Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau khi mặt trời vừa lên đằng xa, Thoại Mỹ đã tỉnh. Ừm, dậy sớm hơn cả ngày thường nữa. Vừa mở mắt đầu óc cũng thanh tỉnh luôn rồi, phải đi xuống gian phòng kia làm giường loạn một chút, có khi thẩm thẩm sẽ sang dọn dẹp không chừng! Còn phải thuyết phục Kim Tử Long, nói hắn qua nhà bên kia dùng cơm.

Việc phải làm nhiều quá a, Thoại Mỹ không nghĩ nữa lập tức đứng dậy.

Kết quả vừa dùng sức...Ô, không thể rời được giường. Thoại Mỹ ngây ngốc, không thể tin được nhìn bàn tay lớn đặt ngang eo nàng kia, Kim Tử Long vẫn chưa tỉnh? Thoại Mỹ vừa quay đầu, sau đó, sau đó liền nhìn thấy hai điểm trước ngực hắn. Ngủ say đến mức áo tuột xuống cả một đường.

Thoại Mỹ chớp chớp mắt, ngón tay có chút ngứa ngáy.

Cả người người này đều cứng, không biết chỗ đó có cứng không ta...

Ngước mắt lần nữa thấy Kim Tử Long vẫn đang ngủ say.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dung nhan hắn lúc ngủ say, không sai, hai người ngủ chung bảy năm, Thoại Mỹ chưa từng nhìn thấy bộ dáng hắn lúc ngủ say. Chỉ cần ở cùng Kim Tử Long, Thoại Mỹ chưa từng được ngủ bình thường mà là ngất đi, đợi nàng tỉnh lại thì đã quá trưa, Thoại Mỹ vẫn chưa từng được nhìn bộ dáng lúc ngủ của con người cao lớn uy nghiêm này.

Duy chỉ có một lần Thoại Mỹ tỉnh dậy sớm, Kim Tử Long vẫn chưa thượng triều, nhưng hắn vẫn dậy sớm như cũ, ở ngoài vườn luyện cước. Thoại Mỹ mở mắt ra ngoài nhìn Kim Tử Long phi thân, lấy eo mình chặt đứt cọc gỗ.

Thoại Mỹ:!!!

Càng không dám chọc vào chàng.

...

Mặt trời còn chưa lên, trời vẫn còn hơi tối, nắng sớm xuyên qua cây mơ như ẩn như hiện phủ lên mặt Kim Tử Long, tầng màu bạc này ánh lên mũi cao mày kiếm của hắn, khiến khuôn mặt uy nghiêm trở nên nhu hòa. Thoại Mỹ chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Kim Tử Long, có chút si ngốc rồi.

Hóa ra lúc hắn ngủ lại đẹp đến vậy.

Thoại Mỹ híp híp mắt, nín thở, đưa tay ra, từng chút từng chút đưa đến trước ngực Kim Tử Long, ánh mắt chăm chăm xác định hai điểm mục tiêu, thử chút thôi, xem hai điểm kia có cứng không thôi.

Gần đến rồi, gần chạm được rồi!

"Nàng đang làm gì đấy?"

Thanh âm khàn khàn của sư tử vừa tỉnh giấc, cái thanh âm này có thể dọa say người được đấy.

Thoại Mỹ lập tức thu hồi ngón tay.

Ngước đầu nhìn Kim Tử Long, cười ngọt ngào: "Chàng tỉnh rồi."

Cười ngọt mấy cũng không che được hai chữ "chột dạ" trên mặt. Kim Tử Long cũng không hơi đâu xử lý nàng, chỉ vì lâu rồi mới được ngủ ngon đến thế, hương vị quen thuộc đã quay về, lâu rồi chưa có cảm giác này, vừa nhắm mắt cả người đều thư thái.

Hắn lại nhắm mắt rồi?

Thoại Mỹ nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời cũng dần lên rồi, phía chân trời một mảnh lửa đỏ. Không thể chậm trễ nữa, e là thẩm thẩm đã dậy rồi! Thoại Mỹ nhìn Kim Tử Long, hắn đã nằm thẳng lại, cánh tay đặt trên hông nàng cũng đã thu về, lẳng lặng nhìn một hồi, hắn vẫn không mở mắt.

Nhẹ nhàng ngồi dậy, trườn qua người hắn, đeo giày vào.

Kết quả vừa thở phào một hơi, phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp.

"Đi đâu?"

Thoại Mỹ quay đầu lại, sư tử ngủ say đã thanh tỉnh, cả người tựa thành giường, hai chân đặt thoải mái, đang ung dung nhìn nàng, Thoại Mỹ nhìn hắn, theo bản năng gật đầu.

"Đi chuẩn bị đồ ăn sáng."

Kim Tử Long chau mày.

"Ừm?"

Một từ ừm thật nhẹ nhàng, tiểu động vật cảm giác được sự uy hiếp trong âm tiết này, lập tức thẳng lưng, quyết định nói hết suy nghĩ của mình. Cuối cùng khẩn cầu nói: "Đại thẩm thẩm tốt với ta lắm, còn tốt hơn cả đối với con của thẩm ấy, cái gì cũng nghĩ cho ta, nên chàng đừng giận được không?"

Kim Tử Long nhẹ nhàng vuốt cằm.

"Ừ."

Thoại Mỹ:???

Hết rồi?

Hắn vậy mà không tức giận!

Trước đây, chỉ cần nàng lộ ra một chút quan hệ nào ngoài hắn, hắn đều nổi trận lôi đình, lần này vậy mà không tức giận? Thoại Mỹ không thể tin được nhìn lại nhìn, Kim Tử Long vẫn lãnh đạm như thế, thật sự không tức giận! Cho nên, hắn bây giờ rất dễ để nói chuyện phải không?

Lá gan của vật nhỏ dần to hơn một chút.

"Vậy, hôm nay chàng có muốn đi nhà Đại thẩm thẩm ăn cơm không?"

Kim Tử Long lại gật đầu lần nữa, vẻ mặt thản nhiên.

Ế!

Nàng lộ rõ vẻ kinh ngạc, Kim Tử Long chuyển động đổi một tư thế thoải mái hơn, cười cười nhìn Thoại Mỹ: "Thân là thanh mai trúc mã của nàng, đương nhiên phải đi chào hỏi rồi."

Cho nên, chuyện hôm qua nàng nói với thẩm thẩm, hắn đều nghe được?

Nghe thì cũng nghe rồi, sao còn phải thêm vào cái về thanh mai trúc mã, mình có nói thế đâu!

Bánh bao nhỏ tức giận mà không dám nói, rầu rĩ gật đầu: "Vậy ta xuống đun nước rửa mặt."

"Đợi chút."

Kim Tử Long liếc nhìn Thoại Mỹ, nâng cằm cười nhẹ: "Trẫm có địa vị cao vậy phải hạ mình đến nhà người thường ăn cơm, nàng báo đáp trẫm thế nào đây?" Người ta tiếp đãi ngươi ăn cơm, ngươi còn muốn người ta báo đáp? Thiên hạ làm gì có đạo lý ấy! Thoại Mỹ không dám buông lời, đến nhìn hắn còn không dám, mím mím môi: "Chàng muốn báo đáp thế nào?"

Bánh bao nhỏ giận mà không dám nói, còn phải lấy lòng hắn.

Cũng không vòng vo với nàng nữa, trực tiếp nói: "Hai chuyện."

Chìa tay ra.

"Đưa ngọc bôi của Kỷ gia cho ta."

Ngọc bội của Kỷ gia? Thoại Mỹ nghĩ một lúc mới nhớ ra thứ mà Kim Tử Long nhắc tới, vốn không để chuyện ngọc bội trong lòng, xem qua một lần là cho nó phủ bụi luôn, chàng muốn, đưa là được. Cũng không hỏi sao hắn lại muốn ngọc bội đó, quay người đi lấy hộp.

Thoại Mỹ đi tìm ngọc bội, không thấy được khuôn mặt trầm xuống của Kim Tử Long.

Ngày đó thân thế Mỹ Nhi bị lộ ra, Kỷ Ninh quả là nhiệt tình nha, đứng trước triều tranh cãi không ngừng.

Chậc.

Lại là một tên đáng ghét như Bùi Trạch!

Thoại Mỹ rất nhanh tìm được ngọc bội, không chút do dự đưa cho Kim Tử Long, bộ dáng còn dứt khoán vô cùng, cơn tức giận của Kim Tử Long vì thế nguôi đi đôi chút, sau đó cầm vặn một cái, ngọc bội lập tức vỡ vụn như cánh hoa.

Thoại Mỹ  nuốt nước bọt, trực giác cho thấy, Kim Tử Long bây giờ không nên chọc vào.

Nhỏ giọng hỏi: "Còn cái thứ hai?"

Ngọc bội vỡ vụn trên mặt đất, Kim Tử Long bỗng nhiên cười, khuôn mặt tuấn lãng rạng rỡ, Thoại Mỹ  nhìn đến ngây ngốc. Kim Tử Long ngoắc tay: "Lại đây."

Thoại Mỹ nghe lời, ngây ngốc tiến đến, vừa hoàn hồn đã thấy mình bị đặt trên giường, hơi thở của nam nhân bao vây lấy gáy nàng.

Thoại Mỹ:.....!!!

Lời chưa kịp nói tay đã bị nắm lấy, Kim Tử Long nhìn khuôn mặt ngây ra của Thoại Mỹ, khẽ cười, chậm rãi kéo về hướng lòng ngực mình.

"Không phải nàng muốn sờ sao? Trẫm cho nàng sờ."

Thoại Mỹ lệ đầy mặt, rõ ràng đã biết còn hỏi, rõ ràng muốn trừng phạt mình còn trêu đùa. Chút mạnh mẽ của Thoại Mỹ hoàn toàn không có tác dụng trên người Kim Tử Long, lòng bàn tay rất nhanh chạm đến, khuôn mặt bỗng ngẩn ra, mày nhăn lại, không thể tin được dùng ngón tay sờ sờ.

Sóng mắt tràn ngập kinh ngạc.

Là mềm đó!

Trên người Kim Tử Long vậy mà có chỗ mềm nha!

Sau đó?

Sau đó giương mắt chạm phải ánh mắt trầm ngâm kia, ý tứ chiếm đoạt bên trong ánh mắt quá rõ ràng, Thoại Mỹ hoảng sợ, môi chưa mở đã bị ngậm lấy!

"........ô."

........

Thoại Mỹ không dễ gì mới có được một người thân thích, tuy vị thân thích này quả không giống người thường, Đại thẩm thẩm vẫn nên trịnh trọng tiếp đãi, trời chưa sáng đã đi mua đồ ăn, thịt gà thịt bò đều có, lúc quay về chuẩn bị thức ăn đến nửa ngày, nhìn sắc trời, mặt trời đã lên cao rồi.

Dọn dẹp đồ đạc một hồi, không đúng, phải đi giúp Thoại Mỹ dọn phòng.

Mỹ nha đầu nhìn thì thông minh lanh lợi đó, nhưng Đại thẩm thẩm mới rõ nàng hơn ai hết. Ngũ cốc cũng không biệt được chứ đừng nói việc nhà, người thân cũng không biết ở lại mấy ngày, phòng cho khách nhất định phải dọn sạch sẽ mới được. Đại thẩm thẩm có chìa khóa Tô gia, mở cửa lập tức đi vào phòng khách, sau đó liền thấy Thoại Mỹ đang đứng sửa sang lại đệm chăn.

Miệng hình như đang lẩm bẩm?

"Hỗn đản, cầm thú, không biết xấu hổ!"

Đại thẩm thẩm xích sát lại: "Con đang nói gì đó?" Thoại Mỹ nói rất nhỏ, Đại thẩm nghe không rõ. Thoại Mỹ quay đầu lại: "Thẩm thẩm tới rồi?" Đại thẩm thấy nàng dọn đến loạn, trực tiếp bước đến đẩy nàng ra, duỗi tay nhận đồ trong tay nàng, thu dọn lại.

Nhìn lại đống hỗn loạn trên giường, nhíu mày.

Nhét chăn vào lồng ngực nàng.

"Con ôm cái này một lát."

Thoại Mỹ cắn răng, thiếu chút nữa làm rớt chăn. Lực nàng yếu, nhưng đến cái chăn cũng không ôm nổi? Là vì tay mỏi nhừ rồi, hoàn toàn mất hết sức lực rồi. Cầm thú, lần này chân không mềm ra thì tay cũng muốn đứt luôn rồi. Hắn, hắn vậy mà dám bắt nàng dùng tay làm hắn ra....Quá sức hỗn đản!

Thẩm thẩm vẫn ở bên gấp đồ. Vừa nhận lấy chăn trong tay nàng, vừa nói: "Ca ca con đâu rồi?" Thoại Mỹ cắn răng, còn có thể ở đâu chứ, ông nội kia còn nằm trên giường kìa! "Huynh ấy nói ra ngoài đi dạo."

Đại thẩm thẩm lại cốc đầu nàng: "Đứa nhỏ này, sao lại thế! Khách từ xa đến, người ta có quen đường đâu, sao con không dẫn đi?!"

Thoại Mỹ:...

Thật muốn khóc mà.

Bánh bao nhỏ rốt cục vẫn kiên cường vượt qua được, dù không thể nổi giận, nhưng vẫn không thèm nói gì với Kim Tử Long . Sắp trưa, Thoại Mỹ đi sau lưng Kim Tử Long đến nhà Đại thẩm, Thoại Mỹ vốn quen đi sau Kim Tử Long , nhưng cũng không nghĩ đến đây là lần đầu hắn đến nhà Đại thẩm, sao lại quen đường vậy.

Kết quả vừa đến phòng khách, Thoại Mỹ cuối cùng cũng nhớ tới chuyện mình đã bỏ quên.

Quên dặn hắn nói sao cho khớp với nàng rồi!!

Thoại Mỹ đã thiết kế sẵn loạt tình huống Kim Tử Long đến ăn cơm nhà Đại gia thế nào rồi, chỉ cần ông nội này không nổi hứng giận dỗi thì không sao hết! Nhưng mà, nàng thật sự chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này, cái gì khớp với không khớp chứ, căn bản không cần thiết.

Đại gia đông người, trong nhà lúc nào cũng náo nhiệt, lúc ăn cơm ngươi một câu ta một câu.

Mà bây giờ á?

Từ cụ già bảy mươi đến đứa nhỏ hai tuổi, cả nhà đều ngăn ngắn quy củ dùng cơm, không thốt một lời. Kim Tử Long đã thu liễm lại tính khí cáu bẩn rồi, nhưng có vài người, sinh ra vốn vương giả, nhất cử nhất động đều toát lên quý khí, cả nhà Đại gia bị dọa rồi.

Toàn bộ đều im lặng dùng cơm.

Đại thẩm thẩm ninh canh cũng cẩn thận, sợ phát ra tiếng. Ai ngờ Đại Minh Lỗi thế mà lại nói chuyện, Đại thẩm suýt chút nữa run lên trừng mắt nhìn Minh Lỗi, tiểu tử này, có biết nhà người ta ăn không cho nói chuyện hay gì không!

Đại Minh Lỗi hoàn toàn không để ý cái trừng mắt của mẹ mình, chỉ nhìn Kim Tử Long.

"Sao nhiều năm rồi mới đến tìm?"

Động tác dùng cơm của Kim Tử Long dừng một chút.

Cười nhạt.

"Ta vẫn luôn nghe ngóng tin tức của nàng ấy, tìm kiếm khắp nơi, bây giờ mới hỏi ra."

Kim Tử Long đáp vô cùng ôn hòa, lông tơ của Thoại Mỹ dựng thẳng, lúc hắn cười luôn là lúc nàng gặp nạn!

Đại Minh Lỗi lại hỏi: "Quan hệ rất tốt sao, nhiều năm vậy vẫn một mực tìm kiếm?"

Kim Tử Long cười khẽ một tiếng.

Lông tơ toàn thân Thoại Mỹ lập tức dựng đứng!!

"Là hôn thê được chỉ hôn từ khi còn trong bụng mẹ, đương nhiên quan trọng."

Thoại Mỹ, Đại gia:!!!!

Kim Tử Long chầm chậm quay đầu, vẻ mặt ôn hòa nhìn Thoại Mỹ: "Nàng quên rồi?"

Thoại Mỹ lập tức kiên định.

"Đúng, không sai, chính là như vậy!"

Nhìn theo hành động của Thoại Mỹ, trái tim Đại Minh Lỗi một lần nữa vỡ vụn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro