồi." Giang Hành Chu cọ vào đầu Tân Mộc, hô hấp càng ngày càng nặng nề: "Mộ Mộc..."

  Kỳ thật chỉ là hơn một ngày không gặp, bao nhiêu nhung nhớ cùng cảm động dấy lên, bụng Tân Mộc nóng lên, quay đầu hôn Giang Hành Chu.

  Giang Hành Chu cũng nhanh chóng đáp lại cậu, hơi thở nóng bỏng vào mặt Tân Mộc, bàn tay nóng hổi chạm vào làn da của Tân Mộc, khiến Tân Mộc mở mắt, đẩy Giang Hành Chu ra.

  "Đừng," Tân Mộc nói, "anh vẫn còn sốt."

  "Ừ." Giang Hành Châu cọ môi vào tóc Tân Mộc

  "Loại chuyện này khi nào khỏe rồi làm, em biết bị sốt khó chịu như thế nào." Tân Mộc ôm lấy Giang Hành Chu, "đau lòng quá, em cùng anh nghỉ ngơi thật tốt."

  Giang Hành Chu mỉm cười, anh quả thực mệt mỏi, nhưng cũng không phải là không thể làm được. Nhưng Tân Mộc đau lòng lại càng khiến anh đau lòng hơn.

  "Lần sau nếu không liên lạc được với anh, em đừng lo lắng," Giang Hành Chu nói, "Mặc kệ em ở đâu, anh cũng sẽ tìm thấy em."

  Giang Hành Chu thấy may vì hôm nay sốt là anh chứ không phải Tân Mộc.

  Tân Mộc lắc đầu: "Không, số điện thoại mới của anh em đã ghi nhớ rồi, sẽ không bao giờ quên nữa."

  Giang Hành Châu hôn lên trán cậu, "Ừ."

  "Đáng tiếc," Tân Mục ngẩng đầu nhìn anh, "Sau khi đổi điện thoại mới, tất cả tin nhắn WeChat giữa hai chúng ta đều biến mất."

  "còn có ở máy anh." Giang Hành Chu quay người cầm điện thoại di động lên, bấm vào WeChat của Tân Mộc, "Từ ngày em kết bạn với anh đến nay đều còn."

Tân Mộc nhìn thấy tin nhắn "Mộc Mộc, anh có chút nhớ em" mà Giang Hành Chu gửi cho cậu vào buổi chiều.

  cậu không nhịn được cười, cầm điện thoại gửi ảnh chụp màn hình này cho mình, cậu và Giang Hành Chu yêu nhau được nửa năm, suốt sáu tháng qua ngày nào họ cũng ở bên nhau, cũng vì ngày nào cũng ở bên nhau, cậu chưa bao giờ nghe Giang Hành Chu nói những lời như vậy.

  Ngay khi họ xa nhau, loại nhớ nhung này đã bùng phát.

  "Nói lại đi," Tân Mộc nói, "em muốn nghe."

  "Anh nhớ em," Giang Hành Chu lập tức nói, tiến lại gần cổ Tân Mộc, "Đêm qua anh nhìn chằm chằm vào gối của em đến nửa đêm, đến nửa đêm ôm rau bina mà ngủ."

  "Còn ôm rau bina sao?" Tân Mộc có chút kinh ngạc, nghĩ đến cảnh tượng đó vừa buồn cười vừa đau lòng.

  "Rau bina không lớn hơn em, nó quá nhỏ."

  "em cũng nhớ anh," Tân Mộc ôm chặt Giang Hành Chu, "em nhớ anh nhiều lắm."

  Giang Hành Chu cũng siết chặt vòng tay, là Tân Mộc thật nằm trong lòng anh, không phải một con búp bê nhỏ mềm mại mà là thân thể quen thuộc và mùi hương quen thuộc, khiến anh cảm thấy thoải mái.

  "Tương lai chúng ta sẽ có rất nhiều đoạn chat như vậy." Giang Hành Chu nói: "Mỗi ngày mỗi ngày, tương lai còn rất dài."

Toàn Văn Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy