11 - Aniya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Riki gọi điện cho Santa xác nhận lại tình hình trong nội thành, quả thực giống như đoạn tin nhắn kia nói, Trương Gia Nguyên đã cài 27 quả bom C-4 ở những nơi dân cư đông đúc, quả bom sử dụng kíp nổ quân dụng, thiết bị kích nổ là loại kích nổ tức thì, có bảo hiểm kép, có thể kích nổ từ xa, cho nên đội xử lí bom nhất thời không có giải pháp.

Bởi vì vị trí bom rải rác, gần như toàn bộ cảnh sát trong thành phố đều chia nhau hành động, đúng là không ai rảnh đi tìm Châu Kha Vũ.

Nhưng để đề phòng, Riki vẫn bảo Châu Kha Vũ lánh ở trong thôn này trước, còn anh thì ra ngoài mua ít bao tay nilon và một con dao nhỏ.

Riki đi được một lúc, Châu Kha Vũ không tài nào đứng chung với cái xác thối rữa nổi nữa, bèn bước ra bên ngoài, ở một nơi trống trải, Châu Kha Vũ bất chợt có một loại cảm giác mệt mỏi trước nay chưa từng có, sử dụng nhiều lực lượng cảnh sát như thế mà ngay cả đầu ngón tay hung thủ cũng không đụng đến được, còn bị cậu ta quay như quay dế, giờ cậu ta làm loạn ngoài kia bản thân cũng chẳng thể làm gì.

Nhưng mà, nếu Châu Kha Vũ đã có thể trở thành phó đội trưởng trẻ tuổi nhất của thành phố Nam Tân thì hiển nhiên cũng không phải một kẻ không có đầu óc, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi xuống bắt đầu móc nối lại toàn bộ quá trình phá án.

Châu Kha Vũ khẳng định, chắc chắn Trương Gia Nguyên đang âm thầm quan sát mình, hoặc thậm chí là cả tổ chuyên án, khi gây án Trương Gia Nguyên cực kì cẩn thận, nếu không nhờ có sự hỗ trợ của Riki, chỉ sợ độc vụ Hoàng Sơn thôi cũng đủ để bọn họ điều tra đến kiếp sau rồi, nghĩ đến Riki, nội tâm Châu Kha Vũ chợt lóe lên một hình ảnh. . . . . .

Đúng lúc đó Riki về, anh không dám đi quá xa, chỉ tới một phòng khám gần thôn mua một ít bao tay nhựa, khẩu trang, nhíp với hai chai cồn, rồi ghé cửa hàng dụng cụ mua hai con dao nhỏ, anh quơ quơ bao tay trước mặt Châu Kha Vũ: "Keyu, cậu đang nghĩ gì thế?"

"Riki, Trương Gia Nguyên cậu ta. . . . . .Tại sao cậu ta không động vào anh?"

Riki nhìn chằm chằm ánh mắt Châu Kha Vũ, đột nhiên trở nên vui vẻ: "Tôi còn tưởng Keyu sẽ không bao giờ nhớ đến việc hỏi tôi kia chứ ~" Nói xong còn cười hì hì hai tiếng.

Riki kể lại toàn bộ chuyện phát hiện thi thể cha dượng Trương Gia Nguyên tới chuyện mẹ Trương Gia Nguyên thú nhận sự thật cho Châu Kha Vũ, sau khi nghe xong, Châu Kha Vũ đen mặt hỏi Riki: "Vậy thi thể cha dượng Trương Gia Nguyên đâu rồi?"

"Đã hỏa táng chung với những người gặp nạn trong trận động đất Doanh Châu rồi."

Châu Kha Vũ thình lình túm lấy cổ áo Riki: "Anh biết anh đang làm gì không? Tiêu hủy chứng cứ! Bao che tội phạm! Tôi mà điều tra chuyện này thì anh chính là tòng phạm đấy!"

Riki chỉ còn mũi chân đặt trên đất, khó nhọc nói: "Cậu không tìm thấy chứng cứ được đâu, tôi không để lại bất kì hồ sơ nào về quá trình khám nghiệm tử thi, những lời này tôi cũng sẽ không nói lại lần thứ hai, cậu chẳng thể điều tra gì cả."

Châu Kha Vũ quăng mạnh Riki xuống đất, đi được hai bước lại vòng về, cậu nhìn Riki ngồi bệt dưới sàn, vẻ mặt hờ hững, như thể không cảm nhận được cơn giận của mình tí nào.

Châu Kha Vũ điều chỉnh lại cảm xúc: "Riki, rốt cuộc là vì sao anh làm như vậy?"

"Không vì gì hết, tôi chỉ nghe theo trái tim mình thôi."

"Anh là một cảnh sát! Anh không thể nghe theo trái tim được! Anh phải nghe theo lý trí mới đúng!" Châu Kha Vũ vô thức nâng giọng.

"Tôi rất lý trí nghe theo trái tim, vậy lý trí của Keyu là gì?"

"Lý trí của tôi là làm một cảnh sát, tôi phải bảo vệ danh dự của pháp luật! Giữ gìn sự công bằng và chính nghĩa cho xã hội!" Châu Kha Vũ gào lên.

"Justice delayed is justice denied," Riki cười khinh bỉ, "Keyu có từng nghĩ tới, Trương Gia Nguyên và mẹ cậu ta bởi vì không được chính nghĩa bảo vệ, cho nên mới dùng cách phi chính nghĩa để tự bảo vệ mình chưa."

Châu Kha Vũ không ngờ Riki lại có thể nói ra những lời này, "Nếu là bọn họ thì đương nhiên có thể nghĩ thế, nhưng chúng ta không thể, trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ danh dự của pháp luật! Vậy thì chúng ta mới có thể bảo vệ sự công bằng của cả xã hội ở mức độ cao nhất!"

"Keyu, cả đời cậu đều đứng dưới lá cờ chính nghĩa, đương nhiên cậu sẽ cho rằng chính nghĩa lớn hơn trời, nhưng thế giới của tôi không như thế, thế giới của tôi không chỉ có đen và trắng, trong thế giới của tôi còn có rất nhiều người đang giãy giụa sinh tồn trên mảnh đất màu xám, đối với bọn họ mà nói, pháp luật là thứ vô dụng nhất. Tôi rất tiếc. . . . . ."

Châu Kha Vũ lắc đầu ngắt lời Riki: "Anh nói đúng, thế giới của anh và thế giới của tôi, hoàn toàn khác nhau. . . . . . . . .Anh đi đi."

"Nhưng tôi vẫn chưa khám nghiệm tử thi."

"Không cần bác sĩ Chikada nhọc công lo lắng, ngài mau đi cứu vớt những người đang giãy giụa trên mảnh đất màu xám kia đi."

. . . . . .

Riki tủi thân hết sức, nhưng vẫn đeo bao tay, đi về căn nhà nơi chứa thi thể. Châu Kha Vũ phát hiện ý định của anh, túm cánh tay anh lại hất ra ngoài.

Riki miễn cưỡng dừng chân, vành mắt đỏ hoe trừng Châu Kha Vũ.

"Tôi bảo anh nhanh lên đi, tôi đây không cần một pháp y không phân rõ trắng đen!"

Riki mặc kệ, tiếp tục bước đi, nhưng Riki thấp bé hơn nhiều, thể lực cũng không bằng, hết lần này đến lần khác bị Châu Kha Vũ đẩy ra. Giằng co tới lui hồi lâu, trời sắp trở tối, hai người vẫn không ngừng chen lấn xô đẩy.

Châu Kha Vũ cũng không ngờ Riki lại bướng bỉnh như thế, nhìn Riki nước mắt lưng tròng, mồ hôi đầm đìa, tóc tai dính bết lên mặt, thực sự không đành lòng, nhưng cũng không thể nào quăng hết mặt mũi đi để cho Riki khám nghiệm tử thi được.

"Ừ thôi, anh thích làm gì thì làm, tôi sẽ đi thẳng đến cục cảnh sát tự thú." Nói xong hùng hổ quay lưng đi luôn.

Riki rất bực mình, nhưng anh biết bây giờ không có thời gian để mà bực, thế nên anh xắn tay áo, quẹt vội nước mắt, đeo khẩu trang rồi bước vào căn nhà, trước khi trời tối hẳn anh phải tìm được càng nhiều manh mối hữu hiệu càng tốt.

Riki cẩn thận kiểm tra kĩ càng từ đầu đến chân thi thể một lần nữa, đánh giá mức độ phân hủy, thời gian tử vong khoảng một tuần, vết sẹo bên hông chứng minh cái xác không đầu này thuộc về Hoàng Hải, nhưng do mất đầu, không phán đoán được mức độ gãy đốt sống cổ, trên ngực không có vết thương, trái tim vẫn còn nguyên trong cơ thể nạn nhân, cho nên chưa thể kết luận là Trương Gia Nguyên giết, nhưng Riki nghĩ lại, Hoàng Hải có chết trong tay Trương Gia Nguyên hay không không quan trọng, quan trọng là sự trong sạch của Châu Kha Vũ.

Riki một tay cầm đèn pin điện thoại, tay kia hơi hơi nâng thi thể lên, độ phân hủy ở mặt sau thấp hơn mặt trước nhiều. Riki tháo khẩu trang, véo một miếng thịt đã thối rữa của thi thể lên ngửi thử, xác nhận nghe thấy mùi vôi, Riki dùng băng dính lấy được không ít bột vôi trên chân tay cái xác, vôi có thể đẩy nhanh tốc độ phân hủy thi thể, dựa vào điểm này, thời gian tử vong thực tế của Hoàng Hải là khoảng 3 ngày trước, khi đó Châu Kha Vũ đang ở Nhật với anh, một bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, còn có nhân chứng là anh. Riki vui vẻ thu dọn đồ đạc, sau đó phủ một ít cỏ khô lên thi thể rồi mới rời đi.

Riki tìm thấy Châu Kha Vũ đang bị còng tay trên ghế trong phòng thẩm vấn của đội hình sự. Vừa rồi lúc Riki trở về, nhân viên cảnh sát giữ cửa nói cả đội đã ra ngoài chia nhau làm việc hết rồi, đội hình sự cũng chỉ còn lại hắn với Tiểu Hàn trực phòng cất súng, cho nên nếu không có gì ngoài ý muốn, thì còng tay là Châu Kha Vũ tự đeo cho mình. . . . . .

"Keyu, tôi tìm được chứng cứ rồi, để đẩy nhanh tốc độ phân hủy Trương Gia Nguyên đã rắc rất nhiều vôi lên bề mặt thi thể, cho nên nạn nhân tử vong cách đây ba ngày, khi đó chúng ta đang ở Nhật cùng nhau, tôi chính là nhân chứng của cậu!"

"Vậy tôi thật sự rất cảm ơn anh, vì đã không tiêu hủy chứng cứ."

Rõ ràng là vẫn chưa nguôi giận.

. . . . . . . . .

Riki giẫm lên ghế, tháo camera giám sát xuống.

"Làm gì thế, giết người diệt khẩu à?"

"Keyu, cậu thật trẻ con."

Riki ngồi đối diện Châu Kha Vũ, im lặng một lát, như là đã hạ quyết tâm rất lớn, anh nói ra tên của một người: "Aniya."

"Ai vậy?"

"Bạn gái của tôi."

Châu Kha Vũ ngẩn người, "Sao đó giờ tôi chưa từng nghe thấy anh nhắc tới?"

"Bởi vì cô ấy đã mất lâu rồi."

"Xin. . . . . .Xin lỗi. . . . . ."

"Năm năm trước, tôi tham gia vào đội hỗ trợ y tế quốc tế đi tới Kosovo, cô ấy là trợ lý dân bản xứ cử đến cho tôi."

Châu Kha Vũ biết đây là năm năm không có bản ghi chép nào của Riki, cậu cũng rất tò mò năm năm đó đã xảy ra chuyện gì.

"Khi tôi tới đó, tình hình ở Kosovo coi như tạm ổn định, nhưng đội y tế chỉ có thể làm việc ở những địa điểm chỉ định cách xa nội thành Kosovo hàng chục km, Aniya bọn họ phải đi tới đi lui hơn mười chuyến mỗi ngày để tiếp nhận bệnh nhân, đội y tế có quân đội gìn giữ hòa bình bảo vệ rất an toàn, nhưng người dân Kosovo thì không, Aniya mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, cô ấy bí mật nói cho tôi biết, xung quanh có rất nhiều người đã nhập cư trái phép sang Cộng hòa Macedonia, không biết mình có nên đi hay không, khi đó tôi luôn an ủi cô ấy là, quân đội gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc đang ở đây, vào thời khắc mấu chốt nhất định sẽ bảo vệ bọn họ. Aniya tin tưởng tôi, cho nên dù ngày nào cũng có vô số viên đạn nhắm vào nơi cô ấy sinh sống, cô ấy vẫn ở lại Kosovo, tận lực giúp đỡ càng nhiều người càng tốt bằng tất cả khả năng của mình."

"Sau đó, tôi gửi đơn lên tổ chức, xin phép cho tôi kết hôn với Aniya, đưa cô ấy về Nhật, cho cô ấy một cuộc sống yên bình, nhưng ngay buổi sáng trước ngày chúng tôi chuẩn bị kết hôn, liên minh quân sự do miền Bắc Trung Quốc dẫn đầu bắt đầu ném bom mà không báo hiệu gì, tối đó tôi bị một tiếng nổ mạnh đánh thức, đứng trên nóc nhà ch thấy một Kosovo chìm trong biển lửa. Tôi đi tìm chỉ huy của quân đội gìn giữ hòa bình, nhưng ông ta nói bây giờ không có chỉ thị, không được vào chiến khu, tôi nằm nghe tiếng ném bom suốt một đêm, đến tận sáng hôm sau, tôi trông thấy Aniya qua ống nhòm, trái tim mới buông xuống, cô gái kiên cường kia dẫn theo một đám người chạy về phía chúng tôi, tôi không biết cô ấy làm cách nào để dẫn dắt một đám người né tránh bom rơi, lại còn đi một chặng đường xa như vậy, tôi thấy bọn họ trốn vào một căn nhà trệt, tôi cầu xin các sĩ quan của quân đội gìn giữ hòa bình cho phép tôi giúp đỡ Aniya, bọn họ chỉ còn cách trạm y tế không đến 2 km nữa thôi, nhưng bọn họ không đồng ý, lý do của bọn họ là, hành động chưa được phê duyệt là hành động phi chính nghĩa, sẽ bôi nhọ hình tượng quân đội gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc." Mặt Riki đã đầy nước mắt, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo.

"Aniya bọn họ không dám ra khỏi nhà trệt, bởi vì vài km phía trước căn nhà là những bãi đất phẳng không có mái che, bọn họ chỉ có thể đợi trời tối. Tôi đứng ở trạm y tế cách đó 3 km, nhưng trái tim đã gắn liền với họ, từ buổi sáng đến giữa trưa, từ giữa trưa đến chạng vạng, chân trời lại xuất hiện nắng chiều xinh đẹp, tôi cảm giác đây là dấu hiệu tốt, qua một tiếng nữa trời sẽ tối, tôi tin Aniya cũng giống như tôi, trong lòng đều tràn ngập hy vọng. Nhưng ngay tại thời khắc ấy, một hỏa tiễn không biết xuất phát từ đâu bắn trúng căn nhà nơi Aniya ẩn náu, căn nhà nổ tung, vỡ nát thành từng mảnh. Tôi như phát điên lao ra khỏi trạm y tế, nhưng nhanh chóng bị đồng nghiệp níu lại, bọn họ nói không một ai có thể sống sót dưới tình cảnh đó, nhưng tôi vẫn còn một tia hy vọng, lỡ Aniya thực sự sống sót thì sao? Giống cái đêm cô ấy dẫn theo nhiều người như vậy né tránh bom rơi, cô ấy luôn là một cô gái khiến người ta nể phục. Cho đến khi cuộc đánh bom kết thúc, tôi đào ra được thi thể Aniya bên đống đổ nát, tôi mới nhận ra, cô ấy đã đi thật rồi. Cuộc đánh bom đó kéo dài 80 ngày, thiệt hại hàng nghìn người. Một năm sau, tôi thay mặt Aniya đệ đơn kiện các quan chức cấp cao của Serbia tội cố ý giết người hàng loạt, tuy thắng kiện, nhưng đối với Aniya mà nói, phần chính nghĩa này có ý nghĩa gì sao? Là tôi chọn cô ấy làm trợ lý của tôi, là tôi dạy cô ấy những kiến thức y tế cơ bản, là tôi khuyên cô ấy đừng đi nhập cư trái phép, là tôi cho cô ấy một ước hẹn. . . . . ."

Châu Kha Vũ muốn an ủi Riki một chút, nhưng lại không biết nên nói gì, cậu muốn đi tới ôm Riki, nhưng mẹ nó bản thân đang bị còng. . . . . .

"Keyu, kể từ khi đó, chính nghĩa trì hoãn với tôi không phải là chính nghĩa nữa, tôi không định thuyết phục cậu đồng ý với quan điểm của tôi, nhưng tôi mong là cậu sẽ tha cho mẹ Trương Gia Nguyên. Nếu tôi nhớ không nhầm, mẹ Keyu với mẹ Trương Gia Nguyên cùng tuổi đúng chứ, nhưng mà mẹ Keyu trong ảnh trông rất trẻ, mẹ Keyu may mắn có một gia đình gia đình hạnh phúc, có một đứa con ngoan ngoãn, mà mẹ Trương Gia Nguyên vì bảo vệ con trai mình mà làm điều sai trái, con trai của bà cũng vì bảo vệ mẹ mà làm ra điều còn sai trái hơn nữa, cuối cùng hai mẹ con bọn họ đều phải trả một cái giá đắt, mẹ Trương Gia Nguyên cả đời bị mắc kẹt trong cảm giác áy náy khi không thể bảo vệ con mình thật tốt, gông cùm xiềng xích này đã rất nặng rồi, buông tha cho bà ấy đi."

Mẹ là điểm yếu trong lòng mỗi người. Sau khi cân nhắc mức độ khó khăn của việc truy tố và thu thập bằng chứng, Châu Kha Vũ gật đầu, "Được rồi, tôi sẽ coi như không biết chuyện này, nhưng Trương Gia Nguyên phải. . . . . ."

"Trương Gia Nguyên sẽ không xuất hiện nữa."

"Là sao?"

"Hiện tại Trương Gia Nguyên làm nhiều chuyện rầm rộ như vậy, hẳn là để cho bản thân một kết thúc, về phần dùng phương thức gì, tôi mới chỉ đoán thôi, bây giờ vẫn chưa thể xác định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi bom được dỡ bỏ, chúng ta sẽ nhận được tin tức về cái chết của Trương Gia Nguyên."

【 Chương trình 《Chào buổi sáng Nam Tân》 xin kính chào quý vị khán giả, hoan nghênh mọi người đến với chương trình tin tức 90 phút của 《Chào buổi sáng Nam Tân》, trước tiên chúng ta sẽ đến với tin tức trong thành phố.

Nhờ sự chiến đấu không ngừng nghỉ của các sĩ quan cảnh sát, cảnh sát vũ trang và cán bộ thành phố Nam Tân, 8h37 sáng nay toàn bộ 27 quả bom được cài trong thành phố đã được gỡ bỏ, để đảm bảo an toàn cho người dân, sở cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra, hy vọng người dân chú ý an toàn. 】

9h45, Santa

【 Liki, Trương Gia Nguyên chết rồi! Trong ca phẫu thuật cấy ghép tim, cậu ta hiến tim cho Nhậm Dận Bồng, với lại, tình hình bên Châu Kha Vũ thế nào? 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro