(七)西风颂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


西风颂 (Tây Phong Tụng) trích từ 《Ode to the West Wind》(Khúc ca gửi ngọn gió Tây) của Percy Bysshe Shelley
'Hỡi gió Tây ơi, nếu mùa đông tới, ngày xuân có ở phía sau chăng?'

---

"Cậu ta diễn thử tôi có xem qua rồi, rất có linh khí, nhưng vẫn còn hơi thiếu." Mộc Dã hút thuốc, "Không có thẳng thắn xâm nhập nội tâm, mới dừng lại ở bề ngoài tương đối dễ hiểu."

"Tôi vì sao lại muốn bộ kịch bản từ người mới này, là bởi vì nó bao hàm sức mạnh chấn động lòng người mà cả bản thân tác giả cũng không chú ý tới. Tôi tạm thời tin tưởng đây là Châu tiên sinh đem trải nghiệm bản thân cộng thêm tưởng tượng hợp lý mà sáng tác thành, nhưng nội hàm sâu xa không dừng chỉ đơn giản như vậy. Tôi hy vọng điện ảnh có thể bày ra quá trình một thế hệ người đồng tính Trung Quốc mê mang ở trong con sóng lớn cuồn cuộn của xã hội tìm kiếm chính mình. Bọn họ giãy giụa trong vũng lầy, dùng ẩn nhẫn và kiềm chế bao vây lấy nỗi đau khắc cốt ghi tâm nhất, thay đổi quan niệm từ sự thừa nhận của người khác đến sự thừa nhận của chính mình, chính xác là tiêu chí của xã hội tiến bộ."

"Khi một người đồng tính dám thừa nhận thân phận ở trước mặt đại chúng, thể hiện rằng bọn họ đã tìm được lối thoát để bộc lộ cảm xúc. Từ thời điểm đó, bọn họ chân chính hòa nhập vào cái xã hội đã từng vứt bỏ bọn họ, tựa như giọt nước hòa vào biển rộng, kẻ lang thang về đến quê nhà, từ đây không còn cô độc cùng do dự."

"Bọn họ được tự do."

"Mình là đồng tính luyến ái sao?" Cao Khanh Trần nằm trên giường khách sạn, ôm lấy nơi trái tim đặt câu hỏi.

Anh đương nhiên là vậy, anh không phải thì là ai, thích người cùng giới tính còn không phải là đồng tính luyến ái sao?

Ở trong lòng có thanh âm đang phản bác, anh không thể là như vậy.

Cao Khanh Trần nhớ tới những ngày gần đây nhìn thấy bình luận không tốt cùng chửi rủa ở trên mạng, kẻ ác ý trốn sau lưng internet dốc toàn bộ lực lượng, hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim yếu ớt.

"Nam với nam, thật sự thật ghê tởm, biến thái."

"Quay cái loại phim này là mang cái tâm lý gì vậy, dạy hư đám trẻ sau này sao?

"Diễn viên cũng không phải cái thứ gì tốt đẹp, vì nổi tiếng mà phim gì đều có thể tiếp nhận "

"Cậu ta chẳng phải từ Thái Lan sao? Vậy thì bình thường, Thái Lan thừa người chuyển giới. "

"Đồng tính luyến ái là bại hoại của xã hội, hại người hại mình. "

"Nói cũng giống như sự kì thị của chúng ta, vốn dĩ chính là tai họa không nên tồn tại. "

"Thật làm người muốn nôn. " " Thật không nói nên lời. "

"Có thể quay vài bộ phim tích cực được không? Thúc đẩy tư tưởng tiểu chúng không lành mạnh nhân danh văn hóa. Quảng điện khi nào mới tới quản vậy? "

Ngẫu nhiên có bình luận trung lập cũng bị đè ép xuống dưới cùng, càng chưa kể tới những tiếng ủng hộ rời rạc.

Cao Khanh Trần không phải không nghe được lời phê bình, cũng không phải không tiếp thu được ý kiến đại chúng. Chỉ là ác ý đột ngột bùng phát, đánh sập phòng tuyến sâu trong tim anh. Lời của người đại diện, sự lo lắng của Lưu Vũ, chứng mất ngủ từ khi tham diễn 《 Đăng hoa 》 tới nay, cùng vào giờ phút này ngưng tụ thành sóng lớn, từng đợt tấn công vào anh.

Anh cả người lạnh ngắt, cái lạnh thấy xương cùng với chướng ngại thân thể khó có thể khống chế, dạ dày giống như bị nhồi bông, khô khốc không sức sống. Xúc động nôn mửa càng thêm mãnh liệt, nhưng cả bữa tối anh cũng chưa ăn, trong bụng trống trơn, một đợt acid trào ngược lên. Làn da giống như có ngàn vạn con kiến lửa bò lên, cảm giác dị vật cùng bỏng rát trải rộng toàn thân. Anh cảm thấy mình sắp điên rồi, có người che đi mắt anh, ở trong bóng tối gõ vang tiếng chuông của thẩm phán.

Trong Đạo Cơ Đốc, đồng tính luyến ái là tội. Giáo lí Phật giáo, đồng tính luyến ái là quả báo trả ác nghiệp.
(Cái câu sau tôi không đồng ý. Tôi không biết Phật giáo mà tác giả tiếp xúc như thế nào, nhưng theo tôi từng tìm hiểu, xét về Phật giáo nói chung và Phật giáo ở Việt Nam nói riêng thì giáo lí của tôn giáo không bài trừ kì thị đồng tính luyến ái, thậm chí có phần bảo vệ ủng hộ. Điều này có thể tìm được trên gg. Cái nữa là, tôi nhớ rằng trong quan niệm nhân-quả không hề nhắc tới đồng tính luyến ái, dù nhân hay quả.)

Anh đi ngược lại với tín ngưỡng.

Thần hỏi: Ngươi yêu hắn không?

Tôi yêu.

Thần lại hỏi: Ngươi có đau không?

Tôi đau.

Giống như đạp lên mặt đầy đầy gai, mỗi một bước đi đều nhuốm máu.

Thời điểm đạo diễn dẫn người đến đạp mở cửa phòng Cao Khanh Trần, anh đã đau đến nói không ra lời, dạ dày như có thanh đao cứa vào.

Có người vội vã gọi điện thoại kêu xe, có người vội vàng tiến lên kiểm tra tình trạng của anh, còn có người ba bước làm thành hai bước lao đến mép giường, một phen nâng anh lên ôm vào trong ngực.

Cao Khanh Trần ngửi thấy được mùi thuốc lá quen thuộc, có chút sặc. Châu Kha Vũ ôm rất chặt, đôi chân dài chạy vội trên con phố vắng vẻ, gió lạnh thổi bay ngọn tóc cậu, lộ ra mặt mày tựa hồ như vẫn là bộ dạng thiếu niên.

Anh đột nhiên thấy yên tâm, thả lỏng dựa vào khuỷu tay rắn chắc của Châu Kha Vũ, dạ dày cũng không đau như vậy nữa.

Em, cái người này, rõ ràng ngoài miệng nói thích anh, còn làm cho anh khổ sở như vậy.

Cao Khanh Trần mở to mắt, nắm chặt một mảnh góc áo đung đưa của Châu Kha Vũ.

"Bắt được rồi."

Đèn phòng cấp cứu sáng lên, Châu Kha Vũ suy sụp chờ ở ngoài cửa, thiên ngôn vạn ngữ mắc kẹt ở trong lòng. Thực tế, cậu nên sớm nghĩ đến, từ khi Cao Khanh Trần tiếp nhận được 《 Đăng hoa 》, vận mệnh đã định sẵn của bọn họ một lần nữa bắt đầu kết nối lại.

"Cậu ta là nguyên mẫu ái nhân trong kịch bản của cậu? " Mộc Dã vỗ vỗ vai cậu," Không tồi, khó trách cậu lại đề cử với tôi, cậu ta nhập diễn rất nhanh. "

Châu Kha Vũ cau mày, không hề trả lời.

Cao Khanh Trần nằm trên giường bệnh, hô hấp thật lâu. Anh được tiêm một mũi để trấn tĩnh, đường glucose theo dây truyền dịch thon dài chảy vào thân thể anh, cung cấp năng lượng cơ bản nhất.

Lưu Vũ ngồi ở mép giường, lật xem tờ báo trong tay giết thời gian.

"Có cảm giác gì?" Mộc Dã đùa đùa hỏi, "Kịch bản cùng hiện thực trùng khớp, cậu đứng ở hành lang nhìn cậu ta, ngay cả tư cách đi vào cũng không có. "

"Chuyện này lại không phải chưa từng xảy ra. " Châu Kha Vũ kéo vành mũ xuống, che khuất nửa khuôn mặt.

Một năm trước Cao Khanh Trần phát sốt nằm viện, công ty vì xây dựng hình tượng kiếm sóng kéo nhiệt, cố ý an bài từng người trong nhóm đã giải tán đều đi thăm, ngoại trừ Châu Kha Vũ không thể liên hệ. Không có ai biết, cậu thật ra đã tới.

Ngăn cách giữa là một cánh cửa, tản ra hương hoa cát cánh.

"Cậu ta nhận được không? "

"Tôi đoán là bị nhân viên vệ sinh ném vào thùng rác rồi. " Châu Kha Vũ nhàn nhạt kể lại, "Như vậy cũng tốt."

"Anh tỉnh rồi." Cao Khanh Trần mở hai mắt buồn ngủ, gương mặt Lưu Vũ sát gần trong gang tấc, dọa anh giật mình.

Anh nghi ngờ bản thân sinh ra ảo giác, ký ức rời rạc mơ hồ nói với anh, theo lý mà nói xuất hiện trước mắt phải là Châu Kha Vũ.

"Anh có bệnh anh biết không?" Lưu Vũ đem bệnh án lật giở ào ào, "Có bệnh liền phải chữa khỏi chứ."

Cao Khanh Trần một lần nữa trầm mặc. Ở trước mặt người thân thiết, anh vĩnh viễn không có cách nào biện luận.

Lời nói dối luôn phải bị chọc thủng, tựa như tiểu mỹ nhân ngư ở trên mũi dao, cuối cùng hóa thành bọt biển trước bình minh, cô độc trôi về phía chân trời xa xôi.

"Phải đến mức này sao? Em hỏi anh phải đến mức này sao? Liều mạng nhận diễn là vì cái gì? Một tia cơ hội cũng không buông tha là vì cái gì? Có ý nghĩa sao? Em ấy sẽ không trở về. Anh trả giá nhiều như vậy có đáng không? " Giọng Lưu Vũ càng lúc càng lớn," Anh cho rằng em ấy với anh giống nhau sao? "

"Em ấy và anh quả thật không giống nhau. Bởi vì anh đột nhiên phát hiện, thì ra anh mới là kẻ nhát gan. "

"Vì sao lại rời đi? " Trên sân thượng, Mộc Dã châm điếu thuốc.

"Kinh doanh trong nhà xảy ra chút vấn đề, trở về giúp đỡ thôi. " Châu Kha Vũ sơ lược.

Âm thanh đồ sứ hất văng rơi xuống đất vỡ vụn, tiếng mắng chửi ầm ĩ, lời tận tình tha thiết khuyên bảo, câu cầu nguyện lầm bầm vọng đến bên tai, Châu Kha Vũ hít sâu một hơi, xách hành lý lên bước qua mớ hỗn độn đầy đất, rồi không quay đầu lại đi vào màn đêm vô biên.

Lời thú nhận của cậu bị coi như tà ám, linh hồn bị treo lên gông xiềng. Cha mẹ thờ phụng đạo Cơ Đốc ngày đêm hướng lên cầu nguyện, khẩn cầu thượng đế trả lại bọn họ một đứa con bình thường.
(Tình tiết ooc của tác giả)

Cậu bị biến thành dị đoan, tất cả mọi người nói, cậu nên được sửa lại.

"Đồng tính luyến ái là món quà của Satan, bọn họ sẽ không được chúc phúc, mà sẽ bị bài xích, cho đến tận khi chết. " Người mẹ thành kính vẽ chữ thập ở trước ngực, "Thưa Chúa, xin hãy tha thứ cho sai lầm của nó, là không biết mà gây nên tội ác. Rồi có một ngày, nó sẽ nhận thức được đã phạm phải kiêng kị, trở lại trong vòng tay của chúng con."

"Con không có sai, không cần tha thứ." Châu Kha Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào giá chữ thập bằng bạc, không chút nào nao núng.

Tôi yêu người cùng giới, nhưng chuyện này không phải lỗi của tôi.

"Đã lâu không gặp." Trong tiệm cà phê, Lưu Vũ và Châu Kha Vũ ngồi đối diện ở hai bên cái bàn trong góc, cà phê từ từ bốc hơi nóng.

"Đúng vậy. " Châu Kha Vũ uống một ngụm cà phê, bị đắng mà nhíu mày.

"Anh vốn dĩ còn đang nghĩ, nhìn thấy em rồi đầu tiên sẽ muốn trách cứ mấy câu." Lưu Vũ quấy sữa bò trong ly, "Thế nhưng sau khi chân chính gặp em, ngược lại không có gì muốn hỏi."

Châu Kha Vũ hơi hơi gật đầu.

"Có lẽ, là bởi vì mọi người đều trưởng thành rồi." Lưu Vũ cúi đầu, "Anh, em, Tiểu Cửu cũng vậy."

Nhắc tới Cao Khanh Trần bọn họ đều không nói nữa, Lưu Vũ cảm thấy xấu hổ vì trước đó đã một trận bố trí cho Châu Kha Vũ ở trước mặt Cao Khanh Trần, Châu Kha Vũ suy tính lại càng nhiều.

"Vậy thì, hoan nghênh về nhà." Lưu Vũ trịnh trọng vươn tay, "Khi nào đi gặp anh ấy?"

"Ngay lập tức."

Em dùng cái gì mới có thể giữ lại được anh?

Em cho anh đường phố thưa thớt, hoàng hôn tuyệt vọng, ánh trăng lạc lõng.

Em cho anh một nỗi bi ai của kẻ nhìn ngắm ánh trăng cô đơn thật lâu.

Em sắp không đếm nổi những đêm trải qua cùng ánh trăng bi thương, tĩnh mịch len lỏi vào mỗi một góc trong nhà, em cầm ngọn nến, cố gắng hết mức nâng cao lên, nhích từng bước về phía ánh sáng nhàn nhạt.

Em rõ ràng là đang viết một câu chuyện hư cấu, lại giống như đang viết những gì xảy ra với chính mình — về quá khứ của anh và em cùng tương lai có thể xảy ra.

Nó là đau thương, tiếc nuối, cũng là đáng sống, tự do. Em dùng bút lực nhỏ bé miêu tả ra đủ loại quang cảnh, nhưng lại là mô hình thu nhỏ cho xu thế phát triển của xã hội đương đại. Có người bị bạo lực mạng, có người bị chửi rủa, có người không hề làm gì sai lại bị hàng nghìn người chỉ trỏ, có người mang tấm lòng chân thành lại bị tùy tiện giẫm đạp.

Nhưng có một điều, là ý nghĩa chính của thế giới, cũng là ý nghĩa cốt lõi của xã hội. Nó len lỏi qua ở từng khía cạnh cuộc sống, bổ khuyết những chỗ thủng tàn khuyết cùng khoảng trống lạnh băng.

Nó là tình yêu.

Anh phải tin tưởng, trên thế giới này còn có một nhóm người, tỷ như em, anh, cùng với ngàn vạn những người bình thường trong lòng mang tình yêu to lớn, chúng ta đều theo cách thức của riêng mình, yêu thế giới này đã từng thương tổn chúng ta, tựa như một giọt nước, chảy vào biển cả mênh mông rộng lớn, có được sự bao dung và thấu hiểu xưa nay chưa từng có.

Thế giới này không hề tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng, nhưng cũng không xấu xa đến vậy, đáng giá để chúng ta chiến đấu một phen.

Anh còn nhớ rõ kết thúc của 《 Đăng hoa 》 không? Em vẫn luôn do dự liệu có nên cho bọn họ quyền tự do lựa chọn hay không, sau đó em lại phát hiện, điều này không quan trọng. Bởi vì người yêu nhau, tự nhiên sẽ gặp lại giữa biển người.

Cho nên chúng ta lại lần nữa gặp nhau, nhờ vận mệnh quạt gió thêm củi mà xua tan đi sương mù, thấy rõ chướng ngại to lớn ngăn cản ở phía trước. Lúc này đây, em dùng cái gì mới có thể giữ lại anh?

Em đưa cho anh tất cả những thấu hiểu có thể ẩn chứa trong sách em viết, cũng như khí khái nam tử và sự hài hước mà em có thể có trong cuộc đời.

Em đưa cho anh sự trung thành của một người chưa từng có tín ngưỡng.

Em đưa cho anh cốt lõi để em nghĩ ra cách bảo vệ chính mình —— cốt lõi rằng không nói quá nhiều lời, không đánh đổi giấc mơ, không bị thời gian, niềm vui cùng nghịch cảnh làm cho xúc động.

Em đưa cho anh ký ức về một đóa hoa hồng vàng được nhìn thấy vào một buổi chạng vạng nhiều năm trước khi anh ra đời.

Em đưa cho anh lời diễn giải về cuộc đời anh, về lý luận của chính anh, sự tồn tại chân thật mà kinh người của anh.

Em đưa cho anh sự cô đơn của em, bóng tối của em, sự đói khát trong lòng em; em mang ý đồ dùng niềm hoang mang, sự nguy hiểm, nỗi thất bại mà đả động đến anh.

Cuối năm thứ hai, 《 Đăng hoa 》 chính thức công chiếu. Đây là bộ phim đồng tính đầu tiên vượt qua thẩm định ở trong nước. Có người bình luận rằng, nó khai mở một thời đại mới.

Tiếng phản đối phê phán vẫn như cũ tồn tại, nhưng theo sau đó chính là lời khen ngợi ập tới không ngừng, chấn động một hồi, dường như áp đạo tất cả dư luận ác ý.

Mộc Dã nói một câu rất nổi tiếng, đánh giá hiệu ứng xã hội mà bộ phim hoàn chỉnh mang đến từ góc độ khách quan.

"Có một số người bị giam cầm quá lâu, như là cá chậu chim lồng. Nhưng bạn phải biết, có một số chim chóc đã định sẵn sẽ không bị nhốt trong lồng, mỗi một mảnh lông chim của chúng, đều tỏa sáng lấp lánh sự tự do. love is love."

Diễn viên và biên kịch của bộ phim này cũng đều thu hút sự chú ý từ công chúng, biên kịch 'người mới' vô danh cùng vị diễn viên vô danh cách đây không lâu đã đổi nghề, cơ duyên xảo hợp từ một lần hợp tác, góp phần cho đoạn chuyện này được lưu truyền thật lâu.

Nếu thiếu đi bất kì một ai giữa họ, đều không thể hoàn hảo như vậy.

Trong phỏng vấn vài năm sau, có một vị phóng viên hỏi Mộc Dã một vấn đề như vậy.

"Ở trên mạng nói, là con mắt tinh tường của ngài, đã tạo nên huy hoàng cho lịch sự nền điện ảnh. Ngài thấy thế nào về điều này?"

"Không. " Mộc Dã lắc đầu," Không phải tôi lựa chọn bọn họ, mà là bọn họ lựa chọn tôi. "

Ở liên hoan phim quốc tế Berlin, 《 Đăng hoa 》 cuối cùng vẫn để vuột mất giải thưởng cuối cùng, tiếc nuối đi tới kết thúc. Nhưng ảnh hưởng của nó, sớm đã vượt qua biên giới, trở thành biểu tượng không ai có thể định nghĩa.

"《 Đăng hoa 》 thắng ở sức mạnh làm lay động lòng người, là nhờ vào sự phối hợp hoàn hảo của diễn viên và biên kịch. Diễn viên thể hiện ra sự yếu ớt, suy sút, tối tăm, mờ mịt, chính xác là miêu tả chân thật của thời đại. Ý tưởng tài ba của biên kịch cung cấp cho bộ phim một chuỗi logic hoàn chỉnh, hỗ trợ sự mạch lạc của toàn bộ câu chuyện. Trên bố cục của bối cảnh, bóng tối sâu thẳm và ánh sáng của ngọn nến tạo nên sự đối lập rõ rệt, khẳng định chủ đề của bộ phim — người cầm đom đóm phát sáng, lẻ loi một mình, ánh sáng nhàn nhạt mù mịt, mong muốn cũng được cố định. "

"Mọi người không thể không cảm động trước nó."

Trên bản tin, nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng chỉ ra tinh túy của《 Đăng hoa 》.

Trong một đêm, lời khen ngợi dồn dập cuốn lấy hai người trẻ tuổi, khán giả tận hết sức lực để bày tỏ tình cảm yêu thích chân thành tha thiết nhất, lấy một bó hoa tươi biểu đạt tâm ý. Tất cả mọi người cho rằng, bọn họ sẽ rơi vào trong những tiếng tán dương, giơ lên càng nhiều cúp cùng giải thưởng. Nhưng ngoài dự đoán chính là, từ diễn viên chính đến biên kịch, đều giống như đã thương lượng xong xuôi mà mai danh ẩn tích, giống như một giọt nước chảy vào đại dương mênh mông, bạn rất khó đi tìm lại được, nhưng bạn biết, nó đã trở thành một phần của biển rộng.

Ánh nắng đã lâu mới lại xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường bệnh của Cao Khanh Trần. Sau khi kết thúc quay phim, anh nghe theo công ty sắp xếp, nằm viện tiếp thu điều trị. Trong lúc ấy bởi vì hiệu quả điều trị rất tốt, tình trạng bệnh kén ăn cải thiện rõ ràng, được phê chuẩn xuất viện sớm.

Tới ngày xuất viện, Lưu Vũ tới giúp anh thu thập hành lý.

"Anh xem như có da có thịt rồi. " Lưu Vũ véo véo mặt Cao Khanh Trần," Về sau cũng phải đúng giờ ăn cơm đấy. "

"Được. " Cao Khanh Trần đồng ý," Anh sẽ làm. "

"Em ấy tới không? " Lưu Vũ nhìn ra hướng ngoài cửa," Đã mấy giờ rồi. "

"Tới rồi." Khóe môi Cao Khanh Trần mang ý cười, kiềm chế tâm tình kích động.

Anh ngửi được mùi hương hoa cát cánh.

Giống với lần trước em đã mang đến.

(Toàn văn hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro