PN2. Đối thủ vô hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(POV của Thầy sau khi nhận nhiệm vụ điều tra aka nội tâm của gương mặt vàng trong làng câu cá xuyên lục địa)

"Cao tổng từng làm việc ở Tư Nguyên nhiều năm như vậy, không biết đã bao giờ trông thấy cậu con trai Thích Tự của Chủ tịch Thích chưa?"

Phó Diên Thăng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, người này tên Cao Dương, từng làm trong ban lãnh đạo của Tư Nguyên mấy năm, hiểu biết không ít về nhân sự tập đoàn, nhưng hai năm trước đã chuyển sang làm giám đốc điều hành cho một công ti Nhật Bản.

Phó Diên Thăng kết nối được với người này nhờ tin tức từ tổ chức và mạng lưới quan hệ của mình, hiện tại mới nói chuyện hơn nửa giờ đã khiến đối phương buông bỏ hết phòng bị.

"Gặp rồi, cậu nhóc cũng hay theo ba đến công ti." Cao Dương nói.

"Tôi nghe nói Chủ tịch Thích từng li dị, mà về sau cũng không tái hôn với ai, hiện chỉ còn một mình cậu con trai này thừa kế gia nghiệp, chắc cũng chăm chú bồi dưỡng lắm nhỉ?" Phó Diên Thăng thử thăm dò.

"Tất nhiên rồi, từ nhỏ thằng bé đã suốt ngày được Chủ tịch Thích đưa theo, nâng niu như trân bảo trên tay luôn ấy chứ, hai năm trước còn đang học phổ thông là ba đã bắt đầu trải đường cho rồi."

"Trải đường? Vào MeiWei sao?"

"Không, tính cậu nhóc này hơi xa cách, không thích giao tiếp mấy, chắc Chủ tịch Thích thấy không hợp kinh doanh, chưa kể kết cấu hiện tại cũng phức tạp khó không chế, nên hai năm trước có lập ra một công ti đầu tư độc lập ở trong nước cho con trai."

"Công ti đầu tư mà anh nói có phải là Sơn Vũ không?"

"Chính nó."

"Tôi nhớ CEO của Sơn Vũ tên Hứa Kính nhỉ, nghe bảo người này còn nắm giữ 50% cổ phần công ti nữa."

"À, đứng tên cho cậu con trai kia thôi." Cao Dương lắc đầu cười cười, "Hứa Kính vốn chỉ là phó phòng Marketing của MeiWei New York, sau chiếm được tình cảm của con trai Chủ tịch nên mới phát triển được như ngày hôm nay.

"Chiếm được... tình cảm?" Phó Diên Thăng suýt thì sặc rượu.

"Chứ còn gì nữa, phải nói là Hứa Kính này biết lấy lòng, rảnh ra cũng hay kể chuyện với dẫn con trai Chủ tịch đi ăn, nên là vào công ti mới nửa năm đã được đích thân Chủ tịch cất nhắc lên làm thư kí riêng, qua mấy năm thì thân với Thích Tự như anh em vậy."

"Nhân phẩm với tính cách của Hứa Kính này thế nào?"

"Con người thì không rõ, nhưng mà rất khéo, có quan hệ không tồi với mọi người từ trên xuống dưới trong tập đoàn."

"Ngoài Hứa Kính, còn ai thân cận hay... chiếm được tình cảm của Thích Tự không?"

"Có vẻ là không đâu, tôi nói cậu nhóc không thích giao tiếp mấy mà. Nhiều người trong công ti cũng muốn lấy lòng, nam nữ già trẻ đủ cả, nhưng với ai đứa nhỏ này cũng xa cách hết."

"Chủ tịch đã muốn bồi dưỡng người thừa kế thì sao không tìm cho cậu ấy vài cố vấn tài năng? Rèn luyện sớm một chút không phải tốt hơn sao?"

"Đâu phải chưa nghĩ đến? Hồi tôi còn ở Tư Nguyên, nghe Chủ tịch kể là vốn dĩ ông ấy cũng muốn để Thích Tự tiếp xúc với công việc công ti ngay từ khi học đại học, mà xong bị Hứa Kính khuyên lui."

"Khuyên lui? Tại sao chứ?"

"Hứa Kính nói Thích Tự vẫn còn nhỏ, nên học cho chắc kiến thức ở đại học trước đã, nền tảng vẫn là quan trọng nhất, chưa cần vội tiếp xúc với đối nhân xử thế hay môi trường công việc phức tạp. Ha, chắc Chủ tịch Thích cũng không ngờ cậu thư kí này chăm chút cho con trai mình đến thế... Nhưng nói thật, có rèn giũa thì mới nên người, Chủ tịch Thích cũng chẳng phải người không biết gì, quyết định điều Hứa Kính đến Sơn Vũ nghe thì tưởng là cho thăng chức, chứ tôi thấy thực chất là đẩy đi đấy chứ. Chắc ông ấy cũng sợ con trai mình ỷ vào cậu ta quá."

...

Sau buổi gặp Cao Dương, Phó Diên Thăng gọi điện thoại cho Giang Hiểu.

"Đội trưởng Giang, anh tìm cách cho tôi tham gia Hội nghị thương nghiệp do Tập đoàn Phương Thắng tổ chức vào thứ sáu tuần sau được không?"

"Để làm gì?"

"Nghe nói mấy lãnh đạo của Tư Nguyên sẽ có mặt, CEO của Đầu tư Sơn Vũ có thể cũng đến, tôi muốn tìm cơ hội tiếp cận thử xem sao."

*

Hội nghị thương nghiệp.

Phó Diên Thăng cầm li rượu trên tay, thoáng nhìn qua người đàn ông mặc âu phục xám ở xa xa.

—Hứa Kính, tốt nghiệp Học viện kinh doanh Wharton, 25 tuổi vào MeiWei New York, nửa năm sau thành thư kí cho Chủ tịch tập đoàn Tư Nguyên, 29 tuổi được bổ nhiệm về làm CEO của Đầu tư Sơn Vũ, năm nay 31 tuổi.

Tối hôm ấy ở trên Skyline hắn không chú ý đến người này, nay nhìn kĩ mới thấy ngoại hình đối phương cũng thuộc dạng nhã nhặn thư sinh.

Nhớ lại lời đồn mà đồng nghiệp nữ trong công ti rỉ tai nhau, tâm trạng Phó Diên Thăng cũng có chút hỗn độn.

Nghe kể thì có vẻ Thích Tự quen Hứa Kính từ hồi mới 12 13 tuổi, "tình cảm" mà Cao Dương nói đến hẳn cũng không phải thích hay gì?

...Mà chưa chắc.

Hôm ấy Thích Tự còn chủ động mời hắn hôn, khả năng cao là đã thích người đồng giới từ trước.

Ở tuổi ấy, con trai dậy thì sớm cũng bắt đầu có ý niệm về tâm sinh lí rồi...

Phó Diên Thăng không nhịn được mà nghĩ, nếu đây là mẫu hình Thích Tự ưa thích thì hắn cũng không phải không có cửa.

Bàn về học thức thì dễ rồi, bàn về tuổi tác—hắn còn trẻ hơn Hứa Kính tận mấy tuổi, bàn về ngoại hình—hắn tự thấy mình cũng ưa nhìn hơn Hứa Kính đôi phần...

Nhưng vấn đề là làm thế nào qua mặt Hứa Kính để lấy được tín nhiệm?

Phó Diên Thăng cầm theo li rượu chậm rãi bước về phía đối phương, nhưng khi còn cách chừng 2m thì một người khác đã đến bắt chuyện với Hứa Kính trước, nhiệt tình nói: "Hứa tổng, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?"

Phó Diên Thăng ngạc nhiên, nhận ra kia chính là CMO Lưu Kì của MeiWei Hải Thành theo như hồ sơ tư liệu. Hắn lập tức dừng bước, nghiêng người chuyển hướng, dỏng tai lắng nghe.

"Mấy ngày không gặp mà trông Lưu tổng lại hồng hào thêm rồi."

"Phía Đào Nghệ nhận được khoản đầu tư rồi mà tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cậu tử tế đây."

"Anh đừng khách sáo, đều là người của tập đoàn, nể mặt hỗ trợ nhau một chút chứ có gì đâu."

Lưu Kì thấp giọng đi: "Tôi đã có lời với giám đốc của Đào Nghệ rồi, theo thông lệ, gửi cậu..."

Đoạn sau Phó Diên Thăng không nghe thấy, nhưng đại khái cũng đoán được Lưu Kì định cho Hứa Kính thứ gì.

Hứa Kính cười cười từ chối: "Lưu tổng không cần câu nệ vậy đâu, tôi cũng thấy được tiềm năng của công ti do anh đề cử thì mới bỏ tiền, giờ mà nhận quà đáp lễ, sau này tôi sao dám làm nữa?"

"Đúng là Hứa tổng suy nghĩ chu toàn, chẳng trách còn trẻ như vậy mà đã được Chủ tịch Thích giao nhiệm vụ trông coi tài chính của tập đoàn." Lưu Kì cười khà lấy lòng vài câu lại hỏi, "Mà này, con trai Chủ tịch chắc cũng sắp về công ti làm việc rồi nhỉ?"

Hứa Kính: "Cậu ấy mới vào đại học có nửa năm, vẫn chưa đến lúc."

...

Phó Diên Thăng không ở lại nghe thêm, cũng không định tiếp cận Hứa Kính nữa.

Bỏ đi một đoạn, hắn mới rút điện thoại ra gọi cho Từ Nhất Chu: "Nhất Chu, anh sắp xếp cho Tư Hàng tháng sau qua Mĩ một chuyến được không?"

Từ Nhất Chu: "Đi Mĩ làm làm gì?"

Phó Diên Thăng: "Tiến cử tôi với con trai Chủ tịch tập đoàn Tư Nguyên."

Từ Nhất Chu: "Tiến cử thế nào?"

Phó Diên Thăng: "Anh cứ tìm cớ đưa Tư Hàng sang Mĩ là được, tôi sẽ tìm cơ hội cho anh tiến cử."

Từ Nhất Chu: "..."

Tối đó về nhà, Phó Diên Thăng lên mạng tìm chút tư liệu, đích thân soạn ra một bản đề xuất cách thức bồi dưỡng người thừa kế doanh nghiệp, sau đó để đặc vụ tình báo ở nước ngoài lấy danh nghĩa tổ chức chính phủ gửi tới hòm thư của Thích Nguyên Thành.

Cuối tháng 6, Thích Tự kết thúc năm học đầu tiên ở đại học, quay về New York.

Thích Nguyên Thành gọi hắn vào thư phòng, đưa qua tập báo cáo tài chính đã in sẵn...

****

<Epilogue>

Hứa Kính: "Thế rồi rốt cục tại sao tôi thua cậu ta? ( ˙-˙=͟͟͞͞)"

Phó Diên Thăng: "Anh đoán xem?"

Thích Tự: Cứ thế bị ép cắn câu... ( ˙-˙=͟͟͞͞)

-

vtrans by xiandzg

T/N: Má... cái hố của Thầy còn rộng hơn chúng ta tưởng nữa (Д)

Anw mình biết mỗi người có cách cảm nhận riêng nhưng đây là vài lời giải thích về quan hệ của Hứa Kính với Thích Tự =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro