溺爱

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì ra cảm giác kim loại cắt vào cơ thể là như thế này, có chút kỳ quái. Tôi có thể nghe thấy một số tiếng động cọt kẹt và tiếng da thịt bị cắt xào xạc, nhưng tôi không cảm nhận được gì cả. Có lẽ là do gây mê toàn thân, Triệu Gia Hào nghĩ, hoá ra hàng trăm ngày có thể rất ngắn và rất dài.

Tình dục và tình yêu sâu sắc đến mức, tôi không còn nhớ được lần đầu tiên mình và Missing hôn nhau, mặc đồng phục WE? Có thể, nhưng nó không nên lãng mạn như những nụ hôn đầu tiên của hàng ngàn cặp đôi bình thường.

Tại sao lại hôn? Triệu Gia Hào cảm thấy mình đã dùng quá nhiều thuốc mê, các phần trí nhớ của anh bắt đầu nhấp nháy và anh không thể nhớ được nhiều. Có vẻ như hai người lẽ ra phải thân thiết hơn bất kỳ ai khác, và nên quen thuộc với nhau hơn ở ngoài đường dưới của bản đồ trò chơi, dù sao hai người cũng đã quen nhau từ lâu, thậm chí sở thích, ước mơ và sự nghiệp của họ đều giống nhau.

Có lẽ lúc đó anh còn trẻ, muốn hai người làm những gì một người có thể làm được, Lâu Vận Phong là sự lựa chọn hoàn hảo nhất trong trí nhớ của anh, Triệu Gia Hào nghe nói mình đã bị mổ xẻ kỹ càng hơn.

Chúng tôi ở cùng nhau đến sáng sớm và khi cảm thấy đói thì cùng nhau ra ngoài ăn mì, thỉnh thoảng tôi lại đứng trước cửa lớn sưởi nắng chiều, vào những ngày mưa không luyện tập tôi sẽ cuộn tròn trong chăn của đối phương và ngủ quên, tôi nóng lòng muốn chia sẻ cả điều tốt và điều xấu, ngày trước tôi cũng thích chơi trò gì đó, tôi sẽ dùng đầu ngón tay vỗ nhẹ lên má lúm đồng tiền của Missing, quá nhiều mảnh máu thịt ghép lại thành một ngày không thể thay thế được, hơi thở chúng tôi trao nhau đã trở thành mật mã để cả hai hiểu nhau. Chỉ cần ánh mắt giữa hai chàng trai trẻ có năng lượng mạnh mẽ cũng có thể tạo ra một cuộc ân ái không kiểm soát, nhưng những sự đồng hành và khích lệ, tiếng cười và nước mắt, dịch cơ thể và mồ hôi, giết chóc và bảo vệ cũng là tình yêu, tất cả là tình yêu.

Sau đó, tôi căng thẳng đến mức gần như không sử dụng được bàn phím và chuột, quên cách di chuyển tướng tiến lên hay lùi lại, làm thế nào để chiến thắng và tiếp tục yêu. Tôi vô số lần đứng ở chỗ khuất của căn cứ ở tầng dưới, nhắm mắt lại cẩn thận tiến đến môi Missing như đang quay phim truyền hình, tìm chút tự tin để đi tiếp từ nhiệt độ cơ thể của người khác.

Vậy thì sao tôi không thể tiếp tục? Tình yêu không mạnh mẽ như giấc mơ.

Đêm tôi ký hợp đồng chuyển nhượng thực sự là đêm sống động nhất trong trí nhớ của tôi, từng chi tiết đều sống động. Sau đó là khoảng cách bộ nhớ rất lớn.

Cách di chuyển, nói lời tạm biệt và đến một thành phố mới đều bị xoá khỏi tâm trí.

Có lẽ do ký ức quá khứ của tôi sống động và quá trẻ trung, tấm bảng trống trong sơ yếu lý lịch của tôi dường như có thể ghi lại mọi thứ, vì vậy mỗi khi nhớ lại không thể tránh khỏi kỹ niệm cũ sẽ được phủ một lớp áo choàng sáng bóng. Càng bước vào ký ức, tình yêu và con người trong đó trở thành một kế hoạch Ponzi khổng lồ.

Chính trí nhớ và bộ não đã lừa dối Triệu Gia Hào, khiến anh tin rằng tình yêu mà Lâu Vận Phong dành cho anh không thể thay thế được.

Cho đến khi có sự thay đổi lớn trong cuộc đời, Triệu Gia Hào mới nhận ra rằng, trên thực tế, thể thao điện tử đã dạy anh thua trước khi thắng. Và người đã ở bên cạnh anh kể từ khi nắm giữ tấm vé bước vào đấu trường thể thao điện tử, đã dạy anh sự hối tiếc trước tình yêu.

Chắc hẳn nó đã khâu lại, Triệu Gia Hào cảm thấy da mình bị kim và chỉ kéo lại, bà đỡ vui vẻ bế đứa bé lên đầu, nhưng Triệu Gia Hào có chút chống cự nhìn cục thịt vẫn còn đầy vết bầm tím, anh để cho nó trèo lên mặt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thấy buồn ngủ.

Cho đến hôm nay, tôi vẫn không biết liệu mình có trở thành một người mẹ tốt hay không, đây là suy nghĩ cuối cùng của Triệu Gia Hào trước khi anh bất tỉnh.

Một em bé khoẻ mạnh đã chào đời.

Khoảnh khác nghe y tá thông báo mọi chuyện đã an toàn, mọi người ngồi hoặc đứng trước của phòng mổ đều thở dài nhẹ nhõm. So với hai bên liên quan, Bành Lập Huân có phản ứng lớn nhất, anh ấy gần như nhảy hai mét tại chỗ để cổ vũ và ăn mừng sự ra đời của đứa trẻ mới sinh.

Lâu Vận Phong đứng ở trong góc, một linh cảm mạnh mẽ và bí ẩn trong cơ thể trào ra, khó có thể kìm chế hay bỏ qua.

Đứa trẻ di truyền này với hắn và Jiumeng của hắn đã được sinh ra trên thế giới, nhưng hắn đã đánh mất thời gian đã qua và ước mơ đó mãi mãi, mãi mãi.

Trần Thần lén nhìn vẻ mặt của Lạc Văn Tuấn giữa những lời chúc phúc chế nhạo, cậu ấy dường như không có tâm trạng thất thường, cậu ấy không vui vẻ hay hưng phấn như trước đây, như thể cảm xúc đã bị một ống tiêm vô hình rút ra khỏi cơ thể, hạnh phúc hay giận dữ đều không liên quan đến cậu ta.

Hắn có chút tò mò Lạc Văn Tuấn đang nghĩ gì, nhưng cũng không hỏi. Là bạn của Lâu Vân Phong, hắn thật khó có thể hỏi vấn đề này, nếu hắn hỏi, Lạc Văn Tuấn sẽ trả lời hắn, với tư cách là bạn của Triệu Gia Hào.

Vô số ngày đêm không nói nên lời sau những lần cãi vã, đó là những nghi ngờ, nghi ngờ và tranh cãi chồng chất, chính là bao lời chia ly đóng sầm cửa lại không muốn nói gì, cậu là người đã chứng kiến vật nhỏ nhăn nheo dần dần biến đổi từ vô hình thành một thứ giống như quả bóng, đến một đêm khuya, cậu nghe thấy Triệu Gia Hào đang nằm trên bồn rửa nôn ra bữa tối đã ăn, lúc đó cậu mới chợt nhận ra rằng thật ngu ngốc khi nổi giận với Triệu Gia Hào, một người cứng đầu, anh ấy đã học được từ lâu về cách chọn thuốc bổ sung axit folic, sắt và canxi phù hợp nhất.

Cậu từng cho rằng Triệu Gia Hào là AD phù hợp nhất được ông trời lựa chọn cho mình, sau này cậu cảm thấy Triệu Gia Hào có thể chỉ sinh ra để tra tấn thần kinh mỏng manh của mình, cho đến bây giờ, vào thời điểm này, cậu vẫn cảm thấy Triệu Gia Hào là do chúa tạo ra cho mình.

Lời tái bút cuối cùng

Từ đầu tiên Triệu Hạo Nhiên học được không phải là bố hay mẹ, mà là Âu Ân.

Khoảng mười hai ba tháng tuổi, sau khi tè vào bộ đồng phục mới giặt sạch sẽ của Triệu Gia Hào cậu bé đã hét lên cái tên mà cậu tin tưởng nhất. Lạc Văn Tuấn cảm thấy việc nuôi một vật nhỏ như vậy không hề đau đớn như cậu tưởng tượng, gác mọi chuyện sang một bên, cậu bé với khuôn mặt búi tóc khá vui vẻ khi được gọi tên.

Thời gian không bao giờ tuân theo ý muốn của ai, trẻ em lớn lên từng ngày, người lớn cũng bị buộc phải trưởng thành trong sự bàng hoàng, ai cũng không ngừng tiến về phía trước.

Triệu Hạo Nhiên từ lâu đã biết Âu Ân không có quan hệ huyết thống với mình, nhưng điều này không ngăn cản cậu bé chia sẻ kinh nghiệm học mẫu giáo với người nhà này, đồng thời cậu sẽ long trọng mời hai người lớn ở nhà đến tham dự ngày khai giảng của trường mẫu giáo mình. Mặc dù cậu vẫn không hiểu tại sao trong nhà có hai người lớn đều đi làm, một người có thể cùng cậu học bản chữ cái tiếng Anh, nhưng người kia lại bận đến mức không gặp được ai.

Đến ngày cần mua một chiếc bánh sinh nhật và cắm ngọn nến số 4, Triệu Gia Hào hiếm khi ở nhà, nắng chiếu vào phòng khách qua khung cửa sổ lớn từ trần đến sàn trên các tầng cao, đó cũng là thời tiết tốt mà Thượng Hải đã lâu không thấy, gió vẫn thỉnh thoảng mang theo dư vị của cơn mưa lớn, tạo cảm giác mát lạnh và dễ chịu trên da.

Triệu Gia Hào rúc vào góc ghế sofa trong một chiếc chăn dày, người giám sát ngồi xổm trên mặt đất dọn dẹp những dải ruy băng và sequin đủ màu sắc khắp phòng.

Chưa đến 8 giờ sáng, Lạc Văn Tuấn đang tháo bốn quả pháo hoa bằng giấy trong phòng khách, Triệu Gia Hào vừa ngủ thiếp đi sợ hãi đến mức gần như lăn ra khỏi giường. Anh có chút ấn tượng rằng vài ngày trước đó hẳn là sinh nhật của Triệu Hạo Nhiên, nhưng anh không nhớ rõ là ngày nào, mỗi lần nhớ tới anh cứ lặp đi lặp lại trong đầu, trên đường về nhà anh nhìn lịch để xác nhận nhưng ngày nào về đến nhà anh cũng quên mất. Bây giờ anh sợ phải thức dậy, anh có thể xác nhận rằng đây chính là ngày đó.

Triệu Gia Hào cảm thấy trong đầu mình có một khoảng trống, không có oxi và khả năng suy nghĩ, Lạc Văn Tuấn kéo phần thân trên của mình ra khỏi chăn bông, tay anh bị một chiếc hộp hình vuông cứng dưới chăn đập vào, anh dựa vào bản năng máy móc của mình lấy ra chiếc hộp mà Lạc Văn Tuấn đã đặt vào rồi đưa ra, đáng lẽ Lạc Văn Tuấn phải nắm lấy tay anh và tạo thành nửa hình trái tim nhưng anh thậm chí còn không buồn lấy nó ra, nói chúc mừng sinh nhật bằng giọng mũi, trợn mắt lên và nằm xuống giường, buồn ngủ quá.

Nhưng may mắn thay, Triệu Hạo Nhiên là một đứa trẻ có tấm lòng bao dung, kẻ huỷ diệt tinh thần với hàng ngàn bộ phận cũng đủ để đánh lạc hướng sự chú ý của anh. Năng lượng và thể lực của đứa trẻ rất kém, sau khi lấp mấy ăng-ten, ăn một bữa ăn vặt và thổi tắt nến, Lạc Văn Tuấn đã một tay ôm lấy cậu bé, bế cậu từ bàn ăn đến gối của Triệu Gia Hào, nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống.

Lạc Văn Tuấn khoanh tay và nhìn thoáng qua, hai khuôn mặt bánh bao thực sự rất giống nhau. Đứa trẻ ngủ không ngon giấc nên một lúc sau đã đánh thức Triệu Gia Hào, khi Triệu Gia Hào lại bật điện thoại lên, anh cảm thấy khả năng tư duy của mình có phần giảm sút. Anh quay tay về phía sau nhìn quanh tìm chiếc kín của mình, anh chạm vào vài cái và phát hiện một cái đầu nhỏ, anh như bị điện giật, không dám cử động mà nhẹ nhàng rút tay ra. Lạc Văn Tuấn nhét chiếc kính vào tay kia, cậu hạ giọng hỏi không mạch lạc: "Anh không ghét thằng nhóc đến thế phải không?" Triệu Gia Hào cầm kính bằng một tay nhưng không đeo vào, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà ẩm ướt một lúc rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Anh vẫn có chút sợ hãi khi đối mặt với đứa đã trẻ thoát ra khỏi bụng mình, nhưng ít nhất bây giờ anh sẵn sàng cùng nó thức dậy sau giấc ngủ trưa.

Chúc mừng sinh nhật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro